Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Nhập Thế Giới

Tiểu thuyết gốc · 2649 chữ

-“Ngươi tính đi đâu” – kẻ đi đầu trong đám chỉa vũ khí về phía Lý Ấn

Cảm thấy không thể chạy thoát, Cậu ngồi xuống hai tay ôm đầu thể hiện đầu hàng, bọn chúng thấy vậy lấy dây thừng trói Cậu lại, còn một đám khác thì tiếp tục tiến về phía ngồi làng.

Một lúc sau chúng đi ra kéo theo sau rất nhiều đồ đặc, và theo đó cũng có một vài đứa nhỏ bị bắt giống ly ấn, tiếp đó chúng đưa cả đám về trại của chúng, trên đường đi có nhiều đứa không chịu nổi, nên dừng lại hoặc đi chậm đều bị chúng lấy roi quật bắt tiếp tục di chuyển, Cậu được đi đầu trong đám vì bị bắt đầu tiên, bọn chúng cũng khá ngạc nhiên, khi thấy một đứa nhỏ nhất đám, nhưng lại có thể bắt kịp nhịp độ của bọn chúng, và có vẻ như còn không có cảm giác mệt mỏi gì.

Nửa ngày sau, doanh trại đã xuất hiện trước mặt, bọn chúng đưa cả đám về phía một cái cũi lớn rồi nhốt lại, trên người đứa nào cũng xuất hiện vết quật của roi, chỉ mình Lý Ấn hoàn toàn bình lành lặn.

Ngày hôm sau, cả đám được đưa ra ngoài, mỗi đứa được cho một chiếc bánh bao(không nhân), nhưng chúng lại để trên một cái bàn để cả đám tự chạy tới lấy, Cậu phóng tới phía bàn, cầm 4 chiếc bánh vừa chạy xung quanh vừa ăn, sau 5 phút bọn chúng bắt tập hợp lại, lúc này trên người nhiều đứa đã có vết đầm tím do tranh giành thức ăn, ánh mắt của đám trẻ nhìn Cậu đầy căm phẫn, vì Cậu là đứa ăn nhiều nhất, trên bàn chỉ có 8 cái thì Cậu đã lấy mất phân nửa, chúng tố cáo Cậu nhưng đám người kia có vẻ không quan tâm.

-“đó là phần của các ngươi trong ngày hôm nay, không ăn được thì nhịn”

Chúng chỉ xem cả đám và vật tiêu khiển, còn Lý Ấn lúc này vẫn chưa biết được tiếng của thể giới này, Cậu đều không thể nghe hiểu người xung quanh nói điều gì, nên Cậu giả bị câm, bọn chúng đưa cả đám về lại cũi.

……1 tuần sau……

Lúc này Lý Ấn đã trở thành đại ca của nhóm, Cậu thể hiện sức khỏe vượt trội so với cả đám, và số lượng những đứa trẻ trong cũi cũng đã chật kín, bọn sơn tắc đưa cả đám ra ngoài, phát cho cả đám mỗi đứa một chiếc bánh, sau đó đưa cả đám đi ra khỏi sơn trại.

Đi từ sáng đến đầu chiều, bọn chúng đưa cả đám tới một nơi hẻo lánh, nhưng khá đông người đã tụ tập sẵn ở đó, đám người ở đó bắt đầu ra giá và đưa từng đứa nhỏ đi, đến gần tối thì cả đám người đã được bán hết, nhưng Lý Ấn thì không thể bán đi, vì không ai muốn mua một người câm và không nghe được, đám sơn tặc đành đưa Cậu về lại sơn trại, nhưng trước đó bọn chúng phải nghỉ ngơi đã, bọn chúng đi tới một tòa nhà ăn chơi ở đó, khi vào trong Cậu nhận ra đây là Kỹ Viện, bọn chúng để mặc Cậu ở ngoài chuồng ngựa, cũng không trói Cậu lại.

Hôm sau cả đám đi ra, chúng không để ý đến chuồng ngựa vì nghĩ Cậu đã đi rồi, với chúng giết Cậu chả được gì, và cũng chả ai muốn mua Cậu, sau khi về tới doanh trại, chúng thấy phía sau có bóng dáng một đứa nhỏ đi tới, chúng nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là Lý Ấn, chúng lần này không nhốt Cậu vào cũi nữa, chúng có vẻ khá có hứng thú với Cậu, vì không nghĩ có kẻ nào được thả tự do lại chạy tới ổ sói lần nữa, chúng cũng sắp xếp cho Cậu một chỗ ở đàng hoàng, sau đó tiếp tục mở tiệc để ăn mừng việc mua bán được tiến hành thuận lợi.

Sáng ra có một người tới đánh thức Cậu dậy, đưa Cậu đi lên núi để mang đồ giúp, người này khá lớn tuổi, hình như là đại phu của đám sơn tặc, thu thập thảo dược đến chiều, lão thấy số lượng thảo dược hôm nay, thu hoạch nhiều hơn thường ngày, có một số thảo dược lão không nhớ là có hái, lão cầm một cây lên nhớ là bản thân không có hái nhìn Cậu, có vẻ hiểu được ý Cậu liền gật đầu biết thị mình hái, nhưng lão nhìn lại vào giỏ thuốc cũng lắc đầu, vì một số cây trong đó không có tác dụng chữa bệnh, tuy sử dụng không vấn đề gì, nhưng chúng cũng chỉ như rau rừng.

Tối đến Cậu và lão cũng về tới doanh trại, đưa Cậu tới trước cửa trại chính rồi đi vào trong, ở trong trại lão nói với trại chủ khá thích tên nhóc này, Cậu bị câm nên cũng không gây ồn ào cho lão, và sức khỏe vượt trội so với một đứa trẻ bình thường, giữ Cậu ở bên rất có ích trong cho lão, sau khi được trại chủ đồng ý thì lão ra đưa Cậu về nơi ở của mình, ở trong này có chứa kha khá các loại dược liệu.

Trong thời gian này, Cậu được lão chỉ dạy cho rất nhiều thứ về thảo dược, khi rảnh Cậu cũng đi chung với đám sơn tặc khá làm việc, lúc thì cướp bóc, lúc thì săn bắt.

…….1 năm sau…….

Ngôn ngữ của thế giới này Cậu đã có thể hiểu được và nói được, nhưng hiện tại nếu tự nhiên biết nói thì sẽ rơi vào thế khó, Cậu phải kiếm cách nào đó, lúc lên núi khi thấy một quả phát ra hắc hào quang, Cậu mang tới chỗ lão ác (tên của lão thầy thuốc), thấy lão cũng không biết là quả gì, Cậu liền lén bỏ vô túi, đi được một lúc thì lão nghe tiếng ngã từ phía sau, thấy Cậu ngã xuống trong tay còn nửa quả kì lạ kia, lão liền đưa Cậu về.

Ngày hôm sau, khi thấy Cậu đã tỉnh lại đã thấy lão mang cho một chén cháo.

-“ Cảm ơn lão già” – Lý Ấn

-“ Hả! người nói được rồi” – lão ác

-“ Ta nói được rồi nè, ta thật sự nói được rồi lão già!” – Lý Ấn với vẻ mặt bất ngờ

Lão chạy ra ngoài thông báo việc này cho đám bên ngoài biết, trong thời gian Cậu ở đây tuy giết chóc thường xuyên, nhưng những kẻ này sống với nhau rất tốt, cũng đối sử với Cậu như em út vậy, cả đám tối đó đã mở tiệc chúc mừng Cậu, họ cũng giới thiệu từng người một với Cậu.

Hôm sau, Cậu tỏ ý muốn tập luyện với bọn họ, cũng muốn cùng họ tham gia các cuộc cướp bóc, tại trước giơ vì an nguy của Cậu, mà họ chỉ đưa Cậu tham gia các cuộc đi săn thú, sau khi nghe vậy bọn họ cũng vui vẻ đồng ý, vì sau này việc này Cậu cũng sẽ làm, chỉ là sớm hơn một chút thôi, với khi luyện tập cùng Cậu thì bọn họ cũng biết Cậu khá mạnh, Cậu di chuyển khá tốt, nếu đánh trong một trận chiến cho Cậu cầm vũ khí, thì rất có thể người chết sẽ là bọn họ.

Nhưng vẫn cần phải báo lại với chủ trại, nếu chủ trại đồng ý thì Cậu mới có thể tham gia được, sau đó Cậu tiến về phía trại chủ, chủ trại đã đồng ý với điều kiện, Cậu phải đánh thắng một người bất kì trong số bọn họ, và trận đấu này không được nương tay, vì nếu nương tay với Cậu bây giờ, sẽ là hại Cậu nếu để Cậu tham gia thực chiến.

Cuộc đấu được bắt đầu, cả đám vây quanh cổ vũ, bọn họ nghĩ Cậu sẽ chọn tên Khỏe vì tên này yếu nhất đám, nhưng Cậu lại chọn Gầy, người đô con nhất, cũng là người có sức chiến đấu đứng đầu ở trại, nếu thắng được thì khi chiến đầu, mọi người cũng không cần lo cho Cậu nữa, việc này cũng giúp Cậu được tự do hơn khi ra khỏi doanh trại.

Cuộc chiến bắt đầu, lợi dụng hình thể nhỏ và tốc độ của mình Cậu né tránh các đón đánh tới một cách dễ dàng, Cậu né tránh liên tục lợi dụng sơ hở để tấn công, khi thấy Gầy xoay người cố tình tạo sơ hở, để Cậu đánh tới sau đó phản đòn, thì Cậu đã chọn phi kiếm gõ về phía Gầy, đâm dính tim của Gầy rồi rớt xuống, chiến thắng thuộc về Lý Ấn, tuy việc ném vũ khí khi chiến đấu cũng là ném mạng sống của mình, nhưng đây là trận đấu một với một, có thể kết liễu được kẻ thù, thì vũ khí không còn trong tay cũng không sao, cả đám lao về phía Cậu.

-“ Tiểu tử nhà người được lắm thế mà chiến thắng được cả Gầy”

-“ Phi kiếm hay lắm”

-“ Ta từng bại vì chiêu đó của tên gầy, không ngờ tiểu tử ngươi lại nhạy đến vậy”

Sau hôm đó Lý Ấn chính thức trở thành một thành viên của sơn trại, sau nhiều cuộc chiến, Cậu càng trở thành tâm điểm của mọi người, bọn họ nghĩ Cậu tuy chiến đấu tốt, nhưng chưa từng giết người, khi giết người lúc đầu chắc sẽ có chút khó khăn, ý nghĩ của họ đã dập tắt hoàn toàn khi thấy trận chiến đầu tiên của Cậu, Cậu không những yếu thể mà còn là người giết được nhiều nhất.

………1 năm sau……..

Sơn trại đã bị quan phủ để ý đến, thấy khó thoát thân bọn họ đưa Lý Ấn vào cũi, rồi nhốt Cậu lại, nếu mở đường máu đi ra cũng chưa chắc thoát được, với Cậu thì để Cậu chở trành người bị hại, là cách an toàn nhất cho Cậu lúc này, sau khi một hồi đánh giết bên sơn trại hoàn toàn bị tiêu diệt, Cậu được quan phủ giải cứu, sau khi được hỏi về gia đình thì Cậu bật khóc, khi biết gia đình Cậu đã bị giết thì bọn họ chia buồn với Cậu, và hứa sẽ kiếm một ngôi nhà mới cho Cậu, nhưng họ không biết rằng, chính họ đã giết gia đình đầu tiên của thế giới này của Cậu, nhưng không còn cách nào khác dù sao bọn họ cũng là sơn tặc, việc bị giết cũng là chuyện sớm muộn.

Sau khi nghỉ ngơi ở trại tị nạn của quan phủ một ngày, Cậu được đưa tới một cô nhi trong vùng, mới đầu những người trong viện đều niềm nở đón tiếp, nhưng sau khi người quan phủ vừa đi, họ liền lộ ra vẻ mặt thật của mình, bọn họ đưa Cậu vào một cái nhà tồi tàn với một đám trẻ khác, cái nhà này thua xa nhà trong sơn trại Cậu từng ở, nhưng hiện tại Cậu cũng không còn nơi nào để đi, tạm thời cứ sống ở đây một thời gian rồi tính tiếp.

Nhưng có vẻ Cậu đã quá xem nhẹ sự độc ác của những kẻ này, bọn chúng thường xuyên tiếp đón những vị khách của chúng, chúng bắt những đứa trẻ ở đây phục vụ vị khách của mình, có những kẻ tới đây để giải tỏa thú tính của mình, việc những đứa trẻ quay về nơi ở, với những vết đánh đập là việc xảy ra thường xuyên.

Hôm nay là ngày thứ 3 Cậu ở nơi này, có người bước vô đưa Cậu đi, bọn chúng đưa Cậu một bộ đồ mới bắt Cậu thay, sau đó bọn chúng đưa Cậu tới một căn nhà ở nơi khá hẻo lánh, khi đến cửa bọn chúng kêu Cậu tiến vào, còn bản thân đứng ngoài để canh chừng.

Vô tới nơi Cậu được một gã đàn ông dắt lên lầu, sau khi tới nơi hắn mở cửa phòng ra, trước mắt Cậu hiện ra vô số vật dụng để tra tấn, có vẻ như Cậu đã gặp được một kẻ thích hành hạ trẻ con, nhưng khi hắn cầm dây thừng lao về phía Cậu, thì đã bị một khúc cây nhọt, đâm xuyên cổ chết ngay lập tức, Cậu lấy một cây roi quấn làm thắt lưng, sau đó lục tìm vật có giá trị trên người gã kia.

Sau đó Cậu mai phục sẵn, khi thấy thời gian dài mà chưa có ai đi ra, kẻ đứng ngoài canh đi vào kiểm tra, xem có chuyện gì xảy ra không, khi vừa mở cửa bước vô, hắn liền bị một kích đâm xuyên đầu mà chết, đối phó với những người thường với Cậu hiện không quá khó khăn, kể cả sức mạnh hay kinh nghiệm giết chóc đều không phải thứ mà một người bình thường có thể so sánh được.

Lý Ấn thấy nơi nay đã không thể ở lại, Cậu bỏ đi bắt đầu hành trình lang bạt của mình, với khả năng bây giờ, kiếm một nơi ở mới không khó như trước kia nữa, Cậu không còn là Lý Ấn mới tới thế giới này nữa, hiện tại đã có sức mạnh đủ để tự vệ, và điều quan trọng nhất là ngôn ngữ của thế giới này cũng đã học được.

…….3 tháng sau…….

Cậu đã đi vô sâu bên trong lục địa, theo đó có một số thông tin khá giá trị, khu rừng trước kia Cậu được gửi tới gọi là rừng U lĩnh, nơi một ma vương thuộc loài U linh tử nạn, thế giới này cũng tôn thờ thần, 3 kẻ lúc đầu muốn sát hại Cậu là thần nguyên tố, chuyên sử dụng sức mạnh nguyên tố và được gọi là nguyên tố chi lực.

Thần võ, sử dụng võ thuật làm chủ đạo, những người này không thể bay hay chương được, nhưng uy lực quyền pháp của dòng này cực kì khủng khiếp, nghe đồn sức thôi từ miệng của kẻ đứng trên định phong, đủ để san bằng một tòa thành của người thường.

Thần thú có thể hiệu triệu vạn thú, sử dụng mọi đặc điểm của vạn thú, chuyển dạng ưng có thể bay lên trời, biến thành cá có thể thở dưới nước, nhưng tương truyền rằng thần thú từng hóa thành kiến sau đó nhấc cả môt vùng bản thân cái trị di chuyển đi nơi khác.

Ngoài ra còn vô vàn vị thần khác, nhưng trong đó cũng có vô số thần được mang danh thảm họa, như Ma Vương U Linh(những ma vương này ở vùng họ cai trị cũng người coi là thần), khi làm cho cả một lục địa hóa thành U Linh, liền bị hơn trục vị thần tới trảm sát, nhưng có lời đồn rằng thực tế hơn trục vị thần này mưu đồ tới một món bảo vật mà Ma Vương U Linh có được, nên đã cấu kết với nhau để cướp nó, còn lục địa kia đã hiến tế bản thân để bảo vệ Ma Vương U Linh, do đó Ma Vương U Linh thực chất chỉ bị phong ấn, và đợi ngày trở về phục thù cho toàn bộ đại lục mà hắn cai trị.

Bạn đang đọc Hắc Đế Chuyển Sinh sáng tác bởi TeiPu

Truyện Hắc Đế Chuyển Sinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeiPu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.