Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng Ngầm

Tiểu thuyết gốc · 2479 chữ

Chương 6: Sóng Ngầm.

Tuy hắn mồ côi từ nhỏ, nhưng kiếp trước hắn đã từng có một gia đình thực thụ, nhìn cảnh hương thân phụ lão khóc thương người thân, dù có sắt đá đến đâu cũng động lòng. Tuy ở đây, đối với phụ mẫu của mình hơn không có 1 tia kí ức, nhưng hắn rất mong có ai đó vỗ về an ủi hắn, người thân duy nhất của hắn lúc trước là tứ thúc cũng đã ra đi, khi hắn bảo Phạm Tu đi tìm nhưng không tìm được thi thể, hắn biết trong rừng có tìm được thì thể cũng như mò kim đấy bể.

Càng vì mọi người hắn càng kiên định, cái hắn muốn là 1 đất nước không có chiến tranh loạn lạc, không có cướp bóc, không có ai phải chịu khổ chịu rét. Cơ mà xét cho cùng, một quốc gia, ai cũng giàu có thì quốc gia đó khó mà bền lâu được.

“các hương thân, ta biết mọi người rất đau khổ nhưng bây giờ đau khổ thì được gì, không lẻ mọi người định để họ nằm ngoài này sao? Mọi người cứ đau thương như thế họ ở suối vàng sao mà yên lòng cho được”.

“ mọi người nghe ta, đem thi thể họ an táng cho thật tốt, rồi chúng ta tính đến bước tiếp theo”. giọng nói hắn vang vọng, qua tai từng người.

Mọi người bắt đầu, dừng thương cảm lại, họ phải giấu cái cảm xúc đau thương đó vào trong người, tuy biết nó sẽ ảnh hưởng họ đến cả đời, nhưng cuộc sống vô thường, sinh ra và mất đi chỉ trong một ý niệm. Hắn và phạm tu, giúp mọi người đào hố, chôn cất những thi thể gần thôn trang, bây giờ thôn trang không còn gì ngoài khói bụi và đống tro tàn, hắn bảo mọi người tìm các gốc cây tạm thời ngủ qua đêm nay, ngày mai bắt đầu xây dựng lại.

Sáng hôm sau,

Hắn và Phạm Tu bắt đâu dọn xung quanh thôn, ở trong thôn bây giờ chỉ có người già và trẻ nhỏ, ngoài hắn và Phạm Tu có sức lực ra thì không còn ai nữa, võ lực của hắn đã đạt 64, chặt phá cây rừng cũng đơn giản hẵn.

Đối với võ lực hắn đã có 1 khái niệm, người chăm chỉ tập luyện thể lực từ lúc nhỏ đến gần dậy thì, võ lực sẽ rơi vào 40 đến 50, còn luyện tập võ công, khắc khổ sẽ rơi vào 60 đến 70 điểm, những người trên 80 đa số là người có võ công cao cường, tay nâng vài chục cân cũng là chuyện thường, còn từ 90 trở lên, thì hắn chưa rõ, nếu xem về Phạm Tu mà đạt đến đỉnh phong, có khi mình hắn có thể đấu 100 người cũng nên.

Mọi người trong thôn tỉnh dậy thì bắt đầu thu dọn tàn cuộc, còn hắn thì đi chặt cây gỗ to để về dựng lại những căn nhà, lấy kiến thức của người hiện đại, hắn cũng hiểu sơ lược về các dừng nhà bằng gỗ cho kiên cố, Hắn nhờ Phạm Tu đi tìm tre để về dựng cái chông bẫy để tránh thú dữ, tre là đặc sản của nước ta, chỉ cần trong rừng có nguồn nước là nơi đó có thể sẽ có tre mọc, nó dẻo và có sức bền, dùng để xây dựng hoặc làm vũ khí vẫn được. Hắn dựa theo trí nhớ, trước tiên dùng gỗ to là trụ, vì nhà gỗ trụ cột là thứ quan trọng, hắn làm nhà gỗ đơn giản, 4 trụ cột, xong xẻ gỗ to để thành tấm để làm tường, nhờ có Phạm Tu lực đạo xẻ gỗ đơn giản hẵn.

1 tuần sau,

Trời vừa sáng, mọi người vừa ngủ dậy sau 1 tuần mệt mỏi để dựng thôn làng, thì đã thấy Nhân Minh và Phạm Tu đã dậy từ khi nào rồi, 2 người họ đang tập luyện võ công, quyền vung ra rắn chắc, một quyền rồi một quyền, nhất quyền toái đá.

Từ khi được phạm tu luyện tập cho, hắn võ lực tăng tiến kha khá, từ 64 bây giờ đã lên được 68, đến Phạm Tu cũng không ngờ hắn có tư chất như vậy mới có một tuần đã tiến bộ vượt bật. Nhìn thấy mọi người đã dậy, hắn định sẽ nói với mọi người lời từ biệt rồi lên đường.

“ Các hương thân, thời gian qua ta đã giúp mọi người củng cố lại thôn trang, đối với ta nơi này đã không còn gì để vướng bận nữa, ta bây giờ nói lời từ biệt với mọi người, nếu mọi người ai đồng ý đi với ta thì cứ theo, ai ở lại thì ta không cản, nhưng ở lại sẽ tốt cho mọi người hơn, số lương thực từ bọn thổ phỉ đủ để mọi người sống qua ngày”. hắn nói.

Từ trong thâm tâm, mọi người muốn đi theo hắn, ở đây bọn hắn vẫn sợ hãi nhưng nếu đi theo thì họ sẽ rời xa nơi “chôn rau cắt rốn” của mình.

“cảm ơn, ý tốt của con, bọn ta sống ở đây lâu rồi, sinh ra ở đây thì chết cũng ở đây, ngươi cứ đi đi cố gắng sống cho tốt, không làm quan thì cũng được làm cướp, đừng để bá tánh khổ là được”.

“đúng rồi, hài tử ngươi cứ đi đi”.

“ca ca, ngươi bảo trọng”.

Mọi người ai cũng không đi, hắn cũng đành thở dài, đi với hắn, chưa chắc là 1 chuyện tốt, ra chiến trường cửu tử nhất sinh, một lần mất đi người thân đã đủ để họ cảm nhận rồi. Quay người, rời đi hắn hiện tại vẫn chưa biết nơi này là đâu của Đỗ Động Giang, nhưng theo trên bản đồ mà hắn nhớ chỉ cần đi theo hướng đông bắc sẽ đến được thành cổ loa.

“Phạm Tu, lúc trước huynh đến đây có biết đâu là đâu không”?

Tuy là được triệu hoán ra, nhưng Nhân Minh chắc Phạm Tu không phải cứ như thế mà xuất hiện. Phạm Tu cũng trầm ngâm một lúc rồi nói.

“ ta cũng không xác định đây là nơi nào, nhưng lúc trước tới ta có thấy 3 ngọn núi xếp gần nhau, chỉ có như thế thôi”.

Ở Đỗ Động Giang mà có 3 ngọn núi xếp vào nhau thì chỉ có là núi 3 ngai hay được gọi Là Núi Hoàng Xá, nơi này tiếp giáp đa số là nhiều thôn làng và cũng gần ở trấn Quốc Oai. Giờ chỉ cần đi theo hướng đông bắc là sẽ đến Cổ Loa, nhưng đối với hắn hiện tại đến Cỗ Loa bây giờ cũng không được gì chi bằng đi đến Phạm Bạch Hổ để mượn binh hoặc là tự tìm cách chiêu mộ binh mã rồi chờ thời cơ phục kích.

“ Đi, Phạm Tu huynh, chúng ta hướng về phạm gia của ngươi thôi”.

Cùng lúc đó, Thành Cổ Loa.

Dương Tam Kha đang ngồi trong thư phòng, khuôn mặt đăm chiêu cầm trên tay bức tấu thư.

“người đâu, cho mời Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi vào cung, ta có điều cần nói với bọn hắn”. hắn trầm giọng nói với thị vệ.

Hiện tại hắn đã giành ngôi thành công, nhưng Ngô Xương Ngập đã chạy trốn được bây giờ còn không truy ra được, nếu để hắn ở ngoài đó thì ngôi vua của hắn không giữ được lâu nữa. Hắn phải nghĩ cách thật nhanh không thì sẽ có người đứng lên chống lại hắn.

“ Ta Đỗ Cảnh Thạc, Tham kiến bệ hạ”.

“Ta Dương Cát Lợi, tham kiến bệ hạ”.

Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi bấy giờ vẫn còn ở lại Cổ Loa, nghe tin Dương Tam Kha triệu kiến, bọn hắn biết chắc là có chuyện rồi.

“Trong các chỉ huy sứ, ta tin tưởng Cảnh Thạc nhất, nay Ngô Xương Ngập vừa chạy trốn, lòng ta không được yên nên mời khanh vào triều để mong khanh giúp ta vây bắt Ngô Xương Ngập, không biết ý khanh thế nào?”. nhìn đăm chiêu vào Đỗ Cảnh Thạc rồi nói.

Cảnh Thạc trong lòng có một tia cự tuyệt nhưng nét mặt hắn vẫn như thường, không dám có một chút dị dạng. Dù sao Ngô Xương Ngập cũng là con trai của Ngô Vương, khi xưa còn Ngô Vương chinh chết cũng có tình nghĩa, bây giờ Dương Tam Kha muốn diệt Ngô Xương Ngập hắn thật không ra tay được.

“Bệ Hạ, Đỗ Động Giang của ta bây giờ thổ phỉ hoành hành, ta phải chỉnh đốn lại quân ngũ để còn tiêu diệt bọn chúng nên khó lòng mà chấp nhận. Bệ hạ, cho ta thời gian 1 tháng, ta dẹp xong đám thổ phỉ này thì sẽ nhận lệnh”.

Nghe xong những lời mà Đỗ Cảnh Thạc nói, sắc mặt của Dương Tam Kha hiện rõ nét không vui, có pha chút tức giận, hắn trầm giọng quát:

“hay lắm, Cảnh Thạc ta chỉ nhờ ngươi làm một việc đơn giản thế mà người lại từ chối, lời của ta ngươi thật không xem ra gì sao”.

Thấy hắn nghiêm mặt tức giận, Cảnh Thạc cũng định phản bác lại.

“Bệ Hạ, ta...”

“ Người không cần nói, ta phong ngươi làm là Chủ Soái, Dương Cát Lợi làm phụ soái đem quân đi vây bắt Ngô Xương Ngập, kẻ nào trái mệnh chém theo quân pháp”.

“tạ bệ hạ”.

Cắn răng chấp nhận đề nghị của Dương Tam Kha, hắn cũng không dám làm trái mệnh, cái giá của trái mệnh hắn trả không nổi. Vừa ra cửa nam, hắn sắc mặt thay đổi, 2 tay nắm chặt, tức giận. Cát Lợi bên cạnh nhìn thấy thế cũng thở dài, hắn biết Cảnh Thạc vì sao mà tức giận.

Đi ra cửa nam hắn về khách điếm, trong đó có một cái trung niên tầm 30 tuổi, mặt chữ giáp, để râu, nho nhã lễ độ cứ khí chất của bậc thánh hiền. Hắn nhìn khung cửa thấy, Cảnh Thạc quay về cười rồi đặt thư pháp xuống.

“ nhìn nét mặt của tướng quân không được tốt, ta đoán chắc là đã có chuyện, không biết có thể giải bài cho Cảnh Cao biết được không?”.

Thấy Lê Tắc hỏi , Cảnh Thạc cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống cầm lấy ly trà nóng, một ngụm rồi nói.

“hôm nay Bệ Hạ, truyền ta vào là để cho ta đem quân đi truy bắt Ngô Xương Ngập, nhưng trong lòng ta có chút không nỡ, dù sao đó cũng là con trai của Ngô Vương. Nhưng giờ bệ hạ đã hạ chỉ thì ta phải tuân theo thôi, Cảnh Cao ngươi có thể giúp ta được không?”

Nghe được những lời Cảnh Thạc nói, Lê tắc cũng hiểu được phần nào, hắn biết trong lòng của Đỗ Cảnh Thạc cũng có tham vọng đến ngôi vua nhưng không dám hành động càng vì sợ các Chỉ huy sứ khác liên thủ đánh hắn. Bây giờ, các chỉ hy sứ càng lúc càng mạnh đang có xu hướng bành trướng ra bên ngoài, muốn đánh thật không phải là chuyện dễ.

“vậy ý của tướng quân là muốn kháng lệnh,? ta hiểu rõ tướng quân sợ các sứ quân khác, nhưng bây giờ bọn hắn đang rục rịch đại thế đã định, ta đoán Dương Tam Kha ngồi trên ngôi vua không được bao lâu.”

“ thay vào đó, ta có 1 kế này không biết tướng quân có muốn nghe?”

“Cảnh Cao có gì cứ việc nói?”.

“tướng quân bây giờ cứ đồng ý với Dương Tam Kha, nhưng chỉ dùng 1 nữa binh lực, còn 1 nữa binh cứ để ở thành quèn. Khi bắt được Ngô Xương Ngập thì trợ giúp hắn, đối nghịch lại Dương Tam Kha, dân chúng chỉ coi con Của Tiền Ngô Vương chỉ không xem trọng 1 kẻ cướp ngôi, đến khi đó dùng Ngô Xương Ngập làm cờ để có quyền đánh Dương Tam kha”

“1 nữa binh lực ở Thành Quèn bao lây cánh phía tây chắc hẵn Dương Tam Kha đếnn khi đó không thể nào chạy thoát được ”. từng chữ nói ra, trên gương mặt Cảnh Cao cười nhẹ.

“ Kế hoạch quả nhiên chu toàn, Dương Tam Kha sẽ không ngờ đến chuyện này. Ta sẽ nghe theo Cảnh Cao”.

Nói xong hắn thông báo cho binh sĩ, ở thành Quèn chuẩn bị binh lực và khí giới để chiến đấu.

Cùng lúc đó, Tế Giang

Rừng núi, sông ngòi ở tế giang thoáng hơn ở đỗ động giang nó không um tùm nhưng hùng vỹ, cảnh sắc tươi mới không u tối. Sông ngòi ở đây đa số là sông lớn, nó nối nhau với các con sống khác nên rất thuận lợi cho thủy chiến.

Ở một đoạn trên con sông, có 2 người, nhìn tầm 20 đến 21 tuổi, nam thì khôi ngô tuấn tú khí chất đường hoàng, nữ thì tuyệt sắc giai nhân khó người sánh bằng. Bọn họ vừa trò chuyện vừa câu cá.

“Thiên Hinh, ta với muội là vợ chồng đã được 20 mấy năm, chúng ta thanh mai trúc mã, cũng đã có hoảng nhi, bây giờ Ngô Vương mới mất, Tam Kha lên ngôi ta thấy các sứ quân chuẩn bị rục rịch, ta lo lắng cho muội và hoảng nhi, không yên lòng mà ra trận”.

Lý Chiêu Hoàng bật cười, rồi nói khẽ.

“huynh yên tâm, ta có thể tự bảo vệ được mình, ta tin huynh sẽ nhất chiến thành danh, công thành danh tọa”.

Trần cảnh cũng chỉ có cười nhẹ, hắn biết hiện tại lúc này chú của Trân Thủ Độ đang cầm mọi binh quyền của Lã Đường trong tay, cái bến đỗ này thật là biến toan tính. Từ khi gia nhập Lã Đường, Trần Thủ Độ đã cố gắng mua chuộc nhân tâm thâu tóm hết thẩy, bây giờ Lã Đường có khi chỉ là con cờ của Trần Thủ Độ.

P/s : trong 1 tuần trước, ở ta xuất hiện loài sinh vật ghê gớm có tên là covid :< ta đã phải cận thận. Nhưng kết quả, vẫn bị triều đình mang đi. Trong thời gian, đó ta trải qua tương đối thỏa mái. Bây giờ, triều đình cho ta ra vì ta không bị loài sinh vật đó gây hại! Từ hôm nay bắt đầu trở lại!

Cảm ơn!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.