Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thổ phỉ bóc lột (2)

Tiểu thuyết gốc · 1177 chữ

"Cảm tạ Dương nhi tỉ tỉ đã quan tâm tới thương thế của ta. Không biết tỉ còn việc gì nữa không, nếu không có thì mời tỉ hồi viện của mình, ta thấy hơi mệt không tiện tiếp đón chu đáo. Sau khi khỏi ta sẽ tới tạ tội với tỉ sau. Mộng nhi tiễn nhị tỉ ta về đi." Hạ Nhược Ninh cười nói. Ngoài cười mà trong không cười. Trong lòng nàng hiện giờ tuy rất muốn giết chết tiện nhân Hạ Dương Dương nhưng không thể không nhịn. Vừa mới nãy nô tì bẩm báo mẫu thân cũng bị thương hơn thế ta còn bị trúng độc của ả ta giờ là lúc không thể manh động. Chỉ còn cách tiễn nàng ta đi nàng mới không bị chọc cho tức tới chết.

Hạ Dương Dương cười nham hiểm, mâu phượng híp lại, tay đưa lên xoa cằm sau lớp khăn che mặt trông nàng của hiện giờ không khác thổ phỉ là bao. Không phải hơn thổ phỉ mới hình dung đúng. "Ninh Ninh, muội cần gì phải đuổi ta sớm như vậy chứ. Muội là giận ta không tới thăm muội sớm hơn sao, hử?"

"Hạ Dương Dương, ngươi đủ rồi đấy, không phải đây chính là tác phẩm ngươi làm ra ak? Không phải phế vật nhà ngươi đánh tiểu thư ta thành như vậy sao còn ở đây giả nhân giả nghĩa cái gì? Nếu ngươi thấy sót sao lúc ngươi đánh tiểu thư nhà ta ngươi không dừng tay ngay, đánh xong thì lại chạy tới ra vẻ quan tâm ân cần. Ta phi. Bớt diễn kịch dùm đi. Ngươi tưởng làm như thế thì tiểu thư ta sẽ tha thứ cho ngươi chắc. Hừ" Mộng nhi nãy giờ chứng kiến cảnh " tỉ muội tình thâm"mà bất bình thay cho Hạ Nhược Ninh mà lên tiếng phản bác lại Hạ Dương Dương. Là nàng ta làm tiểu thư bị thương vậy khiến cho tam tiểu thư chịu biết bao đau đớn. Từ nhỏ tới giờ người luôn được người người kính trọng chưa có ai dám đánh người tới lên bờ xuống ruộng mà giờ bị nàng ta đánh còn mặt dày dám chạy tới đây hỏi han thương tích của tam tiểu thư. Hừ một kẻ phế vật mà thôi, có gì ghê gớm dám lên mặt.

"Sót? Ta sót cho tiểu thư nhà ngươi khi nào? Sao ta lại không biết. Hay là ngươi nói cho ta biết xem ta sót nàng ta như thế nào có được không?" Hạ Dương Dương cười đáp trả.

" Ngươi...... ngươi...." Mộng nhi thẹn quá hóa giận đỏ cả mặt không biết là vì giận hay là xấu hổ nữa, chỉ thẳng tay vào mặt Hạ Dương Dương. Chính hành động thiếu suy nghĩ của Mộng nhi đã khiến nàng được ngắm sông Vong Xuyên mãi mãi.

Hạ Dương Dương xuất ngay roi da cứ chỗ Mộng nhi mà quất. Không còn sức lực, nàng quỳ sụp trên sàn.

Trong căn phòng xa hoa giờ chỉ còn tiếng roi quất vào người và tiếng kêu thảm thiết của nữ tửi. Những kẻ còn lại mặt mày đều tái mét. Hạ Nhược Ninh cũng không ngoại lệ.

Đánh đến khi Mộng nhi không còn kêu được nữa nàng mới thu lại roi da, nói: "Ngươi nghĩ một kẻ chỉ làm nô tì như ngươi lại có quyền hạn chỉ thẳng mặt ta sao? Gan ngươi cũng to thật đấy. Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không làm gì ngươi là ta sợ ngươi nên ngươi muốn làm gì thì làm sao? Cái danh nhị tiểu thư của phủ Tướng Quân của ta không phải treo làm màu. Ngươi không thấy cách làm này của ta rất giống với chủ nhân của ngươi ư. Đánh xong thì cho ăn kẹo rồi lại đánh tiếp, nàng ta lúc đó không phải rất hưng phấn sao? giờ ta chỉ học tập nàng ta mà thôi, vậy ... cũng là sai sao?" Giọng nói nàng lạnh như băng, thân hình bao phủ một tầng sát khí khủng bố. Nàng đã biến thân thành một con quỷ khát máu bước ra từ địa ngục.

"Đúng rồi, ta quên thông báo với tam muội ta đến không phải là quan tâm Ninh Ninh mà tới lấy lại đồ thôi. Đồ cũng để đây khá lâu rồi, cũng nên về với chủ. Ta nói đúng không tam muội. Khả Vi tới thu dọn rồi sai người tới lấy đi. Còn về ngươi Mộng nhi, ta nhớ không lầm thì ngươi xúc phạm ta, mắng ta là phế vật, đánh ta tới bầm tím tính cũng trên dưới hơn chục lần thì phải. Ngươi nói thử ta nghe xem ta nên xử ngươi như thế nào đây."

Lần này Hạ Nhược Ninh không nhịn được nữa mà lên tiếng cắt ngang lời của Hạ Dương Dương:" Dương tỉ tỉ, tỉ thật biết nói đùa, ta đâu có lấy gì của tỉ đâu? sao có thể nói là đồ về với chủ chứ. Còn mộng nhi nàng cũng chỉ vì ta mà nhất thời lỗ mãng với tỉ vẫn mong tỉ lượng thứ."

Hạ Dương Dương chuyển tầm nhìn về phía giường Hạ Nhược Ninh đang nằm khiến nàng ta đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy hít thở không thông bởi uy áp của nàng." Tam muội là đang kể chuyện cười cho ta nghe sao? từ khi nào đồ của ta lại thành của muội vậy? Chúng ta còn chưa có thân thiết với nhau đến vậy đâu? Vì thế nên đồ mà muội lấy từ Lãnh viện giờ phải chuyển về Trúc viện rồi. Khả Vi, muội lấy đồ thật lâu đấy.''

"Tiểu thư, ta đã lấy hết đồ của người rồi, chúng ta có thể hồi viện rồi." Khả Vi cung kính đáp.

"Nếu xong rồi thì đi thôi. Đúng rồi, Mộng nhi ngươi thấy ta nên xử nàng ta như thế nào?"

"Tùy tiểu thư định đoạt ạ." Khả Vi vẫn cung kính đáp trả Hạ Dương Dương.

"Nếu vậy thì... Giết nàng ta đi" Hạ Dương Dương từ tốn nói, mặt không đổi sắc. Trên tay nàng đã không rõ tung tích của chiếc roi da thay vào đó là một khẩu súng ngắn được trang trí tinh xảo màu bạc.

" Đoàng" một viên đạn ghim vào giữa trán Mộng nhi đang quỳ gối dưới đất. Một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng. " Đùng" thân thể mỏng manh của Mộng nhi ngã xuống đất, mặt vẫn mang dáng vẻ khiếp sợ, chết không nhắm mắt. Hạ Nhược Ninh mặt mày tái càng thêm tái, tức giận, sợ hãi khiến nàng lâm vào hôn mê, những nô tì ở đó thấy vậy vội vàng đi tìm đại phu

Kẻ gây họa thì ung dung bước ra khỏi cửa cùng người hầu của mình, khôi phục lại vẻ mặt lười nhác không chút quan tâm tới việc gì.

Bạn đang đọc Hắc Sát Sủng Thê: Nhị Tiểu Thư Phế Vật Nghịch Thiên sáng tác bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.