Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan Sư, Dược Sư, Luyện Khí Sư,...

Tiểu thuyết gốc · 1139 chữ

Buổi sáng.

Phòng thượng hạng, Trân Bảo Thương Hội.

Khương Lăng và Quách Bân đang cùng nhau ngồi xem qua danh sách các Đan Sư của Trân Bảo Thương Hội.

Đan Sư, Dược Sư, Luyện Khí Sư,... Những danh xưng đặc trưng của các tu sĩ có thiên phú dị bẩm, phẩm chất của linh đan diệu dược, trận đồ phù chú, pháp bảo, pháp khí đều dựa vào thực lực và tài nghệ thủ pháp của họ, tìm ra được Đan Sư là một chuyện nhưng luyện chế ra đan dược phù hợp với nhục thể khiếm khuyết của Quách Bân lại là chuyện khác.

"Đại ca à, chúng ta đã xem nửa canh giờ rồi đó." - Quách Bân chán chường gục đầu xuống bàn, y buồn bã nói.

Khương Lăng lắc đầu cười khổ, nói là xem chung vậy thôi chứ thật ra chỉ có mình hắn xem còn Quách Bân chỉ nhìn lướt qua.

Keng Keng Keng

Tiếng động từ bên ngoài lọt vào phòng.

"Phu quân, Dao tỷ và Tề Dung tiểu thư đang giao đấu với nhau, chàng mau ra ngăn họ lại đi!" - Mộng Kiều mở cửa bước vào phòng, nàng gấp gáp nói.

Khương Lăng ngay lập tức phi thân ra khỏi phòng trước còn Mộng Kiều và Quách Bân thì đi theo sau, cảnh tượng mà hắn bắt gặp chính là Quách Dao và Tề Dung Anh đang vung kiếm chém nhau loạn xạ.

"Phu nhân, Tề Dung tiểu thư, hai người hãy bình tĩnh, hà cớ gì phải động thủ như vậy?" - Khương Lăng đoạt lấy kiếm trong tay của Quách Dao và Tề Dung Anh bằng Linh Lực.

"Hứ, điểm tâm mà bọn thiếp làm đều bị nha đầu này hất đổ hết rồi, chàng nhìn đi." - Quách Dao tức giận nói.

"Ta thấy rồi, nàng bình tĩnh, ta sẽ bảo cô nương kia xin lỗi nàng nha." - Khương Lăng bước lại ôm Quách Dao vào lòng, hắn xoa đầu và dỗ dành nàng.

"Hưm…" - Quách Dao nép mình vào trong vòng tay của Khương Lăng, nàng khẽ cười.

"Hai người có thôi đi không hả? Đêm qua ôm ấp còn chưa đủ hay sao?" - Tề Dung Anh nhớ lại chuyện hôm qua, nàng bực tức dậm chân, xấu hổ nói.

"Tiểu cô nương đanh đá, tại sao cô lại gây sự với phu nhân của ta?" - Khương Lăng phóng thích Linh Lực khống chế Tề Dung Anh và kéo nàng lại gần.

"Ngươi… ngươi thả Phàm ca ca ra đi rồi ta sẽ không gây sự nữa." - Tề Dung Anh vừa giận vừa thẹn nói.

"Thả? Ta có bắt ai đâu mà thả?" - Khương Lăng không hiểu nên hỏi.

"Ngươi nói láo! Phàm ca ca bị các trưởng lão bắt nhốt trong phòng, không phải do ngươi thì do ai?" - Tề Dung Anh cau mày, nàng lườm Khương Lăng.

Khương Lăng và Quách Dao đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều bất lực với cô nàng này, tự dưng lại đổ thừa cho người khác, đã vậy còn luôn miệng Phàm ca ca, cứ một tiếng là Phàm ca ca hai tiếng cũng Phàm ca ca.

"Tiểu Anh, con làm càn đủ chưa?" - Mỹ Nguyệt đi tới, nàng gằn giọng.

Mỹ Nguyệt hành lễ với Khương Lăng, vẻ mặt nàng căng thẳng:

"Mong công tử lượng thứ, nha đầu này lúc nào cũng mê muội tên tiểu tử Diệc Phàm.

"Hắn chính là người đã chạm trán với công tử ngày hôm qua. "

"Ta đã căn dặn các trưởng lão giam giữ hắn để cho công tử tùy ý quyết định."

Khương Lăng giải trừ khống chế cho Tề Dung Anh, hắn liếc mắt nhìn nàng, mặt lạnh nói:

"Phu nhân của ta không hề liên quan gì đến chuyện này."

"Nếu như cô nương xin lỗi phu nhân của ta thì ta sẽ không truy cứu chuyện ngày hôm nay."

"Còn về tên họ Diệc kia thì ta sẽ tha mạng cho hắn nếu như cô nương biết thân biết phận."

Những lời này thật khó nghe nhưng Tề Dung Anh chẳng thể làm gì hơn vì vốn dĩ mọi chuyện đều phụ thuộc vào tâm trạng của Khương Lăng, nàng nắm chặt đôi bàn tay, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt nhìn lấy hắn, môi run rẩy:

"T-Ta… ta xin lỗi… Quách cô nương."

"Sau này ta sẽ không gây sự nữa…"

"Xin công tử hãy tha mạng cho Phàm ca ca."

"Ta… cầu xin ngài…"

Quách Dao cảm thấy dáng vẻ đáng thương của Tề Dung Anh thật tội nghiệp nên nàng kéo tay Khương, nói nhỏ:

"Chàng bỏ qua cho cô ấy đi, thiếp không còn giận nữa."

"Thân là nữ tử tay yếu chân mềm như nhau nên thiếp sẽ không để bụng đâu."

"Dù sao thì cô ấy cũng vì tên nam nhân kia nên mới làm vậy."

Những lời lẽ thật quá ư là dịu dàng được thốt ra từ đôi môi xinh xắn của Quách Dao, nữ cường lão bà của hắn, nghe xong làm Khương Lăng cũng phải rùng mình, hắn gật đầu với nàng rồi nói:

"À, ừm, thôi được rồi, phu nhân của ta đã chấp nhận lời xin lỗi của tiểu thư."

"Chuyện hôm nay đến đây thôi, ta vẫn còn chính sự phải làm."

"Tiểu thư nín đi, ta sẽ không dỗ cô đâu, đừng có khóc nữa."

Tề Dung Anh vội đưa tay lên lau đi nước mắt, nàng cúi mặt xuống, môi mím chặt, đôi bàn tay bấu tà váy, nỗi uất ức hiện rõ trên khuôn mặt của nàng.

"Anh nhi…" - Mỹ Nguyệt bước lại xoa đầu an ủi Tề Dung Anh.

"Phu quân thật xấu xa, chàng lúc nào cũng khiến cho nữ nhân phải đổ lệ." - Quách Dao nhéo vào hông Khương Lăng, nàng ngước lên nhìn hắn, bĩu môi nói.

"Hehe…" - Khương Lăng gãi đầu cười trừ, hắn chối cãi kiểu gì bây giờ, nàng ta nói đúng quá rồi.

Bùm

Vụ nổ đột ngột xuất hiện từ phía đại sảnh Trân Bảo Thương Hội.

Khương Lăng và Quách Dao đều quay đầu lại nhìn, Tề Dung Anh và Mỹ Nguyệt ngay lập tức đi đến đại sảnh để xem tình hình.

"Đại ca! Có kẻ gây loạn nữa kìa, chúng ta cũng đến xem đi, đại ca!" - Quách Bân chạy đến bên cạnh Khương Lăng, y chỉ tay về hướng đại sảnh, phấn khích nói.

"Phu quân." - Mộng Kiều đi lại ôm tay Khương Lăng, nàng ôn nhu gọi hắn.

Quách Dao và Mộng Kiều cũng đồng tình với Quách Bân, mỗi nàng ôm lấy một bên tay hắn và nhìn hắn với ánh mắt nài nỉ.

"Rồi, rồi, đi thì đi." - Khương Lăng chịu thua nên đành chiều theo ý cả ba người.

Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên sáng tác bởi Logan741
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Logan741
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 352

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.