Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1 - Kiếm sĩ trẻ tuổi

Tiểu thuyết gốc · 3536 chữ

Ưng thụ thiên tiên cuồng tuý

Loạn bà bạch vân nhu toái.

Khói lửa nhân gian, tuyết trắng sương mờ, lòng người tĩnh lặng như mặt nước, Giang Quốc mấy vạn núi non trùng điệp, sắc trời đã xế chiều, trong không gian bếp của mỗi nhà cột khói bốc lên nghi ngút, trong cái lạnh này tâm trạng bất chợt cũng được sưởi ấm.

Hoàng cung Giang triều rộng đến mấy trăm dặm, hơn trăm cung lớn nhỏ, Hoàng đế Giang Quốc họ Lý tên Vân Sơn, niên hiệu Tạ Thu, trị vì Giang Quốc đã hơn hai trăm năm, thanh danh vang dội, là hoàng đế văn võ song toàn, lấy tu vi Hợp Đạo cảnh quét ngang tu sĩ trên dưới trăm nước chư hầu, được người đời ca tụng là Đạo Thánh đương thời, nổi danh toàn thiên hạ.

Vào năm 1023, Lịch Vạn Chu.

Triều đình Giang Quốc đang ở thời kỳ cực thịnh, thiên kiêu lớp trẻ mọc lên tầng tầng lớp lớp, thiên hạ gọi thời kỳ này là thời kỳ kiêu hùng chi tranh.

Ở bên ngoài đại môn của hoàng cung, một kiếm sĩ trẻ tuổi hông đeo trường kiếm đang đi trên tuyết trắng, đi đến trước cánh cổng chỉ thấy có binh lính tiến lên chặn lại nói:

“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn vào cung?”

“Bẩm báo.”

Bên ngoài Hoa Anh cung, một lão thái giám hai ống tay áo khép lại, giọng điệu không nhanh không chậm mà nói.

Chỉ thấy một vị trung niên khí chất bất phàm, tuyệt mĩ vô song đang chăm sóc một chút hoa bên viện, trung niên này chỉ chăm chú vào hoa, không nhìn vị thái giám kia nhàn nhạt mở miệng:

“Quý khanh, mời nói.”

Lão thái giám đầu tiên là thi lễ, sau đó mới chậm rãi nói:

“Có một kiếm sĩ trẻ tuổi nói rằng đã đi ngàn dặm sông suối tới đây, muốn bái phỏng bệ hạ.”

Lý Vân Sơn dừng độc tác, kinh ngạc một khoảnh khắc, gương mặt như đang nhớ ra gì đó, lát sau mới nói:

“Dường như ta có biết hắn, mời hắn vào triều.”

Kiếm sĩ trẻ tuổi đi vào trong triều, chỉ thấy vị trung niên nam nhân mặc hoàng bào, đầu đội đế vương, một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ gõ lên ghế, gương mặt còn đang cười mỉm.

Kiếm sĩ cũng không có bất kính cúi người khom lưng nói:

“Bệ hạ vạn tuế!”

Vị hoàng đế ngồi trên ngai vàng chỉ mỉm cười, cũng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt còn đang đặt tại trên thân của kiếm sĩ trước mặt.

Không có gì đặc biệt, chỉ là một phàm nhân, căn cơ dường như đã biến mất, cũng không có khả năng tu hành.

“Mấy năm gần đây xuất hiện một kiếm sĩ trẻ tuổi nổi danh, lời đồn kiếm sĩ này lại không có tu vi, chỉ dùng kiếm, lại chém đinh chặt sắt, tu sĩ đã gõ mở thần thông cũng đã chém giết đi qua, quả nhiên lời đồn này là thật.”

Hoàng đế Lý Vân Sơn ngồi trên ngai vàng, lại tiếp tục nói:

“Vậy trẫm muốn biết, rốt cục kiếm sĩ trẻ tuổi như ngươi hôm nay tìm trẫm là có chuyện gì?”

Kiếm sĩ dưới đại điện vẫn giữ thái độ cung kính lấy trường kiếm treo bên hông ra đặt lên trước mặt nói:

“Hạ dân nghe nói thiên kiêu ở Giang Quốc mấy năm nay xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hạ dân không quản đường xá xa xôi tới đây chỉ với một mục đích duy nhất, đó là được thử kiếm với đệ nhất thiên kiêu của Giang Quốc, mong bệ hạ thành toàn!”

Ngồi trên ngai vàng vị Đạo Thánh đương thời không nhịn được phá lên cười lớn:

“Thú vị, thật không ngờ một người trẻ tuổi như ngươi lại đứng trước mặt trẫm nói ra câu này, ai cho ngươi lá gan này?”

Kiếm sĩ trẻ tuổi không chút run sợ, lời nói vẫn rất kiên định:

“Đạo Thánh đương thời lại là để ý tới một con sâu cái kiến như thần sao, huống hồ chỉ là một trận cầu chiến của những người trẻ tuổi, vẫn mong bệ hạ thành toàn.”

“Người trẻ tuổi, ngươi cũng rất có khí phách, trẫm rất tán thưởng, nhưng trẫm cũng có giới hạn của trẫm, ngày hôm nay ngươi đứng trước mặt trẫm, muốn khiêu chiến con dân của trẫm, đây không khác nào một cái tát vào mặt trẫm, khinh quân phạm thượng, tội này không thể tha.”

Lý Vân Sơn chỉ ngón tay xuống nói:

“Nhưng mà trẫm thích những người như ngươi, trẫm sẽ thành toàn, nhưng mà đổi lại đây sẽ không phải là luận đạo, đây sẽ là sinh tử chiến!”

Kiếm sĩ trẻ tuổi nở một nụ cười mỉm chỉ nói:

“Như ý bệ hạ!”

Ngày Mùng ba tháng một năm 1023, Lịch Vạn Chu.

Trương Kiến Quốc vào triều, vị này đích thực là thiên kiêu trẻ tuổi bậc nhất của Giang Quốc, thiên kiêu là gì, vậy mà Trương Kiến Quốc lại được đánh giá là hạng nhất.

Hắn chỉ mất mười năm tu hành đã đột phá Đại Thừa cảnh, lại ở mỗi cảnh giới độc cô vô địch, chiến tích lấy một địch năm, đột phá vòng vây vẫn còn đó, vị trí số một không phải Trương Kiến Quốc thì còn là ai.

Trận chiến này đã không thể giấu kín, Giang Quốc trên dưới mấy trăm tông phái lớn nhỏ đều đã nghe được tin tức, liền là kinh đô Giang Quốc mấy ngày này dòng người đông như chảy hội, tất cả đều tập trung vào hoàng cung, nơi sẽ diễn ra trận sinh tử chiến giữa đệ nhất thiên kiêu đời này của Giang Quốc Trương Kiến Quốc, và kiếm sĩ trẻ tuổi ngoại lai, tên là Trường Nam.

Đương nhiên tiêu điểm của sự chú mục này chính là Trương Kiến Quốc, hắn sau khi đột phá Đại Thừa cảnh lại im hơi lặng tiếng, đến nay cũng đã gần một năm, thế nên không khỏi khiến cho tu sĩ Giang Quốc có chút hiếu kỳ, bọn chúng không biết chiến lực của Trương Kiến Quốc bây giờ đã ở cái dạng gì.

Trương Kiến Quốc một thân tiên thiên đạo cốt, mắt phượng mày ngài, thiếu niên nhìn không ra sâu cạn, mấy ngày trước đang trong tu hành hắn đã nhận được thư chiến, nói rằng kiếm sĩ trẻ tuổi người ngoại lai này muốn sinh tử chiến với hắn một trận, trận chiến này để chứng minh đạo của bản thân, không có quan hệ với hận thù.

Sự thật cũng chính là như vậy, kiếm sĩ trẻ tuổi và Trương Kiến Quốc cũng chưa từng quen biết nhau, theo như lời kiếm sĩ trẻ tuổi, trận này chỉ là vì muốn chứng minh đạo của hai người trẻ tuổi với nhau, sinh tử chiến là cách tốt nhất, đương nhiên Trương Kiến Quốc cũng có quyền từ chối.

Nhưng mà Trương Kiến Quốc lại là ai chứ, bàn về cảnh giới dưới Đại Thừa hắn vốn không có đối thủ, mà sinh tử chiến này diễn ra dưới mí mắt của Đạo Thánh đương thời, Tạ Thu đế, trận này không thể không đánh.

Trở lại hoàng cung, Trương Kiến Quốc đã vào triều, đầu tiên là đi bái phỏng hoàng đế, sau đó liền không do dự muốn bắt đầu sinh tử luận đạo với vị kiếm sĩ trẻ tuổi.

“Kiếm sĩ, trước khi bắt đầu Trương mỗ có thể biết tên ngươi là gì chứ?”

Kiếm sĩ trẻ tuổi động tác rút kiếm chỉ nói:

“Kiến Quốc huynh, ngươi có thể biết tên ta khi ngươi đánh thắng ta!”

Trương Kiến Quốc nói:

“Nói hay lắm, đến!”

Trương Kiến Quốc nói là làm, một đại thủ ấn không biết từ lúc nào ầm ầm xuất hiện đánh xuống, kiếm sĩ trẻ tuổi y phục bay phất phới, kiếm trong tay đã động, một ánh kiếm loé lên, nhất kiếm phá vạn pháp, đại thủ ấn ầm ầm sụp đổ, hoàng cung đã chấn động.

Trương Kiến Quốc không quá dao động, chỉ thấy hắn đã thủ sẵn pháp quyết, thần thông đã mở, Phích Lịch Hoạ Giai Chu, Địa Gian Như Dạ Cốt.

Chỉ thấy hoàng cung rung lắc dữ dội, tiếng sấm truyền ra, một quyền hạ xuống, thần thông cũng buông xuống, diệt thế đã tới, địa ngục đã mở.

Bên ngoài có lão nhân gia đang cầm tẩu thuốc nói:

“Trương Kiến Quốc không hổ danh là đệ nhất thiên kiêu Giang Quốc, chiến đấu quyết đoán, vừa vào trận chiến đã mở thần thông, đúng là không để cho đối thủ có thời gian chuẩn bị.”

Có một thiếu niên bên cạnh hỏi:

“Sư phụ, ta bây giờ cần phải bao lâu nữa mới đuổi kịp Trương Kiến Quốc?”

Lão nhân gia cười cười chỉ nói:

“Khó!”

Nhưng mà lúc này lão nhân gia không khỏi kinh ngạc, thiếu niên kia đứng trước thần thông của tu sĩ Đại Thừa cảnh chỉ nhẹ nhàng, tiêu sái, một kiếm lại vung ra, kiếm ý cắt ngang trời cao, như Long, như Phượng, lại mang một loại khí tức tuế nguyệt trường hà.

Kiếm này tên là “Nhất niệm thiên vạn lý, Nhất nhãn thiên vạn niên.”

Sau đó chỉ thấy thần thông bị chém vỡ, kiếm sĩ cũng không đắc ý, thần sắc nghiêm túc, tay cầm kiếm chỉ thiên, lại xoay thân kiếm, một đường kiếm đâm tới xông thẳng trời cao, đâm tới Trương Kiến Quốc.

Trương Kiến Quốc bàn tay nắm lại thành quyền, Pháp tướng toàn thân bộc phát, thần thông đệ nhị, Tịch diệt chỉ.

Sát lục bộc phát, không khí đã vặn vẹo, địa ngục mới bị đánh tan thế mà đã trở lại, kiếm khí vỡ!

Kiếm sĩ lại dính một quyền ngã xuống, phun ra máu tươi, lại không cách nào ngăn cản cơn đau.

Sinh tử chiến vạn chúng chú mục, lại không ai cảm thấy có gì bất ngờ, sở dĩ kiếm sĩ kia vốn lại chỉ là một phàm nhân, lại nói hôm nay được chứng kiếm Trương Kiến Quốc mở hai thần thông, vậy cũng đã rất xứng đáng.

Nhưng mà kiếm sĩ chỉ nhẹ nhàng lau máu trên khoé miệng, kiếm lại một lần nữa rít lên liên hồi, người với kiếm như một mà hai, lại một lần nữa chuyển mình, lưỡi kiếm đã chém, trong mơ hồ dương như còn nhìn thấy chiến ý của nó, không biết kiếm này đã từng chém qua bao nhiêu thiên kiêu.

Lúc này bỗng nhiên tu sĩ quan sát trận chiến mới giật mình nhận ra, bóng lưng kiếm sĩ kia lại vững vàng như thế, nếu khung cảnh bóng lưng một thân một mình tay cầm kiếm này là một bức tranh thì rất có thể nó sẽ là bức hoạ đẹp nhất.

Hồng vi giang biên điều

Mộng vu lâm hạ tịch

Thi vi tự đường ngôn

Ý thị tâm thượng âm

Tinh thị lạc nhật sinh

Lam thị sơn hạ phong

Tiên thị sơn ngoại nhân

Sầu nhân tâm thượng thu.

Kiếm này chém ra nặng tựa vạn thạch, vững như Sơn Phong, lại như hái xuống Thái Dương tinh hà, nó rất mạnh.

Hoàng cung ầm ầm chấn động, nếu như không phải có Đạo Thánh đương thời ở đây không biết nó đã bị phá huỷ đến mức nào.

Tu sĩ Giang Quốc trên dưới phương viên trăm dặm quan sát trận chiến đều không thể tin vào mắt mình, hiển nhiên bọn chúng còn chưa có nhìn thấy kiếm nào điên như thế, đúng vậy, kiếm này chỉ có thể miêu tả bằng một chữ “điên”.

Ngay cả Lý Vân Sơn im lặng quan sát cả buổi cũng không khỏi ồ lên một tiếng, ban đầu vị hoàng đế này rất thưởng thức Trương Kiến Quốc, người này chiến đấu không dài dòng, trực tiếp dùng sức lực sử dụng những thần thông mạnh nhất đi đối phó, nhưng mà bây giờ kiếm sĩ trẻ tuổi kia lại bày ra một loại chiến lực cũng không hề thua kém, trận chiến vẫn còn đó!

Trương Kiến Quốc hiển nhiên phải chịu thương thế không nhỏ sau kiếm vừa rồi, nhưng mà hắn là ai chứ, không phải tự nhiên hắn lại được gọi là đệ nhất thiên kiêu, khí huyết sôi trào, đệ tam thần thông đã mở.

Trường Giang bi dĩ trệ, Vạn lý niệm tương quy.

Thần thông khai mở, chỉ thấy hoàng cung trên dưới phương viên trăm dặm xuất hiện nước lũ trường hà, Thuỷ Long nhảy múa liên hồi, mưa rền chớp giật, thần thông lại một lần nữa đánh lên người kiếm sĩ:

“Kiếm của ngươi còn không mau vỡ!”

Thần thông này không thể xem thường, kiếm sĩ chỉ thấy một cỗ sinh tử chi ý mãnh liệt, thế nhưng hắn cũng không lùi mà tiến, chiến ý đã sục sôi, tay cầm kiếm càng là hưng phấn.

Nhất kiếm, Nhất ảnh, Nhất tam thế.

Thần thông cùng với kiếm thức va chạm, trận này đánh quá thống soái.

Cả kiếm sĩ và Trương Kiến Quốc đều bị đánh bật ra sau đòn này, nhưng mà cả hai lại chỉ cười, cùng nhau điên cuồng cười.

Sau đó hai người lại lao tới, kiếm, quyền chớp mắt đã đánh ra cả trăm lần, kẻ tám lạng, người nửa cân, ai cũng khí thế, ai cũng sục sôi, đây chính là tuổi trẻ nhiệt huyết.

“Kiếm sĩ, nên đến lúc kết thúc.”

“Ta cũng có ý này!”

Trương Kiến Quốc lật tay, đệ tứ thần thông đã mở, đây là đòn sát thủ mạnh nhất của hắn, Túc mệnh niệm chi hoa.

Bên kia kiếm sĩ trẻ tuổi cũng trở lên nghiêm túc, kiếm một lần nữa động, kiếm chiêu thứ ba hắn sử dụng trong trận này, nó tên là Kiếm sĩ con đường.

Túc mệnh niệm chi hoa hiển nhiên bất phàm, thần thông mà khó có một tu sĩ nào tại Giang Quốc cũng có thể được diện kiến, tuyết vẫn còn rơi, nhưng mà hoa đào lại nở rộ, mệnh ta như hoa đào mùa xuân, sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, niệm ta lên, như ánh chiều tàn gặp hoàng hôn, Trương Kiến Quốc đã dùng sinh tử hoa hải uẩn dưỡng suốt mười mấy năm tu hành của mình để sáng tạo ra thần thông này, Đại Thừa cảnh đã không còn đối thủ.

Thế nhưng mà một kiếm kia vẫn là kiên định, trong chớp mắt Trương Kiến Quốc như thấy một con đường máu xuất hiện, lại từ trong con đường máu ấy dần đi đến một người, người này còn không phải kiếm sĩ trẻ tuổi thì còn là ai.

Và cảnh tượng này cũng là cảnh tượng cuối cùng trong đời hắn được nhìn thấy, còn âm thanh cuối cùng hắn nghe được chỉ có bốn chữ:

“Ta tên Trường Nam!”

Sau đó một cái đầu bay lên, sinh tử chiến kết thúc, kiếm sĩ tên Trường Nam chiến thắng, Trương Kiến Quốc chiến bại, đệ nhất thiên kiêu một thời oai hùng, chiến tích lừng lẫy vậy mà đã thực sự bại dưới kiếm của kiếm sĩ vô danh.

Tu sĩ Giang Quốc chấn động, kiếm sĩ này rốt cục lại là ai, vậy mà lại một thân một kiếm, giết chết được Trương Kiến Quốc.

Lúc này bỗng có một tiếng nổi giận như lôi đình truyền ra:

“Cuồng vọng!”

Sau đó từ trên bầu trời, một tu sĩ bước ra, khí huyết đã bốc lên thao thiên, nhưng mà ngay lập tức có tiếng quát theo phía sau:

“Cút về!”

Một bàn tay hung hăng kéo tu sĩ kia trở lại, Lý Vân Sơn chỉ nhàn nhạt liếc một cái sau đó lại thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng đứng lên nói:

“Sinh tử chiến kết thúc, Giang Quốc bại!”

Trường Nam đầu tiên là cung kính nói với vị Đạo Thánh đương thời:

“Bệ hạ cũng đừng nói như vậy, đây đơn giản chỉ là luận đạo của người trẻ tuổi, hoàn toàn không có mục đích phía sau, chuyện quốc gia vẫn là chuyện quốc gia, Trường Nam nhỏ bé cũng không muốn dẫm chân vào rắc rối, vẫn mong bệ hạ hiểu cho.”

Sau đó hắn lại ôm quyền vái về tứ phương:

“Vãn bối đã đắc tội, nhưng hôm nay ở đây ta chỉ muốn nói là ta sẽ vẫn lưu lại tại Giang Quốc trong năm năm tới, vậy nên trong khoảng thời gian đó, bất kể ai là thiên kiêu cảnh giới Đại Thừa muốn tới luận đạo có thể tìm ta, còn làm cách nào để tìm ta chắc cũng không cần nói thêm.

Lời này có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất hắn muốn khẳng định bản thân không đại diện cho bất cứ một quốc gia nào, chỉ là một kiếm khách trên đường cầu đạo, đây cũng là bàn đạp để hắn nói ra câu tiếp theo.

Bởi vì hắn sẽ sống ở Giang Quốc năm năm, có thể là muốn xử lý một số sự vụ, sau đó lại nói bất kể tu sĩ Đại Thừa trở xuống ở Giang Quốc nếu muốn luận đạo hắn đều sẽ tiếp đón, ý nghĩa của lời nói này đơn giản chỉ là muốn khẳng định, Giang Quốc dưới cảnh giới Đại Thừa ở thời điểm hiện tại đều không phải là đối thủ của hắn.

Lý Vân Sơn ngồi trên ngai vàng bộ dáng chủ trì công đạo nói:

“Tu sĩ Giang Quốc của trẫm nghe rõ rồi chứ, trong tương lai trẫm không muốn nhìn thấy cảnh tượng một người ngoại lai xuất hiện tại lãnh thổ nước ta, mà tu sĩ nước ta lại không có sức lực phản kháng, còn bây giờ tất cả giải tán hết đi.”

Mấy canh giờ sau, từng luồng khí tức đến từ tứ phía mới tiêu tán, Trường Nam tra kiếm vào vỏ cung kính bái Lý Vân Sơn một bái, vị hoàng đế này chỉ nhàn nhạt mở miệng:

“Vào cung gặp ta.”

Sơn bản vô ưu, nhân tuyết bạch đầu, Thuỷ bản vô sầu, nhân phong khởi trứu.

Tuyết lại tiếp tục rơi, Trường Nam một lần nữa bái phỏng với hoàng đế Giang Quốc, chỉ là lần này Lý Vân Sơn đã chủ động mở miệng:

“Ngươi nói sẽ lưu lại Giang Quốc năm năm là có ý gì?”

Trường Nam trường kiếm treo bên hông lại thần sắc cung kính mà nói:

“Bệ hạ chớ hiểu nhầm, hạ dân lưu lại Giang Quốc không có mục đích gì xấu, chỉ là kiếm đạo của ta cần cảm ngộ làm cơ sở, nay đã xa xôi vạn dặm tới đây, vẫn mong bệ hạ có thể xem xét để ta có thể lưu lại Giang Quốc tu hành, trong khoảng thời gian này Giang Quốc nếu như có yêu, ma hoành hành, thần cũng không ngại mà xuất kiếm.”

Lý Vân Sơn gương mặt không chút biểu tình chỉ nói:

“Ngươi rất thông minh, ngươi biết Cô sẽ không giết ngươi, nên mới dám hiên ngang lưu lại Giang Quốc, nhưng ngươi nên nhớ, cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu ngươi đụng đến điểm mấu chốt, Cô sẽ không ngần ngại mà hái đầu ngươi xuống, đã nghe rõ chưa?”

“Thần nghe rõ!”

Lý Vân Sơn đã không xưng là trẫm nữa, hắn tự gọi mình là Cô, đủ để cho thấy sự áp bách thế nào, với một vị hoàng đế xưng trẫm và Cô đủ thấy sự khác biệt, bên nào nặng, bên nào nhẹ, tự Trường Nam có phán đoán.

Mà lời nói của Lý Vân Sơn cũng hoàn toàn không hề sai, Trường Nam hoàn toàn đủ cơ sở để phán đoán Lý Vân Sơn sẽ không giết mình, tin tức hắn đánh bại đệ nhất thiên kiêu của Giang Quốc đã truyền đi khắp Giang Quốc, các nước lân cận đương nhiên không thể không biết, việc thiên kiêu quốc gia mình bị đánh bại mà Lý Vân Sơn lại ra tay giết Trường Nam vậy thì Đạo Thánh đương thời các vị cường giả sẽ không còn coi Lý Vân Sơn ra gì, chung quy sẽ chỉ là một Đạo Thánh lấy lớn hiếp nhỏ.

Trường Nam cũng không có ở lại lâu cung kính ôm quyền sau đó liền rời đi, khi đến hắn chỉ là một người vô danh, khi rời khỏi hoàng cung hắn lại là một kiếm sĩ nổi danh toàn Giang Quốc, một thân, một kiếm, lại đi trên tuyết rơi, dần dần khuất bóng tại hoàng cung.

Niên niên tuế tuế, hoa tương tự

Tuế tuế niên niên, nhân bất đồng.

Bạn đang đọc Hắc ám trở lại sáng tác bởi Toiladat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toiladat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.