Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong! Em xin lỗi

Tiểu thuyết gốc · 1238 chữ

Khi Hoàng Thanh Thanh tỉnh lại thì đã là 1 tiếng sau , nàng đang nằm trên giường trong bệnh viện. Mọi người còn đang ở xung quanh lo lắng cho nàng, Thanh Linh vẫn đang tự trách khi đã nói ra chuyện này. Nàng không ngờ rằng khi hai người chia tay rồi mà khi Hoàng Thanh Thanh Nghe thấy chuyện này liền phản ứng lớn đến vậy.

Hoàng Thanh Thanh đôi mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Thanh Phong, không phải như vậy....." .

Mọi người quây lại định an ủi nàng thì nàng chợt ngồi dậy, ra khỏi giường rồi lao ra ngoài.Khi Trương Gia Hân chạy kịp nàng thì nàng đã bắt được 1 chiếc xe taxi , Trương Gia Hân chỉ đành mở cửa ngồi vào ghế sau của xe . Hoàng Thanh Thanh vội vàng nói địa chỉ nhà Lưu Thanh Phong, trên khuôn mặt nàng giờ đã đầy nước mắt.

Trong thâm tâm nàng đang dằn vặt một cách mạnh mẽ, nàng hiểu được Lưu Thanh Phong bị như vậy là do nàng. Nàng biết từ trước giờ hắn rất ít khi uống rượu , chỉ khi nào thật buồn chán thì hắn mới tìm lấy rượu để giải toả. Nàng không thể biết được lúc đấy hắn đã buồn và thất vọng đến nhường nào .

Khi chiếc xe taxi nhìn thấy một ngôi nhà đang được bao quanh bởi một khuôn rạp chuyên phục vụ cho các đám ma thì Hoàng Thanh Thanh đã không chịu được nữa mà khóc ào lên.

Trong rạp lúc này cũng ít người, chủ yếu là hàng xóm của Lưu Thanh Phong vì hắn vốn dĩ là trẻ mồ côi, bạn bè thì cũng không có nhiều , lại sống với hai đứa trẻ.

Hoàng Thanh Thanh lao vào như mất trí, mọi người chưa kịp định hình thì đã thấy một cô gái lao vào quan tài giữa nhà mà khóc lớn. Nàng khóc nấc lên, nàng nhớ lại những ngày nàng cùng hắn bên nhau :"Thanh Phong, sau này anh sẽ làm gì???

- Anh sẽ làm một doanh nhân kiếm thật nhiều tiền để tìm bố mẹ, còn để có tiền cưới em nữa, thế em sẽ làm gì??

- Em á, em sẽ làm một nhà giáo , để dạy dỗ những thế hệ phải biết trân trọng những gì mình có, và cũng để dạy con cái của chúng mình nữa......

Lưu Thanh Phong lúc đó đã 19 tuổi, cái tuổi mà sẵn sàng mọi thứ để lập lên mợt sự nghiệp: - Đợi anh, 2 năm sau anh sẽ về làm lên ước mơ này , anh hứa sẽ thực hiện nó thật tốt, sẽ cưới em và chúng ta sẽ là 1 gia đình hạnh phúc nhất......"

- Cút đi, chị không xứng ở đây!

Hoàng Thanh Thanh tỉnh lại vì tiếng quát , quay sang thì thấy cậu con trai 7 tuổi đang đứng sau lưng nàng, bên cạnh là một cô bé tầm 5 tuổi. Trong mắt cả hai đứa bé đều chưa ngăn được nước mắt. Chúng biết chúng đã mất người anh đáng kính của mình mãi mãi. Hai đứa vốn cũng là trẻ mồ côi được Lưu Thanh Phong mang ra từ trại mồ côi, chính tay hắn đã nuôi hai đứa từ khi chúng còn nhỏ. Mặc dù anh hai đi tòng quân hai năm làm chúng phải vào trại trẻ ở tiếp nhưng trong tâm khảm chúng thì anh hai như là bố của mình. Bức tượng tinh thần to lớn của chúng đã thật sự mất đi vì người con gái trước mặt này.

- Thiên , em nói gì vậy Thiên ..

Hoàng Thanh Thanh nghẹn ngào, nàng cũng là người nhìn hai đứa trẻ này lớn lên , đứa con trai lớn hơn này tên là Lưu Thanh Thiên, là Lưu Thanh Phong đã đặt tên cho nó, còn đứa nhỏ hơn kia là Lưu Thanh Huyền.

- Là chị đã hại anh ấy, lúc anh ấy cần chị thì chị ở đâu??? chị ở đâu??? Anh ấy chảy máu nhiều lắm chị có biết không? Chắc anh ấy đau lắm đấy

Giọng nói trẻ con vang lên trong đầu làm Hoàng Thanh Thanh ngây ra

8 năm trước, một cậu bé 13 tuổi trên vai cõng 1 cô bé , cả hai trên người ướt đẫm toàn là máu chạy vào bệnh viện:

- bác sĩ, xin cứu em cháu với, cháu xin bác cứu em ấy đi ạ , cháu xin bác sĩ

Mọi người trong bệnh viện lúc ấy khi nhìn thấy hai đứa bé nhuốm máu đã nháo nhào lên lấy đồ sơ cứu. Hai đứa trẻ được cho vào cùng 1 gian phòng, cô bé được cậu bé cõng khi thì nặng hơn nhiều , trên bắp chân có 1 vết rách rợn người đang rịn máu . Mọi người sau khi hỏi cậu bé mới biết rằng chúng bị 1 con chó to lớn cắn . Các bác sĩ sợ hãi cố gắng cầm máu cho cô bé. Thật tội nghiệp, con bé mới chỉ bằng tuổi con của họ, không biết nhà khốn nạn nào đã thả con cho đó ra đường.

- Bác sĩ, cô bé này thuộc máu hiếm, bệnh viện chúng ta không có phần dự trữ nào cả, tôi đã liên hệ các bệnh viện xung quanh nhưng họ cũng không có trữ nhóm máu này.

- Cái gì, mau liên hệ nữa đi, xem mọi người xung quanh có ai cùng nhóm máu không, xuất huyết quá nhiều rồi, không là không cứu kịp đâu.

Khi các bác sĩ đang chuẩn bị lấy mẫu máu xét nghiệm nội bộ bệnh viện để tìm nhóm máu phù hợp thì 1 y tá chạy vào; - Bác sĩ , có nhóm máu phù hợp rồi!

Bác sĩ trưởng quay sang hỏi dồn : - Sao , ai thế?

Y tá chỉ vào Lưu Thanh Phong đang nằm giường kế bên, lúc này mọi người mới hô lên đặc biệt, hai đứa trẻ này cùng nhóm máu hiếm. Nhưng vấn đề ở đây là đứa trẻ này còn quá nhỏ, không thể chịu được khi lấy quá nhiều máu.

1 y tá đến gần giường cậu bé hỏi:- cháu bé, bố mẹ cháu đâu ?? Cháu có nhớ số điện thoại của họ không?

- Cháu là trẻ mồ côi, không có cha mẹ, cậu ấy cũng thế, xin bác sĩ hãy cứu cô ấy với, cháu xị bác sĩ.

Mặc dù trên người cậu cũng có nhiều vết thương nhưng vẫn cố ra sức cầu xin bác sĩ . Mọi người nghe vậy càng thương cảm, chúng không có bố mẹ, số phận đã khổ cực rồi còn bị như vậy.

Bác sĩ trưởng đến gần cậu nói: - cháu bé, bây giờ chỉ có cháu mới giúp được chú, máu của cô bé này là máu hiếm, mà may mắn là máu của cháu cũng vậy. Nhưng các chú cần lấy 1 lượng máu lớn của cháu mới có thể cứu được cô bé này, cháu có chịu được không.

- Thật sao bác sĩ, vậy bác cứ lấy đi, cháu sẽ không sao đâu

Cậu bé nói thật nhanh............

Hoàng Thanh Thanh hồi thần lại, nhìn vết sẹo mờ dưới chân, mắt nhoè đi: - Phong, em xin lỗi, em đã không ở bên anh lúc anh cần em nhất.

Bạn đang đọc Giáng Thần sáng tác bởi thanhliem129
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhliem129
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.