Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở Đầu 2

Tiểu thuyết gốc · 1383 chữ

Tiến gần đến cánh cổng có thể thấy bên trong là một vùng không gian tối có rất nhiều những ngôi

sao lấp lánh. Bỗng một bóng người đi ra từ cánh cổng, đó là một chàng trai có

vóc dáng hoàn hảo, chàng trai mặc bộ quần áo được chia làm hai phần trái phải

màu trắng, đen cùng với chiếc mặt lạ có phần quái dị, chiếc mặt lạ cũng được

chia làm hai phần thể hiện cảm súc trên đó trái có màu đen thể hiện một vẻ mặt

buồn và sự tức giận còn bên phải có màu trắng thì lại thể hiện vui vẻ phúc hậu,

mái tóc có màu trắng khá dài điểm thêm vài sợi tóc đen có vẻ người này có phong

cách ăn mặc rất kỳ quái:

“Chưởng môn đại nhân! Thật tốt khi ngài đã trở lại, tôi đã rất lo lắng khi thấy hắc ngọc bị nứt.

Ngài không sao chứ?”

Khuôn mặt của Bạch trường lão vừa vui mừng, vui mừng khi thấy người chưởng môn vẫn bình an:

“Ngài thực sự không sao chứ?”

Bạch trưởng lão vừa tiến lại gần chưởng môn miệng vừa hỏi hắn có sao hay không nhưng chưởng

môn này vẫn không nói một lời nào cứ đứng im bất động như kẻ mất hồn. Hắn vì

sao lại như vậy? Khung cảnh quay ngược về thời điểm mà chàng trai áo trắng chạy

vào chính điện để thông báo cho Bạch trưởng lão. Khung cảnh dần dần biến đổi vào

bên trong cánh cổng ta có thể thấy một người đang nằm lơ lửng bên trong thông đạo

dường như đã chết, lại một lần nữa chuyển cảnh. Khung cảnh này chỉ có một màu

đen tối u ám bên trong một chàng trai đang quanh quẩn đi tìm lối ra, đó chính

là Dương Thiên Sinh. Thiên Sinh từ trong bóng đêm có thể nghe được cuộc hội thoại

ngoài kia, cậu cố gắng hét lớn để xem bên ngoài có ai nghe thấy không để giúp cậu

thoát ra khỏi cái nơi đen tối này:

“Xin lỗi! Các vị bên ngoài có thể giúp tôi ra khỏi đây hay bật hộ tôi cái đèn tôi tự ra cũng được,

trong này tối qua. Mọi người có nghe thấy không? Hello?”

Dường như mọi nỗ lực đều thất bại, Thiên Sinh dần nhục chí đang định từ bỏ thì bỗng một ai đó đã đẩy

cậu, cậu ngã xuống nhưng thật kỳ lạ cậu không cảm thấy mặt đất đâu cả cơ thể

không ngừng rơi xuống, xung quanh vẫn là một màu đen nhưng phía dưới có một điểm

sáng, cậu càng xuống dưới điểm sáng lại càng một gần hơn. Khi đã chạm đến thứ

ánh sáng ấy làm Thiên Sinh bị chói mắt không thể mở ra được, một thứ ánh sáng

huyền bí, ánh sáng nhạt dần nhạt dần. Thiên Sinh đã cảm nhận được mặt đất cung với

cơn đau ở bụng, cậu dần dần mở mắt xung quanh cậu là một màn đêm có nhưng ngôi

sao sáng rất đẹp:

“Đây là đâu vậy?

Sao mình lại ở đây? Không phải mình đang ở nhà sao? Hay là mình bị bắt cóc rồi?

Mình làm gì có tiền con mỗi cái trinh đ*t này thôi.”

Những câu hỏi

trong đầu Thiên Sinh không ngừng đặt ra, xung quanh lại không có một ai chỉ có

màn đêm cũng những ngôi sao, cậu hỏi trong đầu càng một lớn khiến cậu không kìm

được mà hết lên:

“Aiz…..!”

Thiên Sinh quay người nhìn ra đằng sau thấy có một điểm sáng xanh nhạt, cậu cũng không biết đó

là cái gì những vẫn tò mò tiến lại gần. Cậu đưa ta lên để chạm vào đó thì thấy

không có chuyện gì xảy ra thì cậu đã bước qua nó. Sau khi bước qua ánh sáng đó

thì đậm vào mắt cậu là một đám người ăn mặc theo phong các cổ trang tay cầm vũ

khí, trong đầu bỗ tự hỏi:

“Đây….là đang đóng phim sao? Phải làm sao đây? Ý ông lão kia đang nói gì vậy lời thoại của ông ý

sao? Cái gì mà chương môn đại nhân? ai là chưởng môn? Chưởng môn lại là ai?”

Khung cảnh này khiến Thiên Sinh cảm thấy bối rối không hiểu chuyện gì cậu đang tự hỏi những con người

này đang làm gì. Cứ như vậy cho đến khi Bạch trưởng lão tiến đến gần hỏi:

“Chưởng môn ngài cuối cùng cũng ra khỏi đó rồi, vậy có kết quả chứ chưởng môn?”

Thiên Sinh lấy lại bình tĩnh hỏi:

“Lão thái gia ông đang nói chuyện với tôi sao?”

Bạch trưởng lão không khỏi ngạc nhiên đáp:

“Đúng vậy! Lão thân đang nói chuyện với ngài đó. Ngài thực sự không sao đó chứ?”

Thiên Sinh cảm thấy kỳ lạ tại sao người này lại cứ luôn miệng gọi mình là chưởng môn, bọn họ đang

mưu tính điều gì sao, muốn tẩy não mình ư. Thiên Sinh vẫn chưa hiểu chuyện gì

đang xảy ra thì Trần Hoàng đứng ở của hét lớn:

“Hắc Bạch Tiên Tôn chịu chết đi.”

Trần Hoàng miệng hét lớn cơ thể thì lao về phía Thiến Sinh. Thiên Sinh sợ hãi nhắm tịt đôi mắt

tay thì che mặt không dám nhìn trong đâu không khỏi nghĩ:

“Hắc Bạch Tiên Tôn là ai? Sao người đó lại lao về phía mình? Mình đắc tội với tên đó sao?”

Nhưng dường như không có chuyện gì sảy ra đối với Thiên Sinh, không biết chuyện gì đã sảy ra chỉ

nghe một tiếng:

“bộp”

Âm thanh phát ra từ Bạch trưởng lão và Trần Hoàng cả hai đã tung đòn đánh vào đối phương, khiến hai

bên đều bị đẩy lùi nhưng Trần Hoàng có vẻ lặng hơn, bay một đoạn khá xa nếu

không phải hòa thượng Phật Minh cản lại chắc Trần Hoàng đã bay ra ngoài cửa rồi:

“Trần Hoàng ngươi đừng có hỗn xược, ngươi còn chưa có đủ tư cách đụng vào chưởng môn đại nhân

đâu.”

Bạch trưởng lão quát mắng Trần Hoàng vì hắn dám đụng đến chưởng môn đại nhân của mình. Lão hòa

thượng Phật Minh liền bước lên phía trước mở miệng nói:

“A Di Đà Phật! Vậy nếu có thêm lão nạp và Diệp Phong đạo trưởng nữa thì sao?”

Bạch trưởng lão nghe xong phá lên cười:

“HaHaHa”

“Thêm hai người các ngươi? Được các ngươi có thể thử nhưng đó là nếu như các ngươi có thể bước

được qua xác của ta đã.”

Thiên Sinh nghe những lời này không khỏi hoang mang liền nghĩ trong đầu:

“Bọn họ thực sự đang đóng phim à? Không phải trong các cảnh hậu trường đều sẽ có sai sót dù có

là diễn viên nổi tiếng cũng sẽ không tránh khỏi hay sao? Tại sao họ nói lời nào

cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc vậy? Cứ như mọi chuyện diễn ra đều là thật vậy.”

Thiên Sinh dường như vẫn không tin mọi chuyện đang diễn ra đều là sự thật, chỉ riêng việc Thiên

Sinh xuất hiện ở đây là đã khó tin rồi chứ không nói đến việc mọi thứ trước mắt

Thiên Sinh đều là sự thật.

Quay lại với câu chuyện. Lão đạo sĩ bước lên nhìn lão hòa thượng cả hai gật đầu quay sang nhìn về

phía Bạch trưởng lão và Thiên Sinh và sau đó liền lao tới phía cả hai. Chỉ thấy

Bạch trưởng lão cầm cây trượng gỗ đập mạng xuống đất một ánh sáng lóe lên khiến

cho hai người Phật Minh và Diệp Phong phải đứng lại, ánh sáng dần tắt một bóng của

một chàng trai trẻ bước ra. Chàng trai có khôn mặt trái xoan, đôi mắt sắc bén,

mái tóc đen tuyền, dáng người cao ráo, quần áo màu trắng có điểm thêm hình của

một con rồng đen. Đó không phải là Bạch trưởng lão hay sao:

“Đã lâu ta mới dùng đến hình dáng này để chiến đấu rồi. Các ngươi đã chuẩn bị đi chết hay chưa?”

Bạn đang đọc Hắc Bạch Kỳ Truyện sáng tác bởi Cheerykint
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cheerykint
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.