Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phế Vật Hay Là Thiên Tài

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

Lâm Lạc xòe bàn tay phải của cậu ra, một đồ án hình sao năm cánh, nằm bên trong một vòng tròn khí âm dương, lắp lánh mờ ảo đầy huyền bí. Ánh mắt của Anh Anh cũng rực sáng, như vừa chính mắt tìm ra một đại lục mới. Càng nhìn vào, càng mờ ảo, càng làm cho con người ta lún sâu vào đó, sau phút chốc thất thần, Lâm Anh Anh lắp bắp:

- Nó... Nó là cái gì vậy Lạc Lạc, sao từ trước tới giờ... Tỷ tỷ chưa thấy qua thứ nào giống như vậy cả.

- Đệ cũng không biết, từ khi đệ tỉnh lại, thì đã phát hiện ra thứ này nằm trong lòng bàn tay rồi đệ rồi.

Lâm Lạc giả vờ vô tư vô số tội, đưa ra một bộ mặt khinh khỉnh rất muốn bị ăn đòn.

- Mà nó có tác dụng gì không đệ, mà quan trọng đệ có thức tỉnh được tinh linh thủ hộ không?

- Không biết nữa! Mà đệ. Cũng không quan tâm lắm, khà... Khà giờ đệ chỉ muốn làm bại...

- Bốp-, chưa kịp nói hết lời, lại một chiếc hài phan vào đầu, Anh Anh hầm hừ nhìn Lâm Lạc.

- Bình tâm tĩnh khí, bỏ hết tạp niệm, câu thông với đồ án trên tay, mau...

Lâm Anh Anh vừa nói vừa cầm chiếc hài lên hù dọa Lâm Lạc. Lâm Lạc vội vã hít thở thật sâu, trấn tĩnh tinh thần, nhẹ nhàng dùng linh hồn câu thông cùng đồ án. Đồ án trên tay phải cậu nhẹ nhàng xoa tròn, từ từ phát sáng, ánh sáng mỗi lúc một sáng hơn, từ leo lét như ngọn nến, đến rực rỡ như ánh mặt trời.

Cả căn phòng vụt sáng lên, rồi chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp của Anh Anh. Trong lòng bàn tay của Lâm Lạc, một tiểu nhân trong suốt, chỉ có đôi mắt là ánh lên một màu tím đầy yêu dị.

Lâm Lạc dùng tay trái, chọc chọc vào bụng tiểu nhân, cả cơ thể tiểu nhân chỉ bằng bàn tay Lâm Lạc, cũng hơi béo tròn nhìn rất đáng yêu. Anh Anh cũng bắt chước, đưa ngón tay chọc về phía tiểu nhân, bỗng ánh mắt nó loé lên cánh tay nhỏ bé hơn cả ngón tay Anh Anh đưa lên chặn lại.

- Ầm-, Anh Anh như con diều bị đứt dây, như một chiếc lá vàng, bay vèo vèo trong cơn bão táp, bay thẳng đập vào bức tường phía sau lưng Anh Anh. Lâm Lạc cũng há hốc mồm, nhét được cả một quả trứng.

- Bạo lực dữ, khà... Khà anh bạn nhỏ có tiền đồ, có tiền đồ.

- Lâm... Lạc... Tiểu tử thúi... Nhà ngươi chết chắc rồi... Hừ hừ...

Lâm Anh Anh từ trong vách tường bò ra, tóc tai quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối, mặt mày dữ tợn. Cô nàng gầm lên giận dữ, nhào về phía Lâm Lạc, một ánh sáng tím loé lên, chỉ thấy Anh anh lại bay về nơi vừa mới chui ra.

- Anh bạn nhỏ... Anh bạn nhỏ, tỷ tỷ của ta xin nhẹ tay cho... Khà... Khà.

Lâm Lạc miệng thì cầu tình, nhưng lại nở nụ cười khoái chí, ánh mắt rất hưởng thụ. Lâm Anh Anh vật vã bò ra khỏi tường, từ từ bước về phía Lâm Lạc, ánh mắt rất bất thiện, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nhưng lại rất e dè tiểu nhân trong suốt kia.

- Anh bạn nhỏ, ngươi tên là gì, có thể nói chuyện không?

Lâm Lạc đưa tiểu nhân lại gần hơn, nhẹ nhàng đưa ngón tay chọc chọc vào tiểu nhân.

- Thưa chủ nhân, ta tên Vô Nguyên

- Tại sao người đánh ta,- Anh anh hùng hổ nạt Vô Nguyên.

- Ngoài chủ nhân không ai được đụng vào ta, và những ai có địch ý điều phải tiêu diệt.- Vô Nguyên trả lời khô khốc, bằng giọng hết sức máy móc.

- Ngươi... Ngươi...- Anh Anh giận điên người, chỉ biết lắp bắp chỉ vào tiểu nhân.

- Vô Nguyên ngươi có thể khôi phục lại cho tỷ tỷ ta không, giờ nhìn tỷ... Hazzz, xấu như con gấu ấy!

Lâm Lạc đưa ra bộ mặt đầy trêu tức, nhìn mà muốn đập cho một phát chết tươi luôn. Vô Nguyên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng giơ lên cánh tay mũm mĩm bé tý, một ánh sáng xanh bao lấy người Anh Anh. Chỉ một cái chớp mắt, cả người Anh Anh đã trở lại hoàn hảo như lúc ban đầu, cả bức tường phía xa cũng trở lại lúc ban đầu.

- Lợi hại dữ, Vô Nguyên ngươi có thể cho ta biết ngươi có khả năng gì và mạnh bao nhiêu không.- Lâm Lạc hí hửng hỏi.

- Thưa chủ nhân, ta là tinh linh ánh sáng, không thuộc tính, có thể hấp thụ, phục chế bất kì thuộc tính nào, ngoài trừ hắc ám, kỹ năng đặc biệt là hồi phục vô hạn, và hư vô chi giới cắn nuốt biến mọi thứ thành hư vô.

Nghe Vô Nguyên nói xong, cả Lâm Lạc lẫn Anh Anh há hốc mồm, đỉnh dữ quá đỉnh luôn á. Lâm Lạc bỗng nhìn Anh Anh cười gian ác:

- Tỷ tỷ à, từ nay về sau tỷ phải đối tốt với đệ một chút nha, không được đánh đầu đệ nữa đó, không thì... Khà khà.

- Cái tên tiểu quỷ này... Hừ hừ... Đệ chờ đó cho tỷ, sẽ có ngày tỷ sẽ cho đệ biết tay.

- Tỷ tỷ, tinh linh của tỷ là gì vậy, tỷ có thể cho đệ xem thử không?- Lâm Lạc trong đầu loé linh quang, lại bài trò.

Lâm Anh Anh phùng má, không tình nguyện nhưng cũng triệu hồi ra tinh linh thủ hộ. Tâm niệm vừa động, quanh thân Anh Anh bỗng loé lên từng đốm ánh sáng vàng nhỏ bé, lấp lánh như những vị tinh tú nhỏ. Những đốm ánh sáng nhỏ, từ từ hội tụ lại với nhau, tạo thành một quả cầu vàng kim to bằng nắm tay trẻ con.

Lâm Lạc cũng rất thích thú, đưa tay ra sờ sờ, rồi bóp bóp, nó rất mềm mại như những giọt nước. Bỗng cậu cười hắc hắc, linh thức chuyển động câu thông với Vô Nguyên. Trước ánh mắt ngỡ ngàng đến ngơ ngác của Anh Anh, Vô Nguyên vương tay chạm chạm vào quả cầu vàng óng kia.

Từ một tiểu nhân trong suốt, Vô Nguyên từ từ chuyển màu, trở thành một màu ánh kim vàng óng, rồi từ từ nhạt dần, trở thành một tiểu nhân màu đồng hoen ố. Nhìn thấy một màn kì diệu trước mắt, Lâm Anh Anh phải há hốc mồm vì kinh ngạc, trong đôi mắt thì lại ánh lên vẻ hưng phấn và hâm mộ .

Bởi vì tất cả những tinh linh thủ hộ, dưới tông linh sư điều không thể hoá hình, chứ đừng nói chi có linh trí. Và đặc biệt hơn nữa là mỗi tinh linh chỉ mang một thuộc tinh như: kim, mộc, thủy, hoả, thổ, phong, lôi, quang, ám. Chỉ khi nào đặt đến cấp tông linh sư, các tinh linh thủ hộ mới có thể hoá hình, một số đặc biệt mới có thể khai mở linh trí.

- Tỷ tỷ nè, sao tinh linh của tỷ chỉ là một quả cầu năng lượng vậy, mà nó có biết nói chuyện không tỷ? - Lâm Lạc hỏi, với cái giọng trêu tức, và một bộ mặt rất muốn ăn đòn.

- Hừ... Hừ, da đệ lại ngứa rồi phải không, tinh linh của tỷ vậy là bình thường đó, đâu có mà biến thái như của đệ!

- Nó có thể công kích được không tỷ, cho nó đấu với Vô Nguyên không tỷ, khà... Khà!- Lâm Lạc lại tiếp tục chọc vào nổi đau của Anh Anh.

Anh Anh phùng má, làm mặt giận với Lâm Lạc, quăng thẳng vào mặt cậu nguyên một thùng bơ. Không thèm điếm xỉa tới Lâm Lạc, Anh Anh xoa người đi, muốn bước ra khỏi phòng. Lâm Lạc thấy vậy với cầm tay lại, giở trò năn nỉ :

- Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ dễ thương đánh yêu nhất trên đời của đệ, đệ biết lỗi rồi... Xin tỷ tỷ đại nhân tha cho đệ... Hi hi đừng giận đệ mà, giận nhiều mau già sẽ xấu lắm đó, coi chừng không ai rước.

Nghe được những lời nói đầu, cơn giận dữ của Anh Anh bị xì hơi, tan biến như bọt biển. Nhưng lại nghe câu cuối cùng thì cả người Anh Anh như một ngọn núi lửa bùng phát dữ dội.

- Lâm... Lạc... Cái tên tiểu tư nhà ngươi.

- Đùng-, Vô Nguyên vương tay nhỏ ra, búng nhẹ một phát, cả người Anh Anh lại phải dán vào tường. Lâm Lạc thấy vậy vội chạy đến đỡ Anh Anh, quay qua trách móc Vô Nguyên:

- Anh bạn nhỏ à... Ngươi thật là, tỷ tỷ chỉ đùa với ta thôi, sao ngươi lại... Khà... Khà...

Anh Anh lại một phen bốc khói đầu, vôi ôm lấy Lâm Lạc, há miệng cắn một phát thật đau vào vai Lâm Lạc.

- Đau... Đau... Nhả ra, tỷ nhả ra hu... Hu... Đau quá.

- Cho đệ chừa nè, còn dám chọc tỷ nữa không, tỷ cắn chết đệ.- Anh Anh dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn Lâm Lạc.

- Tỷ cầm tinh cẩu yêu à, sao mà cắn đau quá vậy? Chảy máu luôn rồi hu... Hu.

- Còn lầu bà lầu bầu nữa, có tin tỷ cắn chết đệ luôn không?

Lâm Anh Anh hùng hổ doạ người, vừa thủ thế định nhàu người đến cắn cho Lâm Lạc thêm một phát nữa. Một ánh tím yêu dị loé lên, cả người Anh Anh bỗng lạnh rung, cả người tựa như lọt vào trong hầm băng, cả người phát lạnh đến cả huyết dịch như muốn đông lại.

Chỉ thấy Vô Nguyên, cả người như một khối kim loại, đang lơ lửng bên người Lâm Lạc, dùng ánh mắt tím ngắt rất yêu dị nhìn vào Anh Anh.

- Nếu còn có địch ý với chủ nhân tất sát.- Vô Nguyên dùng giọng lạnh lùng đầy uy nghiêm nói.

- Tỷ tỷ, tỷ cùng đệ đi chơi đi, đệ nằm trong phòng vừa buồn, vừa đói nữa chán lắm

Lâm Lạc thấy tình hình căng thẳng, với nhanh chóng tìm chủ đề, nhầm giảm bớt không khí ngột ngạt.

- Mẫu thân căn dặn không cho đệ đi đâu, nếu không phạt luôn cả tỷ đó.- Anh Anh nói với giọng buồn rười rượi.

Cả Lâm gia, Lâm Lạc và Anh Anh thường như cặp bài trùng, đi đâu cũng có nhau. Nên việc Lâm Lạc bị cấm cửa, cũng đồng nghĩa cô nàng cũng phải ở nhà.

- Tỷ tỷ, giúp đệ đi, giúp đệ, không chắc đệ sẽ buồn chết mất... Nha tỷ tỷ xinh đẹp.- Lâm Lạc giả giọng đáng thương, đôi mắt lung linh đáng yêu cầu xin.

- Hazz... Được rồi, tỷ thua đệ rồi!

- Hoan hô tỷ tỷ, tỷ tỷ của đệ tuyệt vời nhất nhà.

Lâm lạc hân hoan reo hò, nhảy tung tăng, vội vàng lôi lôi kéo kéo Anh Anh ra khỏi phòng.

- Um... Hai con khỉ con, lại muốn đi quậy phá nữa sao?

Một giọng nói trầm ấm từ xa vọng lại, cả Lâm Lạc và Anh Anh vừa nghe thoáng qua giọng nói, cả khuôn mặt đã xanh tái như tàu lá chuối. Một người phụ nữ xinh đẹp từ xa đi đến, Vương Phụng Hoàng, mẫu thân của Lâm Lạc và Anh Anh.

- Bước vào phòng cho mẫu thân, hai con khỉ con này, hôm nay mà hai đứa bước ra khỏi nhà này thử xem, mẫu thân sẽ cho hai đứa biết tại sao nước biển lại mặn.

- Mẫu thân...- lâm Lạc và Anh Anh cả hai đồng thanh, làm giọng cầu xin nói.

- Tên tiểu quỷ nhà ngươi, mới vừa tỉnh lại, chưa nóng đít nữa là muốn đi xin sự rồi. Hừ... Hừ... Không đi đâu hết, hai đứa ở nhà cho mẫu thân. Còn như ngoan cố, thì đừng trách mẫu thân độc ác đó, về phòng ngay.

Bạn đang đọc Gọi Ta Là! Bại Gia Tử sáng tác bởi Longtinhtv
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Longtinhtv
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.