Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lai Lịch Vô Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 2089 chữ

Đông Vực, Thanh Long hoàng triều, Lâm gia trạch viện, nghị sự đường.

Tất cả mọi người có mặt trong nghị sự đường, ai ai cũng điều chết lặng, mắt thì mở to nhìn trừng trừng, vào tờ khế đất trên tay Lâm Lạc. Ba chữ tuý tiên lâu, như một thứ định thân phù, như một loại mê huyễn kì diệu, làm mọi người tim ngừng đập, phổi ngừng thở.

Tuý tiên lâu, là sản nghiệp to lớn, con gà đẻ trứng vàng của phong gia, cũng có rất nhiều gia tộc ngấp nghé, cạnh tranh dùng mọi thủ đoạn, nhưng nó vẫn đứng sừng sững không ngã. Dù Lâm gia cũng là nhà đại phú đại quý, sản nghiệp trăm vạn, nhưng cũng không ít lần thèm muốn, ngấp nghé tuý tiên lâu. Lâm Anh Kiệt vỗ bàn cười vang:

- Tốt... Tốt, Lạc nhi tốt, ha ha bại gia rất tốt nha. Ha... Ha chỉ dùng trăm vạn lượng, mà đổi về được cơ nghiệp gần hai ức. Ha... Ha... Ngay cả gia gia cũng muốn mình bại gia được một lần như cháu.

Lâm Lạc vẫn bộ mặt bất cần đời, cần ăn đòn nhìn Lâm Anh Dũng nói:

- Đại bá à đại bá, thật sự cháu không muốn làm gia chủ đâu à nha, mà chính là bá ép cháu làm đó khà... Khà.

- Ngươi... - Lâm Anh Dũng, tức muốn nổ phổi, trên đầu thì bốc khói nghi ngút, tức giận nghẹn ngào không nói nên lời, xoay người rời đi trong tức giận nghẹn ngào.

Cả nghị sự đường, thoáng chốc chỉ còn lại bốn người, Lâm Lạc, Lâm Anh Anh, Vương Phụng Hoàng và Lâm Anh Kiệt. - Bốp - cốc một cái thật đau vào đầu Lâm Lạc, Vương Phụng Hoàng nói:

- Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, chỉ suốt ngày bị phá phách, hôm nay còn học bại gia, hừ... Hừ có tin mẫu thân đánh chết tên tiểu quỷ nhà ngươi luôn không?

Lâm Lạc lè lưỡi, cười cười, làm ra bộ mặt ngây thơ vô số tội. Lâm Anh Kiệt vội giải vâ:

- Thôi được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết xong, Lạc nhi con mới khỏe lại, cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ở nhà bớt đi phá phách lại cho gia gia.

Lâm Lạc vội vàng gật đầu lia lịa, y như con gà mổ thóc, nhưng miệng lại mỉm cười đầy gian dối. Bỗng, Vương Phụng Hoàng, xoay người lườm Lâm Lạc, bà gằn giọng nói:

- Tiểu tử thúi, con khai ra cho mẫu thân, số tiền con đã tiêu, là lấy ở đâu... Nếu có gì gian dối, đừng trách mẫu thân!

Vương Phụng Hoàng, đưa tay, xách lỗi tay Lâm Lạc lên, với vẻ mặt rất giận dữ.Lâm Lạc chỉ còn cách khóc lóc, làm vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lâm Anh Kiệt:

- Gia... Gia... Cứu cháu, gia gia... Ấy... Đau... Hu hu đau mẫu thân đại nhân tha cho con.

Vì sợ Lâm Anh Kiệt cầu tình cho Lâm Lạc, Vương Phụng Hoàng, vội xách lỗ tai Lâm Lạc, lôi thẳng về phòng. Lâm Lạc vừa bị lôi đi, vẫn lên tiếng cầu cứu với gia gia:

- Ấy... Đau... Đau quá mẫu thân ơi, gia gia cứu cháu... Hu hu... Gia gia. Cứu cháu...

Tiếng cầu cứu mỗi lúc một xa, mỗi lúc một xa dần, Lâm Anh Kiệt chỉ khẽ cười, nhìn theo bóng dáng Lâm Lạc. Lâm Anh Anh, cũng vội vã chạy theo mẫu thân, vẻ mặt thì rất thích thú, chờ xem cảnh Lâm Lạc bị trừng phạt.

Hậu viện Phong gia, trong một căn phòng xa hoa, Phong Ngạo Sơn, nằm thoi thóp trên giường. Một người đàn ông trung niên, mặt vuông vắn, dáng dấp cao to, bận tử bào cao quý, đôi mài kiếm đôi khi nhíu lại với vẻ suy tư. Ông chính là đương kim gia chủ Phong gia, Phong Ngạo Vân cũng là người phong vân nhất nhì Thanh Long thành, chỉ một cái nhảy mũi, cũng có thể làm máu chảy thành sông. Bên cạnh giường có một vị y sư đang chẩn đoán bệnh trạng, cho Phong Ngạo Sơn, sau chốc lát trị liệu, Phong Ngạo Sơn đã dần tỉnh lại.

- Cảm ơn đại sư, ngài có thể ra về, nếu có gì thay đổi, ta sẽ cho người mời đại sư. - Phong Ngạo Vân, mặt lạnh lùng nói.

Vị đại sư cũng gật đầu, ông đứng dậy bước ra khỏi phòng, vừa bước ra khỏi phòng, ông khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Trong phòng không khí trở nên nặng nề, Phong Ngạo Sơn từ từ mở mắt, nhìn Phong Ngạo Vân với vẻ sợ sệt, cả người rung nhè nhẹ. Phong Ngạo Vân lạnh lùng nói:

- Tỉnh rồi sao?, Người sao lại rung dữ vậy, biết sợ à. Khi ngươi tranh bức với người khác, ngươi có biết sợ sao, có nghĩa là mình sẽ thất bại sao... Ngươi có biết chuyện tốt của mình làm không?

Nằm trên giường, Phong Ngạo Sơn cả người lạnh rung, miệng lắp bắp không nói thành lời, cả khuôn mặt đã đổi màu, trở nên xanh lè xanh lét. Phong Ngạo Vân lại quát:

- Phế vật... Ngươi thua ai ta không tức giận, nhưng đằng này, hừ hừ... Ngươi lại thua cho một tên phế vật. Mặt mũi cả Phong gia đã bị ngươi thua sạch, đã vậy còn cả một cái sản nghiệp trọng yếu của gia tộc, tên bại gia tử, tên phế vật vô dụng.

Phong Ngạo Sơn chỉ biết nằm trên giường rung rẫy, cả người thoát lực không tí sức, đầu óc thì trống rỗng đôi mắt vô thần. Nhìn thấy biểu hiện Phong Ngạo Sơn như vậy, Phong Ngạo Vân càng thêm nổi nóng, muốn thẳng tay, một chưởng chụp chết quách cho rồi:

- Hừ... Đồ vô dụng, nếu không phải ngươi có phong thuộc tính, được đặc cách vào hoàng gia học viên, thật sự... Ta muốn một chưởng chụp chết ngươi ngay bây giờ.

Đầu Phong Ngạo Sơn bỗng lóe sáng, cả người như bừng tỉnh lại, tinh thần phấn chấn, bàn tay nắm chặc.

- Phải rồi ta có phong thuộc tính, ta là học viên đặc cách của học viện hoàng gia, ta còn tương lai rộng mở, sẽ có ngày ta sẽ báo thù, sẽ đò lại cả vốn lẫn lãi, khà... Khà Lâm Lạc ơi Lâm Lạc, ngươi chờ đó cho ta, sẽ có một ngày ta sẽ cho ngươi biết thế nào Là...

Giọng nói Phong Ngạo Sơn bỗng im bặt, của khuôn mặt bỗng vặn vẹo đáng sợ, cả người bỗng rung lên kịch liệt. Phong Ngạo Vân trông thấy cũng giật mình, hốt hoảng hỏi:

- Sơn nhi, con sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao ?

- Con... - Phong Ngạo Sơn lắp bắp - con không cảm nhận được phong nguyên tố, cả tinh linh thủ hộ của con... Không... Không thể như thế được, không thể nào, là mơ đây là giấc mơ thôi... Tỉnh lại... Tỉnh lại...

Phong Ngạo Sơn bỗng gào rú, vừa tự tát mặt mình, vừa gào lên thống khổ. Phong Ngạo Vân nhìn thấy mà đau lòng, bàn tay nắm chặt, móng tay đã cắm vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Thật ra ông rất thương Phong ngạo Sơn, từ nãy giờ, chỉ là ông muốn diễn trò, nhầm khích lệ, sốc lại tinh thần cho con trai mà thôi, giờ nhìn thấy cảnh này, lòng ông như đang nhỏ máu.

- Sơn nhi, con bình tĩnh lại, phụ thân sẽ tìm mọi cách chữa trị cho con, con an tâm đi, phụ thân sẽ giúp cho con báo thù. Phụ thân sẽ cho chính tay con trừng trị tên phế vật đó, chính tay con sẽ đòi lại hết tất cả những sỉ nhục mà con phải chịu.

Phong Ngạo Vân ôm chặt con trai vào lòng, trong đôi mắt ông ánh lên, đầy những oán hờn và giận dữ, ông tự thề với lòng, sẽ giúp con trai báo lại mối thù ngày hôm nay.

Lâm gia hậu viện, Lâm Lạc sau một phen bị tra khảo, và cũng chịu không ít đau khổ từ mẫu thân, giờ đây cậu đang ngồi thẩn thờ, mặt đối mặt nhìn tiểu thiết nhân.

- Vô Nguyên, nhìn ngươi ta sao có cảm giác rất quen thuộc, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?

Vô Nguyên cũng không nói gì, chỉ đưa ngón tay mũm mĩm bé tý của mình, chỉ vào mi tâm Lâm Lạc. Cả không gian như ngưng đọng lại, đầu óc của Lâm Lạc thì lại một trận nổ, ầm ầm từng chút từng chút ký ức đang ùa về.

Một đêm mưa gió ầm ầm, sấm chớp liên hồi, từ tia sét như muốn xé toạc bầu trời đêm. Mưa giông càng lúc càng lớn, nước sông mỗi lúc một dân cao, dưới gầm cầu, một dáng nhỏ gầy đang gồng mình chống chọi với giông bão. Không nơi để đi, không chốn để trú, Lâm Lạc cậu bé mồ côi, sống lang thang vất vưởng từng ngày. Gầm cầu chính là nơi duy nhất cho cậu bé trú thân, tránh những cơn mưa, những làn sương lạnh của trời đêm.

Đêm nay không như mọi khi, trời mưa như trút nước, sấm chớp ầm ầm, nước sông đã dân cao, cuốn sạch những gì giá trị nhất của đời cậu. Một thân hình bé nhỏ, gầy gò ốm yếu, đang phải lặn ngụp trong dòng sông cuồng bạo, cậu bé đã mất tất cả, giờ cậu phó mặc cho trời, buôn xuôi theo dòng nước.

Giữa lúc giông bão ầm ầm, một vì sao băng, bay vút trong trời đêm, với ánh sáng ảm đạm, vì sao băng cũng vùi mình vào dòng nước. Trong vô thức, Lâm Lạc đã ôm chầm vào một thứ gì đó, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, như được trở lại trong vòng tay mẹ hiền. Những hình ảnh, những ký ức xưa cũ bỗng thoáng qua trong đầu Lâm Lạc, dường như rất dài, nhưng lại như vừa thoáng qua. Lâm Lạc nhìn Vô Nguyên ngẩn ngơ hỏi:

- Vậy là chính người, là ngôi sao băng đó, ngươi đã đưa linh hồn ta xuyên không, đến thế giới này?

Vô Nguyên không đáp, chỉ khẽ gật đầu, Lâm Lạc lại hỏi:

- Còn... Chủ nhân bộ thân thể nay, nếu ta trọng sinh thì chẳng khác nào hắn đã chết, á... Ta đã giết người mà không, ngươi... Ngươi đã giết người!

Vô Nguyên đang lạnh lùng vô cảm, bỗng mở miệng nói:

- Chủ nhân của thân thể này đã chết, cả linh hồn cũng bị tiêu tán, còn phần chủ nhân chỉ là linh hồn bị triệu hồi, nhờ cơ duyên xảo hợp nên mới nhập vào thân thể này. Ta và người cùng không thuộc về thế giới này, ta thuộc một không gian cao cấp hơn, vô tình gặp chủ nhân nên mới bị triệu hồi đến đây luôn.

- Ngươi... Ngươi là người ngoài hành tinh à, khà khà thú vị thật. - Lâm Lạc hí hửng chọc chọc vào Vô Nguyên.

- Người ngoài hành tinh, có thể xem như vậy, quê hương của ta là nơi khoa kỹ rất phát triển, nhưng cũng tồn tại pháp thuật, bùa chú, có cả hệ thống tu tiên. Ta chỉ là một dạng linh thể, do bị tổn thương nặng, nên có một số dữ liệu bị mất, không rõ ràng lắm.

Lâm Lạc trầm tư, nhìn Vô Nguyên hỏi:

- Vậy vì sao ngươi gọi ta là chủ nhân?

- Vì chủ nhân là ký chủ của ta, ta là linh thể ký chủ vào chủ nhân để tồn tại, nếu không có chủ nhân, ta sẽ bị hủy diệt.

Lâm Lạc lại cười gian, nhìn vào Vô Nguyên nói:

- Vậy ngươi có thể giúp ta tu luyện không, giúp ta trở thành thiên hạ vô địch, khà... Khà một bại gia tử thiên hạ vô địch.

- Có thể, ta sẽ phân tích, và đưa ra phương án tu luyện tối ưu nhất cho chủ nhân. Đó là sự kết hợp giữa khoa kỹ và ma pháp, sẽ mạnh mẽ hơn hướng hấp thụ điều khiển các thuộc tính của thế giới này.

- Khà khà... Bại gia tử thiên hạ vô địch, ta sẽ trở thành bại gia tử siêu cấp vô địch.

Bạn đang đọc Gọi Ta Là! Bại Gia Tử sáng tác bởi Longtinhtv

Truyện Gọi Ta Là! Bại Gia Tử tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Longtinhtv
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.