Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định

Tiểu thuyết gốc · 1380 chữ

Người ta thường nói sau cơn mưa trời lại sáng, ánh sáng của hi vong của sự sống. Bầu trời những tia nắng ban mai đang len qua từng tán cây rậm rạp báo hiệu một ngày mới đã đến. Trong rừng một thiếu niên đang nằm bất động, quần áo thì rách tả tơi đầy bùn đất nhưng cơ thể không một vết thương. Đó không ai khác là Thiên Sinh, sau vụ nổ đó cậu bị văng một khoảng khá xa còn bị lăn xuống núi cũng may một gốc cây đã chặn cậu lại.

Một lúc sau Thiên Sinh dần dần tỉnh lại, suy nghĩ những chuyện đã xảy ra thực sự không dám tin đó là sự thật. Trong đầu cậu không khỏi nghĩ những người đó sẽ không đuổi theo đấy chứ. Thiên Sinh nhanh chóng đứng dậy chạy thật nhanh xuống núi. Một lúc sau Thiên Sinh đã ở chân núi, dưới chân núi có một ngôi làng nhỏ. Thiên Sinh định hỏi người đi đường xem đây là đâu thì có một người nhìn thấy Thiên Sinh, trên mặt người đó đầy sợ hãi nhìn Thiên Sinh hét lớn:

“Hắc Bạch Tiên Tôn đến kìa chạy mau.”

Cả đám người trong ngôi làng bỏ tất cả rạp hàng đang bày bán mà bỏ chạy, rất nhanh cả ngôi làng không một bóng người. Thiên Sinh ngơ người nhìn mọi người bỏ chạy mà bất lực:

“Lại là cái tên này, sao ai cũng nhìn mình rồi bảo mình là Hắc Bạch Tiên Tôn vậy trời. khổ quá mà. Không nghĩ nhiều nữa phải rời khỏi đây ngay.”

Thiên Sinh quay người rời khỏi ngôi làng đó vì những người dân làng đó hét lớn nhưng vậy rất có thể sẽ kéo những người muốn giết cậu đến, trên đường đi Thiên Sinh không ngừng quan sát xung quanh vì sợ bọn chúng đuổi đến. Một lúc sau Thiên Sinh dừng lại ở một cái hồ nước, suốt chặng đường cậu không hề dừng lại nhưng cở thể không có cảm giác mệt mỏi, khát nước hay thậm chí là một rọt mồ hôi cũng không có vậy mà chỉ mấy ngày trước từ bàn máy tính đi đến tủ lạnh lấy chai nước thôi cũng đã mệt rồi.

Thiên Sinh tiến lại gần hồ nước để rửa mặt, nhìn xuống mặt hồ Thiên Sinh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn hình bóng mình được phản chiếu trong nước.

“Cái…cái quái gì vậy? sao trên mặt mình lại đeo một chiếc mặt nạ, nhưng mình lại không có cảm giác bản thân đang đeo mặt nạ thật kỳ lạ. Cái mặt nạ nhìn kỳ quái ghê một bên trắng một bên đen lại còn có nét mặt buồn, vui, phẫn nộ ( tức giận ), hiền hòa đúng là… Cái ĐCM không lẽ cái đám người đó nhìn mình đeo mặt nạ này lên mới nghĩ mình là Hắc Bạch gì gì đó mà muốn giết mình đấy chứ. Tức chết mà.”

Thiên Sinh có vẻ hiểu nguyên nhân bản thân bị đám người đó truy sát mình là vì chiếc mặt nạ này vậy là cậu liền tháo mặt nạ xuống. khuôn mặt được hiện ra ở trên mặt nước, đó là một khuôn mặt trắng trẻo nhưng phía trên bên trái lại có một vết bớt từ phần trán đến mắt:

“Đây…đây là mặt của mình sao? Vết bớt này là sao? Từ lúc nào mình lại có vế bớt này vậy? không không chắc chắn đậy là ảo giác do sợ hãi tạo thành chắc chắn là vậy rồi.”

Thiên Sinh nghĩ bản thân đang bị ảo giác mà cậu không hề ý thức được bản thân đã ở trong một cơ thể khác hay nói đúng hơn là linh hồn của cậu đang ở trong cơ thể khác. Thiên Sinh lấy một ít nước đưa lên mặt rửa để bản thân bình tính trở lại, thế những trên mặt nước vẫn là khuôn mặt đó không hề thay đổi. Thiên Sinh đưa tay lên sờ vào vết bớt để chắc chắn không phải là giả. Bỗng hình bóng của cậu trên mặt nước mở miệng nói:

“nè nè ngươi có nghe ta nói không.”

Thiên Sinh giật mình nhìn xuống hình bóng mình trên mặt nước mà đướng hình mất 5 giây, sau đó hoảng hốt lùi về sau:

“Điên thật, mình điên thật rồi. A…”

Thiên Sinh nghĩ bản thân bị điên mà hét lớn sau đó lại vội vàng bịt miệng vì sợ đám người kia nghe thấy mà đuổi đến. Thiên Sinh nhanh chóng bình tĩnh lại rồi tiến lại gần hồ nước soi mình vào trong nước. Vẫn là khuôn mặt đó, vẫn hồ nước đó nhưng lại đem đến cho Thiên Sinh chút sợ sệt:

“Ôi trời vừa rồi chắc là ảo giác thôi làm gì có chuyện hình ảnh phản chiếu biết nói chuyện được nực cười”

Thiên Sinh nhìn hình ảnh mình được phản chiếu trên mặt nước không thấy có tiếng nói phát ra bản thân có chút thả lỏng thì bỗng:

“Ta nói nè, ngươi có cần sợ vậy không hả”

Mặt Thiên Sinh nhanh chóng chuyển sang màu tím vì sợ hãi đang tính chạy đi thì:

“Ấy ấy khoan đã đừng có sợ ta không làm hại ngươi đâu vì vậy đứng im nghe ta nói được chứ.”

Thiên Sinh tuy vẫn sợ nhưng cũng không bỏ chạy cậu vẫn ở đó để nghe hình ảnh phản chiếu đó nói chuyện. Nói thật thì không phải Thiên Sinh muốn nghe chuyện mà là cậu đã sợ đến run chân lên không đứng dậy được. Cái bóng đó tiếp tục nói:

“Tốt rồi. Ta tự giới thiệu chút. Ta được người đời gọi với cái tên Hắc Bạch Tiên Tôn và ngươi đã chết. Ta biết người có rất nhiều câu hỏi nhưng hiện ta không thể giải thích cụ thể cho ngươi vì hiện ta không có nhiều thời gian nếu ngươi muốn biết gì thì hay chú ý nghe câu cuối cùng đây. Ta không cần biết ngươi là ai nhưng ta cần ngươi tìm cách trở lại môn phái của ta, đến trước ngai vàng bên trong chính điện sau đó đổi vị trí hai viên ngọc trong mồm hai cái đầu rồng với nhau thì sẽ xuất hiện một căn phòng bí mật bước vào đó ta sẽ giải…”

HÌnh ảnh phản chiếu đang nói thì im nặng có vẻ như mọi thứ đã bình thường trở lại. Lúc này mặt của Thiên Sinh đã chuyển từ tím sang đen, nghe được những cậu đó khiến Thiên Sinh càng lúc càng mơ hồ:

“Rốt cuộc những chuyện đã sảy ra với mình là sao còn có hình ảnh phản chiếu biết nói chuyện nữa, những lời đó là thật sao? Mình thực sự đã chết? Nhưng không phải tim mình vẫn…không đây không phải cơ thể mình, khuôn mặt này nhìn thì giống mình những bản thân mình lại có cảm giác xa lạ.”

Thiên Sinh chưa chấp nhận được sự thật vậy là cậu cứ ngồi ở bờ của hồ nước mãi đến khi trời tối:

“Mình quyết định rồi. Đằng nào cũng đã chết rồi vậy thì còn sợ gì nữa. Đi giúp người ta một việc để tích đức cũng được.”

“Uk uk”

Thiên Sinh cuối cùng cũng có lại tinh thần và đưa ra quyết định sẽ giúp Hắc Bạch Tiên Tôn:

“Mà mình phải làm gì để giúp người đó nhỉ. Tên đó chỉ nói đến việc tìm và vào trong căn phòng bí mật thì im luôn. Nếu vào trong được rồi thì phải làm gì?”

Thiên Sinh không biết Hắc Bạch Tiên Tôn muốn mình vào trong căn phòng bí mật để làm gì. Dù không biết bản thân phải làm gì nhưng Thiên Sinh vẫn quay người hướng về ngọn núi.

“Được rồi mục tiêu chính là đỉnh của ngọn núi đó tiến lên.”

Vậy là một thiếu niên đã khởi hành đi lên đỉnh núi trong màn đêm u tối, ánh trăng cùng những vì sao chiếu xuống mặt hồ tỏa sáng lấp lánh như những viên ngọc.

Bạn đang đọc Hắc Bạch Kỳ Truyện sáng tác bởi Cheerykint
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cheerykint
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.