Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai trộm ai cướp

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Tiểu ngẩn ngơ tiêu sái rời khỏi chốn lãnh cung, không thái giám, không đoàn tháp tùng theo sau, cũng không có lễ ân xá. Chỉ đơn giản là Đông Phương Kỳ để cổng lãnh cung mở, cho nàng tự do về lại tẩm cung của mình. Rõ ràng là một chút tôn uy của Hoàng hậu cũng chẳng đáng cho chó gặm, tiểu ngẩn ngơ cũng chẳng để tâm lắm, coi như nàng không biết gì về tập tục của thế giới này đi, cho dù có, nàng còn đòi hỏi được gì ngoài rước mấy thứ bẩn thỉu vào thân.

Tiểu Cối nắm tay nàng, đi đằng sau nhìn các nô tì đi lại dòm ngó chỉ trỏ. Chỉ dám cúi đầu xuống, chưởng tay còn dần siết chặt.

"Đến nô tỳ tháp tùng một người cũng không có, quả nhiên thế thời của Hoàng hậu sắp hết rồi"

Giọng nói nữ nhân đầy ác ý, làm Tiểu Cối chợt co người lại nép vào sau lưng Tiểu ngẩn ngơ. Nữ tử hồng phấn y phục diêm dúa, theo sau là 2 tỳ nữ có gương mặt hao hao nhau. Tiểu ngẩn ngơ híp mắt, thầm đánh giá chủ nhân của giọng nói kia. Nhan sắc dễ nhìn, tóc đen búi cao, ngọc trâm lấp lánh, nhưng so sánh với Thục Phi muội muội mà nàng từng gặp thì nàng ta chỉ đáng gà con sánh với thiên nga.

Hồng y nữ tử thấy Dương Hoàng Hậu không nói gì, miệng cười nhếch mép từ từ tiến lại gần, bụng định nói tiếp thì bỗng nhiên Dương Thiên Lệ lên tiếng

"Thứ lỗi ta thực không biết ngươi, nhưng ngươi mau mau a, Điện Hạ đang thưởng trà bên vườn cúc, ta nghe nói phi tử cũng có thể đến nhìn a" vừa nói, Tiểu ngẩn ngơ giả bộ xách váy lên dáng vẻ vội vã. Hồng y nữ tử giật mình, khoanh hai tay trừng mắt nhìn Dương Thiên Lệ "Lời ngươi nói là thật?" Tiểu ngẩn ngơ xoay người, bộ dáng không quản, tay dắt Tiểu Cối rời đi. Hồng y nữ tử tưởng thật, quát tháo hai tỳ nữ sau mình rồi nhanh chóng li khai, Tiểu Cối hơi tò mò "Mẫu hậu, từ khi vào Phụ hoàng biết thưởng trà vậy?"

"Không nói thì không biết, ta chính là rất lười tiếp võ mồm a" Tiểu ngẩn ngờ cười hì hì với Tiểu Cối, còn Tiểu Cối thì mù mờ không hiểu gì bị Tiểu ngẩn ngơ lôi kéo.

Không biết đi đường nào, Tiểu ngẩn ngơ tóm được một vị thái giám đang đi ngang qua đấy để hỏi đường, vị thái giám như thấy tổ tông, liền quỳ rạp xuống khấn mấy cái, bắt gặp ánh mắt khó chịu của Dương Hoàng Hậu, hắn mới run run hướng dẫn. Nhìn vị thái giám sắp tiểu tiện tại chỗ, Tiểu ngẩn ngơ bèn cảm tạ mấy câu rồi cùng Tiểu Cối phóng đi, bỏ mặc thái giám hồn vẫn chưa về tại đó.

Đoạn hai khắc chung, Tiểu ngẩn ngơ tìm thấy tẩm cung của mình, phải công nhận rằng tốt hơn lãnh cung kia nhiều lắm. Đường vào tẩm cung rộng khoảng 6 trượng, hay bên là phượng hoàng trấn vũ điêu khắc điêu luyện, dạ tầu cong cong cùng lồng đèn đỏ tơ vàng. Bên trong còn hồ sen cùng núi giả, giữa hồ sen còn một chòi đỉnh cùng bàn thạch ngọc để thưởng trà. Xem ra địa vị của Dương Thiên Lệ tuy bị phỉ nhổ nhưng cũng đến nỗi quá tệ. Cái này lại làm nàng có chút thắc mắc, rõ ràng trong mắt thuộc hạ, Hoàng Hậu này súc sinh bất uy, Đông Phương Kỳ cũng không có tha thiết yêu thương vị tiểu lão bà nàng, nhưng rõ ràng tẩm cung cung của Dương Thiên Lệ tiền đồ bất lượng. Tiểu ngẩn ngơ tặc lưỡi, thiên a, ta vinh phú không cầu, ngài đang là bắt ta a.

Tiểu ngẩn ngơ tiến vào bên trong, nàng hắt hơi liên tục. Tẩm cung không người ở, đồ đạc phủ một lớp bụi thật dày, Tiểu Cối không dám thở mạnh, nhìn Tiểu ngẩn ngơ mũi như sắp rớt khỏi mặt có chút tội nghiệp. Phải mất một lúc Tiểu ngẩn ngơ mới dừng lại được, đưa tay gãi gãi chiếc mũi ửng đỏ thảm thương của mình, thiết nghĩ dù không phải tân trang lại, nhưng cũng không trách khổ được a.

Cũng không có đồ đạc để cất, nàng liền bắt tay vào dọn dẹp tẩm cung của mình. Đường đường đứng đầu lục cung, Hoàng hậu Sở Quốc, lại đi sắn tay sắn chân phủi bụi chính tẩm cung của mình. Tuy nhiên tiểu ngẩn ngơ không nghĩ nhiều, lãnh cung cũng có thể phù phép biến thành nơi ở rất tốt, Kim Phượng cung này không làm khó được nàng. Tiểu Cối nhỏ tuổi, sức khỏe cũng còn yếu, nhưng ngoan ngoãn phụ Tiểu ngẩn ngơ làm vài việc vặt. Mãi đến xế chiều, mọi chuyện tạm coi ổn thoả, Tiểu ngẩn ngơ mồ hôi vã ra như tắm, cổ họng thì khát khô không có lấy một ngụm nước. Rõ ràng tẩm cung này chỉ có nàng và Tiểu Cối ở, thế này là quá rộng rồi, Tiểu ngẩn ngơ chẹp miệng tiếc nuối nơi lãnh cung nhỏ bé yên bình của mình.

Đang có chốc yên nghỉ ngơi yên bình, tẩm cung của nàng liền bị một toán người đi vào. Không phép tắc, không quy củ chào hỏi. Dẫn đầu là một vị thái giám mặt cao hơn trời, hai chưởng chắp ống tay áo, lưng thẳng bụng cong. Theo sau là sáu vị cô nương đang tuổi trưởng thành, mặt lộ rõ vẻ không vui lầm lì đi sau vị thái giám đó. Sau cùng là một người phụ nữ đã tứ tuần, cung cách và quần áo có vẻ khác với 6 co nương kia, khuôn mặt chỉ chia gằm, chậm rãi tiến vào. Tiểu ngẩn ngơ ngồi trên ghế, chống tay nghiêng đầu nhìn đám người ngang nhiên tiến vào tẩm cung nàng, không cần nói nàng có phải Hoàng hậu hay không, dù là một người bình thường đi chăng nữa ngang nhiên tiến vào nhà người ta không phải là đáng đánh sao?

"Nương nương" tên thái giám ỏn ẻn mở lời, khinh thương liếc mắt nhìn Dương Hoàng hậu một cái, coi như chào hỏi.

Dương Thiên Lệ thở dài, nói "ta thật không ngờ, hoàng cung tráng lệ uy nghi, dân chúng nhìn lên, sùng bái vô hạn, Thiên Đế uy nghiêm ai cũng phải cung kính, vậy mà dưới chân thiên tử lại chấp nhận chứa chấp những kẻ đầu trộm đuôi cướp như này" Tiểu ngẩn ngơ lắc lắc đầu, vẻ ủy mị thương tiếc.

Quách thái giám cau mày, rõ Hoàng hậu hỏng đầu rồi, trời còn chưa tối đã nói mê nói sảng, ai là đầu trộm đuôi cướp chứa. Cau cau mày lại, Quách thái giám tỏ ra khó chịu, không quan tâm những gì Dương Thiên Lệ vừa nói "Nương nương, Thái Hậu biết ngài vừa được ân chuẩn về tẩm cung của mình, sợ người tịch mịch..."

"Này, phụ mẫu ngươi có dạy ngươi biết biết kẻ không có phép tắc xông vào nhà người khác thì là người gì không?"

Không đợi Quách thái giám nói hết, Tiểu ngân ngơ xem ngang, ánh mắt ngàn vạn tinh chủng, thuần khiết hiền từ cười với Quách thái giám, Quách thái giám cùng đám cô nương hơi giật mình, biết Dương Hoàng hậu hỏng đầu, nhưng nhìn một Dương Thiên Lệ khác như này không khỏi có chút mất hồn. Quách thái giám bị xem ngang lời, nhìn thái độ của Hoàng hậu không khỏi có chút cổ quá, hỏi lại "Nương nương như vậy là có ý gì?"

"Là nói các ngươi không có giáo dưỡng, trộm cắp không bằng" Tiểu nhân ngơ nghĩ gì nói đấy, bộ dáng nữ tử hán chính là không thèm để tâm nói ra. Đám nữ nhân đằng sau liền nhao nhao lên giận dữ, liền bị Quách thái giám ra hiệu cho im lặng. Hừ hừ nói "Nương Nương, tại hạ mang theo ý chỉ của Thái.....Á!!" Chưa kịp hùng hổ nói hết câu, hắn không phòng bị bị Dương Thiên Lễ kéo xuống, mất thăng bằng ngã lăn ra đất, còn chưa kịp hoàn hồn thì bị nàng cầm một miếng rẻ lau đen kịt vì bụi nhét vào mồm. Quách thái giám hoảng sợ cực độ, làm việc dưới trướng Bùi Thái Hậu từ khi bà còn là một phi tần, hắn chưa bao giờ bị đe dọa như vậy, bị Dương Thiên Lệ khống chế, hắn không cử động được, lần đầu tiên hắn thực sự thấy Dương Thiên Lệ hung ác như vậy, một sự hung ác thực sự.

Vị rẻ lau làm hắn phát ói, tiếng nữ nhân hét lên phía sau làm hắn phát run, rồi đến, Dương Thiên Lệ ghét sát mặt hắn, nàng nói "Đây vốn là tiếp một kẻ trộm cướp không bằng, ta không nghĩ Thái Hậu lại muốn một kẻ như vậy mang ý chỉ của người đâu"

Quách thái giám ú ớ, cả người run bần bật, nước mắt bắt đầu chảy ra. Nàng vẫn nói tiếp "Ngươi vẫn muốn tuyên ý chỉ của Thái Hậu? Hảo, vậy giúp phụ mẫu ngươi, làm một người tử tế, ra ngoài truyền ý xin phép vào, rồi ta và ngươi cùng nói chuyện, được chứ?"

Quách thái giám gật đầu lia lịa, Tiểu ngẩn ngơ hài lòng bỏ tay hắn ra, cũng không quên rút rẻ lau trong miệng hắn. Quách thái giám liền đứng dậy, nhưng chân hắn vẫn còn sợ hãi nên hắn ngã thêm lần nữa, Dương Thiên Lệ không ngần ngại giúp hắn, nhưng động tác của nàng lại làm hắn hoảng hốt thêm lần nữa. Vội vã như vịt chạy, hắn dẫn theo đám nữ nhân vừa rồi ra khỏi tẩm cung nàng, đứng trước lối vào là giữa hai bức tượng Phượng Hoàng Trấn Vũ to lớn, giọng the thé thái giám cất to "Quách thái giám từ Thải An Đông cung, mong...mong được diện kiến Hoàng Hậu Nương Nương!"

Quách thái giám không còn điệu bộ kênh kiệu hồi nãy nữa, một mực khom lưng cúi người hình bông lúa chín, thập phần khang trang. Tiểu ngẩn ngơ như hoa, đứng trước cổng, đối diện với Quách thái giám, cười tươi nói "Không tiếp!"

Dứt câu nàng đóng sầm cửa lại, mặc kệ những gì xảy ra tiếp theo, đi vào trong. Tiểu Cối nhìn nàng hâm mộ, hò reo "Mẫu hậu hảo lợi hại"

Tiểu ngẩn ngơ được vuốt mông ngựa, hài lòng đáp "Ta chỉ là thay xã tắc, dạy bảo họ thật tốt"

Tự cảm thấy mình như nữ đại hiệp, vui vẻ nhéo má Tiểu Cối một cái "Chắc Cây Bách nhỏ đói rồi đúng không?"

Tiểu Cối gật đầu, Tiểu ngẩn ngơ biết trù phòng trống trơn, cái gì cũng không có. Bèn nói với hắn "Đợi mẫu thân một chút, tối nay mẫu thân nấu gì đó thật ngon cho Cây Bách Nhỏ ăn nha".

Chập tối, nàng đi ra ngoài. Vừa rồi nàng dạy bọn họ làm người tử tế, nhưng thực ra nàng mới là trộm cướp a. Tiểu ngẩn ngơ vừa nghĩ, rồi tự cười chính mình thật hài hước.

Và rồi, nàng và Tiểu Cối lại có thêm một đêm yên bình với nhau, hai người hi ha cười nói, ăn những món ngon. Nhưng với một số người, đêm nay lại không được như vậy. Quách thái giám đem bụng đầy căn tức trở về Thải An Đông cung, bù lu bù loa kể lại cho Bùi Thái hậu nghe, thêm dặm mắm muối, nước mắt nước mũi cứ thế không kiêng kị chảy thành dòng. Mi tâm Bùi Trâm cứ thế ngày càng cau lại, tức giận đến đỉnh điểm, ném tách trà ngọc trong tay xuống kêu choang một lại, đám nô tù xung quanh xúm lại sợ hãi, Quách thái giám vì thế giật mình, không dám nói thêm câu gì nữa.

"Hảo cho một cái nữ nhân Dương Thiên Lệ, để ai gia xem rốt cuộc nàng ta đặt uy nghiêm của ai gia ở đâu"

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.