Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Hành Trình Mới

Tiểu thuyết gốc · 1687 chữ

Chương 1 : cuộc hành trình mới

Ngày 13 tháng 4, Đà nẵng.

Tại một nhà sách ở đà nẵng, nơi đây rộng rãi và yên tĩnh, nhiều kệ sách được để ngăn nắp không dính bụi bặm. Một góc nào đó của thư viện, có một chàng thanh niên trẻ, trạc tầm 20, gương mặt thường thường, người ốm,đeo kính, đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào quyển “Đại Việt Sử Ký Toàn Thư”.

Hắn người gốc Hà Nội nhưng vì điểm trường ở đấy khá cao, nên hắn chuyển hẳn vào Đà nẵng học, và hiện tại đang học tại trường Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn.

Hắn học cả tuần trừ mỗi chủ nhật, nên hôm nay hắn mới rảnh rỗi để đến nhà sách. Thời gian cứ thế trôi qua, chăm chú đọc hắn quên cả giờ giấc, ngước nhìn trên đồng hồ treo trên tường của nhà sách đã điểm 5h chiều, giờ này là lúc  hắn phải về leo rank với bọn trẻ trâu rank bạc đoàn.

 Bước ra nhà sách, trước mắt hắn cảnh sắc mà chỉ có ở việt nam mới xuất hiện.

Xe cộ đông đúc, người người chen nhau chờ đèn đỏ dưới cái nắng của tháng tư.

May mắn hắn thuê trọ ngoài thành phố , chứ không thì đến lúc đau bụng chạy về nhà cũng không kịp. Chạy trên con dream thái fake mà cha hắn đã truyền lại , con xe có lịch sử lâu đời đến nổi mà giờ chỉ cần va chạm thì nó không thể nào đi được. Thời cha hắn, có một chiếc xe máy chạy thì rất hiếm rồi.

Cha của hắn phải làm cả năm mới mua được con xe này.

 Hắn chạy xe từ thành phố ra đến ngoài thành. Ở nơi hắn thuê, nhà khá ít chủ yếu là những nhà cho người khác thuê. Nhưng ở đây “tình người” hơn trong nội thành.

Chạy theo con đường mòn, Nhân Minh lái thẳng vào một quán bún. Nơi đây món ngon nhất có lẽ là quán bún bò của Bà Sáu.

Bà mở quán này cũng đã được gần 20 năm, nên tay nghề thì khỏi phải nói.

Bây giờ, cũng gần tối nên vẫn chưa có ai ăn, hắn nhanh chân chạy vào hô to.

“Bà sáu, cho con tô bún tái đặc biệt nhiều hành, nhiều thịt, ít nước đặc biệt cho con tí thịt nướng.”

Bà nghe có người gọi món cũng nhìn ra, cầm ngay bát lấy bún để vào, để thịt lên rồi chan nước lèo, bỏ thêm hành thế là được ngay tô bún, khói từ tô bún bay ra mùi thơm nức mũi.

“Đây bún của con đây, cái thằng, lúc nào cũng thế, la to như thế khách đi hết thì sao”. Bà vừa cười vừa nói với hắn.

Hắn nhìn quanh rồi nói.

“Bà nhìn xem làm gì có khách nào đâu, nếu mà có thì cũng mấy chú ở quanh đây ai mà không biết thằng Minh này”. Hắn cười tay với lấy tô bún đặt xuống bàn.

Trên tay với lấy đôi đũa, chưa kịp ngồi xuống, thì có một ông lão đi vào gọi một tô bún thịt nướng, rồi nhìn hắn một cách đăm chiêu cười nhẹ. hắn liếc qua cũng chẳng quan tâm mấy dù sao với nhan sắc người gặp người thương, hoa gặp hoa nở như này thì cho người ta nhìn một lúc cũng không sao.

Hắn để ý, trong lúc ăn bún ông lão kia cứ nhìn hắn mãi. Cơ mà người ta cũng lớn nên hắn không quan tâm làm gì.

Ăn xong tô bún, hắn gửi tiền rồi đứng lên đi về, vừa ra xe thì hắn thấy ông lão kia cũng trả tiền. Tiến lại gần hắn rồi cất giọng nói.

“Cậu trai trẻ, ta thấy người cậu toả hào quang, khí chất của bậc kỳ tài, tương lai sẽ là người vang danh thiên hạ.  Nhưng ấn đường hôm nay bị đen, chắc chắn là có chuyện”. Nghe xong câu này Minh chắc chắn đây là một lão lừa gạt, thế kỷ 21 rồi ai còn dùng câu văn này đi lười người khác nữa. Hắn cũng cười nhẹ mà không nói, rồi lão nói tiếp.

“Cậu cầm lấy cái vòng tay này, nó sẽ giúp cậu tránh khỏi rủi ro, tai qua nạn khỏi.” đặt vòng tay kia vào lòng bàn tay của Nhân Minh, rồi ông lão kia quay người, hắn ngờ vực nhìn vào chiếc vòng tay, định trả lại thì đã không thấy lão giả kia rồi.

“Đù, gặp quỷ rồi, không phải vừa bảo ta hào quang sáng ngời sao. Quỷ dạo này cũng lừa gạt thích lừa gạt.”

Hắn cố gắng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của ông lão, cầm vòng tay bỏ vào túi mặc sự đời.

Hắn lên xe chạy thẳng về trọ, căn trọ hắn thuê cũng không rộng lắm.  Căn phòng chỉ có  phòng khách, phòng bếp và vệ sinh.  Tóm cái váy lại thì  rất  tiện nghi. Trước hắn thuê phòng này chỉ với giá 900 ngàn 1 phòng, không tính là rẻ nhưng cũng không quá đắt đỏ.

 Đặt  chiếc vòng trên bàn, hắn thay một bộ đồ rồi vác con laptop cũ ra, vừa bật lên thì trời giông chớp, mây đen kéo đến, hôm nay chắc là mưa đầu mùa.

 Hắn cũng không quan tâm, tuy cơ sở hạ tầng ở đây tốt nhưng được cái lại rất an toàn, wifi đầy đủ, đeo tai nghe, bật một bài nhạc thật chill,  mở  LOL lên và chuẩn bị cho mình một tâm hồn đẹp để chửi bọn ngu rank bạc.

ầm ầm..

Một hồi âm dài, sấm chớp càng ngày càng lớn, mây đen kéo đến. Hắn cũng định tắt máy nhưng vì đang trong trận nên cứ thế mà chơi tiếp. Hắn không ngờ, vì một lần như vậy mà hắn đã ra đi mãi mãi.

Một Tia sét đánh thẳng vào phòng của hắn.

Tia  sét kia đánh vào vòng mà lão già kia đưa cho hắn một ánh sáng léo lên.

Sắt dẫn nhiệt tốt, hắn còn đeo tai nghe,máy tính thì bật, ăn xong tia này hắn đi gặp tổ tiên ngay lập tức.

“ Con mẹ nó...”

  Tiếng chửi rủa kéo dài  và kèm theo đó là một tiếng nổ vang lên và thế là hắn đi rồi, đi một chuyến thật xa.

Một nơi nào đó, lão giả kia nhìn thấy cảnh này thì cười mỉm, hắn xoay người đi vào bóng tối.

Năm 945, sau một năm vua Ngô Quyền mất, ông là đã đánh bại mưu đồ xâm lược của quân  Hán và cũng là người chấm dứt hơn 10 thế kỉ bị thống trị của triều đại phong kiến phương bắc, lập lên nền độc lập và chủ quyền của đất nước.

 Nay ông mất, các tướng giữ các châu có ý định tạo phản. Tiêu biểu là Dương Tam Kha chỉ là một viên quan đã ép thái tử Ngô xương Ngập phải bỏ trốn và hắn lợi dụng thời cơ đó, để tự xưng mình là Bình Vương.

Một thôn nhỏ,ở Đỗ Động Giang.

Đỗ Động Giang, được bao vây bởi 2 con sông lớn là Sông Đà và sông Nhị. Đây là nơi mà 1  trong 12  sứ quân chiếm đóng, Đỗ Cảnh Thạc.

“Mẹ nó, sao ta lại xuyên không rồi. Ta thế nhưng còn chưa báo hiếu, chưa có người yêu và điều quan trọng là ta còn chưa kịp chửi bọn ngu rank bạc”.

Hắn vừa nhăn nhó vừa chửi, ngồi dậy nhìn xung quanh, mọi thứ đối với hắn  rất lạ lẫm, trước mắt là một căn nhà cũ 4 tấm bằng rơm và đất.

“Đây là triều đại nào đây, sao nó lại như thế này, không lẽ xuyên qua thế giới khác rồi chứ.”

 Sắc mặt hắn tái nhợt, càng nghĩ càng không thiết thực, không phải ông lão kia nói ta tai qua nạn khỏi,  sao lại xuyên qua rồi.

Tuy là một người rảnh nghề sáng đi học chiều về ngủ nhưng hắn cũng có đọc qua vài bộ truyện trên mạng. Điều mà  hắn không ngờ, bây giờ hắn lại xuyên qua.  Hắn từ từ trấn tĩnh lại mình, thì bỗng nhiên cơn đau đầu kéo đến, một kí ức vừa xa lạ vừa thân quen ập tới.

Hắn xuyên qua một cái thanh niên cùng tên. Mười một tuổi, không cha không mẹ, nhà nghèo được một cái đại thúc  trong thôn cưu mang đến giờ, bây giờ thời thế loạn lạc hoạn quan ỷ thế bắt ép bá tánh.

“ta thế mà lại xuyên qua đại cồ việt, sao lại không xuyên qua sớm tý để xem trận đấu lịch sử ở Bạch Đằng Giang, tiếc thật.”

Nhưng theo kí ức của thiếu niên này, hắn cũng thấy thế giới này so với kiếp trước trong lịch sử có chút khác khác. Hắn nghĩ thầm.

“ hình như thế giới này có chút gì đó không đúng thì phải, nhưng mà thôi kệ vậy tìm hiểu sau.”

Hắn bật người dậy, cầm lấy chiếc áo có chút rách rưới mặc lên, đi đến lu đựng nước bằng đất rửa định rửa mặt.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt của mình trong nước có chút giật mình, thở dài một hơi cảm thán.

“ quả nhiên, dù có xuyên không thì ông trời cũng không cho ta một gương mặt đẹp.”

Hắn mở cửa bước ra, ánh sáng chiếu vào mắt hắn, chưa kịp định hình thì đã nghe những tiếng la hét xung quanh.

“thổ phỉ, thổ phỉ đến chạy mau....” 

Ps: ta vừa sửa lại chương, và bối cảnh này sẽ có một chút sửa đổi. Nhưng không ảnh hưởng quá lớn, những nhân vật hay địa điểm đều là hư cấu không có ý xuyên tạc lịch sử hay bôi nhọ gì cả. Cảm ơn mọi người đã đọc.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.