Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm chủ Tướng Quân Phủ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1130 chữ

Từ Đông Viện đi ra, nàng thật chỉ muốn nằm dài trên giường. Từ rất lâu rồi, nàng luôn muốn được tận hưởng không gian yên tĩnh không nhưng vì đặc thù của công việc mà chưa thể hoàn thành được ước muốn này. Nghĩ là làm, bước chân nàng càng nhanh hơn.

Nhưng khi bước vào Trúc Viện thì đập vào mắt là cảnh tượng bề bộn, chỉ một mình Anh Đào được phân công kêu nha hoàn đi dọn dẹp đang cặm cụi quét tước nhưng bị một đám nô tài cản trở. Nàng quét xong thì có người xả rác khắp nơi. Mặt đều đỏ bừng cả lên không biết vì quá mệt hay vì tức giận.

Khả Vi đứng bên cạnh thấy bạn mình bị bắt nạt thì tức tới đỏ mặt tía tai, chạy qua phụ giúp.

Hạ Dương Dương vẫn nhàn hạ như vậy. Nhưng trong ý nghĩ của nàng thì nghĩ ra đủ các loại cực hình để "thưởng" cho đám hạ nhân này. Suy nghĩ liên thông khiến cho Hắc Long cũng phải rùng mình sợ hãi về "món quà nhỏ" của nàng.

Hiện tại trong đầu hắn nghĩ " Cũng may mình với nàng là quan hệ kế ước, nếu đối đầu với nàng thật không biết rơi vào tay nàng có thể chịu được bao nhiêu loại cực hình của nàng." Nhưng ý nghĩ này Hạ Dương Dương cũng không biết vì Hắc Long cắt đứt liên hệ giữa hai người. Nếu để nàng biết được suy nghĩ lúc này có lẽ Hắc Long có thể được tự mình nghiệm chứng.

"Phong cảnh thật đẹp". Nàng nhàn nhạt nói, ánh mắt như có như không nhìn họ như đang nhìn một con kiến hôi tùy tiện một chút là có thể đem ra bóp chết, mặt vẫn thờ ơ lãnh đạm.

Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều quay đầu lại hướng nàng nhìn. Sau khi biết chủ nhân của giọng nói thì ai ai cũng lộ vẻ khinh thường. Còn Khả Vi và Anh Đào thì nhận ra ngay giọng nói quen thuộc đó cũng không có động tác thừa nào mà vẫn chăm chỉ quét dọn. Vì họ biết tiểu thư rất mệt, muốn đi nghỉ ngơi nên tốc độ càng nhanh hơn.

Có một nha hoàn vì đang bực dọc về cái gì đó tay chỉ thẳng mặt nàng, lên tiếng quát:" Phế vật như ngươi mà cũng đòi ở Trúc Viện? Thật không biết thân biết phận mà ở Lãnh Viện chó má kia đi, lại còn đòi chúng ta dọn dẹp chỗ ở. Ngươi cũng quá xem trọng bản thân rồi đấy. Ngươi qua đây lau giày cho lão nương ta có thể suy xét một chút xem có để ngươi ăn chút cơm thừa canh cặn của ta hay không. Ha ha"

Trước lời nói đầy châm chọc của nha hoàn kia, tất cả đều cười ha hả, hai tiểu mít ướt nhà nàng thì tức giận phi thẳng ra, hai bạt tay hướng mặt nha hoàn vừa nói mà lên tiếng khiến cho nàng ta ngã chổng vó, nhổ ra một chiếc răng dính đầy máu. Hành động vừa rồi khiến tất cả hạ nhân đều đứng hình còn Hạ Dương Dương thì cong cong môi cười, ánh mắt có chứa một tia thưởng thức lóe qua rồi vụt tắt không ai phát giác. Không hổ là người của nàng, phải khí phách như vậy mới đúng chứ không phải hơi xảy ra việc gì là lại nước mắt tèm nhem.

Nha hoàn kia ý thức được mọi việc thì bắt đầu nổi khùng dơ tay lên muốn tát lại thì bị Anh Đào một ta giữ được đẩy

ra ngoài. Vì nàng có ý dùng lực nhiều nên nàng ta một lần nữa ôm hôn đất mẹ thắm thiết.

Những hạ nhân khác thấy đồng bạn của mình bị đánh cũng nhảy lên muốn đánh hai nàng thì bị chiếc roi da từ đâu tới đánh trúng người bay ngược hướng bậc thềm mà ngã.

Lần nữa khí thế vương giả bộc phát, tỏa quanh thân nàng là hắc khí, ánh mắt giết người, dù đang cười nhưng ý cười không đạt tới mắt khiến nàng thập phần khủng bố. Giọng nói lạnh băng lần nữa vang lên:" Muốn đánh chó phải nhận mặt chủ chứ. Ta nghĩ rằng các ngươi đã nghe qua sự tích sáng nay của ta rồi thì sẽ biết điều chút. Ai mà ngờ tới các ngươi đều là một lũ ngu dám trước mặt ta ức hiếp người của ta. Các ngươi là ăn gan hùng hay là chê mạng sống mình quá dài nên rủ nhau xuống âm phủ báo danh."

Trước biểu hiện muốn giết người này của vị nhị tiểu thư thì không một ai dám động, đến thở cũng có chút khó khăn. Họ chỉ có thể thấy qua dáng vẻ khiến người ta không lạnh mà run này từ trên người của lão tướng quân, tướng quân và đại thiếu gia khi tức giận cho dù là tam tiểu thư, tứ tiểu thư hay tam phu nhân thì đều không thể làm ra khí thế loại này được. Nhớ đến câu nói vừa nãy của nàng, chúng mới sực nhớ tới lời đồn vừa nghe được sáng nay. Lúc đó hạ nhân chứng kiến cảnh tượng huy hoàng ấy đều kể cho hạ nhân khác nghe, chúng cũng nghe được nhưng chỉ khịt mũi khinh thường. Anh Đào tới nói là dọn dẹp Trúc Viện cho Nhị tiểu thư dọn tới thì chúng xung phong đầu tiên muốn chứng minh lời kể đó là không có khả năng xảy ra dù chỉ 0,0001%. Ngày thường chịu oan ức không thể nói ra thì hạ nhân đều đến Lãnh viện để đánh Nhị tiểu thư trước mặt cho hả dạ. Giờ bị người mang danh phế vật mình từng đánh đập đánh lại cảm giác thực không thoải mái chút nào. Tất cả đều mang một bộ mặt uất ức. "Vì cái gì mà chúng ta bị người khác đánh đập nhưng không thể tiếp trả. Đến cả phế vật này tốt chỗ nào mà chúng ta phải cung phụng chứ. Dựa vào đâu? Chỉ vì cácngươi sinh ra trong gia tộc quyền quý liền có cái quyền hành hạ người khác sao?" Một tên hạ nhân lên tiếng. Câu cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi mà rít lên. Hắn hận những kẻ đã từng chà đạp lên hắn. Cũng là con người nhưng hắn lại bị ức hiếp mà không được nói ra còn người khác thì chỉ bị sứt chút da cũng có người thay giải quyết.


Bạn đang đọc Hắc Sát Sủng Thê: Nhị Tiểu Thư Phế Vật Nghịch Thiên sáng tác bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.