Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Cửu Gia

Tiểu thuyết gốc · 2096 chữ

Đông vực, Thanh Long quốc, Lâm Gia trạch viện.

Lâm Lạc, trong cơn mê man, đầu óc quay cuồng, từng cơn đau như búa bổ, bên tay là những tiếng thở dài, tiếng than khóc. Cố gắng mở mắt ra, một căn phòng xa hoa, nơi nơi giáp vàng, chạm trổ rồng phụng, từng làn hương thoang thoảng.

- tỉnh rồi...!, Cửu thiếu gia tỉnh rồi- một người vội la lên.

- Lạc nhi... Lạc nhi, con tỉnh rồi.

Một người phụ nữ xinh đẹp, bận thanh y, đôi mắt đỏ hoe, xưng húp, hai bên má còn đang vương dòng lệ, ôm chặt Lâm Lạc vào lòng, khóc thút thít. Lâm Lạc còn đang bỡ ngỡ, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đưa đôi mắt ngơ ngác, nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn khắp nơi.

- Lạc nhi, con có sao không, có thấy nơi nào không khỏe không, con có đói không... Con chờ mẫu thân, mẫu thân sẽ đi làm chút gì cho con ăn.- người phụ nữ trìu mến nói.

Bà vội vàng đi ra cửa, vừa bước ra khỏi phòng, bà vội xoay người lại dặn dò:

- Tiểu Mai, con chăm sóc thiếu gia, không cho thiếu gia đi đâu đó. Còn Lạc nhi nữa, mới tỉnh dậy, không được chạy lung tung nữa, ở yên đó cho mẫu thân.

Lâm Lạc nằm trên giường, đưa mắt nhìn trần nhà, đầu óc thì miên man, miệng thì lầu bầu:

- Cái quái gì dậy nè trời, đang đóng phim à, mặc đồ cổ trang nữa trời. Gì rồi cửu thiếu với đại thiếu, mà còn mẫu thân,rồi nhi tử nữa, hazzzz

Lâm Lạc còn nhớ rất rõ mà, tối qua trời bão lớn, đang nằm ngủ dưới gầm cầu, vừa lạnh, vừa đói, rồi sao đó bất tỉnh không biết gì nữa, mở mắt ra thì lại ở nơi này rồi. Lâm Lạc đang nhăn nhó suy nghĩ, bỗng bên tay nghe được một giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách:

- Thiếu gia... Thiếu gia, cậu có sao không, thiếu gia cậu đừng làm Mai nhi sợ nha...

Một cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi, đôi mắt to tròn, mặt tròn, bận trên người bộ đồ của hạ nhân, đang ra sức lay lay cánh tay của Lâm Lạc. Bỗng Lâm Lạc ngồi bật dậy, làm cho tiểu Mai giật mình, cũng nhảy ra xa, cô bé ngơ ngác nhìn nhìn cậu. Lâm lạc vội đưa tay ngoắc ngoắc tiểu Mai:

- Tiểu Mai đúng không, lại đây nào, thiếu gia có chuyện muốn hỏi ?

- Có... Có... chuyện gì không thiếu gia? - Tiểu Mai vội chạy lại gần bên giường Lâm Lạc hỏi.

- Tiểu Mai, đầu thiếu gia đau, đau lắm... Có vài chuyện không nhớ rõ, tiểu Mai có thể kể cho thiếu gia nghe không?

-Dạ được ạ! Mà tiểu Mai không biết gì nhiều đâu, nhưng những gì tiểu Mai biết, tiểu Mai sẽ kể cho thiếu gia biết.

Khoảng chừng một canh giờ sau, Lâm Lạc ngồi trên giường, mặt thì đơ ra, miệng thì cười như một thằng ngáo đá, đôi mắt thì long lanh như muốn phát sáng.

- Khà... Khà... Ước mơ của đời ta... Ước mơ của đời ta sắp được thực hiện rồi... Bại gia tử, ta phải làm một thằng bại gia tử...

- Ha... Ha-, Lâm Lạc nhảy xuống giường, ngửa mặt lên trời cười to, mắt lại mơ màng, nghĩ về tương lai xa xôi. - Bốp-, một cái cốc đầu thật đau, lôi Lâm Lạc trở về thực tại.

- Này thì bại gia tử này, mới tỉnh lại mà đã muốn giở trò phá phách rồi sao?

Người phụ nữ đã trở lại, còn cầm trên tay một chén cháo nóng hổi. Vừa bước vào phòng đã nghe Lâm Lạc phát rồ, thế là cho cậu ngay một cái cốc thật đau vào đầu.

- Mẫu thân... Đau, đầu con đau, đánh nhiều sẽ thành ngu ngốc đó.

Lâm Lạc vội vã ôm đầu, giả vờ kêu đau, còn cố nhăn nhó, đôi mắt thì ươn ướt. Người phụ nữ thấy vậy vội ôm Lâm Lạc vào lòng xoa xoa:

- Thằng tiểu quỷ, mới tỉnh dậy, thì đàng hoàng cho mẫu thân, còn phá phách nữa thì đừng có trách.

Sau một hồi săn sóc, ăn uống, Lâm Lạc cũng tìm mọi cách để đuổi hai người ra người, với lý do là cần nghĩ ngơi. Nằm trên giường, Lâm Lạc từ từ tiêu hóa những thông tin mới biết được từ tiểu Mai, lòng đầy những hân hoan chờ mong về tương lai.

Thì ra Lâm Lạc đã chết, chết vì cái đói, vì cái lạnh, trong đêm mưa gió bão bùng đó. Cậu đã được chuyển sinh, cậu đã sống lại, nhập linh hồn vào một người cũng trùng tên với cậu là Lâm Lạc.

Thế giới này gọi là Tinh Linh giới hay gọi tắt là Linh giới, là một tinh vực xinh đẹp hoà bình giữa người và tinh linh. Cả tinh Linh giới rộng lớn, với Tứ đại tinh vực, và một vùng hoang nguyên xa mạc rộng lớn. Tứ đại tinh vực là Đông vực, Tây Vực, Bắc vực, Nam vực và còn bao quanh bởi Vô Tận hải.

Đông vực, được cai trị bởi tứ đại hoàng triều gồm Thanh Long hoàng triều, Chu Tước hoàng triều, Huyền Vũ hoàng triều và Bạch Hổ hoàng triều. Lâm gia là một trong tứ đại cự đầu của Thanh Long hoàng triều, gia gia của Lâm Lạc chính là hữu quốc sư của Thanh Long hoàng triều.

Phụ thân của Lâm Lạc, Lâm Anh Hào lại là trấn quốc đại tướng quân, ông có bốn người phu nhân, và chín nhi tử, nhưng chỉ mình Lâm Lạc là nam nhi còn lại toàn là nữ nhi. Các tỷ tỷ của Lâm Lạc cũng rất xuất sắc, người giỏi kinh doanh, người thì thiện chiến, tài sắc vẹn toàn, chỉ riêng Lâm Lạc phế vật, phế toàn tập.

Từ nhỏ Lâm Lạc đã được xem như gia chủ tương lai của Lâm gia, nên có thể xem như một phú nhị đại đỉnh cấp. Suốt ngày chỉ ăn chơi lêu lổng, tính cách cũng rất ngang tàng hống hách, chỉ trừ việc giết người ra, không việc gì không dám làm. Nếu có một ngày mà Lâm Lạc không đi gây chuyện, thì chỉ có thể là ngày mà cậu bệnh không thể ngồi dậy nổi.

Đang nằm mơ màn, thì bỗng - Ầm-, cánh cửa phòng bị đạp bung ra, một thân ảnh vội lao vào phòng. Một thân ảnh nhỏ nhắn, một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, bận trên người một thân hoàng sắc vũ y, ánh mắt sắc bén, mặt nhỏ nhắn:

- Cửu đệ, đệ tỉnh rồi... Hu... Hu làm tỷ lo muốn chết

Nhào vào lòng Lâm Lạc, thiếu nữ ôm chặt cậu vào lòng

- khặc... Khặc... Tỷ buôn... Buôn... Không đệ chết... Ngạc.... Mất... Khặc... Khặc.

Lâm Lạc mặt thì tím tái, mắt trợn trừng, cố đẩy thiếu nữ ra. Người này không ai khác chín là Lâm Anh Anh bát tỷ, thân tỷ đệ của Lâm Lạc, người than cận nhất với cậu.

- Lỗi tại tỷ... Hu... Hu, lỗi tại tỷ nếu không sẽ không làm đệ bị thương

Vừa ôm Lâm Lạc, Anh Anh vừa khóc lóc kể lễ, vẻ mặt ai nhìn vào cũng muốn ôm ấp, muốn chở che bảo vệ. Mọi chuyện thật ra chỉ là sự hiểu lầm, vì hôm qua, Anh Anh đã bắt Lâm Lạc đi trắc linh nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc này.

Ở Linh Giới, những đứa trẻ, khi tròn mười lăm tuổi, là đã được xem là trưởng thành, và phải thực hiện trắc linh để kiểm tra chức nghiệp và thiên phú. Đúng ra với thân phận siêu cấp phú nhị đại của Lâm Lạc, cậu có đi hay không cũng không thành vấn đề, những Anh Anh không muốn đệ đệ bị mọi người coi thường, xem cậu như một phế vật, vậy là Anh Anh nhất quyết bắt Lâm Lạc đi trắc linh.

Để thực hiện trắc linh, cần phải vào thánh đường, nơi đặc khí cụ trắc thí, và cũng là thứ giác tỉnh linh thức. Linh thức là khả năng tiềm tàng trong mỗi con người, là khả năng câu thông, điều khiển những tinh linh trong thiên địa, chỉ những người có linh thức và có cho riêng mình tinh linh hộ mệnh thì mới được xem như là một linh sư chân chính.

Người khác trắc linh thì không sao, vậy mà đến khi Lâm Lạc thì xảy ra chuyện. Quả cầu trắc linh toả sáng rực rỡ, rồi từ từ rạng nức và rồi bùm nố tan tành, và cũng làm cho Lâm Lạc hôn mê bất tỉnh. Vì việc này mà Anh Anh tỏ ra tự trách, cô vô cùng hối hận, nếu mà Lâm Lạc xảy ra chuyện gì đó, chắc là Anh Anh cũng không sống được nữa.

- Tỷ tỷ... Nín nín đi, lớn rồi mà còn khóc nhè, mai mốt không ai thèm lấy đó- Lâm Lạc cười an ủi.

- Tên tiểu tử này...- Anh Anh phùng má trợn mắt, hai lỗ tai như bốc khói.

-A...-, Lâm Lạc la thất thanh, một bên hông đã bị Anh Anh véo thật đau.

- Tỷ tỷ... Tỷ tha cho đệ,- Lâm Lạc vừa khóc vừa vang xin

- Hứ... Tên tiểu tử nhà ngươi, dạo này ngứa da lắm rồi, còn dám chọc tỷ tỷ nữa thì chớ có trách sao mùi máu lại tanh.

Lâm Lạc nhăn nhó, vừa xoa cái hông vừa gật gù như gà mổ thóc, nhưng lòng vẫn còn ấm ức.

- Đồ bà chằn, cầu mong cho tỷ ế tới già, không ai thèm rướt... Khà khà...- Lâm Lạc lầu bà lầu bầu.

Lâm Anh Anh liếc xéo Lâm Lạc, nghiến răng kèn kẹt

- Đệ nói gì...?

- Hi... Hi đệ nói tỷ của đệ thật xinh đẹp, vạn người mê,- Lâm Lạc cười làm lành.

- Lạc Lạc nè, giờ đệ thấy trong người thế nào, có còn đau hay khó chịu ở đâu không.

Lâm Lạc nghe Anh Anh kêu mà thấy rùng mình, nổi hết cả da gà, nhưng cũng gượng gạo đáp:

- Khỏe rồi, giờ có mấy con cọp đệ cũng có thể vật chết, - vừa nói Lâm Lạc còn làm dáng khoe cơ bắp.

Anh Anh thấy dáng vẻ của Lâm Lạc thì bật cười khanh khách, đưa tay xoa đầu Lâm Lạc:

- Mà đệ đệ nè, cho tỷ hỏi thật, sau khi trắc linh đệ có thức tỉnh linh giác, hay phát hiện tiềm năng gì không?

- Đệ cũng không biết nữa, mà cũng không quan trọng đâu, giờ đệ đã có mục tiêu sống của đời mình rồi kha... Kha.

- Đệ đã tìm thấy mục tiêu của đời mình à, hay quá...- Anh Anh nghe Lâm Lạc nói mà nhảy cẫng lên,- nói tỷ nghe đi, đó là gì nào, mẫu thân mà biết chắc vui mừng lắm cho mà xem.

Lâm Lạc trịnh trọng, mắt đầy nhiệt huyết, nhìn xa xăm, tự hào nói:

- Đệ... Lâm Lạc, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tự hứa với mình... Đệ phải trở thành... Một... Bại gia tử... Một bại gia tử siêu cấp vô địch thủ... Khà khà...

- Bốp,- Lâm Anh Anh mặt đỏ tỉa tai, cả quả đầu như bốc khói, gầm gừ nghiến răng kèn kẹt, cầm chiếc hài đập thẳng vào đầu Lâm Lạc.

- Đệ... Muốn làm cái gì... nói... Lại tỷ nghe?

- Bại gia tử... Đệ muốn làm siêu cấp vô địch thủ, bại gia tử.

- Bốp-, lại một chiếc hài gõ vào đầu Lâm Lạc.

- Bại gia tử, đệ muốn làm bại gia tử...

- Bốp.

- Bại gia tử.

- Bốp.

-Bại gia.

- Bốp.

- Bại.

- Bốp.

- Đệ nói đệ bại mà... Sau tỷ còn đánh đệ?

- Ai mà biết, quen tay thôi!

- Đánh vào đầu nhiều sẽ ngốc đó, tỷ đánh đệ ngốc nghếch luôn rồi.

- Thôi tỷ thua đệ, hazzz... Đệ muốn làm gì thì làm.

- Khà... Khà đùa tỷ chút thôi, tỷ xem thử đệ thức tỉnh được thứ gì nè.

Lâm Lạc vừa cười nói, vừa vương tay mình ra, Lâm Anh Anh hai mặt tròn xoe, vẻ mặt đầy hưng phấn và cuồng nhiệt. Thứ xuất hiện trước mắt cô là thứ mà cô chưa hề biết,chưa từng nghe nói qua, một thứ mới mẻ.

Bạn đang đọc Gọi Ta Là! Bại Gia Tử sáng tác bởi Longtinhtv
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Longtinhtv
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.