Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu 1

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Năm 2017.

Tại một căn phòng nhỏ có một nam sinh đang ngồi chơi game cậu ta tên Dương Thiên Sinh. Xung quanh căn phòng là một màu đen ánh sáng duy nhất phát ra trong phòng là từ chiếc máy tính. Dương Thiên Sinh có thân hình khá gày gò ước chừng khoảng 47kg cao 1m67, quần áo thì luộm thuộm tóc tai bù xù đôi mắt thâm quầng có vể cậu đã không ngủ trong một thời gian dài. Đột nhiên Thiên Sinh thấy trước mắt là một màu đen, cơ thể cậu không thể cử động được nữa, đầu cậu đã gục xuống bàn hơi thở thoi thóp có vể cậu phải kết thúc cuộc đời mình tại đây. Thiên Sinh dần dần chìm vào trong màn đêm u tối vô cùng vô tận khiền người ta không thể nhìn được cơ thể của chính mình đâu cả. Cùng với đó bên tai Thiên Sinh luôn không ngường có tiếng gọi một cái tên rất xa lạ, cậu tìm kiếm xung quanh mình nhưng không có một ai mọi thứ vẫn là một màu đen tối. Giọng nói đó vẫn không ngừng gọi cái tên đó:

“Hắc Bạch chưởng môn”

“Hắc Bạch chưởng môn”

Một ông lão tóc dài đến eo đã bạc trắng, khuôn mặt đã nhăn nheo nhìn có vẻ đã tầm 80-85 tuổi, ông mặc một bộ quần áo màu trắng có điểm thêm hình của một con rồng màu đen, trên tay ông cầm một cây trượng gỗ có trạm khắc thân hình của một rồng, trông ông rất có phong thái của một bậc trưởng bối. Khuôn mặt ông thể hiện rõ sự lo lắng và không ngừng gọi tên của một người nào đó, bỗng một âm thanh hốt hoản vọng vào. Đó là một chàng trai trông rất trẻ tuổi trên người mặc một bộ quần áo màu trăng có đôi chút giống ông lão nhưng có phần đơn điệu hơn khuôn mặt của chàng trai thể hiện rõ sự sợ hãi cùng với hoảng loạn:

“Bạch Trưởng Lão! Bọn….bọn chúng đang tiến vào chính điện! Hắc Trường Lão đã chết, các đệ tử đang cố ngăn cản bọn chúng. Ngài và chương môn đại nhân mau chóng rút….”

Chàng trai chưa kịp nói hết câu thì đã chết, trên người là một thanh kiếm màu trắng đã nhuốm màu máu đỏ từ ngoài cửa bay vào và đã lấy đi tính mạng của cậu, một giọng nói trầm trầm vang lên:

“Lão Bạch ông cùng với chưởng môn đại nhân không chạy thoát được đâu. Nếu cả hai chịu đầu hàng biết đâu còn có một con đường sống.”

“HaHaHa”

Giọng nói có phần kiêu ngạo cùng với điệu cười khinh bỉ của một chàng trai trẻ khoảng 25-30 tuổi. Bện phải còn có một lão hòa thượng râu bạc, mặc áo cà-sa, tay phải cầm trượng còn tay trái cầm tràng hạt, ông toát ra một khuôn mặt có phần hoan hỉ. Bên trái là một ông lão mặc một bộ đồ đạo sĩ màu trắng có những điểm tô đen, đằng sau lưng áo còn có một hình bát quái rất to, tay thì cầm phất trần, râu tóc thì bạc phơ, ông có vẻ là một người trầm nặng cả hai người họ có độ tuổi bằng với Bạch trưởng lão, đằng sau của cả hai là các đệ tử của họ đã để sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Cả ba dần bước vào chính điện dường như rất tự tin vào bản thân, bước chân hiên ngang không ngừng tiến đến cánh cửa của chính điện.

Phía bên trên của chính điện có một bảng tên bằng vàng có bốn chữ (Nguyên Long Chính Điện) rất to được viết từ trên xuống. Khi nhìn xuống từ cửa chính có thể thấy một ngai vàng có những chi tiết hình rồng được trạm khắc rất tinh tế, tay ngai vàng hai bên là hai hình đầu rồng đầu hướng về phía trước trong tư thế ngậm ngọc, bên trái là viên ngọc màu đen còn bên phải là màu trắng nhìn rất trang nghiêm. Xung quang chính điện có bốn trụ cột cũng được tô điểm thêm hình rồng quấn quanh trụ, mặt sàn được lát bằng những viên gạch vàng sáng bóng, có thể nói xung quanh chính điện đều là vàng và hình hoa văn rồng rất tinh tế. Bên trên mặt sàn dường như có một trận pháp nào đó cùng với đó là một luồng ánh sáng xanh nhạt rất to và mờ nhạt nhìn giống một cánh cổng không gian. Bên trong chính điện không thấy ai khác ngoài Bạch trưởng lão và chàng trai đã chết trên sàn.

Khuôn mặt của Bạch trưởng lão đã xám xịt đôi tay khẽ run lên, ông không phải đang sợ hãi mà là đang rất tức giận. Ông hét lớn:

“Đồ nghiệt súc Trần Hoàng! Uổng công chường môn đại nhân đã thu nhận người vậy mà người lại dẫn sói vào nhà. Đúng là đồ nghiệt súc!”

Trần Hoàng nở một nụ cười khinh bỉ nói:

“Lão Bạch à! Ông đừng chọc ta cười. Nếu năm xưa không nhờ chưởng môn của các người ban cho thì ta đã có một gia đình yên ấm rồi. Vậy mà hắn vẫn còn sống yên ổn đến tận bây giờ nhưng mà quả báo đã đến rồi! ta đã chờ ngày này rất lâu rồi cuối cùng hôm nay cũng tới!”

Bạch trưởng lão hơi cúi đầu xuống khuôn mặt trầm tư suy nghĩ. Vì ông biết chưởng môn đại nhân từng giết rất nhiều người bản thân đã kết rất nhiều kể thù nhưng mọi thứ đều có lý do và câu chuyện của nó, tuy nói là có lý do nhưng cũng không thể tránh khỏi sự căm phẫn và lời nói của thiên hạ, ông biết viễn cảnh này sẽ có một ngày xuất hiện nhưng ông không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Ông khẽ thở dài một tiếng rồi nói:

“haizz…”

“Trần Hoàng à! Trần Hoàng! Ngươi hà tất phải sống trong hận thù như vậy. sống một cuộc sống vui vẻ không tốt hơn hay sao mà cứ phải lao đầu vào trả thù. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt!”

Trần Hoàng tức giận hét lớn:

“Ông im miệng cho ta! Ông nói câu đó với ta tại sao không đi nói với chưởng môn của ông hả? Năm xưa hắn giết hại cả gia đình ta, ông bảo ta bỏ qua cho hắn? Vậy sao năm xưa hắn không bỏ qua cho cả gia đinh ta hả? Hả!?”

Khuôn mặt của Trần Hoàng đỏ ửng đôi mắt xuất hiện những đường gân máu, dường như sự tức giận của Trần Hoàng đã đạt đến cực hạn.

Bạch trưởng lão im nặng không nói một lời nào, vì ông biết nếu còn nói tiếp mọi chuyện sẽ không đi đến đâu cả và ông cũng cần kéo dài thời gian để đợi Hắc Bạch chưởng môn xuất hiện.

Lão hòa thượng bên phải bỗng mở lời:

“A di đà phật! Hoàng thí chủ xin nén đau thương. Bần tăng sẽ giúp thí chủ tiêu diệt ác ma này và sau hôm nay toàn bộ tiên giới sẽ không còn Hắc Bạch Tiên Tôn nữa. Hắc Bạch Tiên Tôn sau hôm nay sẽ chỉ còn là một câu chuyện chuyền đời mà thôi.”

Lão hòa thượng vừa dứt lời thì lão đạo sĩ đã nói:

“Lão hòa thượng Phật Minh nói rất đúng. Bần đạo cũng sẽ dốc hết sức mình để giúp Hoàng đạo hữu trả thù cho người nhà và những người đã bị hắn giết hại. Vì dân trừ hại chính là chức trách của những người đi theo con đường chính đạo, bần đạo sẽ không để những môn phái tà ma ngoại đạo này được tồn tại. Chúng chỉ làm dơ bẩn cái tiên giới này mà thôi, chúng ta cần phải dọn dẹp bọn tà ma ngoại đạo để tiên giới tốt đẹp hơn.”

Bạch trưởng lão không thể nghe thêm được nữa liền mở miệng nói:

“Lão hòa thượng Phật Minh và lão đạo sĩ Diệp Phong cả hai người các ngươi đừng tưởng ta không biết hai ngươi có âm mưu mưu tính cái gì. Ta nói hai ngươi bên ngoài lấy cớ là giúp dân trừ hại nhưng cũng chỉ là mưu cầu tư lợi mà thôi. Đừng có mở miệng là trừ gian diệt ác ta nhổ vào, các người mà không có âm mưu nào thì ta sẽ sống thêm được mấy vạn năm nữa.”

Bạch trưởng lão vừa dứt lời, hai mắt của hòa thượng Phật Minh và đạo sĩ Diệp Phong nhìn nhau không nói gì. Vì họ biết Bạch Trưởng Lão đang nhắc đến cái gì.Bạch trưởng lão có vể hiểu hai người bọn họ có mưu tính gì chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Bỗng đột nhiên xung quanh trở lên yên ắng vì có một âm thanh phát ra từ cánh cổng ở giữa điện, mọi ánh mắt đổ đồn về phía cánh cổng để xem âm thanh phát ra từ đó là thứ gì?

Bạn đang đọc Hắc Bạch Kỳ Truyện sáng tác bởi Cheerykint
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cheerykint
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.