Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Loạn Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Chương 10: Chiến Loạn Bắt Đầu.

Bọn hắn đem quân về làng, nói là quân cho nó sang chứ có 40 người mà. Bây giờ trời cũng đã sáng, mọi người đã bắt đầu buôn bán, người xưa,thì họ thường dậy rất sớm, canh 5 đã dậy để đem hàng hóa ra chợ.

Đây cũng là cái vui của thời đại cũ, Nhân Minh cũng nhớ lại chút chuyện ở kiếp trước, hắn khi đó có khi 7 giờ hoặc 8 giờ mới dậy ra ngoài, bảo hắn 4 giờ dậy thì thà giết hắn đi còn hơn.

Có lẽ do thời này, mọi người thức khuya dậy sớm đã thành thói quen. Như vậy cũng tốt có thể giúp đở nhau trên nhiều việc, chứ như quá khứ, nhà cạnh nhau cách có bức tường mà không thèm nhìn mặt nhau.

Khi bọn hắn vào trong thôn trang, không khí bỗng nhiên nhộn nhịp hơn hẳn, các hương thân đem rất nhiều trái cây hay trứng thịt cho bọn hắn. Cũng không có gì ngạc nhiên cả, dù sao động tĩnh mà bọn hắn gây ra cũng đâu phải nhỏ.

Nhân Minh mĩm cười.

Vui sướng.

Nội tâm Nhân Minh không khỏi có một loại cảm giác hân hoan, từ lúc rời khỏi thôn của mình, có lẽ đây là hắn lần đầu thấy nụ cười của mọi người.

Cái cảm giác này hắn đã quên mất rồi, như ngọn lửa cháy từ từ trong lòng hắn vậy, nó dần dần kéo cảm xúc của hắn lên.

Đến cả Phạm Tu hay Phùng Bạo cũng thế, bọn hắn đều nở nụ cười mãn nguyện, nhất là Bạo hắn còn cười ha hả với mọi người.

Đâu ai nghĩ đến một tên chuyên đi phá làng phá xóm, hay đi gây chuyện như hắn lại cười sung sướng như này, có lẽ từ đây họ sẽ có cách nhìn khác về Phùng Bạo.

Phùng Bạo lúc này cũng thấy mình vui đủ rồi, bắt đầu lên tiếng:

“ Mọi người, thật ra trận này, nếu một mình ta thì không thể nào chiến thắng được, nhưng nhờ có chủ công của ta, đã giúp đỡ ta bày mưu tính kế, nên ta mới có thể diệt sạch bọn thổ phỉ trên núi”.

Phùng Bạo vừa nói vừa phụ họa rồi chỉ tay vào Nhân Minh, đẩy hết tất cả chiến công cho hắn .

Phùng Bạo cười nói tiếp: “ mọi người đừng thấy chủ công ta tuổi nhỏ mà khinh thường, chính ta cũng không bằng một phần mười của ngài ấy.”

Nghe hắn nói xong, ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc, nhìn về phía hắn, đâu ai có thể nghĩ rằng đây là công sức của Nhân Minh, nhìn kiểu gì thì cũng không nhìn ra Nhân Minh vượt trội.

Nhan sắc thường thường không có gì lạ, chỉ có khí chất vượt trội hơn một tý.

Lời nói ra như sấm.

Ai ai cũng bàn tán.

“ Quả nhiên, thiếu niên anh hùng”

“tuổi còn trẻ, đã giỏi giang thế này rồi.”

“sau này lớn lên, sẽ làm chuyện đại sự”

Nhân Minh chỉ cười, nhìn mọi người. Phùng Bạo nói thế cũng không sai, tuy hắn không muốn thừa nhận tất cả công lao về cho mình, nhưng Phùng Bạo đã nói như thế hắn của không từ chối làm gì.

Nhờ như này, vị thế của hắn trong lòng mọi người sẽ tăng lên từ đó dễ lấy được lòng tin của mọi người và dùng danh tiếng đó chiêu mộ anh hùng thiên hạ.

Nước mạnh không phải là do có quân đội mạnh là thắng, mà phải hiểu dân muốn gì, đáp ứng được họ thì nước đó mới vững được.

Như vua Quang Trung năm đó, đại chiến 30 vạn quân Thanh chỉ trong thời gian ngắn, ông chỉ có 10 vạn, lấy ít thắng nhiều đâu phải ai cũng làm được.

Số lượng quân có lớn mà tướng không biết chỉ huy thì quân đó xem như bại, trong quân mà xảy ra bất hòa thì không nên ra trận, nếu mà còn cố chấp ra trận thì quân ta tất thua.

Hắn và mọi người cảm ơn các hương thân trong thôn, thì về nơi của mình. Có lẽ, lúc đầu hắn đã dự định đến Phạm Bạch Hổ để xin quân.

Dù sao, cũng có Phạm Tu xin quân sẽ dễ hơn.

Nhưng bây giờ, hắn muốn ở đây xây dựng một doanh trại tích trữ lương thực và nuôi binh.Nuôi binh ngàn ngày dụng binh một giờ.

Địa hình ở đây cũng khá là tốt, dùng để làm nơi chiêu binh cũng là lựa chọn tốt. Nhưng ở đây, thiếu hụt là vật tư, không thể xây được một tường thành kiên cố.

Dùng đá để dựng tường thành cũng là một ý hay, nhưng phải có một người thợ có tay nghề tốt.

Nếu không có ai hiểu về kiến trúc, mà vẫn cố gắng làm, tường thành tất sẽ vỡ.

Hắn cũng đang suy nghĩ, do hắn xuyên đến nên lịch sử đã có sự thay đổi rõ rệch. Thời gian, các trận chiến diễn ra nhanh chóng và các sứ quân đã bắt đầu có động tĩnh lớn.

Từ lúc các sứ quân có người trợ giúp, triều đình có dấu hiệu lung lay sắp đổ vỡ, theo hắn tính toán không đến đầu năm sau, Dương Tam Kha sẽ thoái vị, cùng về lí do thoái vị thì chắc ai cũng biết.

Cộc.. cộc..

“ Chủ Công có đó không?”

Nhân Minh đứng dậy nhẹ nhàng đi ra mở cửa, trước mặt hắn là Phạm Tu và Phùng Bạo.

Nhân Minh nói: “ vào trong đi”.

Vừa bước vào, thì Nhân Minh đã lên tiếng.

“ hai người các ngươi, tìm ta chắc là có chuyện gì quan trọng?”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau như muốn nói, ngươi nói đi ta không nói, đẩy qua đẩy lại. Nhân Minh cũng hết chịu nổi với hai tên này.

Tuổi tác cũng đã gần ngã trung niên, mà tính khí vẫn vậy.

“Phạm Tu, huynh nói đi”.

Phạm Tu giật mình khi nghe Nhân Minh bảo hắn nói, còn Bạo ở bên thì cười to.

Phạm Tu nói: “ Chủ Công, thứ cho ta hỏi thẳng, sư thừa của người là ai không? Ta cũng không ngờ người lại thông hiểu binh pháp? Tại sao trận đó, chúng ta lại dùng hỏa công thay gì đánh úp danh trại tặc?”

Những cái gì hắn thắc mắc đều nói ra hết.

Việc dùng kế địa công chặn đường chỉ đánh đòn tâm lý của giặc, rồi còn biết hôm nào thì gió nổi lớn để thuận tiện dùng hỏa công, 1 mồi lửa đốt cháy giặc.

Không phải thời này, binh thư hiếm thấy mà do chiến loạn liên miên phương bắc lại đô hộ bọn hắn chỉ áp bức người dân.

Dùng dân ta để làm sức lao động không cho động đến sách vở.

Nhân Minh cười nhẹ, đáp: “ sư thừa thì ta không tiện nói ra, lão nhân gia ông ta thích ẩn cư không màn thế sự. Còn việc ta dùng hỏa công, ta có thể hỏi hai người được không?”

Hắn nói tiếp: “ Các ngươi hiểu hỏa công không?”

Hai người nhìn nhau, bọn hắn chỉ hiểu sơ qua không hiểu rõ hết.

Bạo đáp: “ không phải là dùng lửa để đốt cháy địch sao?”

Nhân Minh cười, quả nhiên thời này binh pháp vẫn chưa được truyền đi rộng rãi. Hắn bảo hai người ngồi, xuống rồi bắt đầu giải thích.

“ Điểm mạnh của hỏa công, là làm loạn địch, lửa cháy mà địch không loạn thì đem binh tiếp ứng chặn ở ngoài. Như việc ta bảo Phạm Tu đem quân đợi sẵn.”

Phạm Tu cũng gật gù.

“ Phàm là dùng hỏa công phải hiểu 5 việc:

“Cái thứ nhất là hỏa nhân, cái thứ hai là hỏa tích, cái thứ 3 là hỏa trì, cái thứ tư là hỏa khố và cái cuối cùng là hỏa giội”.

Vừa kịp nói chưa dứt thì Bạo đã lên tiếng, chặn lời.

“ cái gì là hỏa nhân, hỏa tích, hỏa khố?”

Nhân Minh lườm nhẹ hắn, Bạo thấy thế cũng cuối đầu xuống. Bây giờ hắn tin phục nhất là Nhân Minh, hắn đã xem Nhân Minh là người thân bậc trưởng bối.

“ cái chúng ta dùng là hỏa nhân, thiêu đốt quân địch, còn hỏa tích là thiêu đốt lương thảo của giặc ta để các ngươi chia ra 4 cánh dùng hỏa công, trong đó cánh phía bắc là nơi là địch để lương thảo.”

Nhấp một ngụm trà, hắn nói:

“ còn về hỏa khố là đốt quân nhu và khí giới của địch, cuối cùng là hỏa giội, đây là cái tiên quyết để chúng ta chiến thắng, hỏa giội tức là dùng tên lửa bắn vào quân trại địch”

Phạm Tu lại lên tiếng nói: “ vậy tại sao chúng ta lại phải đến gần canh năm mới dùng hỏa công?”

Nhân Minh lấy trà thay nước, viết lên trên bàn 4 chữ cách nhau, cả hai nhìn xuống đọc lên thành tiếng.

“Cơ, Bích,Dực, Chẩn”

“ chủ công, đây là ý gì”.

Nghe bọn hắn nói, Nhân Minh cũng được dịp mừng, những kiến thức kiếp trước hắn được áp dụng vào trong này.

“dụng binh thì cái đầu tiên phải hiểu về “ Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa” , đã cầm quân ba thứ trên không hiểu thì quân tất bại”.

“nếu muốn dùng hỏa công thì phải hiểu thiên thời, tối đó ta đã thấy không khí xung quanh thay đổi nhìn lên trời thì trăng đang ở gần vị trí của sao Cơ, ta đã tính đến, tầm vào khoảng canh năm thì trăng sẽ nằm ngay vào vị trí đấy”.

“phàm bốn vào bốn đêm ấy, thì sẽ xãy ra gió mạnh rất thuận lợi để dùng kế hỏa công.”

Nói xong, hắn đặt ly trà xuống như định toàn cục vậy. Hai người kia thì ngơ ngác trong mắt tỏ ra sùng bái và ngưỡng mộ, bọn hắn nếu học được binh thư và tài giỏi như này chắc sẽ thành người nắm đại cục trong thiên hạ.

Không phải là Phạm Tu và Phùng Bạo không thông minh mà bọn hắn ít tiếp xúc qua những thứ như này, nếu để hắn học hết binh pháp của Tôn Tử thì sẽ là người xưng bá một vùng.

1 tuần sau.

Cả tuần này, hắn dùng thời gian để tìm hiểu về địa thế xung quanh, sáng nào hắn cũng đi dạo xung quanh thôn trấn, vẫn là những tiếng rao, bàn tán, mọi người vui vẻ hơn hẵn.

Hắn dừng chân lại ở một dịch trạm gần đó, gọi thêm 1 ấm trà nhỏ. 1 tuần này, hắn có luyện tập võ công với Phùng Bạo và Phạm Tu.

Từ lúc tiếp xúc, hắn tiến bộ vượt bật, chiêu thức “Nhất Đao” của Phạm Tu hắn đã học được nhưng vẫn chưa thành thục cho lắm.

“mở thông tin cá nhân”

“Kí Chủ: Nhân Minh

Võ Lực: 70 Trí Lực: 87Mị Lực: 78 Thống Soái: 79

Vật Phẩm: 1* tọa kỵ, 1* triệu hoán.

Vũ Khí: không.

Kỹ năng: Nhất Đao ( chưa thành thục).

Tọa Kỵ: Thiên Vân Mã.

Triệu Hoán Tướng: Phạm Tu, Phùng Bạo.

Điểm Chiến Tranh: 382 điểm.”

Cái hắn chú ý là xuất hiện thêm một cái kỹ năng, còn có Thiên Vân Mã hắn vẫn chưa biết gì về thớt mã này cho lắm.

“Cho ta kiểm tra về Thiên Vân Mã đi”.

“Thiên Vân Mã: thân ngựa to khỏe, chân chắc, bờm dài có màu xanh nhạt, kỵ chạy một ngày 50 dặm không biết mệt, chuyên cho đại tướng cầm vũ khí nặng trên xa trường”.

Nhân Minh thầm khen một tiếng: “ ngựa tốt”.

Lúc đầu hắn định đem ngựa này để dành cho mình cưỡi, nhưng hắn biết mình không có thể cầm vũ khí nặng, nên ý định này dập tắt ngay tức thì.

Hắn muốn là một người cầm kiếm đại tướng quân, chứ không phải là cầm đại đao hay thương để đánh một một với người khác.

Rời khỏi không gian hệ thống, hắn cầm lên ly trà thưởng thức từ từ. Cũng tiện thể nghe ngóng tình hình.

Thời này, nơi lấy thông tin tốt nhất là các dịch trạm và dịch quán. Ở đây rồng rắn đều có.

Mọi người ngồi bàn tán, trò chuyện phiếm với nhau.

“ngươi biết tin gì không? Ta nghe nói Đỗ Cảnh Thạc đưa Ngô Xương Ngập về lật đổ Dương Tam Kha rồi. Hắn còn tự phong mình làm thái úy nữa.”

“ta cũng có nghe tin tức này.”

“ Cả việc Lã Đường nhường lại chức chỉ huy sứ của mình cho Phó tướng của hắn nữa, việc này đang được lan truyền rộng rãi.”

Hắn ngồi nghe một lúc rồi đứng dậy thanh toán rồi ra về.

Nhân minh cũng nghĩ thầm bọn hắn hành động sớm hơn ta dự tính.

Có lẽ nên chiêu binh, dựng cờ khởi nghĩa sớm thôi.

Hắn thầm nói:

“ hệ thống, cho ta mở 1 lần triệu hoán mãnh tướng”.

“Đing.... chúc mừng kí chủ..”

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.