Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Vang tiến hóa

Tiểu thuyết gốc · 5658 chữ

Băng nhóm của Hùng Xồm dù không đụng tới người nghèo như các băng nhóm khu khác nhưng lại hoạt động mạnh vào mảng bảo kê, kinh doanh các dịch vụ. Ngoài các cửa hàng, khách sạn, vũ trường thuộc quản lý của băng Hùng Xồm thì bất cứ ai muốn làm ăn, kể cả mở một tiệm cơm nhỏ cũng phải nộp bảo kê, bất cứ xe hàng nào muốn lưu thông thuận lợi cũng phải nộp phí lót đường. Đặc biệt doanh nghiệp nào muốn dấn thân vào khu E cũng phải cắt phần trăm cho Hùng mới có thể yên ổn làm ăn.

Nhưng phí bảo kê Hùng Xồm đưa ra khá hợp lý, mỗi lần có ai mở tiệm mới Hùng đều cho đàn em tìm hiểu kỹ càng mới định ra mức bảo kê làm sao họ vẫn có thể nộp mà không làm ảnh hưởng quá lớn đến công việc của họ.

Đất đai khu E rộng hơn các khu ngoại thành khác rất nhiều, dân số đông với tỷ lệ người nghèo chiếm khoảng năm, sáu mươi phần trăm còn lại là người giàu và người có cuộc sống khá giả nên khu E là thiên đường của lao động giá rẻ với cả triệu nhân công sẵn sàng nhận việc với mức lương thấp hơn các khu khác đến ba bốn phần.

Với lại Hùng Xồm khác với các đại ca các khu khác, Hùng chỉ nuôi khoảng hơn hai trăm đàn em chia ra quản lý địa bàn chuyên môn thu phí bảo kê, đường xá và việc kinh doanh của băng nên kinh tế Hùng Xồm gọi là dư dả cũng thoải mái. Đại ca các khu khác thường nuôi từ năm trăm đàn em trở nên.

Thấy Hùng Xồm dẫn theo hai thiếu niên vừa đi vừa cười nói tiến vào nhà hàng khiến nhiều thực khách tới đây cảm thấy ngạc nhiên. Người nghèo có thể ít người biết mặt đại ca Hùng nhưng người giàu thì không những biết mặt mà còn biết rõ gia cảnh của ông ta. Ai cũng biết Hùng Xồm không có vợ con tự nhiên lại dẫn theo hai thiếu niên nói cười vui vẻ dắt đi ăn nên ai cũng nghĩ hai thiếu niên kia là con Hùng.

Hai nữ nhân viên thấy Hùng dắt tay Vang và Sơn tiến vào, cả hai liền đon đả lại gần cởi mở chào hỏi, khen Sơn và Vang hết lời mới dẫn ba người đi vào gian phòng vip.

Một vài thực khách thấy Hùng vui vẻ tiến vào, nhân cơ hội muốn làm quen liền đứng dậy lại gần bắt tay làm quen đồng thời đưa danh thiếp và nói vài câu mở đường thuận tiện cho việc làm ăn của họ. Đang vui vẻ nên Hùng thoải mái tiếp chuyện nhận đống danh thiếp đám người đưa tới.

Đang tiến vào dãy phòng vip, điện thoại trong túi Hùng vang lên nhìn số được lưu trong danh bà Hùng khẽ cau mày rồi nghe máy. Gật gù ậm ừ vài câu Hùng mới trưng ra bộ mặt khó xử xin lỗi Sơn và Vang rồi cẩn thận dặn dò hai nữ nhân viên mới vội vã rời khỏi nhà hàng Thanh Thủy hẹn hai người khoảng năm phút sẽ quay lại.

Nhân viên dẫn đường thấy đại ca Hùng Xồm tỏ ra kính cẩn, áy náy với hai thiếu niên khiến cô ngạc nhiên. Ban đầu cô nghĩ hai thiếu niên này nếu không phải là con Hùng cũng là con bạn bè nên cô lười để ý tới, nhưng nhìn lại thái độ này khiến cô phải có cái nhìn khác với hai thiếu niên thoạt nhìn bình thường này.

Cô nhớ tới chuyện trước kia Hùng Xồm mới nắm trùm khu E, vài đại ca khu khác tỏ ý kiến nhưng không hề khiến Hùng Xồm bận tâm, thậm chí còn công khai thách đấu toàn bộ đại ca khu ngoại thành. Trận chiến đó cô cũng có mặt, chưa đến hai phút tám đại ca đã nằm dưới sàn kẻ thì ngất xỉu kẻ thì thở phì phò. sức mạnh, uy nghiêm và cách quản lý hợp tình hợp lý, không chèn ép hay thiên vị ai thời gian qua khiến cô càng kính trọng vị đại ca khu E này hơn. Một người như vậy mà tỏ áy náy khom người xin lỗi hai cậu bé chứng tỏ địa vị của họ trong lòng Hùng Xồm rất lớn.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy cách đối đãi như với Hùng Xồm kính cẩn đưa hai vị khách nhí vào phòng vip số một.

Bước vào phòng vip số một. Căn phòng khá lớn, giữa phòng đặt một bàn ăn sang trọng cho khoảng mười thực khách, xung quanh được bày biện trang trí bằng cây cảnh và hoa, trên tường treo những bức tranh ở vị trí hợp lý để thực khách có thể dễ dàng ngắm chúng.

Hai phục vụ một nam một nữ đã chuẩn bị bàn ăn xong đã đứng đợi những vị khách của mình, thấy cô nhân viên dẫn vào hai cậu nhóc hai người hơi bất ngờ nhưng cô nhân viên đã đưa tay lên ra dấu cho họ biết phải tiếp đón cẩn thận.

Cô nhân viên đưa Sơn và Vang vào phòng không phải khách nào cũng được cô tiếp, chí ít phải là người máu mặt, giàu có mới làm cô phải đích thân tiếp đãi. Hai nhân viên phục vụ phòng hiểu ý, nhanh chóng kéo ghế mời, cô nhân viên ngay lập tức dìu Sơn và Vang ngồi xuống ghế.

Sơn và Vang ngồi xuống, hai nhân viên phục vụ đẩy ghế vào giúp hai người. Hai nhân viên này thấy Sơn và Vang là trẻ con, từ lúc vào phòng đến lúc ngồi xuống vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh khiến họ thầm coi thường, cho rằng hai thiếu niên này chắc là mấy đứa nhà quê bố mẹ bán đất rồi đưa đi ăn thể hiện mình có tiền, chưa chắc có đủ tiền trả cho bữa ăn ở phòng vip. Nghĩ vậy nên họ lười tiếp đãi, đến lấy nước mời khách cũng không thèm làm mà im lặng đi ra cửa phòng ngồi chờ, cô tiếp viên nữ còn rút điện thoại ra nghịch. Nếu họ biết hai vị khách nhí này là thượng khách của Hùng Xồm chắc chắn sẽ không dám đối xử như vậy.

Sơn và Vang ngơ ngác nhìn xung quanh, ngồi một lát thấy chán Vang liền đứng dậy chạy xung quanh phòng ngắm nghía.

Hai người đợi khoảng mười phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai nhân viên đang ngồi chơi ngay lập tức cất điện thoại, chỉnh đốn trang phục rồi mở cửa. Bước vào phòng là Hùng Xồm và cô nhân viên ban nãy, Hùng Xồm vừa bước vào phòng thì đã cười hề hề nói:

“Xin lỗi hai em, hôm nay là ngày vui mà có việc anh phải đi. Ngại quá, hai em đã gọi đồ ăn gì chưa?”

Mắt Hùng Xồm nhìn lên bàn, thấy cả cái bàn sạch sẽ đến một ly nước cũng không có liền quắc mắt nhìn sang phía cô nhân viên dẫn đường hỏi:

“Khách quý của tôi vào phòng mà đến một cốc nước cũng không được dùng à?”

Nghe Hùng Xồm quát lớn, hai nhân viên phục vụ mặt tái mét, họ được sắp xếp phục vụ căn phòng này mà dám để khách ngồi không nãy giờ còn bản thân lại ngồi chơi khiến khách giận dữ. Khách khác có lẽ chỉ bị mắng, cùng lắm bị trừ lương nhưng khách này lại là đại ca khu E Hùng Xồm.

Hai nhân viên run rẩy đứng im cúi đầu không dám lên tiếng, dù đại ca Hùng Xồm trước giờ không có tai tiếng gì nhưng chiến tích xóa bỏ băng Dũng Sẹo vẫn còn đó, hơn hai trăm người với Dũng Sẹo còn chết dưới tay của Hùng nói gì hai cái mạng nhỏ của họ.

Cô gái dẫn đường nhanh chóng đon đả lại gần xoa dịu Hùng Xồm, dù cùng là nhân viên nhưng cô cao cấp hơn hai kẻ ngu kia nhiều, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn họ. Chỉ vài lời khôn khéo không bênh cũng không bao che cộng thêm vẻ bên ngoài hút hồn cô thành công khiến Long Xồm dịu lại tức giận, ông ta không thèm để ý thái độ của ba người liền tiến lại gần hơi khom người làm bộ dạng áy náy hỏi Sơn:

“Em xem xử lý thế nào?”

Lần này không chỉ Sơn mà cả ba nhân viên nhà hàng đều trố mắt nhìn, Sơn nghĩ việc này là chuyện đơn giản Hùng dư sức dùng một sợi lông cũng có thể giải quyết, ba nhân viên ngoài cô dẫn đường cũng đoán chừng Sơn không phải con cái chứ không nghĩ Hùng Xồm lại đối xử như với một người bề trên như vậy. Sơn nhanh chóng nhận ra ý đồ của Hùng, nhờ việc này để xem con người cậu. Nghĩ vậy Sơn ôn tồn đáp, cậu cũng không hề liếc nhìn ba nhân viên:

“Việc này thôi đi, hôm nay như anh nói hôm nay là ngày vui, mà ngày vui thì không nên nổi giận. Nhưng cần cho họ một bài học nho nhỏ.”

Nghe câu trả lời của Sơn, Hùng thầm cảm thấy ngạc nhiên. Ông ta chỉ biết rằng Sơn rất mạnh, tuổi còn trẻ đã có sức mạnh như vậy tương lai chắc chắn không phải cá nuôi trong ao tùy ý người ta bắt giết. Nhưng dù sao Sơn chỉ có mười tuổi, tay chân mạnh mẽ đến đâu nhưng đầu óc đơn giản cũng không thể làm được chuyện gì, nhưng khi nghe câu trả lời trong đó bao hàm nhiều ý nghĩa khiến Hùng Xồm vừa ngạc nhiên vừa an tâm hơn về cách nhìn nhận của Sơn.

Đạo bất đồng bất tương thông, nếu Sơn chỉ vì việc nhỏ này mà làm to chuyện có nghĩa tính cách cậu nhỏ hẹp, không thông thoáng như ông. Nhưng cách xử lý của Sơn chỉ qua một câu nói nhưng có ý buông tha nhưng cũng phải chịu phạt, có rộng lượng nhưng cũng có nghiêm khắc trong đó. Điều này một đứa trẻ mười tuổi làm sao nghĩ ra được. Hùng Xồm cười ha hả vỗ vai Sơn nói:

“Được, được. Anh nghe lời em.”

Rồi liếc sang nhìn cô nhân viên dẫn đường, cô lập tức hiểu ý quay sang hai nhân viên đang run như cầy sấy ra lệnh:

“May cho mấy người vị thiếu gia này tha cho, ra ngoài gọi hai người khác vào đây. Cô cậu mỗi người bị trừ một tháng lương, nhanh cảm ơn thiếu gia với anh Hùng.”

Hai người như được giải thoát, rối rít cúi đầu cám ơn Sơn và Hùng Xồm rồi nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa, một lát sau hai nữ nhân viên phục vụ trẻ đẹp hơn nhiều xuất hiện. Hai người vừa vào phòng đã bưng trên tay khay nước, rót nước mời khách sau đó cẩn thận lùi lại đứng chờ phía sau.

Sơn cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, hành động này ngấm ngầm cho Hùng Xồm biết mình đã hài lòng, nếu Hùng không nhận ra được thì đúng là thua cả trẻ con rồi.

Cô nhân viên dẫn đường tỏ ra hài lòng, cô lại gần đon đả cúi chào nói thêm vài câu lấy lòng rồi cẩn thận đi ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài cô còn lặng lẽ ra lệnh cho hai phục vụ mới phải chú ý.

Một trong hai nhân viên lại gần cầm trên tay quyển menu nhẹ nhàng giới thiệu:

“Thưa các vị, hôm nay ngoài các món có trong menu còn có món đặc biệt.”

Đặc sản ở đây không phải những món có trong menu, tư cách là một tập đoàn ẩm thực lớn nhất nên hàng tuần đều có những món từ thịt những loài Ngôn Thú biến dị, cũng vì thế nên dù giá cả rất đắt đỏ hàng tuần vẫn rất nhiều khách hàng chịu bỏ hầu bao tới đây thưởng thức.

Hùng Xồm cũng không ngoại lệ, là khách vip của cửa hàng nên mỗi lần có thịt Ngôn Thú biến dị là ông sẽ nhận được tin tức ngay sau khi nhà hàng nhập về. Hôm nay nếu không có gì xảy ra ông cũng sẽ đến thưởng thức. Hùng Xồm hào hứng hỏi:

“Hôm nay có món gì, nói nhanh đi úp mở làm gì?”

“Dạ!”

“Hôm nay nhà hàng mới nhập về một con lợn, hổ và một con khổng tước.”

Ngôn Thú biến dị giống thường thì Hùng đã ăn khá nhiều vì đó là những loài dễ săn bắt bởi những người thường, lực chiến của chúng dù mạnh nhưng khá ngu ngốc, dễ dính bẫy. Hùng Xồm cũng có thể săn giết nhưng những loài Ngôn Thú biến dị cũng từ những loài vốn có trên trái đất từ trước đã tiến hóa thì lại khác, lực chiến của chúng có thể sánh ngang với người tiến hóa cấp B, thậm chí là cấp A và đã có trí thông minh nhất định nên người thường không thể săn bắt mà phải nhờ đến những người tiến hóa. Nghe có thịt Khổng Tước, Hùng Xồm tỏ ra hào hứng, một con khổng tước mới tiến hóa cũng có lực chiến ngang ngửa với người tiến hóa cấp C rồi, thịt của chúng chứa năng lượng rất dồi dào, quan trọng nhất năng lượng trong thịt Ngôn Thú và Ngôn Thú biến dị là loại ôn hòa, có tác dụng rất lớn tới cả người thường và những người sở hữu sức mạnh, bất kể là sức mạnh gì.

Hùng Xồm cười ha hả, vốn tưởng hôm nay chỉ là thịt những loài Ngôn Thú biến dị bình thường nhưng lại có cả thịt Ngôn Thú biến dị tiến hóa Khổng Tước, tiến hóa từ chính loài Công mà thành nên Hùng rất vui, ông gọi ngay mỗi một loại hai đĩa và gọi thêm vài món trong menu làm nền.

Nhận order của Hùng Xồm xong, nhân viên kính cẩn cúi chào rồi đi ra ngoài chuẩn bị, một lát sau một nhân viên đẩy xe tiến vào, anh ta cẩn thận đặt các khay đồ ăn lên bàn, khui rượu rót cho mỗi người một li rồi kính cẩn:

“Mời các vị thưởng thức đồ ăn tráng miệng và rượu trong lúc đợi đồ ăn chính.”

Sau đó đặt chai rượu lên bàn rồi đẩy xe đi ra ngoài. Tất cả hoàn thành rất nhanh gọn và chuyên nghiệp khiến Sơn phải thần cảm thán trước phong cách phục vụ của nhà hàng, hai nhân viên bị đuổi ra ngoài có lẽ chỉ là con sâu làm rầu nồi canh mà thôi.

Hùng Xồm đưa li rượu lên mời, Sơn và Vang cũng vui vẻ đưa li lên cạch. Ba người vui vẻ vừa uống vừa nói khiến hai nhân viên mới quay sang tròn mắt nhìn nhau, đại ca cầm đầu khu E, kẻ mạnh nhất trong các khu vực ngoại thành ấy vậy mà lại đối xử ngang hàng, thậm chí còn tỏ ra yếu kém hơn hai thiếu niên đáng tuổi con mình. Lại còn xưng anh em.

Ba người nói chuyện vui vẻ khoảng mười phút, các món chính cũng đã hoàn thành được chuyển vào bàn. Chẳng mấy chốc bàn ăn rộng rãi đã được đặt đầy những đĩa thức ăn nóng hổi, thơm phức.

Vang cũng đang đói, nằm giường bệnh mấy ngày nên không có chút gì vào bụng, không để ý ai với ai cậu liền với ngay một miếng thịt to nhất trên bàn đưa lên miệng ăn ngấu nghiến. Hùng Xồm thấy thế cũng không tỏ ra khó chịu liền bật cười ha hả tỏ ra sảng khoái.

Nhìn từng đĩa thức ăn mà cả đời mình chưa từng được thấy, món nào món đấy đều rất hấp dẫn. Mùi thơm tỏa ra khiến Sơn cũng cảm thấy đói nhưng cậu nhịn lại không ăn vội mà âm thầm cho tay xuống dưới bàn lấy Hình Ý Quyền từ trong không gian chứa đồ. Bây giờ thì Sơn đã hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Hùng, món quà này tặng thật sự là xứng đáng, Sơn nói:

“Anh Hùng, hôm nay có người anh như anh thật sự là phúc phận của bọn em, anh không chê xin anh nhận món quà này.”

Nói xong Sơn đưa tay từ dưới bàn lên, cầm một quyển sách bìa màu xanh không chữ kính cẩn đưa bằng hai tay đến trước mặt Hùng Xồm.

Thấy món quà là một quyển sách nhìn rất bình thường nhưng Hùng không coi thường mà đặt li rượu xuống kính cẩn đưa hai tay nhận, vừa giở trang đầu ra Hùng Xồm đã tỏ ra ngạc nhiên, ông nhanh chóng lật nhanh quyển sách với sự sốt sắng và hoảng hốt. Xem qua quyển sách một cách nhanh chóng, Hùng hít một hơi lấy lại bình tĩnh sau đó kính trọng đẩy ghế ra xa, nghiêm túc đứng dậy quỳ hai gối đập mạnh xuống sàn khiến mặt sàn khẽ nứt ra. Sơn toang đứng dậy ngăn Hùng Xồm thì ông đã giơ tay ra ngăn lại với vẻ cương quyết. Thấy vậy Sơn cũng không ngăn cản nữa nhưng vẫn đứng im một chỗ.

Hùng quỳ gối dưới sàn, đặt Hình Ý Quyền lên hai lòng bàn tay dâng lên cao cúi đầu háng giọng nói:

“Tổ tiên trên cao có linh thiêng xin chứng giám!”

Căn phòng trở nên im lặng, Hùng Xồm giữ nguyên tư thế quỳ một lúc lâu mới đứng dậy tiến đến trước Sơn kính cẩn cúi sâu người.

Sơn đưa hai tay đỡ Hùng Xồm ngồi xuống, đợi Hùng Xồm ngồi xuống rồi Sơn mới hỏi:

“Anh làm thế là như nào?”

Chưa vội trả lời câu hỏi của Sơn, Hùng đưa mắt ra hiệu nhân viên đi ra khỏi phòng, đợi họ đi hết Hùng Xồm mới nói:

“Không dấu gì chú, Hình Ý Quyền là võ học của Thiếu Lâm Tung Sơn tại Trung Quốc thời xưa, chính là Hoa Hạ bây giờ. Tổ Tiên của anh chính là học võ tại Thiếu Lâm mà đạt được bộ võ công này. Dù thời đó môn võ công này rất thịnh hành nhưng không hiểu vì lý do gì tổ tiên khi luyện thành lại mãnh mẽ hơn người khác rất nhiều, dễ dàng dùng Hình Ý Quyền đánh bại cao tăng của Thiếu Lâm Tung Sơn.”

“Kể từ đó Hình Ý Quyền trở thành môn võ mà cả gia tộc luyện tập. Nhưng vì thế mà gia tộc lại trở thành bia ngắm cho những kẻ thèm muốn sức mạnh, sau khi tổ tiên qua đời rất nhiều võ giả tấn công gia tộc muốn cướp đi cách luyện Hình Ý Quyền của gia tộc. Từ đó cả gia tộc phân li, chia ra năm nhóm người mang theo một thức trốn chạy khắp nơi. Gia đình anh là con cháu của một nhánh gia tộc trốn chạy đến đây thì ở lại đến nay. Trong nhà luôn có một lời dặn dò tổ tiên truyền lại, sống chết cũng phải thu thập đủ Hình Ý Quyền tìm ra huyền cơ trong đó…”

Hùng Xồm chưa kể hết nhưng Sơn nghe cũng đã hiểu điều tổ tiên của Hùng Xồm truyền lại, Sơn ngăn lại cướp lời nói tiếp:

“Huyền cơ trong Hình Ý Quyền là Khí, tu luyện một nhánh Hình Ý Quyền đại thành sẽ sở hữu Khí giúp tăng cường thể chất đạt sức mạnh tương tự một người tiến hóa, tu luyện ba nhánh Hình Ý Quyền đại thành sẽ đạt được sức mạnh Đại Tông Sư tương đương sức mạnh Ngôn Binh cao cấp, tu luyện toàn bộ năm thức Long, Hổ, Hạc, Báo, Xà đến đại thành có thể sở hữu sức mạnh tương đương với một Ngôn Tướng cao cấp. Tu luyện Khí kết hợp Hình Ý Quyền đến mức lô hỏa thuần thanh, thu phát tự nhiên sẽ sở hữu sức mạnh vượt trội Ngôn Tướng cao cấp, có thể đạt tới mức S, hoặc gọi là Bán Thần.”

Hùng Xồm há hốc mồm ngạc nhiên, ông mới cảm nhận được khi điên cuồng tu luyện Long Hình Quyền của gia đình đến đại thành thì cảm thấy có một nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể, cảm giác tự tin khiến ông lên đường trả thù chứ không hề biết cảm giác đó là gì. Nay Sơn lại đơn giản nói ra tất cả huyền cơ không sót một chữ cứ như một người luyện Hình Ý Quyền cả trăm năm đúc kết ra được vậy. Hùng Xồm lắp bắp hỏi:

“Thật sự là như thế?”

Sơn vẫn tỏ ra tự nhiên đáp:

“Đương nhiên, không tin anh đọc lại phần đầu đi, quyển sách này không những có toàn bộ các thức Hình Ý Quyền mà còn có hướng dẫn cụ thể tu luyện Khí qua các thời kỳ, tất cả em biết là từ đó đấy.”

Ban nãy khi vừa giở trang đầu Hùng Xồm thấy chữ Hình Ý Quyền bản hoàn chỉnh đã sốt sắng không đọc chữ mà lật nhanh để xem những trang có hình vẽ. Hùng Xồm nhanh chóng mở sách chăm chú đọc phần đầu của cuốn sách mà quên cả ăn uống, giờ này món ngon gì tất cả đều không quan trọng bằng đọc sách. Càng đọc biểu cảm trên khuân mặt dữ tợn của Hùng Xồm càng đa dạng, từ nheo mắt chăm chú đến mở to mắt ra ngạc nhiên đều có đủ. Đọc một hồi Hùng Xồm lại hít một hơi đưa tay lên vỗ vỗ ngực như vừa trải qua một áp lực cực lớn mới được rũ bỏ. Hùng chắp tay đa tạ Sơn rồi cẩn thận cất sách vào trong người. Đã là anh em nhiều lời thì quá khách sáo, nhìn các món bày biện trên bàn Hùng Xồm mới nhớ bây giờ là đang đi ăn, ông ra cầm chai rượu lại gần rót đầy li cho mình và Sơn, Hùng một ngụm uống hết li rượu rồi tuyên bố:

“Từ giờ em Sơn chính là người anh em vào sống ra chết với Hùng Xồm này, bất cứ ai dám đụng đến em anh chết cũng phải chặt đầu nó xuống.”

Sơn cũng cầm li rượu lên một hụm uống hết, hai người bắt đầu gắp đồ ăn cho nhau vui vẻ vừa ăn vừa nói.

Vang đang nhai ngập mồm thấy Hùng Xồm quỳ xuống cậu cũng dừng lại tò mò một lát, nhưng khi thấy hai người đang nói chuyện lại cắm đầu vào ăn, bàn ăn đa dạng các món nhưng gần nửa đã vào bụng của Vang, cả sáu đĩa thịt Ngôn Thú biến dị Hùng Xồm ý định gọi mỗi người hai đĩa cũng chui vào bụng Vang rồi.

Vang ăn no thì ngồi xoa bụng thỏa mãn, bỗng cậu cảm thấy cả người nóng ran. Vang điên cuồng xé rách quần áo để lộ cơ thể đen đúa trần trụi như đang méo mó, cơ bắp Vang vặn vẹo khiến cậu đau đớn la hét ầm ĩ. Nhân viên bên ngoài nghe tiếng hét đồng loạt lao vào, Sơn hốt hoảng chạy ra đỡ Vang nhưng Hùng Xồm ngăn lại:

“Em đừng lo, em Vang ăn quá nhiều thịt Ngôn Thú biến dị nên cơ thể xảy ra biến đổi, nếu anh không nhầm thì năng lượng đang rèn rũa cơ thể chú ấy, cứ để chú ấy lăn lộn đập phá đi để năng lượng chảy đều trên cơ thể.”

Sau đó Hùng Xồm quay sang nhìn hai nhân viên đang hốt hoảng ra lệnh:

“Mang cho tôi một bộ đồ mới vào đây, rồi tất ra cả ngoài!”

Sơn tin tưởng Hùng Xồm, cậu cũng từng trải qua cảm giác cường hóa của hệ thống, nhưng có vẻ năng lượng đang cường hóa cơ thể Vang yếu hơn nhiều nên cậu tin Vang sẽ vượt qua.

Vang la hét thảm thiết lăn lộn trên đất, sau khi phá hủy toàn bộ đồ đạc đằng sau mình, năng lượng dường như đã bị hấp thu hết nên Vang ngất xỉu. Nhưng lúc này cơ thể Vang đã biến đổi hoàn toàn, cơ thể đen đúa gầy guộc đã thay thế bằng một cơ thể săn chắc có nước da như đúc bằng đồng hiển thị cơ bắp vững chắc.

Vận dụng con mắt trái, Sơn cảm nhận lực chiến đấu của Vang không thua kém gì mình, thậm chí nhỉnh hơn một chút. Vừa thức tỉnh đã đạt sức mạnh như vậy cũng tương đương cấp D cao cấp thì Vang xứng đáng nhận hai chữ thiên tài rồi.

Thực ra Sơn không biết dù Vang nhìn có vẻ gầy yếu nhưng tố chất thân thể của cậu rất tốt còn được mài rũa thường xuyên. Vang từ khi năm tuổi đã phải ra noài bươn trải tự lo từng bữa ăn đến nay đã ngót mười năm nên thân thể cậu càng dẻo dai hơn người. Nhưng chỉ vì hàng ngày bữa đực bữa cái nên không thể phát huy hết tiềm năng cơ thể, hôm nay được một bữa ngon trong đó lại có rất nhiều thịt Ngôn Thú biến dị chứa mức năng lượng vượt xa chịu đựng của cơ thể nên quá trình tiến hóa đã tới rất nhanh. Ngay lúc này một nhân viên tiến vào kính cẩn đưa một bộ đồ mới cho Sơn, cậu chưa kịp mặc đồ cho Vang thì cậu đã vùng dậy bỏ chạy ra ngoài.

Sơn đuổi theo Vang, Hùng Xồm thấy thế cũng đẩy ghế chạy theo. Vang trần truồng chạy vào bếp của nhà hàng, trong sự ngỡ ngàng của nhân viên làm bếp, không từ thịt sống hay thịt chín, bất cứ loại thịt nào cậu đều cho vào miệng ăn ngấu nghiến mặc sự ngăn cản của Sơn, nhưng Sơn nhận ra Vang càng ăn thì năng lượng đang bão hòa gần như bị cơ thể Vang hấp thu hết lại càng rõ ràng hơn, hào quang tỏa ra từ cơ thể cậu ta trở nên vững chắc, bình ổn.

Sơn buông tay ra mặc Vang càn quét khu bếp, mười năm phút sau tất cả thứ gì ăn được trong căn bếp đều đã chui vào bụng Vang, cậu ta tiếp tục ngã lăn ra ngất xỉu.

Hùng Xồm trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này ông hô lên:

“Mẹ ơi tôi chứng kiến thứ gì thế này?”

Cứ ngỡ chỉ có Sơn là kẻ biến thái nhất thôi, ai ngờ Vang cũng là quái thai không kém gì Sơn. Một bữa ăn đã tiến hóa, càn quét xong khu bếp đã mạnh hơn nhiều. Hùng Xồm có linh cảm Vang tỉnh dậy chỉ một đấm cũng có thể khiến ông ta bị thương nặng.

Hùng Xồm đang há mồm ngạc nhiên thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai khiến ông ta giật thót. Quay lại nhìn thì người vỗ vai không ai xa lạ mà chính là cô nhân viên đã dẫn đường. Thu lại sự bàng hoàng, Hùng Xồm hiểu ý liền bảo:

“Yên tâm, dù tán gia bại sản tôi cũng phải thanh toán.”

Giá trị của một Ngôn Thú biến dị rất lớn, dù là những loài nhỏ nhất như con giun đất cũng có giá vài trăm triệu rồi, nay toàn bộ thực phẩm nhất là cả ba con Ngôn Thú biến dị nặng hàng trăm cân một con đã chui vào cơ thể Vang, số năng lượng đó cho dù Hùng Xồm ăn cũng chỉ ăn một nửa con đã bội thực mà chết rồi mà Vang lại chén sạch xương cũng không chừa lại. Lúc thanh toán có lẽ Hùng Xồm đau lòng như cắt.

Cô nhân viên mỉm cười trả lời:

“Cảm ơn anh Hùng, anh đúng là hảo hán mà.”

“Mua bán trả tiền chứ hảo hán gì?”

Đến lúc này bình bĩnh lại Hùng Xồm mới nhẩm tính số tiền cần thanh toán khiến ông toát mồ hôi hột. Một bữa ăn mời theo hai thiếu niên mà bay mất gần nửa gia sản của ông ta. Nhưng Hùng Xồm không tiếc số tiền này, riêng Hình Ý Quyền mà Sơn tặng đã là vô giá rồi lại có thêm một cậu em mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Tiêu sạch gia sản cũng đáng đừng nói một nữa.

Sơn cũng biết lần này Hùng Xồm phải nhỏ máu kinh tế rồi, cậu mặc đồ cho Vang rồi bế xốc cậu ta lên tỏ ra áy náy lại gần xin lỗi Hùng Xồm nhưng ông ta đã xua tay đi hào sảng nói:

“Không có gì, chỉ là vài con Ngôn Thú biến dị thôi, tý tiền này anh vẫn có.”

“Cảm ơn anh!”

Đi ra khỏi nhà hàng, nhìn Sơn bế Vang dìu vào trong xe Hùng Xồm khẽ đưa tay lên lau mồ hôi trán, nhân viên tính toán sau vài phút gõ phím mòn cả vân tay đã tính ra một con số trên trời.

Đúng là nghĩ đến thì đau, đến lúc thanh toán thì đau hơn nhiều. Quả này Hùng Xồm ăn mì tôm qua ngày cũng tốn kha khá thời gian mới có thể phục hồi lại kinh tế. Dưới những cái cúi đầu cảm ơn của khá nhiều nhân viên nhà hàng cùng cô nhân viên dẫn đường, chiếc xe từ từ lăn bánh tiến về căn biệt thự của Hùng Xồm.

Đặt Vang nằm lên giường Sơn kéo chăn cho cậu rồi đi xuống phòng khách. Hùng Xồm đã ngồi đợi ở đó, Sơn vừa ngồi xuống Hùng Xồm đã đẩy một li nước tới trước mặt Sơn, cầm li nước lên nhấp một ngụm rồi tỏ ra nghiêm túc, Sơn nhìn thẳng vào mặt Hùng Xồm nói:

“Anh Hùng, em có chuyện nhờ anh.”

Hùng Xồm từ khi thấy thái độ của Sơn ông đã nhận ra ý định của cậu. Hùng Xồm cũng biết rõ Sơn không phải đứa trẻ bình thường, sẽ có ngày cậu phải rời xa chúng bạn, rời xa căn nhà đã từng bao bọc cậu để tiến lên trên con đường sức mạnh của bản thân cậu.

Bản thân Hùng Xồm cũng từng có ý nghĩ đó, nhưng đạt đến hiện tại đã là cực hạn của Long Hình Quyền. Vốn ông ta đã hết hi vọng bởi thế giới rộng lớn, đi đâu tìm lại những thức khác của Hình Ý Quyền cho nên ông đã buông xuôi. Nhưng nay từ Sơn ông lại nhận được toàn bộ Hình Ý Quyền còn có giải thích chi tiết huyền ảo của nó nên ông cũng muốn tiếp tục theo đuổi con đường của mình. Nhưng Sơn vừa là ân nhân vừa là cậu em khiến ông vừa tôn trọng vừa yêu quý, em mình đã muốn nhờ vả cho dù chết già ở cảnh giới này ông cũng nguyện ý giúp.

Thấy Hùng Xồm im lặng, Sơn tiếp tục nói:

“Dù em với anh chỉ quen nhau chưa đến một ngày nhưng em cũng tin tưởng con người anh, em coi anh là anh em thân thiết. Thời gian sắp tới, có lẽ sớm thôi em sẽ rời khỏi đây, hi vọng anh chăm sóc cho anh em bạn bè em và những người xung quanh.”

Hùng Xồm ngay lập tức đồng ý, Vang thì có lẽ ông không cần lo lắng vì hiện tại cậu ta đã là người tiến hóa còn mạnh hơn ông. Nhưng còn những người hàng xóm đã từng giúp đỡ Sơn, bà lão là người quen của bà ngoại, tất cả Sơn cần phải quan tâm, vừa để trả ơn khi xưa nhưng hơn hết đó là tình làng nghĩa xóm.

Sơn ghi hết danh sách những người có ân với cậu, kể cả Tài hiện tại đang ở bãi phế liệu làm việc cũng được Sơn ghi tỉ mỉ, dù làm việc ở đó không phải lo cái ăn cái mặc nhưng cũng không tránh được chuyện bị ăn hiếp, bắt nạt. Sơn không cần Hùng Xồm giúp đỡ quá nhiều, đảm bảo cho họ một cuộc sống yên ổn, có công việc ổn định là cậu vui rồi.

Trưa ngày hôm sau, các gia đình phụ cận quanh bãi rác, những người từng giúp đỡ hai bà cháu Sơn bỗng dưng được mời đến làm việc ở những nơi họ hằng mơ ước với mức lương chính thức, nhà nào có người đau ốm liền được bệnh viện lớn đưa xe tới chở đi chữa bệnh miễn phí.

Lũ trẻ trong nhà bỗng được đích thân hiệu trưởng các trường tới nhiệt tình lôi kéo chúng vào học trường của họ với học bổng và ưu đãi rất tốt.

Những người già, bậc phụ huynh ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, nhưng họ cũng lơ mơ đoán ra được có ai đó đang giúp mình, nhưng nghĩ mãi không ra ai có thể dang tay giúp đỡ nên họ cũng chỉ khấn vái tổ tiên phù hộ và thầm cảm ơn vị ân nhân trong tâm khảm.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.