Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời Nói

Tiểu thuyết gốc · 1570 chữ

Gia chủ Khương Hùng đặt một lá thư lên bàn, giọng nghiêm nghị nói:

"Các vị, vài ngày trước Liễu gia đã ngỏ ý muốn lập một hôn ước với chúng ta. Lần này, họ chỉ đích danh phu nhân của ta mai mối và tác hợp cho bọn trẻ. Lý do hôm nay ta mời các vị đến đây là muốn thông báo việc tổ chức đại hội tranh tài để chọn ra người xứng đôi vừa lứa với nhà gái."

Nói đến đây, các trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt hãnh diện nhìn con trai của họ, trong lòng ai cũng kiêu ngạo cho rằng con của mình là nhất. Riêng về khoản này thì Khương Hùng có hơi lép vế so với người khác, con trai trưởng phải lo nắm giữ binh quyền nơi biên cương, con trai thứ thì ăn chơi hưởng lạc không có tiền đồ, nét mặt ông thoáng rầu rĩ pha chút đượm buồn.

"Thưa gia chủ, ta có đôi lời muốn nói về cuộc tranh tài lần này." - Khương Dư đại trưởng lão đứng dậy chắp tay, cung kính lên tiếng.

Bảy vị trưởng lão còn lại trố mắt nhìn nhau, lão Khương Dư này trước giờ đều im hơi lặng tiếng về các cuộc tranh tài nhưng hôm nay lại bất thình lình góp vui. Khương Hùng đã phần nào đoán được ý định của lão ta, kiểu gì lão cũng sẽ gây khó dễ cho Khương Lăng. Nhưng Khương Hùng cũng không thể ngang nhiên từ chối ý kiến của lão.

"Đại trưởng lão cứ nói." - Khương Hùng điềm đạm trả lời.

Khương Dư ngẩng đầu lên, lão ta từ tốn trình bày:

"Thưa gia chủ, hãy để các thanh niên trai tráng trong gia tộc được tự do thách đấu lẫn nhau. Làm như vậy, chúng mới có thể thoải mái cọ xát và thể hiện bản lĩnh, hoặc ít nhất là tự lượng sức mình trước khi lên đài."

"Khẩn mong gia chủ và các vị trưởng lão thành toàn."

Ngẫm thấy lời của đại trưởng lão là thích đáng, các vị trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau rồi gật gù tán thành. Thi đấu kiểu này nói thẳng ra là phô trương thanh thế, nếu người lên đài vượt trội hơn những người khác thì hắn chỉ cần đánh bại đối thủ một cách áp đảo là ắt hẳn những kẻ khác sẽ biết khó mà lui. Hiển nhiên là các trưởng lão luôn đặt niềm tin lớn lao vào đứa con mình bồi dưỡng và dạy dỗ nên chẳng có lý do nào khiến họ phải ngần ngại cả.

Khương Hùng ngồi ở chính diện vuốt cằm suy nghĩ, quả thật cách này rất khả thi và thuận tiện. Nhưng Khương Duy chắc chắn sẽ thách đấu thằng con trai cưng của ông, với cái bản tính dở dở ương ương của Khương Lăng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khương Hùng nghĩ đến cảnh thằng con mình sĩ gái nhảy lên đài thi đấu xong bị hành cho ra bã mà đổ mồ hôi hột. Ông nhìn sang phu nhân của mình để xin kế sách nhưng chỉ nhận được cái biểu cảm sầu não của bà. Sau một hồi đắn đo, Khương Hùng đưa ra quyết định:

"Đại trưởng lão nói rất đúng, ta sẵn lòng chấp nhận."

"Nếu các trưởng lão khác đều không phản đối thì coi như buổi nghị sự hôm nay đã xong xuôi. Mọi người có thể hồi phủ."

Các trưởng lão và con cháu Khương gia liền hành lễ rồi nhanh chóng quay về chuẩn bị cho cuộc tranh tài. Khương Hùng ngả lưng vào ghế, vắt tay lên trán. Liễu Lam phu nhân vỗ vai an ủi:

"Chàng đừng lo, Lăng nhi lớn rồi, nó tự biết bản thân mình sẽ không địch lại những người khác. Hơn nữa, bây giờ nó đang có tình ý với Nhã muội nên sẽ không quan tâm đến chuyện tranh tài đâu."

Gánh nặng trong lòng Khương Hùng cũng vơi đi một chút khi được phu nhân an ủi nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở Khương Lăng để đề phòng vạn nhất. Ông ôm lấy Liễu Lam, xoa xoa lưng bà, thủ thỉ:

"Haizz, ta vẫn cảm thấy bồn chồn không thôi. Hay là phu nhân cùng ta đến nói vài lời với Lăng nhi nha?"

Liễu Lam phu nhân nhìn ông mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu.

--------------

Trong khi đó, ở gian phòng của Khương Lăng

Khương Nhã dìu hắn đến giường, đặt hắn nằm xuống ngay ngắn rồi chạy đi lấy đan dược trị liệu.

Tuy Khương Lăng bị thương nhẹ nhưng chuyện này vẫn là quá sức đối với hắn. Chỉ vừa mới thức tỉnh thiên phú vào buổi sáng nhưng chưa kịp tu luyện thì đã phải chịu công kích của lão già khó ưa, chưa kể đến cái cơ thể mỏng manh yếu đuối này nữa. Thật đúng là dở khóc dở cười.

Chỉ sau vài khắc ngắn ngủi, Khương Nhã đã quay trở lại với lọ đan dược trên tay, nàng lấy ra một viên rồi tiến lại bỏ vào miệng Khương Lăng.

Trong lúc chờ đan dược phát huy công dụng, Khương Nhã cặm cụi dọn dẹp phòng, nàng tưởng Khương Lăng kiệt sức nên thiếp đi rồi nhưng đâu ngờ hắn đã hồi phục và ôm chầm lấy nàng từ sau lưng.

"Cô cô, người ở bên con đêm nay được không?" - Hai tay Khương Lăng ôm chặt lấy eo Khương Nhã, hắn hôn nhẹ lên cổ nàng.

Hơi thở nóng hổi của hắn phà vào gáy Khương Nhã khiến nàng giật mình, nàng xoay người lại mặt đối mặt với hắn, giọng run run:

"Thiếu gia, ngài… ngài đang bị thương nên… cần phải nghỉ ngơi sớm… nên thuộc hạ… không muốn… làm phiền… ngài."

Khương Lăng không đáp lại nàng ấy, hắn kéo Khương Nhã lại gần rồi tiếp tục hôn lên cổ nàng, hai tay mò xuống bóp mông nàng. Đột nhiên, hắn bị Khương Nhã đẩy ra, nàng quay mặt sang một bên lảng tránh ánh mắt của hắn.

"Thiếu gia, thuộc hạ… không muốn..." - Khương Nhã rưng rưng nước mắt, lời này nói ra chỉ là giả dối, ngay từ khoảnh khắc ở yến tiệc, nội tâm của nàng đã trở nên bấn loạn vì hắn. Nhưng mỗi khi nghe những lời đường mật của Khương Lăng, nàng lại nhớ đến bản chất thật sự của hắn. Nàng sợ mình sẽ bị Khương Lăng vứt bỏ. Trong thâm tâm, nàng muốn chính miệng hắn nói lời yêu đương hẳn hoi chứ không phải những lời ong bướm.

Khương Lăng quên mất nguyên chủ là một thằng tra nam, đương nhiên Khương Nhã sẽ không tin hắn thật lòng rồi. Khương Lăng bối rối không biết phải dỗ dành tiểu cô cô kiểu gì, hắn vắt não nhớ lại mấy bộ phim ngôn tình mình từng xem để tìm mấy câu sến súa bày tỏ lòng thành với Khương Nhã, chắt chiu lời hay ý đẹp xong, hắn một tay sờ lên má nàng, một tay lau nước mắt, gượng gạo nói:

"Cô cô, con biết người sẽ không thể bỏ qua cái quá khứ khốn nạn của con. Nhưng nếu như người cho con một cơ hội thì con sẽ hết mực yêu thương và mang lại hạnh phúc cho người."

Trái tim của Khương Nhã như bị lỡ một nhịp khi nghe những lời đó, nàng đã thật sự phải lòng bởi tên công tử đẹp mã này.

"Khương Lăng…" - Lần đầu tiên Khương Nhã gọi thẳng tên hắn, nàng sà vào lòng hắn.

Khác với lúc đầu, người chủ động bây giờ là Khương Nhã, nàng nhón chân hôn Khương Lăng, tuy có hơi vụng về nhưng lại rất nồng nhiệt.

Khương Lăng nhịn hết nổi bế thốc Khương Nhã lên giường. Hắn từ từ cởi phần y phục bên trên của Khương Nhã. Sau khi vạch lớp nội y ra thì đập vào mắt hắn là đôi gò bồng đào tròn trịa, trắng muốt, trên đỉnh là cặp nhũ hoa hồng hào vô cùng gợi cảm.

"Nàng đẹp lắm." - Khương Lăng nuốt nước bọt chiêm ngưỡng nàng ấy.

Khương Nhã thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngực mình, nàng thẹn thùng lấy tay che lại. Nhưng cánh tay của nàng ấy đâu thể che hết được bầu ngực nở nang đó. Với kẻ phải sống một kiếp gần 30 cái xuân xanh chưa biết mùi gái như Khương Lăng thì khác nào mỡ treo miệng mèo. Hắn liền kéo hai tay Khương Nhã ra rồi úp mặt vào giữa ngực nàng.

"Lăng nhi, con và Nhã muội có ở đó không? Ta và phụ thân đến thăm hai đứa đây." - Giọng của Liễu Lam phu nhân vang lên từ ngoài cửa.

Đôi tình nhân hoảng hồn bật ngồi dậy, Khương Lăng vội giúp Khương Nhã mặc lại áo sau đó nhảy lên giường kéo chăn đắp kín mít. Còn Khương Nhã thì chạy ra mở cửa.

Phu thê gia chủ bước vào phòng, tiến đến cạnh giường của Khương Lăng, chỉ với một cái liếc nhìn Khương Nhã thì Liễu Lam phu nhân cũng đủ biết hai đứa đang ân ái với nhau, bà lắc đầu cười trừ.

Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên sáng tác bởi Logan741
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Logan741
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 60
Lượt đọc 2057

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.