Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu chuyện của Hùng Xồm (1)

Tiểu thuyết gốc · 4989 chữ

Sơn nằm đó thở hổn hển, ngay lúc này hệ thống thông báo:

“Khách hàng Lê Thanh Sơn thành công tiêu diệt kẻ thù đầu tiên, đạt phần thưởng.

- Một thuốc hồi phục siêu cấp.

- Một bản đồ vị trí Cổ Ngữ loại ngũ hành.

- Năm mươi tiền.

Tất cả đã được chuyển đến không gian chứa đồ và số dư trong cửa hàng.”

Hệ thống thông báo này dường như mặc định sẽ tự thông báo nếu khách hàng đạt được một mục tiêu nào đó, ngay sau khi thông báo kết thúc. Phần thưởng này cứ như cố tình chuẩn bị cho cậu vậy, bản đồ vị trí Cổ Ngữ loại ngũ hành khỏi cần giải thích, chỉ vào cái tên Sơn cũng biết tác dụng. Còn thuốc phục hồi siêu cấp chắc chắn hệ thống biết trước Sơn chọn đánh nhau sẽ bị thương, thậm chí tử vong nhưng cũng không thèm nhắc nhở.

“Hệ thống này thật là vô tình.”

Sơn thầm mắng nhẹ trong lòng, tưởng hệ thống không nghe được nhưng một âm thanh quen thuộc vang lên:

“Dám bảo cậu vô tình à, nhớ lại đi cậu khuyên trốn rồi không nghe.”

Sơn ngạc nhiên hỏi:

“Chú hệ thống nghe thấy à?”

“Đương nhiên, bây giờ nhóc quá yếu, chưa đủ trình che dấu, chẳng cần cậu đây, kẻ như thằng cu đang nằm ở nhà nhóc cũng có thể đọc được suy nghĩ của nhóc.”

Sơn đành im lặng, như này thì mọi bí mật đều bị người ta biết hết à. Chuyện khác có thể Sơn chấp nhận, nhưng chuyện hệ thống tồn tại không thể để ai biết, lúc này hệ thống lại lên tiếng:

“Nhóc không cần lo, hệ thống dễ lộ như thế thì cậu đây đã nổi tiếng rồi. Mọi suy nghĩ của nhóc về hệ thống đều được đích thân cậu đây bảo mật, dù là Ngôn Thuật Sư cấp S cũng không thể moi được gì đâu.”

Hệ thống im lặng một lúc lại tiếp tục nói:

“Quên, trận chiến vừa rồi giác quan thứ sáu của nhóc đã phát trển đến bước hai, phạm vi ảnh hưởng từ một trăm mét tăng lên hai trăm mét, Uy Áp Linh Hồn tăng lên cấp hai, mở khóa Cường Hóa.”

Giác quan thứ sáu tăng cấp, Sơn thật sự vui vẻ dường như quên mất cơ thể mình đang chi chít các vết thương, dù gì Sơn mới mười tuổi, như lũ trẻ con bị ngã đau đứng dậy liền khóc oe oe, nhưng có thứ gì khiến chúng thích thú thì dù đau vẫn nhanh chóng quên đi mà hòa mình vào niềm vui chúng đang có.

- Giác Quan Thứ Sáu (bậc hai): Cảm nhận mọi thứ trong phạm vi hai trăm met, thu hẹp phạm vi để tăng cường cảm nhận. Có thể tiến hóa.

- Kỹ năng phụ trợ Uy Áp Linh hồn (bậc hai): Khiến sinh vật sống trong phạm vi ảnh hưởng rơi vào trạng thái sợ hãi, giảm sức chiến đấu. Hiệu quả sẽ tăng mạnh khi phạm vi thu hẹp, ảnh hưởng của kỹ năng sẽ yếu đi với đối thủ mạnh hơn gấp ba đến bốn và không có tác dụng với đối thủ mạnh hơn gấp năm lần trở lên so với khách hàng. Có thể tiến hóa.

- Kỹ năng phụ trợ Cường Hóa (bậc một): Trong năm phút cường hóa nội lực gấp đôi, tiêu hao cũng sẽ tăng gấp đôi nhưng khiến kỹ năng tung ra có sức mạnh gấp hai lần bình thường. Kỹ năng mất tác dụng không gây hại cho cơ thể khách hàng. Giới hạn một ngày sử dụng một lần. Có thể tiến hóa.

Giác quan thứ sáu mang lại thật nhiều lợi ích, nhất là khi kỹ năng phụ trợ Cường Hóa tăng lên thì không biết kỹ năng sẽ mạnh mẽ như nào, đáng tiếc hiệu quả chỉ năm phút mà lại bị giới hạn một ngày một lần. Chiêu này sẽ trở thành sát chiêu của cậu, Sơn thầm nhủ. Đối với cậu trận chiến suýt nữa bị đập chết theo nghĩa đen này hoàn toàn đáng giá, mỗi Ngôn Binh, Ngôn Thuật Sư muốn mạnh mẽ cũng thường xuyên phải mạo hiểm mới có khả năng phát triển. Tôi luyện bản thân qua những trận chiến thực sự là cách nhanh nhất để tăng cường sức chiến đấu.

Sơn quá vui mừng bởi trận chiến với Long Liều mang lại quá nhiều lợi ích và nghĩ nơi này đã an toàn, Sơn quên mất một kẻ. Hùng Xồm chỉ bị ngất chứ không chết, hắn đã tỉnh kể từ khi Long Liều cười điên dại lao vào muốn táp vỡ đầu Sơn, và giờ đây hắn đang chầm chậm lại gần Sơn. Cậu đang bị thương nặng, dù thương thế cũng đang khôi phục nhưng sức chiến đấu thì chưa. Lúc này một kẻ yếu trong mắt Sơn là Hùng Xồm cũng dư sức đập chết cậu, chỉ là tốn thêm ít sức cho vài cú đấm mà thôi.

Sơn giật mình muốn ngồi dậy nhưng không thể, thương thế quá nặng, lực chiến đấu bây giờ bằng không. Sơn chỉ nằm đó trơ mắt nhìn Hùng Xồm đang đưa một tay ôm ngực ngồi xuống trước mặt cậu.

“Chết cha, quên mất.”

Sơn giật thói người, cậu thầm hối hận trong lòng vì đã sơ sót một điểm quan trọng như vậy.

Lúc này dù có lấy thuốc hồi phục trong không gian chứa đồ chưa chắc Hùng Xồm để cậu sử dụng. Sơn cảm thấy hối hận, biết vậy cậu tung một cú đấm dù không giết cũng làm Hùng Xồm tàn phế cũng được, đỡ phải chịu cái cảnh hổ bị thương bị sói cắn chết thế này. Sơn nhắm mắt lại chấp nhận số phận, bây giờ cậu cũng không thể nói, giao tiếp với hệ thống khi có người Sơn đều dùng suy nghĩ để nói chuyện.

Sơn nhắm mắt một lúc, không cảm giác được gì thì mở mắt ra đã thấy Hùng Xồm đang nhìn chằm chằm vào cậu khiến Sơn giật mình, bộ râu xồm của Hùng thả lỏng cọ cọ vào cổ khiến Sơn cảm thấy buồn, nhưng cậu không thể cười, cũng không thể động đậy. Lúc này Hùng Xồm cất tiếng hỏi:

“Cậu bé, tỉnh rồi à?”

Không thấy Sơn trả lời, Hùng Xồm hỏi thêm vài câu thấy Sơn vẫn nằm bất động, nhưng mắt vẫn đang tỏ ra ngỡ ngàng nhìn hắn khiến Hùng Xồm an lòng. Biết Sơn vẫn nghe thấy chỉ là không nói được nên Hùng Xồm nói thêm:

“Cậu yên tâm, tôi không hại cậu, từ lúc cậu xuất hiện cũng không làm gì quá đáng, cậu lại cứu tôi với anh em tôi. Không có cậu tôi làm sao sống được.”

Nghe Hùng Xồm nói, Sơn cảm thấy an tâm hoàn toàn. Cậu tin tưởng lời hắn, nếu hắn muốn giết cậu thì không cần giở trò, bây giờ chỉ cần ra tay Sơn sẽ không thoát khỏi cái chết.

Đang trong lúc khó xử, hệ thống lại lên tiếng trách móc:

“Thằng nhóc đầu đất, bảo dùng thuốc hồi phục không dùng, may cho nhóc tên râu ria này không có ác ý.”

Sơn không phản bác lại vì hệ thống nói rất đúng. Trầm ngâm một lát Sơn hỏi:

“Giờ cháu không cử động được, có cách nào dùng thuốc không?”

“Có, nhờ cái thằng mồm lông kia kìa.”

Sơn cảm thấy đen mặt bởi câu trả lời tỉnh bơ của hệ thống. Cái hệ thống này cho Sơn cảm giác lúc thì nó rất ma quái, tinh ranh, lúc thì cợt nhả như trẻ trâu, còn lúc này thì như một kẻ đần. Dù Hùng Xồm không giết Sơn nhưng không có nghĩa hắn không có ý khác, thuốc hồi phục siêu cấp có thể hồi phục ngay lập tức thương thế là một thứ vô cùng quý giá, dù Sơn không biết trên thế giới có loại thuốc nào tương tự hay không, nhưng cậu cũng hiểu răng vật phẩm hồi phục như vậy không phải muốn là có. Thử tưởng tượng trong một trận chiến cân sức, cả hai đều đánh đến mức nằm liệt một chỗ, chỉ cần sở hữu một bình thuốc như này có thể ngay lập tức đứng dậy đập chết đối thủ. Một thứ thần kỳ như thế có tiền cũng không thể mua được, có nó có nghĩa là có thêm một mạng.

Sực nhớ ra khả năng Cứu Nạn, Sơn ngay lập tức thông báo cho hệ thống:

“Chú hệ thống, cháu dùng Cứu Nạn cho bản thân được không?”

“Được, nhưng cần tích trữ ba mươi lần mới có thể sử dụng cho chính khách hàng.”

Đúng là hệ thống bắt chẹt hoàn mỹ chứ không phải Cổ Ngữ hoàn mỹ nữa, thương thế như này bác sĩ người thường không thể chữa trị nổi, tối đa họ chỉ có thể rút ra những mảnh kim loại trên người, băng bó vết thương mà thôi. Còn để tự hồi phục phải mất thời gian dài, Sơn không đợi được. Nhưng hệ thống khuyên như thế cũng có lý do của hệ thống, hệ thống dù đểu cáng thế nào cũng không thể tự hại khách hàng của mình được. Vì hệ thống giúp đỡ mình cũng chỉ vì đợi mình mạnh mẽ giúp lại hệ thống.

Quyết định tin tưởng hệ thống, thời gian phục hồi cũng đã khá lâu, Hùng Xồm sau khi để lại vài câu nói đã ôm ngực đi đâu đó rồi. Từ đó đến giờ cũng đã hai mươi phút trôi qua nên Sơn đã có thể nói. Cậu mở miệng gọi Hùng Xồm.

Nghe tiếng gọi, Hùng Xồm từ tầng hai đi xuống, trên tay cầm một bình thuốc màu đỏ, lúc này Hùng Xồm không tỏ ra mệt mỏi như trước nữa mà khỏe mạnh hơn khá nhiều, có thể đi lại một cách bình thường nhưng vẫn đang bị thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi. Chứng tỏ Hùng Xồm cũng có loại thuốc trị thương nhưng tác dụng kém xa hàng tỷ cây số so với thuốc hồi phục siêu cấp:

“Cậu nói chuyện được rồi à?”

“Đúng vậy, ông cầm trên tay cái gì thế?

“À, đây là thuốc trị thương tôi có được từ lâu, với người thường thì là thần dược nhưng với người thức tỉnh như cậu chỉ có tác dụng rút ngắn thời gian hồi phục, hi vọng cậu không chê.”

“Không, tại sao ông đối xử với tôi tốt thế?”

Sau một hồi nói chuyện, Sơn cảm thấy Hùng Xồm này cũng không xấu như cậu nghĩ. Nhưng cậu vẫn chưa an tâm nên muốn tìm hiểu thêm trước khi nhờ ông ta:

“À, tôi nói rồi đó. Không có cậu giết thằng phản bội kia, tôi giờ này sẽ là cái xác chết, anh em của tôi cũng không thoát khỏi kết quả đó.”

“Sao ông biết?”

“Ba mươi đàn em thân tín của tôi, mười năm đứa là do đích thân tôi nuôi lớn từ bé, mười năm đứa còn lại chịu ơn sâu của tôi, vài năm trước tôi mất một đứa nên chỉ còn hai chín đứa. Trong quá trình nuôi nấng, dạy dỗ chúng tôi luôn dặn. Khi trong băng có đứa phản bội mà kẻ đó mạnh hơn hẳn, hắn yêu cầu gì cứ đáp ứng cho dù có là giết tôi, rồi tìm cơ hội báo thù.”

Sơn tròn mắt nhìn Hùng Xồm, khác với ngoại hình to lớn hung dữ, Hùng Xồm lại là một người có tấm lòng như thế, vì giữ tính mạng cho đàn em mà mạng mình cũng không tiếc. Sơn không hề nhận ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Hùng Xồm nói dối nên cậu đã an tâm:

“Cảm ơn ông, nhưng thứ này tác dụng quá yếu. Tôi có một bình thuốc tốt hơn, ông giúp tôi được không?”

Được chứ, cậu không những cứu tôi mà còn tha cho đàn em của tôi, Hùng Xồm này xin thề độc nếu tôi dám làm gì gây hại cho cậu, tôi sẽ bị chính đàn em thân tín giết một cách dã man.”

Không cần Hùng Xồm thề thốt, Sơn cũng đã tin tưởng. Thuốc hồi phục siêu cấp đã nằm trong lòng bàn tay của Sơn, thuốc có màu tím nhạt đựng trong một bình thủy tinh hình giọt nước lớn cỡ ngón tay cái người trưởng thành. Hiểu ý Sơn, Hùng Xồm không chần chờ mà cầm thuốc hồi phục lên mở nắp đổ vào miệng Sơn.

Với tốc độ chớp mắt các vết thương dù nặng hay nhẹ trên cơ thể bắt đầu khép lại, mảnh kim loại cắm trên người Sơn bắn ra ngoài rơi leng keng xuống sàn.Sơn từ từ ngồi dậy, cảm giác cơ thể đang hồi phục, sức mạnh vốn có dần dần quay trở về.

Hùng Xồm cảm thán thành tiếng:

“Loại thuốc này thật thần kỳ.”

Trong sự ngạc nhiên của Hùng Xồm, Sơn vui sướng nói lớn. Hùng Xồm cũng từng thấy rất nhiều loại thuốc trị thương từ cao cấp đến loại bình thường, nhưng không có loại nào ông ta biết có khả năng khôi phục thần kỳ như vậy. Loại tốt nhất cũng phải mất một tháng nhưng là vết thương nhẹ hơn Sơn rất nhiều.

Hùng Xồm càng ngày càng tò mò về Sơn, phải là loại gia đình nào mới có thể sinh ra một thiếu niên kinh khủng như vậy, lại còn có loại thuốc hồi phục siêu thần kỳ như thế. Hùng Xồm nhớ trong một buổi bán đấu giá cách đây mười năm ở khu A, có một bình thuốc hồi phục cấp A mà được bán với giá gần hai trăm tỷ nhưng so sánh tác dụng chênh lệch với loại thuốc màu tím này thì đúng là nước lã. Hai trăm tỷ một bình nước lã, thì bình thuốc màu tìm này có giá bao nhiêu. Chỉ tưởng tượng đến thôi Hùng Xồm đã không khỏi tưởng tượng về xuất thân của thiếu niên thần bí trước mắt.

“Người đâu?”

Hùng Xồm lớn tiếng gọi với ra ngoài, chỉ một lát sau đám đàn em bị Sơn dọa chạy nhanh chóng có mặt. Thấy vậy Sơn cảm thấy nể cách dùng người của Hùng Xồm, cảm giác sợ hãi tới từ sâu trong linh hồn không phải thứ người thường có thể vượt qua, mà đám người này chịu uy áp rất lớn vì bán kính ảnh hưởng được thu hẹp, vậy mà khi rời khỏi bán kính họ không hề rời đi mà vẫn bám trụ không chịu bỏ đi chứng tỏ những người này rất trung thành với Hùng Xồm.

Thấy Sơn ngồi cạnh Hùng Xồm đang ngồi xổm, cả đám đàn em nhao nhao thủ thế đề phòng, Hùng Xồm cười cười xua tay ra hiệu khiến đám đàn em bên ngoài an tâm, đám đàn em nhanh chóng hiểu ý bắt đầu chia tổ hai người tiến vào trong nhà bắt đầu dọn dẹp. Sơn nôn nóng muốn gặp anh Vang nên cùng Hùng Xồm lên trên tầng hai:

“Cậu yên tâm, thương thế của thiếu niên này rất nặng. Nhưng vừa nãy tôi cho cậu ta dùng một giọt thuốc hồi phục rồi nên cũng chắc sắp tỉnh.”

“Loại thuốc này của ông là loại gì mà tác dụng không kém gì thuốc hồi phục của tôi thế?”

Sơn không hề biết chuyện thuốc hồi phục đối với người sở hữu sức mạnh đối với người thường là thần dược nên hỏi.

Hùng Xồm cười xòa nói:

“Không có chuyện đó đâu, người thường cơ thể yếu ớt rất nhiều so với người thức tỉnh, dù là loại thuốc kém chất lượng nhất cũng có thể khiến người sắp chết trở thành khỏe mạnh chỉ trong vòng một giờ. Bạn cậu bị thương nặng nhưng qua bác sĩ của tôi chữa trị nên hồi phuc cũng khá nhiều.”

Hai người đang đứng trước giường, trên giường có một thiếu niên nhỏ con, nhưng so với Sơn trước đây vẫn cao to hơn không ít, đó chính là Vang. Hai người đang nói chuyện thì tay Vang dần động đậy, hai người lập tức dừng nói chuyện. Sơn ngồi lên giường đưa ánh mắt hồi hộp nhìn Vang.

Mở mắt ra, người đầu tiên Vang thấy là Sơn, cậu tưởng mình đã chết mà lại thấy Sơn trước mặt nên nghĩ Sơn cũng bị bắt lại như cậu, kết quả cũng bị giết nên tỏ ra buồn bã nói.

“Anh xin lỗi Sơn, làm liên lụy chú rồi, hi vọng chú đầu thai kiếp sau tốt hơn kiếp trước, Tài ơi tao xin lỗi mày.”

Nói xong nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt của Vang. Cậu đưa tay lên lau nước mắt rồi khóc hu hu mà không nhận ra rằng nếu chết rồi thì làm gì có nước mắt.

Sơn thật sự không biết nên khóc hay nên cười, dù được dùng thuốc hồi phục dành cho người thức tỉnh nhưng cơ thể người thường sau khi hồi phục cũng cần một thời gian nhất định để các chức năng cơ thể trở lại hoạt động bình thường. Lúc này chắc Vang chưa xác định được mình đang mơ hay tỉnh.

Sơn và Hùng Xồm vẫn không lên tiếng đợi Vang hoàn toàn hồi phục. Khóc lóc một hồi Vang mới nhận ra có cái gì đó sai sai ở đây, Vang mở to mắt ra nhìn kỹ thấy Sơn nhoẻn miệng cười nhưng cậu cũng không nhận ra Sơn vì cậu của bây giờ và trước đây khác nhau một trời một vực. Vang nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường thơm tho sạch sẽ, cậu ngơ ngác. Từ bé đến giờ Vang chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào hào nhoáng thế này, chăn đệm sạch sẽ thơm tho thế này nên cậu hơi bị sốc nhẹ, nhưng khi nhìn thấy khuân mặt dữ tợn của Hùng Xồm đang nhìn mình cười hề hề cậu hoảng sợ hét lên:

“Quỷ… quỷ.”

Rồi bật khóc như đứa con nít lên ba lên bốn. Lúc này Sơn vỗ vỗ vai Vang lên tiếng an ủi, thời điểm này Vang đã hoàn toàn hồi phục, cậu đưa mắt nhìn lại bốn phía, ánh mắt Vang dừng lại nhìn chằm chằm vào Sơn. Vang cảm thấy người này rất lạ nhưng lại mang cho cậu cảm giác thân thiết kỳ lạ, Vang lại nhìn về phía Hùng Xồm với vẻ mặt khó hiểu:

“Anh Vang không nhận ra em à, em Sơn đây!”

“Cái gì, chú… chú là Sơn, thật hả?”

“Vâng anh, là em đây, có lẽ em thay đổi nhiều quá anh không nhận ra, thế anh có nhớ cái lúc anh dụ dỗ em bỏ hết tiền mua cơm vịt không nào?”

Kỷ niệm này chỉ Vang và Sơn biết, giờ Vang biết cảm giác thân thuộc kì lạ khi nhìn vào thiếu niên này là gì rồi, Vang vui mừng vỗ vỗ vai Sơn vừa cười vừa nói.

“ Đúng là Sơn rồi, nhưng mà chú ăn gì mà thay đổi ghê thế?”

“Ui, cơ bắp chắc chắn thế, chú ăn cái gì đấy cho anh ăn với.”

Vang vui mừng sờ mó cơ thể Sơn, Sơn vẫn mỉm cười để im cho Vang sờ nắn tay, ngực của mình. Đợi Vang ngạc nhiên xong xuôi, Sơn tươi cười nói.

“Chuyện dài lắm anh, em kể cho anh sau.”

“Kệ đi, anh cũng chẳng quan tâm, chú còn sống khỏe mạnh là anh mày vui rồi.”

Bình tĩnh trở lại, hai anh em nhìn nhau xúc động. Tưởng rằng bản thân rơi vào tay Long Liều thì cuộc đời cả hai xác định bế mạc rồi, ai ngờ cậu vẫn còn sống mà gặp lại thằng em. Bất ngờ hơn là đứa em gầy tong teo yếu đuối mà cứng đầu luôn cần bảo vệ thì này đã trở nên khỏe mạnh rắn chắc.

Vang nhìn sang Hùng Xồm vẫn đang đứng bên cạnh tươi cười hỏi Sơn:

“Bác đây là ai thế Sơn?”

Sơn trả lời hồn nhiên:

“À quên, đây là ông Hùng Xồm.”

Được hỏi đến, Hùng Xồm nhanh chóng tiếp lời:

“Gọi là ông thì không cần đâu, cậu Sơn cứu tôi với đàn em rồi, hiểu lầm của hai bên đã hóa giải rồi thì nếu cậu Sơn không chê cứ gọi tôi là anh Hùng là được rồi, tôi sẽ gọi cậu Sơn là em, có được không?”

Thật ra giết Long Liều chỉ vì Sơn biết nếu không giết hắn thì hắn sẽ giết cậu, mà cậu chết rồi hắn sẽ giết tất cả. Trong đó có anh Vang nên Sơn không thể bỏ qua, còn việc cứu Hùng Xồm và đám đàn em hay không cậu không hề nghĩ tới. Nhưng tất cả đã được giải quyết, hiểu lầm giữa hai bên đã được hóa giải lại biết được con người thật của Hùng Xồm khiến Sơn hoàn toàn không còn ác cảm với vị đại ca nắm trùm khu E này nữa mà còn có cảm giác nể phục. Nay đích thân đại ca Hùng Xồm hạ mình gọi một đứa trẻ nhặt rác là em, xưng anh, suy nghĩ một lát Sơn tươi cười đứng dậy đồng ý với Hùng Xồm.

Vang vẫn ngồi trên giường ngơ ngác nhìn một già một trẻ gọi anh gọi em, sực nhớ ra điều gì, Vang lo lắng kéo Sơn lại nói:

“Sơn ơi, anh em mình trốn đi thôi, lần này thoát khỏi tay Long Liều chắc là may mắn, nhưng mà đại ca Long Liều là Hùng Xồm, nghe đồn lão này độc ác lắm, chuyên ăn tim trẻ con đấy.”

Nghe Vang nói vậy, Hùng Xồm cảm thấy cạn lời, thật sự là oan uổng, từ khi diệt trùm cũ của khu E Hùng không hề đụng chạm đến người nghèo, dù biết rằng trong số đàn em có đứa bắt chẹt người nghèo nhưng vì bận quá nhiều chuyện nên không có thời gian xử lý.

Nghe Vang nói, Sơn bất giác quay sang nhìn Hùng Xồm, thấy ánh mắt của Sơn Hùng Xồm vội vàng xua xua tay giải thích:

“Chết, chú em đừng hiểu lầm, mấy cái tin nhảm đấy không nên tin. Làm gì có ai đi ăn thịt người bao giờ, chắc là mấy thằng đàn em ra ngoài lấy số nói bậy bạ đó.”

Sơn cũng tin tưởng, nếu một người thường xuyên ăn thịt người sẽ trở nên biến đổi về mặt tính cách, và dần dần là ngoại hình cũng sẽ biến đổi theo. Đó là luật nhân quả, chỉ có quái vật mới có thể coi người là bữa ăn.

Vang tròn mắt, dựa vào cuộc nói chuyện này dù Vang ngu đến mức nào cũng biết cái người to con có khuân mặt hung dữ với bộ râu rậm rạp này chính là người ho một tiếng khiến nửa dân số ở khu E sợ vỡ mật rồi. Đại ca Hùng Xồm.

Theo bản năng, Vang giật mình lùi lại nép mình vào đầu giường nhưng cũng không quên kéo tay Sơn. Nhưng Sơn giờ đây không phải thằng nhóc yếu ớt nữa nên có ra sức kéo Vang cũng không làm Sơn nhúc nhích chút nào.

Vang tỏ ra sợ hãi la lên:

“Sơn cẩn thận, lại đây với anh, lão này là đại ca của Long Liều đấy!”

Sơn mau chóng an ủi, giải thích với Vang chuyện vừa xảy ra, nhưng Sơn không thể để lộ chuyện hệ thống với bất cứ ai đành bịa đại chuyện trong lúc bị Rô truy đuổi, Sơn trốn trong một con hẻm vô tình nhặt được một bình thuốc thức tỉnh nên may mắn trở thành người thức tỉnh. Còn Rô thì bị một tên đàn em của Long Liều vì muốn ôm trọn công lao nên đã giết Rô.

Câu chuyện hoang đường này lại khiến Vang tin răm rắp, cậu sung sướng chúc mừng Sơn nhưng Hùng Xồm lại không nghĩ thế, ông ta vẫn nghĩ Sơn là con cái một gia đình rất khủng bố, vì vài lý do nên Sơn mới lưu lạc thành trẻ mồ côi đến bãi rác kiếm sống mà thôi. Và thời gian gần đây mới tìm được cậu nhưng phải giữ bí mật. Dù Hùng Xồm không được tiếp xúc với những người thực sự mạnh khủng bố, nhưng cũng từng nghe đến trên thế giới này, thậm chí trong đất nước cũng có những người rất mạnh, sức mạnh của họ dư sức đào núi lấp biển, chỉ một chiêu có thể phá hủy cả một thành phố. Hùng Xồm cứ nghĩ Sơn đến từ gia đình tồn tại những người như vậy. Nhưng Sơn không nói nghĩa là có lý do, Hùng Xồm cũng không dám đặt nghi vấn.

Hùng Xồm cũng đoán đúng một phần nhưng còn lại sai bét. Nhưng chuyện này đối với Sơn không phải việc xấu, bây giờ Sơn đã là người thức tỉnh, rồi cậu sẽ sớm rời khỏi đây chính thức bước trên con đường sức mạnh của mình, cậu sẽ cần người bảo vệ cho những người thân quen. Hùng Xồm lại là người hoàn toàn phù hợp với ý muốn của cậu.

Sau một hồi nói chuyện, kể lại cho Vang toàn bộ sự việc xảy ra gần đây, Vang rưng rức nước mắt vì hạnh phúc. Không ngờ cậu em mà mình được thằng bạn chí cốt nhờ bảo vệ bây giờ đã có sức mạnh bảo vệ mình, câu chuyện trong căn phòng sang trọng đi đến hồi kết thì Hùng Xồm cười ha hả lên tiếng:

“Hôm nay thật sự là ngày vui, anh Hùng này giải quyết được phiền phức lớn nhất, lại có được cậu em là người thức tỉnh. Lấy danh nghĩa làm anh, để chúc mừng cho sự kiện này anh mời hai Sơn và Vang đến ăn ở nhà hàng Thanh Thủy, hai đứa không được từ chối đấy.”

Nghe được ăn, lại là ăn ở nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố khiến Vang sáng mắt lên, nước dãi đã chảy trên khóe miệng. Vang vẫn không thay đổi, dù trải qua chuyện thập tử nhất sinh vừa rồi nhưng khi sự việc qua rồi cậu vẫn thế, kể cả biết Sơn là người thức tỉnh cũng không hề ghen tỵ hay sợ hãi, vẫn đối xử với Sơn như vậy. Điều này khiến Sơn cảm thấy ấm áp.

Nhà hàng Thanh Thủy là thương hiệu độc quyền của tập đoàn ẩm thực nổi tiếng toàn quốc. Tập đoàn Thanh Thủy, mỗi thành phố lớn nhỏ đều có ít nhất một nhà hàng như vậy. may mắn khu E này cũng là khu gần với nội thành thuộc khu vực có mức sống trung bình nên cũng có một nhà hàng Thanh Thủy. Đồ ăn của nhà hàng thì không thể nào chê được, ở đây người thường cũng có thể ăn những món đặc biệt chế biến bằng thịt Ngôn Thú nếu như khách hàng đủ tài lực. Thịt Ngôn Thú bình thường chỉ đem ra phục vụ người thức tỉnh là chủ yếu, bên trong thịt tồn tại năng lượng giúp người thức tỉnh tiến hóa thành Ngôn Binh hoặc Ngôn Thuật Sư, giá trị của nó rất cao. Những người thức tỉnh chăm chỉ lập đội săn giết Ngôn Thú biến dị vài năm cũng chỉ đủ tiền ăn một bữa có thể thấy được sự đắt đỏ của thịt Ngôn Thú.

Hùng Xồm lại vui vẻ lên tiếng mời mọc:

“Thôi nào, mọi chuyện qua rồi mọi người vui vẻ lên, bây giờ mấy anh em ra ngoài đi dạo vài vòng cho thoải mái trước khi ăn nhỉ.”

Sơn biết anh Hùng có ý khác ngoài chuyện đi dạo, nhưng cậu cũng đã tin tưởng đến chín chín phần trăm nên cũng không nghi ngờ.

Đám đàn em của Hùng Xồm làm việc rất hiệu quả, phòng khách bị trận chiến giữa Sơn và Long Liều phá hủy gần như là toàn bộ chỉ trong vài giờ đã được sửa chữa gần như hoàn hảo, chỉ cần đợi sàn khô là có thể chuyển đồ đạc vào rồi. Khi Sơn, Vang và Hùng Xồm đi xuống những người thợ đã đang hoàn thành công việc của họ rồi. Những người thợ khi thấy Hùng Xồm cười nói vui vẻ với hai thiếu niên thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nhưng họ cũng không dám nhìn lâu mà ngay lập tức trở về với việc của mình.

Vừa đi xuống cầu thang vừa cảm nhận lại cơ thể mình, Sơn đưa tay lên sờ lên đầu thì tóc đã mọc dài trở lại, lúc này Sơn như một đứa con gái trong hình dạng con trai. Thuốc hồi phục siêu cấp lại có tác dụng mọc tóc, cảm giác đầu không một sợi tóc khiến Sơn có cảm giác hơi là lạ. Trước đây tóc cậu lúc nào cũng dài, bù xù như tổ quạ nên khi tóc rụng hết cậu lại cảm thấy nhẹ nhàng khó tả. Nay tóc mọc dài lại Sơn lại có cảm giác quen thuộc như xưa.

Sơn cảm thấy cơ thể mình so với trước còn cường tráng hơn, năng lượng trong người giờ đây tinh thuần hơn, dễ vận dụng hơn trước rất nhiều.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.