Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về!

Tiểu thuyết gốc · 1230 chữ

Lưu Thanh Phong ngẩn ngơ nhìn tấm bia gỗ ghi tên chính mình, cảm thấy cuộc đời lắm éo le.

Chính mình vật mà không chết, nhìn lại bản thân thì so với ngày bị xe tông đó thì đã được thay 1 bộ quần áo mới. Hắn bắt đầu suy nghĩ về những khả năng sảy ra với mình :

" có lẽ mọi người nghĩ mình đã chết nên mang đi mai táng sao? Nhưng lại sao mình lại chui lên được? Chẳng lẽ là do linh khí kia ?"

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu Lưu Thanh Phong . Những chuyện vừa mới sảy ra thật sự hắn khó có thể tiếp thu được ngay, cái gì mà linh khí đất trời, tu luyện thành tiên…. Trong cái thời buổi công nghệ hiện đại ngày nay thì đó thật là kho tin.

Hắn giơ cánh tay lên, trên cánh tay vẫn còn hình xăm kì quái của chiếc vòng đó. Như là vốn dĩ nó đã sinh ra cùng hắn vậy.

Lưu Thanh Phong dần tiếp nhận sự thật, hắn đã sống lại, trong đầu hắn bây giờ cũng vẫn tồn tại đoạn trí nhớ về cách thức tu luyện kia chứng tỏ mọi chuyện đã thật sự sảy ra.

“Chết Thanh Thiên và Thanh Huyền bây giờ sao rồi không biết, đã mấy ngày trôi qua rồi???” Hắn nhớ tới ở nhà hắn giờ còn hai đứa em nhỏ là Lưu Thanh Thiên và Lưu Thanh Huyền, chúng mới được Lưu Thanh Phong đón về từ trại trẻ mồ côi, chả lẽ giờ lại và tiếp.

Xong hắn lại nhớ đến Hoàng Thanh Thanh, người con gái bấy lâu nay mình vẫn yêu thương bằng tất cả mình có, hắn cũng đã kên kế hoạch cầu hôn với nàng rồi, chỉ thiếu một chút. Nhưng một chút này thật xa vời…

“Thôi vậy…”

Lưu Thanh Phong lững thững bước về hướng nhà mình trên người vẫn còn đất cát khi mới vừa chui từ dưới đất lên. 15’ sau hắn mới về tới nhà của mình. Đây là một ngôi nhà cũ, ngôi nhà này là do hắn thuê bằng số tiền tích góp trong thời gian đi quân sự của mình.

Sau khi hắn chết , chắc hẳn chủ nhà đã lấy lại , việc hắn quan tâm bây giờ là hai đứa em của hắn ra sao rồi. Chưa kịp đẩy của ra thì cánh cửa cũ đã mở ra, bà chủ nhà già nua nhưng hiền hậu chống gậy bước ra. Bà vừa nhìn thấy Lưu Thanh Phong thì ngây người, mắt mở to như thấy ma. Cũng phải thôi , một người mấy ngày trước đã đem đi trôn nay lại thấy đứng trước cửa nhà mình, bà ấy không đi theo các cụ đã là may lắm rồi.

“Cụ Hải!” Lưu Thanh Phong chào làm cụ bà hồi thần lại, là một người cao tuổi từng trải qua nhiều chuyện thế gian nên cụ bà không bị doạ đến bất tỉnh nhân sự. Nhưng tiếng nói của Lưu Thanh Phong cũng làm cụ run lên. Cụ ngước nhìn hắn :

“Phong, con về đấy hả? Cụ vừa qua thắp hương cho con. Tội con quá!” Giọng nói của cụ toát lên vẻ thương cảm, tuy hắn không phải cháu ruột của cụ nhưng cụ cũng rất thương hắn.

Từ nhỏ đã không có cha mẹ, tính cách kiên cường chịu khó làm những người xung quanh trại trẻ mồ côi rất yêu quý hắn.

Lưu Thanh Phong thấy cụ Hải hỏi hắn thì ngẩn ra. Cụ đang tưởng hắn hiện hồn về… Giải thích thế nào đây???

“Cụ , con không có chết, con vẫn còn sống” Hắn lên tiếng, chợt hắn nghĩ ra một cách giải thích.

“Cụ, mộ con bị sét đánh tung ra , con không biết tại sao con lại sống lại nữa, quá thần kì cụ ơi!!!” Bà cụ thấy Lưu Thanh Phong không giống như hồn ma thật thì hơi yên tĩnh lại, sau đó thì vẻ mừng rỡ hiện rõ. Cụ không nghĩ là có chuyện như vậy sảy ra, cụ nhìn quanh hắn, thấy đất cát vẫn bám trên quần áo hắn thì tin hơn nửa.

“Thật thần kì, chắc ông trời phù hộ cho con, họ không muốn con ra đi như vậy”.

Bà cụ tấm tắc khen kì diệu, Lưu Thanh Phong chợt nhớ ra hai đứa em.

“Cụ, hai đứa Thiên , Huyền đâu rồi cụ? sao không thấy chúng ở nhà, hay đã trở lại trại mồ côi?” hắn lên tiếng hỏi.

“ Tốt phước cho chúng, ngày con ra đi, chúng khóc lóc um trời nhiều người thương chúng nhưng không làm gì được, khi họ định mang chúng đi về trại trẻ thì có đôi nam nữ đến nhận nuôi hai đứa, cụ thấy họ tốt quá nên đồng ý. Sau khi lo hết mọi chuyện cho con thì họ cũng đem hai đứa đi rồi. Nghe đâu họ mang hai đứa ra nước ngoài …” bà cụ lên tiếng đáp.

Lưu Thanh Phong ngẫm nghĩ một lúc, hai đứa được nhận nuôi không biết là tốt hay xấu, nếu vào gia đình tốt còn đỡ , vào gia đình không tốt thì tội hai chúng. Mặc dù biết hai đứa em như vậy nhưng hắn vẫn không hết lo lắng.

“Thế cụ có biết cách liên lạc với họ không ?”

“Họ chỉ nói họ đến từ Vân Tông gì đó ở phía bắc, thấy họ bảo phải đi xa lắm nên cụ cũng không biết. Nhưng nhìn họ thích hai đứa lắm nên cụ cũng yên tâm” bà cụ Hải cười nói. Lưu Thanh Phong thì chỉ gật đầu, hắn chưa thấy tận mắt nên chưa thể yên tâm như cụ được.

“Con cám ơn cụ, mà cụ ơi, cụ cho con gửi trả nhà nhé, con dự định sẽ chuyển đi nơi khác sống” Lưu Thanh Phong trước đây thuê nhà để nuôi hai đứa em, nay chúng đã không ở đây thì hắn cũng nên chuyển đi, chỉ là…

Hắn dọn dẹp nhà cửa, đồ đạc của hắn vẫn còn nguyên đây, mà cũng không có nhiều đồ lắm. Chỉ có vài bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân mà thôi. Chất tất cả vào chiếc balo quân sự, hắn đi qua sân nhà: “chào cụ con đi”.

Bà cụ Hải chống gậy trong sân nhà nhìn hắn đi nhanh trên con đường, thoẻ dài: “ Rảnh thì về thăm cụ con nhé!”

…..

Đi đâu đây? Lưu Thanh Phong cũng chưa biết tiếp theo hắn định đi đâu. Đến thành phố kiếm việc làm? Hay về nông thôn sống an lành. Thực ra nơi đây cũng là thành thị nhưng không phải những thành thị lớn.

“Mình phải lập lên một cơ nghiệp lớn” Lưu Thanh Phong nhớ lại nhìn bóng người con gái trong tim , lòng lại quặn đau. Nhưng đó cũng là lý do hắn đưa ra quyết định đi đến 1 thanh phố lớn để lập lên 1 cơ nghiệp thật lớn, một đế chế của riêng mình.

Hắn xách balo lên, chọn đúng phướng hướng mà bước đi, khởi đầu 1 đế chế hùng mạnh ít ai tưởng tượng được lại bắt nguồn từ đây.

Bạn đang đọc Giáng Thần sáng tác bởi thanhliem129
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhliem129
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.