Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học trò đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 5872 chữ

Ai cũng nghĩ Sơn đã rời khỏi thành phố để tìm kiếm sức mạnh bởi đó là điều phải làm. Đến những học viên dù kém cỏi nhất đến xuất sắc nhất Học Viện Ngôn Tự Quốc Gia cũng phải thường xuyên ra ngoài. Nhưng giờ này Sơn đang ở một chi nhánh thư viện thành phố đặt tại khu E, vị trí thư viện cũng chỉ cách biệt thự của Hùng Xồm ba dãy phố mà thôi.

Mỗi thành phố đều có một hệ thống thư viện và hàng chục chi nhanh kết nối với thư viện tại trung tâm thành phố, đó là một bộ máy khổng lồ chứa đựng kiến thức, lịch sử, thông tin về thế giới này.

Trước khi đi Sơn phải tìm hiểu tất cả những kiến thức về thế giới này nên cậu tới đây. Tinh Thần của cậu đã đạt tới năm trăm nên chỉ cần nhìn lướt qua có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung là điều dễ dàng.

Cậu đã ở đây bốn ngày liên tục đọc những quyển sách điện tử đặt trên kệ. Bốn ngày trôi qua cậu đã đọc rất nhiều sách liên quan tới lịch sử, sức mạnh, phân cấp và hình dáng của các loài Ngôn Thú, Ngôn Thú biến dị. Thậm chí cậu còn tìm hiểu hàng trăm đầu sách về các loại sức mạnh, phân cấp nhưng kỳ lạ lại không hề có quyển nào nhắc tới Võ Giả, chỉ có vài dòng qua loa không hề như Sơn biết. Đúng là thế giới này còn rất nhiều bí ẩn mà loài người không hề biết chúng tồn tại, Sơn càng mong chờ về con đường mình sắp chính thức đặt chân lên.

Đặt quyển sách trên tay trở lại kệ, Sơn bước ra khỏi thư viện trong sự ngỡ ngàng của nhân viên. Ai cũng nghĩ thằng bé này phát điên hay sao mà cầm sách giở qua rồi lại cất, vậy mà ở lại tới bốn ngày không hề rời khỏi.

Sơn đi ra ngoài việc đầu tiên là tương tác với hệ thống:

“Chú hệ thống, mở bản đồ Cổ Ngữ, định vị vị trí!”

Hệ thống lên tiếng khinh bỉ:

“Nhóc nghĩ Cổ Ngữ nó là rau cải trong ruộng à mà thích thì đến lấy không thích thì thôi!”

“Là sao, cháu không hiểu?”

“Nhìn bản đồ đi thì biết!”

Thực ra vài ngày trước Sơn muốn lên đường luôn nhưng hệ thống khuyên nên tìm hiểu kiến thức trước khi đi, nhất là phải có được bản đồ toàn thế giới mới có thể mở bản đồ Cổ Ngữ thì Sơn mới tới đây. Một mặt bản đồ xuất hiện trước mặt Sơn, ở một chỗ trên bản đồ xuất hiện một dấu chấm màu đỏ tươi, Sơn nhận ra vị trí chấm đỏ trên bàn đồ chính là trung tâm khu rừng Ma.

Sơn nuốt nước bọt, sức mạnh hiện tại sống được ở khu ngoại vi rừng Ma nửa ngày Sơn đã phải cúng tổ tiên cảm ơn rồi mà bắt cậu vào trung tâm thì chưa đi được một phần mười quãng đường đã nằm gọn trong bụng Ngôn Thú rồi.

Rừng Ma nằm cách Việt Nam khoảng hơn năm trăm km về phía tây bao phủ hàng triệu km diện tích đất liền. Rừng Ma có địa thế hiểm trở, nhiều hẻm núi sâu không thấy đáy và dãy núi cao chọc trời với hàng triệu Ngôn Thú biến dị thực vật lẫn động vật. Hơn thế nữa trung tâm rừng Ma chính là một Ma Vực khổng lồ rộng hàng chục km vuông sâu hàng nghìn met, người ta đồn đoán phía dưới chính là tổ của một con Ngôn Thú Vương nhưng điều này vẫn chưa được xác định.

Với sức mạnh hiện tại Sơn mà đi thì chắc chắn là tự sát vậy mà Cổ Ngữ lại nằm ở một nơi như vậy. Sơn vỗ vỗ trán trấn tĩnh rồi tương tác với hệ thống:

“Chú hệ thống, làm sao để mạnh lên?”

Hệ thống cũng không keo kiệt, ngay lập tức trả lời:

“Hiện tại nhóc chẳng có gì cả nên chỉ còn hai cách để tăng cường sức mạnh.”

“Một, nhóc có thể chọn Tẩy Tủy Liên Hoàn, bao gồm sáu lần tẩy tủy tăng theo cấp số nhân. Hoàn thành sẽ được cường hóa toàn diện”

“Hai, nhóc có thể ăn như cái cu Vang kia để tăng cường năng lượng, đợi đột phá tới người tiến hóa cấp S rồi tiến tới Ngôn Thuật Sư, nhưng dùng cách này sẽ chỉ nhận được duy nhất một loại Cổ Ngữ.”

Sơn thầm chửi thề, nói thì là hai cách mà nhìn cách thứ hai là biết ép phải chọn cách thứ nhất rồi. Nhưng muốn đạt được sức mạnh đâu có ai không chịu đau khổ mà thành công đâu. Cậu cắn răng nói:

“Cháu chọn cách thứ nhất!”

“Lựa chọn thông minh đấy, tẩy tủy không những cường hóa cơ thể toàn diện lại giúp năng lượng cô đặc hơn gấp hàng trăm lần so với ăn thịt Ngôn Thú, hơn nữa tác dụng chính không phải cường hóa cơ thể và năng lượng đơn thuần mà nhờ đó giúp nhóc có một cơ thể đủ để tiếp nhận nhiều loại Cổ Ngữ.”

Sơn đoán không sai, cách đầu tiên dù là cách oan nghiệt nhất, Sơn đã từng trải qua một lần cường hóa và một lần tẩy tủy nên Sơn vẫn nhớ như in cái cảm giác đó. Nhưng khi đó cậu vẫn là người thường, mà hiện tại cậu là người thức tỉnh nên cậu có niềm tin, nếu không hệ thống cũng không đưa ra lựa chọn này:

“Làm luôn đi chú hệ thống!”

Thấy Sơn tỏ ra vội vã, hệ thống mắng:

“Nhóc điên à, Tẩy Tủy Liên Hoàn cần năng lượng bổ sung rất lớn, ở trong thành phố nhóc mà thực hiện cậu đảm bảo chưa tới 3 phút người nhóc đã thành cám vụn.”

“Tại sao?”

Hệ thống giải thích:

“Trong thành phố năng lượng tự nhiên bị khống chế, trước đây có thể cường hóa và tẩy tủy cho nhóc là khi đó không cần nhiều năng lượng. Nhưng bây giờ cần năng lượng gấp hàng tỷ lần cả hai lần đó cộng lại tốc độ tái tạo của nhóc mới đủ nhanh để chống lại việc bạo thể mà chết.”

Sơn tỏ ra thất vọng, lúc này hệ thống lại lên tiếng:

“Nhìn bản đồ, đây là nơi thích hợp nhất để nhóc Tẩy Tủy Liên Hoàn.”

Sơn nhìn vào bản đồ, Sơn nhận ra đây là vùng ngoại vi rừng ma, khu vực này rất đông người thức tỉnh thậm chí có cả Ngôn Binh và Ngôn Thuật Sư tụ tập đi săn. Không phải bất cứ ai thức tỉnh cũng được trọng dụng, nhất là những người dùng thuốc mà không muốn tham gia quân đội thì phải đi săn Ngôn Thú biến dị bán lấy tiền hoặc đổi vật dụng cần thiết tăng cường sức mạnh của mình.

Người thức tỉnh bình thường thì vừa thức tỉnh đến cấp C sẽ liên tục tiêu thụ thịt Ngôn Thú hoặc Ngôn Thú biến dị hấp thụ năng lượng trong đó để đạt tới cấp B, sau đó là vừa ăn vừa sử dụng những loại thảo dược, thuốc có chứa năng lượng đậm đặc mà thịt không thể đáp ứng. Đạt đến cấp A sẽ kiểm tra tư chất sau đó lựa chọn Ngôn Binh hoặc Ngôn Thuật Sư. Còn đạt tới cấp S mới lựa chọn thì hầu như không có. Điều này rất là hiếm trong hàng trăm nghìn người chỉ có một hai người có khả năng đạt tới cấp S khi là người thức tỉnh. Họ đều là bảo bối được các quốc gia bao bọc cung cấp tài nguyên để phát triển.

Đạt tới cấp S nghĩa là năng lượng của họ đã đạt mức tinh thuần vượt qua mười phần, điều này chắc chắn khiến họ chắc chắn trở thành Ngôn Thuật Sư, và con đường sau này của họ dễ dàng hơn những người dù là Ngôn Thuật Sư nhưng tiến cấp từ cấp A rất nhiều.

Ví dụ một người tiến hóa cấp A trở thành Ngôn Thuật Sư bậc một muốn thăng bậc hai phải mất khoảng ba năm. Nhưng với một người tiến hóa cấp S họ chỉ cần khoảng một năm mà không cần cố gắng quá nhiều cũng có thể đạt được Ngôn Thuật Sư bậc hai dễ dàng.

“Đây gọi là tư chất đấy nhóc.”

Hệ thống bổ sung, Sơn vừa đi trên đường vừa suy nghĩ. Vị trí thích hợp để cậu Tẩy Tủy Liên Hoàn nằm khá gần một khu tập trung nằm sâu trong vùng ngoại vi rừng Ma, là chỗ các Ngôn Binh tự do hoặc người tiến hóa thường xuyên qua lại họp đội rồi vào sâu bên trong đi săn các loài Ngôn Thú biến dị cấp cao. Thịt có thể ăn để hấp thụ năng lượng nhưng xương cốt của một số loài cũng có thể chế tạo vũ khí sắc bén. Sắt thép bình thường khi nung chảy rắc thêm ít vụn xương của chúng có thể làm vũ khí rèn ra cứng rắn và sắc bén hơn gấp trăm lần.

Xác định hướng đi cho bản thân, Sơn chọn một chiếc xe taxi nói địa điểm cho tài xế:

“Chú em ra điểm trung chuyển đón bố mẹ à?”

Tài xế tò mò hỏi, Sơn lắc đầu mà trả lời:

“Để đi đến khu tập trung.”

Tài xế nghe Sơn trả lời tỉnh bơ giật mình nhìn qua gương chiếu hậu nhìn kỹ, thấy cơ bắp của Sơn rắn chắc, cơ thể như khuân đúc liền im lặng không hỏi nữa. Tài xế tưởng Sơn là đứa trẻ bình thường nhưng làm gì có đứa trẻ binh thường nào có cơ bắp như thế.

Lúc này Sơn mới chú ý đến tài xế, người to béo, cái bụng như cái trống săm trổ kín người. Người này chắc đã từng hoạt động băng đảng nhưng nay đã nghỉ rồi đi lái taxi.

Mỗi thành phố đều có bốn trạm trung chuyển khổng lồ nằm ở bốn góc ngoại thành, vừa là nơi di chuyển sang các thành phố khác hoặc tới các khu an toàn bên ngoài lãnh thổ loài người đồng thời cũng có tác dụng như một trạm kiểm soát giúp thành phố tránh những loài Ngôn Thú và thú biến dị tập kích đột ngột.

Nhìn cảnh tượng tấp nập, nhưng Sơn không tỏ ra ngạc nhiên như xưa nữa, bây giờ cậu tâm trí cậu trầm ổn hơn nhiều không còn nhút nhát như lúc mới gặp Hùng Xồm.

Sơn trả tiền cho tài xế rồi tiến vào trong sảnh tập trung của trạm trung chuyển, lại gần quầy lễ tân mua vé.

Vé chính là một tấm bảng điện tử hình chữ nhật to bằng bàn tay, những người thường xuyên di chuyển qua lại, thường là thương nhân sẽ nạp một số tiền lớn vào vé cho đỡ mất công nạp nhiều.

Quầy lễ tân gồm rất nhiều cửa sổ nhỏ, phía sau mỗi cửa là một nhân viên phục vụ việc bán vé, thấy Sơn ngồi xuống cô lễ tân cũng không coi thường mà tỏ ra lịch sự hỏi:

“Quý khách muốn mua vé hay muốn nạp tiền ạ?”

“Mua vé, nạp vào đó năm mươi triệu.”

Sơn trả lời cụt ngủn, nhưng cô lễ tân không tỏ thái độ, một ngày cô phải tiếp xúc hàng trăm ngàn loại người khác nhau nên việc gặp một thiếu niên mà ăn nói cộc lốc với cô cũng là chuyện bình thường như cơm bữa. Cô cầm một tấm vé trắng cắm vào máy tính kích hoạt, Sơn đưa thẻ ngân hàng cho cô nhập vào máy, chẳng mấy chốc Sơn nhận lại thẻ ngân hàng và một tấm thẻ cùng lời chúc của cô lễ tân:

“Cảm ơn quý khách, chúc quý khách có những chuyến đi bình an.”

Năm mươi triệu tiền nạp với mười triệu tiền vé đối với những người sống ở khu nghèo thì thật sự là một món của cải lớn, nhưng ở đây năm mươi triệu chỉ đủ cho hai đợt đi và về mà thôi. Thật sự cách biệt giàu nghèo quá lớn khiến Sơn cảm khái, trước đây mong kiếm được hai mươi ngàn mua ổ bánh mỳ là may lắm rồi, vậy mà vù cái cậu tiêu hết năm mươi triệu.

Sơn đưa tay ấn vào thẻ, một danh mục hiện lên cho cậu lựa chọn. Sơn chọn điểm đến, thời gian xuất phát xong liền đi vào một cửa hàng bên trong sảnh chờ gọi một vài món vừa ăn vừa chờ đến giờ xuất phát.

Mỗi ngày một trạm trung chuyển phục vụ hàng trăm nghìn lượt khách nên số lượng xe rất lớn, số lượng các chuyến thường từ năm mười phút sẽ có một chuyến đến một địa điểm, di chuyển đến các thành phố khác giá vé sẽ rẻ hơn là đi ra những khu không an toàn.

Ngồi ăn được khoảng mười phút thẻ của Sơn đã rung lên. Trên tấm vé lập tức hiển thị rada định vị vị trí xe, Sơn vội vàng ăn hết bát mì rồi chạy ra quầy thanh toán, trong lúc chuẩn bị rời đi thì từ ngoài cửa quán, một đám người nhìn rất hung dữ tiến vào. Một kẻ trong đó tầm hơn ba mươi tuổi cơ thể gầy gò thấp bé nhẹ cân nhìn ngó xung quanh rồi thì thầm cho một tên trung niên cao to bên cạnh nói gì đó.

Hiểu được điều gì sắp xảy đến với Sơn, một người đang xếp hàng phía sau liền rướn người thì thầm vào tai cậu rồi lảnh sang chỗ khác, ngay sau đó là đoàn người đang xếp hàng cũng tản ra để lại một mình Sơn đứng trơ trọi.

Sơn không hiểu người kia nói vậy nghĩa là gì, nhưng khi quay lại thấy đám người đã hằm hè tiến lại gần cậu cũng đã nhận ra vì sao.

Có lẽ ban nãy cậu đơn độc vào quầy mua vé đã khiến đám côn đồ này chú ý, năm mươi triệu hay thậm chí tiền tỷ đối với người thức tỉnh cũng không phải con số quá lớn. Nhưng với người thường dù là mười triệu cũng là một số tiền kha khá, tương đương hai ba tháng làm việc của một gia đình nghèo bình thường. Thấy cậu là trẻ con lại dám bỏ một số tiền lớn mua vé nên nảy lòng tham muốn cướp.

Sơn nhếch mép khinh thường rồi tự tin tiến lại gần đứng đối diện với một tên tạng người vạm vỡ để râu quai nón. Sơn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn khiến tên này hơi chột dạ, ở trạm này hắn dù không phải người lớn nhất nhưng cũng là người có số má. Thương nhân nào đến muốn mua vé an ổn đi lại thì cũng phải lết xác qua hỏi thăm hắn một câu, được sự đồng ý mới dám mua vé vậy mà thiếu niên này đứng trước mặt hắn lại tỏ rõ một sự tự tin, sự tự tin này khiến hắn thầm hối hận nhưng đã đứng đây trước mặt bao nhiêu người hắn không thể không làm gì.

Hắn lên tiếng:

“Nhóc con, mày ăn trộm thẻ thông hành của tao đúng không?”

Sơn cảm thấy ngứa tai, thật sự để cướp không thiếu lý do, nhưng tên này hỏi vậy để làm gì. Sơn lên tiếng trả lời:

“Thẻ của ông, tôi không biết!”

Sơn nghe tiếng bàn tán xung quanh, cậu hiểu ra ngay. Tên này đối diện với cậu cảm nhận được gì đó nên muốn hợp lý hóa việc cướp ngày của mình. Liếc nhìn thấy tên nhỏ con kiễng chân lên thầm thì gì đó với tên râu quai nón, tên kia mắt dường như sáng lên rồi háng giọng quát:

“Mẹ thằng ranh con này, đã ăn trộm thẻ thông hành của tao còn dám trộm thẻ ngân hàng nữa!”

Sơn không nói gì, thò tay vào túi lấy thẻ thông hành và thẻ ngân hàng giơ ra trước mặt, dù cố tình làm động tác kẹp hai tấm thẻ bằng hai ngón hay như thách thức nhưng tên này không tức giận mà cười hề hề sung sướng đưa tay định cầm hai cái thẻ trên tay thì…

Như một viên đạn, thân hình đồ sộ của tên râu quai nón bắn ra sau khiến cánh cửa vỡ tan, đà chưa hết tên này tiếp tục văng ra ngoài sảnh nằm một chỗ cơ thể giật giật, máu trong miệng trào ra như núi lửa.

“Người… người thức tỉnh!”

Không biết tên nào hô lên, lũ đồng bọn bỏ chạy tán loạn bỏ mặc tên râu quai nón nằm ngoài sảnh một mình, cơ thể vẫn rung rung, máu trong miệng vẫn chảy ra.

Sơn lại gần dẫm một chân lên ngực khiến tên này ói máu, cậu hỏi:

“Tôi biết ông chưa chết, dậy nếu không chết luôn bây giờ!”

Tên này lập tức ngồi dậy ôm ngực, nhìn Sơn vẻ mặt kinh hãi lắp bắp nói:

“Ngài… ngài thức tỉnh, hiểu lầm thôi , ngài… ngài tha cho!”

Sơn cười khẩy nói:

“Tha cũng đơn giản, khi tôi mua vé không có ai tới gần, tại sao ông biết tôi mua vé rồi biết tôi có thẻ ngân hàng?”

Tên kia không dám dấu diếm, lập tức nói:

“Dạ, là con My, chính nó báo cho con. Xin, xin ngài tha tội cho con…”

Tên này muốn van nài thêm nhưng Sơn đã đưa tay lên rồi nói:

“My là ai, tại sao lại làm thế?”

Chuyện này với Sơn thì rất đơn giản vì cậu mạnh hơn chúng, nhưng gặp người khác chỉ là người thường thì nhẹ sẽ mất hết tài sản, nặng sẽ bị chúng đánh đến tàn phế thậm chí là chết nên Sơn không muốn bỏ qua:

“Dạ, My là người bán vé cho ngài, xin ngài tha cho con, con sẽ lôi nó đến cho ngài xử lý!”

“Nhân viên bán vé câu kết với các người, khách hàng nào có giá trị sẽ đánh tiếng để các người cướp đúng không?”

“Dạ, dạ đúng như vậy, xin ngài tha tội cho con!”

Tên này nhìn bên ngoài bặm trợn nhưng nhìn thái độ của hắn không ai nghĩ hắn là người như vậy. Hở mồm ra là xin khiến mọi người cảm thấy khinh bỉ, nghĩ rằng tên này rất hèn hạ, nhưng đối diện với một người thức tỉnh mà bản thân mình chọc phải người đó thì có lẽ ai cũng vậy. Một người thức tỉnh giết người thường trừ là con cháu của một kẻ khác mạnh hơn thì pháp luật hay bất cứ ai cũng không chú ý đến, cùng lắm bị phạt chút tiền. Mà tiền là thứ đối với một người thức tỉnh muốn thì sẽ có. Hắn không xin thì chỉ cần Sơn hơi khó chịu mà búng tay một cái cũng đủ tên này nổ đầu mà chết.

Hắn biết rõ Sơn đã nhẹ tay tha cho hắn sống nên hắn không dám dấu diếm bất cứ thứ gì nên thành thật khai báo, nhưng nhìn vẻ mặt của Sơn hắn biết bất cứ lúc nào thiếu niên nhìn bình thường này có thể giơ một chân đạp nát ngực hắn hoặc chặt đứt chân tay:

Nhưng bất ngờ Sơn lại nói:

“Về nhà mà chăm sóc vợ con đi, con cái bệnh tật như thế với số tiền ông đang có chắc cũng đủ chữa bệnh.”

Tên này to mắt ngạc nhiên nhìn lưng Sơn đang biến mất trong dòng người đông đúc. Hắn vẫn ngơ ngác nhìn theo không hiểu sao Sơn lại biết gia cảnh của mình, cũng không hiểu lý do Sơn đột nhiên không truy cứu mà tha cho hắn. Nhưng hắn nén đau đớn ngồi dậy quỳ xuống lạy vài cái theo hướng Sơn bỏ đi, mấy tên vừa bỏ chạy thấy Sơn đi rồi liền nhanh chóng chạy lại dìu tên này đi về một hướng khác.

Vốn Sơn không muốn tha cho chúng, với những kẻ như này Sơn rất ghét. Nhưng vừa rồi khi hắn quá sợ hãi hắn đã để lộ những suy nghĩ trong tâm khảm để giác quan thứ sáu nắm bắt được, mà suy nghĩ trong tâm khảm hoàn toàn là nội tâm của một người, phản ứng những nỗi khổ tâm, những điều hạnh phúc nhất của người đó.

Nhân viên bán vé tên My chính là vợ hắn, họ có hai đứa con một trai một gái đứa con trai đang học cấp ba trong thành phố, còn đứa con gái năm nay mới hai tuổi sinh ra đã bệnh tật nên hai vợ chồng phải kiếm tiền rất cực khổ để chữa bệnh cho con gái.

Lý do thực sự Sơn tha thứ là cách hành xử của họ không hề ác ôn như lũ côn đồ khác, họ chưa hề giết người, mà số tiền họ kiếm được ở đây đều được họ dùng cho việc chữa bệnh cho con gái, và giúp đỡ những người nghèo khó ở nhà. Tâm khảm tên râu quai nón không hề đen tối, chưa từng giết người, mục tiêu của họ chỉ là ăn chặn những người giàu có nên Sơn cũng có thể thông cảm.

Sơn tiến về phía chiếc xe cậu đã đặt chỗ, giờ này xe vẫn đang chờ đợi khách khoảng năm phút sau sẽ xuất phát nên Sơn đi khá chậm, cậu vừa lách ra sau một chiếc đang đỗ thì cậu đã bị một người phụ nữ từ phía sau chạy vọt lên chặn đường. Cô ta ngay lập tức quỳ xuống dập đầu bôm bốp xuống sàn khiến trán tóe máu.

Sơn nhận ra cô ta chính là cô nhân viên bán vé, cô chính là My. My là một cô gái khoảng hai sáu tuổi có nhan sắc mặn mà, dù không xinh đẹp bốc lửa như các cô gái Sơn từng thấy nhưng cũng coi như là có nhan sắc. Cô dập đầu vài cái mới dừng lại rồi nói:

“Con cảm ơn ngài, cảm ơn ngài tha cho chồng con!”

nói xong cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật kính cẩn đưa đầu nói tiếp:

“Đây là quà con cảm ơn ngài!”

Sơn lười để ý, người thường thì có món quà gì giá trị với một người thức tỉnh chứ, cùng lắm là một vật dụng bằng vàng, hoặc là ít tiền mà thôi. Nhưng hệ thống đã lên tiếng cảnh báo:

“Nhận đi nhóc, cậu cảm nhận được một loại năng lượng thuần khiết trong đó, có nó thì tỷ lệ Tẩy Tủy Liên Hoàn tăng lên rất nhiều!”

Giọng nói hệ thống khá sốt sắng, Sơn tò mò nhận chiếc hộp mở ra. Bên trong chỉ là một khúc gỗ có màu đỏ tươi như máu, thân cây còn có những chồi non khá mới chứng tỏ thân cây này mới được cắt xuống không lâu. Sơn thấy thân cây này rất bình thường, cậu hỏi thì thệ thống trả lời:

“Nhóc con kém lắm, dùng con mắt trái xem đi. Thân cây này là một thân Ngôn Thú hệ thực vật rất hiếm, loại này khi mới nảy mầm sẽ phát triển thành cổ thụ cao hàng trăm mét chỉ trong vài tháng, nhưng càng lâu năm thân nó càng nhỏ đi đến khi trở thành một hạt giống màu đỏ tròn trĩnh sẽ tiến hóa thành một loài mới có trí thông minh, quá trình này diễn ra hàng nghìn năm mới thành đó. Thân cây này theo ta thấy cũng đã gần mười ngàn năm tuổi, sắp tạo hạt phá kén tiến hóa rồi.”

Sơn vận dụng con mắt trái nhìn thì suýt mù mắt khi nhìn vào cái thân cây chỉ to bằng cổ tay này. Toàn bộ khúc cây chỉ dài khoảng hai mươi centimet lại tỏa ra năng lượng cô đặc đến cực điểm, chỉ riêng nguồn năng lượng trong thân cây nhỏ này đã mạnh hơn hàng tỷ con thú biến dị hợp lại rồi.

Nhìn sang My, cô ta vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy, Sơn nói:

“Cô đứng dậy đi, nói cho tôi biết khúc cây này cô lấy được ở đâu?”

My vẫn quỳ dưới đất không đứng dậy nói:

“Dạ thưa ngài, khúc cây này nằm trong một lô hàng thực vật biến dị, con nhặt được lúc hàng chuyển qua, con thấy rơi ra từ lô hàng hiếm nên con giữ lại mong bán được chút tiền…”

Cô muốn nói thêm nhưng Sơn đã chen lời:

“Tôi bảo cô đứng dậy.”

My lập tức đứng dậy theo lệnh Sơn, cô không dám làm trái. Cô cảm ơn Sơn rồi nói tiếp:

“Lúc con đem thân cây đem bán thì người ta bảo đây chỉ là thân cây thường không có giá, nhưng con lại cảm thấy khúc cây này rất quý nên con không ném đi mà giữ lại làm kỷ niệm.”

Hệ thống lên tiếng mỉa mai:

“Năng lượng chứa đựng bên trong thân cây đạt tới mức thần thoại, cô đặc theo từng giọt đã là năng lượng một vùng đất tích tụ hàng nghìn năm, mấy thứ máy móc đo lường của loài người làm sao mà đo được.”

Sơn không trả lời hệ thống mà hỏi tiếp:

“Tại sao cô cảm thấy khúc cây này không bình thường?”

“Dạ, tại vì con thường xuyên để thân cây này đầu giường, trước đây con bị đau đầu rất nặng, lại bị bệnh tật từ bé nhưng từ khi có khúc cây này bên cạnh thì bệnh con đã khỏi, hơn nữa con còn trở lên xinh đẹp.”

Cô nói xong còn khẽ nhìn khúc cây trên tay Sơn mang vẻ tiếc nuối. Mức năng lượng thuần khiến đến vô cực này thật sự có tác dụng bồi bổ cơ thể người thường, cô ta nói là sự thật. Một thứ quý giá như vậy Sơn cầm không thì cậu cảm thấy không được thoải mái, cậu định nói thì người đàn ông râu quai nón đã xuất hiện trước mặt Sơn, cũng như My ông ta quỳ xuống dập đầu cảm ơn rồi giữ nguyên tư thế nói:

“Cảm ơn ngài tiến hóa đã tha mạng cho con, con xin dâng cho ngài tất cả tài sản của con!”

Nói xong ông ta thò tay vào túi áo rút ra một tấm thẻ ngân hàng kính cẩn đưa lên đầu. Sơn nhìn cảnh này thì cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, Sơn nói:

“Ông đứng dậy đi, chuyện trước đây tôi cho qua, ông biết tại sao không?”

Người này rất thông minh, đợi vợ dìu mình đứng dậy, ông ta nói:

“Thưa ngài, bởi ngài đọc được suy nghĩ trong tâm khảm của con.”

Sơn mở to mắt, điều này người thường không thể biết được. Nhưng nghĩ lại thì ông ta là côn đồ ở đây, có lẽ tiếp xúc khá nhiều người tiến hóa nên được biết cũng không lạ, Sơn ôn tồn nói:

“Vợ ông đưa cho tôi quà xin lỗi rồi, tiền tôi không cần.”

Nói xong Sơn rút tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho ông ta và nói:

“Trong này còn bao nhiêu tiền chắc các người biết, nhưng tôi mong các người làm việc thiện, nếu được bỏ việc này đi nếu không có ngày chết thảm. Không phải ai cũng hiền như tôi.”

Hai người không dám nhận tấm thẻ của Sơn, Sơn nhét tấm thẻ vào túi áo ông ta rồi nói:

“Tôi đưa thì cầm lấy, ông biết tôi đọc được tâm khảm của ông thì nhận đi.”

Người đàn ông không phản kháng, ông ta từ khi thiếu niên đã làm côn đồ ở trạm trung chuyển này, mất bao nhiêu vất vả khổ sở trong hai mươi năm trời mới leo lên được vị trí này. Ông chưa bao giờ gặp một người thức tỉnh nào tốt bụng như thiếu niên trước mắt, bình thường lũ người thức tỉnh ông gặp đều mắt để trên trán, không coi ai ra gì, thậm chí nhiều tên đàn em của ông ta chỉ vì ngoại hình khiến chúng ngứa mắt mà bị đập chết oan uổng.

Ông ta không nói gì mà cúi đầu tỏ ra hổ thẹn, mình cướp của người ta mà không bị giết lại còn được cho tiền, mà số tiền này rất lớn chứ không nhỏ. Ông ta làm đầu gấu từ năm mười ba mười bốn đến giờ đã gần hai mươi năm mà chỉ tiết kiệm được có tám trăm triệu. Nhưng Sơn dù là một người thức tỉnh nhưng gần mười tỷ trong tài khoản không phải là con số nhỏ, phải săn bắt vài năm mới có thể có số tiền đó vậy mà thiếu niên này không nhướng mày, không chần chừ đã cho ông ta cái thẻ.

Cả hai vợ chồng quỳ xuống cảm ơn Sơn, cậu không đỡ họ dậy vì đây là cách để họ cảm kích, họ cảm kích xong sẽ tự đứng dậy. Người đàn ông râu quai nón nói:

“Cảm ơn ngài, ngài thật tốt bụng, không những tha cho vợ chồng con mà còn cho tiền. Con tên là Đại, ngài có việc gì cần con thì con sẵn sàng chết để giúp ngài!”

Nói xong câu cảm kích hai vợ chồng lập tức đứng dậy, hai vợ chồng đang rời đi thì Sơn đã gọi họ lại nói:

“Tôi thấy tư chất thân thể của ông khá tốt, đạt tới cực hạn người thường, nếu ông muốn tôi sẽ giúp ông.”

Nghe Sơn nói câu này, Đại dường như quên mất vết thương trên người quay ngoắt lại, quỳ xụp xuống vái ba vái nói:

“Con tạ ơn thầy!”

My nghe vậy cũng quay người lại, khóc rưng rức. Cả hai đều biết Đại có tố chất rất tốt, nhưng vì chèn ép từ đại ca phía trên, vừa nghèo khó không có đủ tiền mua thuốc hoặc sử dụng thịt Thú Biến Dị thường xuyên nên không thể đột phá giới hạn trở thành người thức tỉnh, nay người thiếu niên này đồng ý giúp chứng tỏ đã có ý với vợ chồng họ.

Sơn cũng biết điều này, một người thức tỉnh đồng ý giúp một người thường đột phá mà sử dụng tài nguyên của bản thân họ thì người đó chính là thầy của người kia, mãi mãi không phản bội nếu không Ngôn Tự trong cơ thể sẽ tự cuồng bạo mà chết. Trong quá khứ đã có rất nhiều trường hợp trò phản thầy hoặc thầy phản trò nhưng không ai tránh khỏi kết cục này, nên dù câu gọi thầy và trò rất đơn giản nhưng bao hàm rất nhiều thứ tình cảm trong đó.

Sơn đỡ Đại dậy, dù tuổi tác hai người rất lớn nhưng thầy trò không phân biệt tuổi tác chỉ cần người kia chỉ bảo giúp đỡ được đối phương là được. Nhất là trong giới sở hữu sức mạnh thì càng không có quy tắc tuổi tác trong quan hệ thầy trò, Sơn ôn tồn nói:

“Ta nhận con làm trò, nhưng con không được làm mấy chuyện hại người ở đây nữa. Thầy có một người anh là Hùng Xồm ở khu E, hai vợ chồng đưa con đến đấy anh Hùng sẽ sắp sếp cho cả hai.”

Sơn đưa tay vào trong áo trả vờ lấy đồ nhưng thực tế là lấy trong không gian chứa đồ một bình ngọc hình trụ chứa chất lỏng đậm đặc màu tím than, đây là năng lượng hỗ trợ tiến hóa Hùng Xồm tặng cho Sơn ngoài một tấm thẻ ngân hàng khi cậu chuẩn bị rời đi. Nhưng loại năng lượng hỗ trợ này là loại kém nhất, hệ thống đã giúp Sơn tinh lọc loại bỏ hoàn toàn tác dụng phụ và nhờ vào khúc cây ban nãy đã tăng cường độ tinh khiến của nó đến cấp S.

Thấy Sơn lấy ra một lọ thuốc từ trong người, Đại kính cẩn giơ hai tay ra chờ đợi. Đây cũng là một nghi thức khi hai người kết thành thầy trò, trò quỳ trước mặt thầy, và thầy tặng đồ cho trò. Vật gì cũng được dù chỉ là một cành cây khô.

Sơn đặt bình thuốc vào tay Đại, Đại run run tay nhận lấy rồi cẩn thận đưa cho My giữ hộ vì sợ rơi vỡ. Đợi My cầm bình thuốc Đại mới dập đầu một cái thật mạnh làm vết thương tái phát khiến ông ta ói máu nhưng không hề kêu đau mà hét lên:

“Con cảm tạ thầy!”

Sơn nói tiếp:

“Đây là một bình năng lượng hỗ trợ tiến hóa cấp S, con sử dụng nó để tiến hóa, thứ này không có tác dụng phụ, khi thầy quay về thầy muốn thấy một trò tên Đại, là một Ngôn Thuật Sư mạnh mẽ.”

“Dạ!”

Đại trả lời dõng dạc rồi đứng dậy, nhận lại bình thuốc từ tay My. Đại không thể tin nổi người thầy mười tuổi của mình lại tặng một thứ quý giá đến vậy, trước đây Đại từng theo trùm cầm đầu trạm trung chuyển đi bảo vệ một người đi đấu giá một món đồ trong thành phố. Trong hội đấu giá cũng có bán một bình hỗ trợ tiến hóa cấp B nhưng giá đã lên tới sáu mươi tỷ.

Cấp B đã có cái giá đó vậy bình thuốc cấp S này có giá trị bao nhiêu, mà theo như đại biết loại thuốc tốt đến mức nào cũng có tác dụng phụ, ít nhiều đều có nhưng bình thuốc này lại hoàn toàn không có tác dụng phụ. Điều đó có nghĩa với tư chất của Đại thêm bình thuốc này khả năng trở thành một Ngôn Thuật Sư đạt tới chín phần.

Dù biết bình chứa rất chắc chắn, xe có chèn qua cũng không gây ra một vết xước nhưng vì tâm lý đang kích động Đại vẫn cẩn thận đặt vào túi áo khoác rồi vái sâu một vái nói:

“Con đã nhớ lời dặn của thầy, hai vợ chồng con sẽ rời khỏi nơi này ngay và làm theo lời thầy bảo!”

“Đi đi!”

Sơn nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người đi. Không ngờ học trò đầu tiên của cậu lại là một người gấp ba lần tuổi cậu.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari

Truyện Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.