Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời đi, quyết định của Hùng Xồm

Tiểu thuyết gốc · 4183 chữ

“Nhóc suy nghĩ kỹ chưa?”

“Chú đừng hỏi nhiều, cháu nghĩ kỹ rồi!”

Quyết định rời xa khu nghèo ở khu E, rời xa những người bạn và căn lều thân thương đối với Sơn cũng rất khó chịu. Nhưng cũng như anh Tài đã từng cắn răng đưa ra quyết định, cậu cũng phải cố loại bỏ cảm xúc lưu luyến mà rời đi. Nếu không có Hùng Xồm, anh Vang không thức tỉnh thì có thể Sơn sẽ không rời đi đến khi hoàn thành hết tâm nguyện.

Nhưng nhờ Hùng Xồm đã giúp Sơn giải quyết tất cả, Vang lại thức tỉnh nên Sơn có thể dễ dàng đưa ra quyết định.

Mặc trên người một bộ quần áo mới tinh, tóc Sơn đã cắt tỉa gọn gàng khiến cậu càng trở nên đẹp trai. Rút trong túi áo ra một tấm ảnh, đây là tấm ảnh duy nhất trong nhà và cũng là tấm ảnh chụp bố mẹ và bà ngoại cậu. Sơn giữ gìn tấm ảnh này còn hơn cả mạng sống của mình. Dù ảnh đã mờ không nhìn rõ mặt nhưng Sơn nhờ đó có thể biết được hình dáng cha mẹ mình. Quỳ trước mộ bà khá lâu, Hùng Xồm đứng đằng sau im lặng.

Sơn đứng dậy lại gần phía Hùng Xồm gật đầu một cái rồi rời đi. Có lẽ lâu lắm cậu mới có thể trở lại đây, thắp cho bà một nén nhang và một bó hoa hồng, loài hoa mà bà thích nhất như bây giờ.

Sơn đã đi khuất, Hùng Xồm đứng đó nhìn vào ngôi mộ đắp đơn sơ, Sơn đã kể cho Hùng tất cả cuộc đời của cậu khiến ông ta sốc nặng nên quyết định đi theo cậu kiểm chứng. Ông ngửa mặt lên trời thở dài cảm thán:

“Phúc phần tích đức bao nhiêu đời mới có con cháu xuất sắc như vậy chứ?”

Cảm thán xong, Hùng Xồm lại gần rút một nén hương châm lên rồi cắm vào bát nhan sáu đó khấn vài cái. Ông rút điện thoại trong túi ra, sau một đoạn nói chuyện ngắn, bên ngoài đường lớn xuất hiện ba chiếc xe hơi bảy chỗ sang trọng phóng vù vù trên đường, mặc cho những ánh mắt ngạc nhiên của những người có mặt. Chúng dừng lại trước con đường mòn đi vào nhà Sơn, mỗi xe bảy thanh niên cao to vạm vỡ, trên người mặc vest đen sang trọng bước ra, tiến vào đường mòn trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người chứng kiến. Họ chia nhau ra canh gác từ ngoài đường chính vào tới lều. Từ giờ trở đi căn lều đơn sơ của Sơn và ngôi mộ của bà cậu sẽ được đàn em Hùng Xồm canh gác và dọn dẹp thường xuyên chờ đợi cậu trở về.

Sơn chưa rời khỏi khu E, cậu thong thả đi dạo một vòng ngắm lại toàn bộ khung cảnh khu vực mình từng sống, ghi nhớ nó lại. Đứng trước mặt một căn nhà cũ kỹ nằm độc lập bên một góc đường, căn nhà nhỏ này nằm ở một nơi rất hẻo lánh. Sơn đứng trước cửa nhìn một đứa bé chỉ khoảng hai ba tuổi đang nghịch những món đồ chơi cũ kỹ.

Tiến vào khoảng sân nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ, Sơn đang ngắm nhìn bốn phía thì trong nhà vọng ra một giọng nói già nua mà ấm áp:

“Vào ăn sáng đi con, ăn nhanh rồi ngoan ở nhà để bà đi làm nhé. Trưa nay bà sẽ mua sữa cho cháu uống nhé.”

“Dạ, dạ… Bà là số một!”

Đứa bé nói dù chưa tròn vành rõ chữ nhưng cũng hiểu, Sơn mỉm cười nhìn đứa bé chạy lon ton vào trong nhà. Sơn nhận ra giọng nói này, đó là giọng của bà lão bạn của bà ngoại. Sơn đang chần c hừ thì giọng nói lại vang lên:

“Sơn cũng vào ăn sáng với bà đi.”

Sơn nở nụ cười, nụ cười mà đáng ra ở lứa tuổi này phải luôn nở trên môi cậu mới đúng:

“Dạ!”

Sơn như một đứa trẻ tung tăng chạy vào trong nhà, trên cái bàn cũ kỹ đã nham nhở theo thời gian, một nồi cháo nhỏ đặt trên bàn cùng với ba cái bát và thìa, bà lão đang múc cháo đổ vào bát rồi đưa cho Sơn và đứa bé mỗi đứa một bát đầy. Lúc này trong nồi chỉ còn lại chút cháo, bà lão dốc hết cháo trong nồi vào cái bát còn lại, vừa cầm bát lên thì Sơn đã ngăn lại.

“Bà già rồi, chỉ ăn được từng này thôi, cháu cứ ăn đi.”

“Không, bà ăn bát này đi.”

Trước sự cứng đầu của Sơn, bà lão đành nhận bát cháo đầy từ tay Sơn rồi bón cho đứa bé, đứa bé rất ngoan. Bà đút cho thìa nào nó đều ăn hết, chẳng mấy chốc bát cháo đã hết sạch. Đứa bé ăn xong bát cháo có vẻ đã no bụng, nó lại ngồi nghịch đồ chơi, Sơn đưa tay xoa xoa đầu nó nhưng nó không phản kháng mà đưa con mắt to tròn nhìn cậu rồi mỉm cười đáng yêu.

Dù cháo bà lão nấu chỉ là cháo trắng không hề có gì nhưng Sơn thấy đứa trẻ ăn rất ngon miệng, không kêu ca gì cả khiến Sơn nhớ lại lúc được bà bón cho ăn cũng khoảng chừng này tuổi. Khi đó cậu chê cháo bà nấu nhạt cương quyết không ăn khiến bà nổi giận quất cho cậu mấy roi.

Cho đứa bé ăn xong bà mới cầm bát cháo lên chậm rãi ăn từng thìa, Sơn nhìn bát cháo của mình, cậu cũng cầm lên lấy thìa múc từng miếng cháo nhỏ. Dù chỉ là cháo trắng nhưng cậu lại cảm thấy rất ngon, đã lâu lắm rồi Sơn chưa trải qua cảm giác này.

Bà lão ăn xong cũng không nói thêm câu gì mà đứng lên đi vào nhà trong, khi ra ngoài trên tay bà cầm một tấm ảnh và một vật hình quyển sách được bọc bằng một tấm vải màu đỏ được buộc chặt.

Bà đưa tấm ảnh cho Sơn, trong ảnh là hình một nam một nữ còn khá trẻ tuổi, nam có khuân mặt điển trai, thân hình vạm vỡ. Nữ thì có khuân mặt khả ái với mái tóc dài đen suôn mượt.

Sơn đang nhìn tấm ảnh thì bà lão đã nói:

“Cháu rất giống bố đó!”

Nghe lời nói của bà lão, Sơn nhìn kỹ vào nam thanh niên trong ảnh. Càng nhìn Sơn càng thấy giống mình, một cảm giác thân thiết ập đến khiến Sơn thốt lên thành tiếng:

“Bố… Mẹ!”

“Trong hình là bố mẹ cháu trước khi cưới, còn bọc trong tấm vải này là nhật ký của bà cháu, cũng có một bức thư bà ấy để lại cho cháu.”

Nghe bà lão nói vậy Sơn chấn động, cậu định mở tấm vải đỏ ra đọc bức thư của bà thì bà lão đã đưa tay ngăn lại, bà nói:

“Bà cháu dặn, khi nào cháu đủ mười tám tuổi bà mới đưa cho cháu. Nhưng khi bà gặp cháu, chứng kiến sức mạnh của cháu thì bà quyết định sẽ đưa cho cháu sớm hơn, nhưng đến mười tám tuổi cháu mới được mở ra. Cháu có đồng ý với bà không?”

Sơn tỏ ra buồn bã, nhưng đây là di ngôn của bà Sơn sẽ làm theo. Cậu buông tay ra rồi trả lời:

“Dạ, cháu hiểu ạ!”

Bà lão gật đầu rồi đẩy bọc vải đến chỗ Sơn. Sơn cẩn thận nhận lấy rồi dấu vào trong người. Bà lão lại lấy ra một sợi dây dù buộc hai chiếc nhẫn, bà lại gần đeo sợi dây lên cổ Sơn rồi nói:

“Đây là nhẫn cưới của bố mẹ cháu, giữ gìn cẩn thận nhé.”

“Bà… cháu!”

Bà hiểu ý của Sơn, cậu thật sự cảm thấy áy náy. Ngày ngày bà cặm cụi nhặt rác kiếm từng đồng nuôi cháu vậy mà không nỡ bán cặp nhẫn mà giữ lại chỉ để đưa cho Sơn. Nếu bà bán đi lấy tiền rồi không nói cho cậu, Sơn cũng không biết, cũng không giận bà. Bà có làm vậy cũng để có tiền chăm cho đứa cháu gái vậy mà dù nghèo khổ bà cũng không nỡ bán. Điều này khiến Sơn cảm động cũng không biết bày tỏ sự áy náy của mình như nào.

Sơn nhìn đứa bé đang bi bô ngoài sân, vui đùa với mấy món đồ chơi cũ kỹ cậu cất tiếng hỏi:

“Đứa bé này là cháu bà ạ?”

Bà lão thở dài rồi mới nói:

“Bà hiến muộn mãi mới có mụn con, lo cho bà mà mãi hơn ba mươi nó mới lấy vợ. Lấy vợ xong vừa để lại cho bà đứa cháu gái mà đã…”

Nói đến đây bà xúc động mà rơi nước mắt, Sơn nhìn lên ban thờ để hai tấm ảnh một nam một nữ hương khói còn chưa cháy hết. Nữ thì còn khá trẻ chỉ khoảng hai mươi, còn nam trông già dặn hơn rất nhiều. Có lẽ khi còn sống rất vất vả. Sơn nhìn lại đứa bé đang chơi đùa ngoài sân, nhìn lại bà. Hoàn cảnh của đứa bé này và bà lão rất giống cậu và bà ngoại. Sơn cũng hơi rưng rưng nước mắt khi nhớ lại bà, cậu lau nước mắt rồi nghiêm túc nói:

“Bà, cháu sắp phải đi khỏi đây, có lẽ lâu lắm cháu mới quay về…”

Sơn định nói thêm thì bên ngoài đã vang lên tiếng xe phanh gấp bên ngoài, sau đó là tiếng gọi vang lên:

“Đúng là căn nhà trong tờ giấy anh Hùng đưa không?”

“Đúng anh ạ, em tìm từ hôm qua vừa nãy mới có người chỉ cho.”

Sơn nghe đã biết là đàn em Hùng Xồm đã tìm ra địa chỉ nhà bà, khi vào nhà Sơn cũng thấy lạ khi bà vẫn sống trong nghèo khổ. Rõ ràng trong tờ giấy cậu có ghi địa chỉ của bà, nhưng Sơn không biết nhà bà nằm ở nơi rất hẻo lánh, nếu không đi dạo Sơn cũng không biết đây là nhà bà lão.

Bỗng dưng có ba thanh niên to khỏe đi ô tô mặc vest đen rầm rộ tiến vào sân khiến đứa bé sợ hãi ôm đồ chơi chạy vào đứng nép sau lưng bà, thò mặt nhìn ra ngoài sân tỏ ra sợ hãi. Bà lão cúi xuống ôm lấy đứa cháu gái bé bỏng an ủi thì đám thanh niên đã vào trong nhà, nhìn thấy Sơn cả ba ngạc nhiên hô lớn:

“Cậu Sơn!”

Bà lão quay sang nhìn Sơn tỏ ra ngạc nhiên, ba thanh niên kẻ nào kẻ đấy nhìn đô con vạm vỡ, toát ra vẻ bất thiện. Không cần hỏi bà cũng biết chắc chắn là đàn em của đại ca đứng đầu khu E. Nghĩ rằng Sơn làm gì khiến đại ca khu E tức giận nên cho người lùng bắt, dù gì Sơn còn nhỏ, có tý sức mạnh rồi đi khoe khoang đánh nhau rồi đắc tội người ta cũng là chuyện thường. Bất chấp ba thanh niên đứng trước mặt, bà ôm đứa cháu bế xốc lên chạy ra chắn trước mặt Sơn rồi van xin:

“Xin các anh, các anh có đánh có giết thì đánh tôi đi, tha cho hai đứa cháu của tôi.”

Ba người quay sang nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Sơn thấy thế biết bà hiểu lầm gì rồi bèn khuyên bảo, Sơn chỉ kể cho bà nghe chuyện Long Liều phản bội rồi Sơn giúp Hùng Xồm giải quyết vấn đề nên được ông ta nhận làm em chứ không kể chuyện cậu vì cứu Vang mới tới sợ bà lo lắng.

Ba người đàn em của Hùng Xồm cũng xen vào nói giúp khiến bà yên tâm. Sau một hồi thuyết phục, bà đồng ý cùng đứa cháu đi tới nhà Hùng Xồm ở, Sơn biết bà già rồi cần người chăm sóc, đứa bé gái còn quá nhỏ vẫn cần người quan tâm. Để bà và đứa bé ở một nơi cậu không an tâm nên Hùng Xồm sai đàn em đón bà về biệt thự của ông khiến Sơn rất vui. Trước khi đi bà lão nắm chặt lấy tay Sơn khuyên nhủ cậu rồi mới an lòng lên xe.

Chiếc xe lăn bánh, đứa bé còn thò đầu ra cửa xe vẫy vẫy tay với Sơn. Sơn không hiểu sao khi đó cậu lại có cảm giác như thật sự rời xa người thân của mình, cảm thấy mình với đứa bé có mối liên kết thân thiết đến kỳ lạ.

Gạt bỏ tâm trạng khó tả đó, Sơn nghĩ rằng do cậu và đứa bé đó có hoàn cảnh giống nhau nên sinh ra đồng cảm.

Tất cả những gì cậu muốn làm đã được giải quyết, lúc này Sơn cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, ngoái đầu lại nhìn bãi rác phía xa xa, người người vẫn đang cặm cụi bới rác, đem ra những chai nhựa, lon bia méo mó bỏ vào trong túi rồi lại tiếp tục bới móc:

“Lên đường được chưa nhóc?”

“Đi thôi!”

Sơn trả lời hệ thống rồi bước đi, bước được vài bước cậu dừng lại. Từ sau lưng cậu cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đang tập trung vào người cậu, chưa kịp quay lại thì một giọng nói nặng nề vang lên ngay phía sau cậu:

“Là cậu đã cứu tôi?”

Sơn sực nhớ đến người trung niên mà cậu cứu, hai ngày này quá nhiều chuyện khiến cậu quên đi người trung niên này. Khi trở về lều cũng không gặp, có lẽ ông ta bình phục sớm mà rời đi. Sơn quay đầu lại đã thấy người trung niên nọ vẫn mặc bộ quần áo cũ, trên áo còn hai vết rách dính máu đã khô, điều khiến Sơn ngạc nhiên là khi cậu dùng con mắt trái không hề cảm thấy bất cứ luồng năng lượng nào cả, kể cả luồng năng lượng của một người thường. Sơn thu lại ngạc nhiên gật đầu trả lời đối phương.

Thấy Sơn xác nhận, người trung niên ném cho Sơn một tấm thẻ kèm câu nói:

“Cảm ơn cậu, tặng cậu thứ này, hi vọng nó giúp được cho cậu.”

Nói xong thì người trung niên đã biến mất, Sơn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hệ thống lên tiếng:

“May mà hắn đi rồi, kẻ này mạnh hơn hẳn. Trước đây bị thương nên lực chiến tụt lùi xuống Ngôn Binh trung cấp nên hệ thống và mắt trái mới có thể nhìn thấy.”

Sơn cũng hiểu, bây giờ bản thân cậu quá yếu đuối nên ảnh hưởng tới hệ thống. Con mắt trái hiện tại cũng không thể đánh giá một kẻ quá mạnh, ít nhất bây giờ cậu biết con mắt trái có thể phân biệt thực lực người khác ở mức Ngôn Tướng trung cấp trở xuống. Sơn lên tiếng hỏi:

“Chú phán đoán xem ông bác vừa nãy ở mức sức mạnh nào?”

Hệ thống trầm ngâm một lát mới trả lời:

“Chí ít sở hữu sức mạnh cấp S.”

Hệ thống bổ sung:

“Kẻ này không phải ngôn Binh, mà là Ngôn Thuật Sư.”

Sơn giật mình, Ngôn Thuật Sư mà mạnh như vậy chí ít cũng là người giữ chức vụ cao cấp. Cậu lẩm bẩm:

“Sẽ sớm gặp lại thôi ông bác!”

Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, Sơn lập tức lên đường.

------------------------------------------------------------------------

Tại biệt thự sang trọng của Hùng Xồm, biệt thự đã khôi phục bộ dạng cũ, vẫn là hai người gác khi trước nhưng mặt vẫn còn bị sưng do cú đấm của Sơn, trong khuân viên biệt thự đông kín người đang đứng, ai ai cũng đeo khăn tang trên đầu. Tất cả đều không ai bảo ai đều đưa vẻ mặt buồn bã nhìn vào cửa biệt thự đang mở rộng nhưng không ai dám đi vào. Họ là những đàn em của Hùng Xồm được giao quản lý địa bàn cùng với đàn em của họ. Số lượng khá lớn khoảng hai trăm người.

Trong phòng khách đã được dọn dẹp tạo ra một khoảng trống rộng rãi, chín tấm di ảnh đặt trước chín cái quan tài lạnh lẽo nằm đó. Bên trong quan tài là những đàn em đã thiệt mạng trong vụ việc Long Liều làm phản, trước mặt quan tài là Hùng Xồm đeo khăn tang mặc một bộ đồ đen, khuân mặt dữ tợn đang chảy ra từng dòng nước mắt. Phía sau là đám đàn em thân tín xếp hàng ngay ngắn đầu đeo khăn tang, tất cả đều mặc vest đen. Cả phòng khách từng hào nhoáng lúc này tỏa ra không khí bi thương.

Đàn em thân tín là những người đích thân Hùng Xồm nuôi nấng, chăm sóc. Nay mất đi chín đứa em khiến lòng ông đau như cắt, tình cảm của ông dành cho đàn em không phải ai làm đại ca cũng có thể làm được.

Sau một thời gian im lặng, toàn bộ đều vái một vái đưa tiễn những người anh em về nơi chín suối. Hùng Xồm nghiến răng thầm nghĩ trong lòng:

“Không cần biết mày là ai, sai khiến người của tao phản tao, giết hại em tao, tao phải cho mày chết. Mày không ra tao phải ép mày ra.”

Khẽ đưa tay lên lau nước mắt, Hùng Xồm quay lại tuyên bố:

“Tất cả nghe lệnh, kể từ giờ tất cả tiến vào khổ luyện, một năm sau bắt đầu đánh chiếm địa bàn!”

Nghe tuyên bố hùng hồn của Hùng Xồm, lũ đàn em có mặt trong phòng tỏ ra hào hứng nhìn nhau, bên ngoài cũng vang lên những lời đồng tình.

Đã là xã hội đen, ai không muốn mở rộng địa bàn. Nhất là đàn em của Hùng Xồm đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, tâm trí cao ngạo chỉ tôn sùng kẻ mạnh, mà kẻ mạnh không có dã tâm cũng khiến lòng người nguội lạnh. Nay Hùng Xồm tuyên bố rõ dã tâm của mình ai ai đều hưởng ứng, nhiệt tình làm theo cho dù có mất cả tính mạng.

Sau khi tuyên bố, Hùng Xồm dẫn đám đàn em thân tín đi ra đứng trên thềm, nhìn đám đàn em bên ngoài của mình ai ai cũng khí thế đầy mình, sẵn sàng chỉ một câu nói có thể lao vào chém giết bất cứ kẻ nào. Ai ai cũng tỏ ra hào hứng, gác dao gác kiếm lâu rồi chúng cũng thèm máu. Hùng xồm háng giọng hỏi:

“Tất cả anh em có nghe rõ lời anh không?”

Tất cả đồng loạt hô to:

“Bọn em nghe rõ!”

“Tốt”

“Tất cả trở về, nén đau thương, biến tất cả đau thương thành sức mạnh mà luyện tập, một năm sau tất cả tụ tập ở đây!”

“Rõ đại ca!”

Ngay sau đó từng người dẫn theo đàn em của mình ra về, ai ai đều hào hứng vừa đi vừa bàn bạc phương án tập luyện. Tất cả lũ đàn em bên ngoài đã ra về, Hùng quay lại nhìn hơn hai mươi đàn em thân tín còn lại, ông ôn tồn hỏi:

“Anh em có muốn mạnh hơn không?”

“Đại ca, bọn em rất muốn, phải báo thù cho anh em đã chết!”

Một người lớn tuổi trong đám đứng ra đại diện nói, sau đó là tiếng ủng hộ vang trời của những người còn lại. Hùng Xồm giơ tay lên khiến mọi người im lặng, ông nói:

“Anh em ở đây ai cũng đã biết lý do, kể từ giờ trở đi tất cả dừng hết các hoạt động bên ngoài, khổ luyện tại đây. Anh sẽ đích thân dạy dỗ các em một lần nữa!”

Đàn em ban nãy lại lên tiếng nói:

“Đại ca, tất cả anh em ở đây đều do anh cưu mang, anh vừa là đại ca, vừa là ân nhân, bọn em còn coi anh như cha đẻ. Anh có gì cứ nói cho bọn em, chết bọn em cũng không tiếc!”

Tất cả đàn em đều đồng thanh một câu:

“Đúng, đúng, đúng, đúng…!”

“Được!”

Hùng Xồm hét to:

“Sau khi đưa anh em về với đất, tất cả anh em bắt đầu luyện tập.”

“Dạ!”

Bầu không khí u ám buồn rầu trong phòng khách bỗng chốc nổi lên những luồng chiến ý khủng khiếp, Long Liều vừa chết, đám đàn em đã an bài người đi điều tra. Kết quả Long Liều vốn không có can đảm làm phản, tất cả bởi bàn tay một kẻ phía sau thúc đẩy khiến hắn nổi tâm tư. Long Liều chỉ là con cờ của kẻ đứng phía sau, Long Liều cũng đã chết nên toàn bộ thù hận Hùng Xồm đều dồn lên kẻ đó, dù không biết kẻ đó là ai nhưng Hùng Xồm tin rằng chỉ cần bản thân đủ mạnh, chí ít một trong số anh em ở đây đủ mạnh, đánh chiếm nhiều địa bàn sẽ bắt hắn phải lộ diện.

Sau khi biết tin ai ai cũng sôi sục muốn báo thù, bản thân Hùng Xồm cũng muốn, nhưng chưa rõ đối phương thực lực ra sao ông không dám mạo hiểm. Ông chết đã đành nhưng kéo theo đàn em chết cùng ông không hề muốn.

Nhưng nay đã có đầy đủ Hình Ý Quyền kèm theo hướng dẫn cụ thể Sơn tặng cho đã khiến ông có đủ tự tin để thể tăng chiến lực cho bản thân và anh em trong thời gian ngắn. ngay sau khi dàn xếp xong tất cả giúp Sơn ông liền tổ chức đám tang cho đàn em đã mất mạng và tuyên bố rõ dã tâm của mình để anh em chuẩn bị.

Hai ngày sau, Vang tỉnh dậy. Cậu cảm nhận cơ bắp của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhìn vào gương thấy cơ thể đã biến đổi. Đang ngạc nhiên vung vài quyền trước gương thì Hùng Xồm đã đi vào phòng, thông báo cho cậu Sơn đã rời đi khiến Vang tức giận chửi đổng:

“Thằng chó Sơn, mày đi mày bỏ anh ở lại, mày… thằng chó.”

Hùng Xồm lại gần vỗ vai an ủi Vang, ông đưa cho Vang một phong thư bên ngoài có biểu tượng cờ đỏ sao vàng, bên cạnh có dòng chữ in đậm. Vang cầm phong thư, ngước lên nhìn Hùng Xồm:

“Anh Hùng, em tới đây được à?”

Hùng Xồm gật đầu xác nhận, ông nói thêm:

“Em có muốn mạnh mẽ hơn để giúp được Sơn sau này không?”

Vang gật đầu lia lịa trả lời:

“Có, em muốn!”

Hùng Xồm hài lòng nói tiếp:

“Học Viện Ngôn Tự Quốc Gia là nơi thích hợp nhất với em, vào đó em có thể dung hợp Ngôn Tự, có những phương pháp tăng cường sức mạnh. Với tố chất của em anh tin tưởng em sẽ vượt qua bài thi của học viện.”

Vang cầm phong thư trong tay, Hùng Xồm đưa thêm cho Vang một tấm thẻ ngân hàng đọc mật khẩu cho cậu và an bài người đưa Vang tới Học Viện Ngôn Tự Quốc Gia.

Còn hai bà cháu bà lão đã được ông an bài trước đó, Hùng Xồm chuẩn bị một căn nhà khá rộng với người làm đầy đủ, mở một tiệm tạp hóa nhỏ trước cửa nhà để bà lão có thể buôn bán cho đỡ buồn.

Hùng Xồm không muốn kéo những người Sơn quan tâm vào cuộc chiến của mình, ông ra sức kiếm cho Vang một phiếu ghi danh vào học viện và an bài cho hai bà cháu cũng để họ tránh khỏi chuyện này.

Từ đó trở đi, biệt thự Hùng Xồm liền phong tỏa nội bất xuất ngoại bất nhập, hàng tuần chỉ có một chuyến xe chở đầy thịt Ngôn Thú biến dị từ nhà hàng Thanh Thủy chuyển đến rồi đi. Thịt Ngôn Thú biến dị không hề rẻ, mỗi con cũng có giá là tiền tỷ vậy mà Hùng Xồm chịu chơi như vậy, vắt kiệt cả băng hội chỉ để đào tạo đàn em chứng tỏ quyết tâm một sống một còn với kẻ bí ẩn kia rất lớn.

Ngoài mỗi tuần một chuyến xe tới và đi chỉ trong khoảng nửa tiếng, hàng ngày từ bên trong khuân viên biệt thự còn truyền ra những tiếng la hét chói tai khiến người đi đường đi qua đều giật mình bỏ chạy.

Bạn đang đọc Hệ Thống Cổ Ngữ Hoàn Mỹ sáng tác bởi lokivalisari
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lokivalisari
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.