Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dụng Kế Bình Tặc.

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Chương 8 : Dụng Kế Bình Tặc.

“ Ta cũng thấy được thành ý của ngươi, nhưng bây giờ thời thế khác, chỉ với 2 người ta cũng không muốn đem huynh đệ của ta ra hy sinh”.

“ Nếu như người bên cạnh ngươi đánh thắng được ta, thì ta sẽ đi theo ngươi quyết không chối từ”.

Hắn nghe những lời Nhân Minh nói tâm cũng có chút động, cơ mà chọn hắn chỉ đến 2 người có ý chí muốn thiên hạ thái bình không là chưa đủ. Hôm nay, Nhân Minh đem quân theo chiêu mộ, hắn sẽ không nói 2 lời mà đi theo.

Nhân minh cũng nheo mắt nói: “ ngươi có chắc là muốn đánh với Phạm Tu”.

Phùng Bạo cười nói: “ có gì mà không, ta thấy hắn không phải người thường, bọn ta chỉ so chiêu ta sẽ không đánh hắn bị thương”.

Phùng Bạo mọi thứ bây giờ đã đạt đến đỉnh phong, còn Phạm Tu thì chưa đạt nếu mà đạt đến đỉnh phong thì hắn đã nói Phạm Tu ra tay ngay lập tức.

Đừng nhìn Phạm Tu bây giờ 85 chỉ số, nhưng đối với 90 võ lực của Phùng Bạo đánh Phạm Tu dư sức, nên bây giờ hắn phải dùng cách gì đó để cho Phạm Tu, phải thắng trận này.

Hắn nhìn phạm tu rồi nói : “ phạm tu, huynh thấy thế nào?”

Phạm Tu cũng không phải người ngốc, nếu đánh nhau với Phùng Bạo hắn biết mình ở đâu, đánh với Phùng Bạo hắn sẽ không đánh lại.

Phạm Tu nói: “Bạo huynh, nếu như luận về lực đạo ta chắc sẽ không đánh lại huynh, nhưng nếu bàn về đao pháp ta hơn huynh một bậc. Ta thấy huynh, trời sinh thần lực thì chắc sẽ không am hiểu binh khí nhỉ?”.

Nghe đoạn đầu thì Phùng Bạo cũng gật gù, dù sao ở đây chưa ai là đối thủ của hắn cả tuy Phạm Tu cùng với những người khác, khác nhau nhưng cũng vậy đối với sức mạnh hắn chắc, Phạm Tu không đở nổi 10 chiêu.

Nhưng khi nghe câu sau, hắn cũng nhíu mày, đối với hắn có lẽ sài tốt nhất là đại đao, nhưng cũng không thuần thục và điêu luyện cho lắm. Tuy chưa biết thực lực của Phạm Tu, nhưng hắn tuy mình ăn chắc Phạm Tu, dù sao hắn cũng có ngạo mạn, tự cao nên việc mà hắn nghĩ solo 1 vs 1 với phạm tu là chuyện thường.

Phùng Bạo tự tin nói: “ sao lại không, ta am hiểu nhất là đại đao, hừ.. hạ ngươi ta không cần dù lực.”

“ đi theo ta ra sân luyện võ, ta cho ngươi biết như nào là đao pháp.”

Nói xong, hắn phóng ra ngoài cầm ngay đại đao lên múa vài đường rồi đặt mạnh xuống, vị trí hạ xuống lõm một vùng nhỏ.

Đại đao còn được là “ Nguyên soái của trăm quân” thường được dùng cho chiến tướng trên lưng ngựa, nay Phùng Bạo lại dùng để tỉ thí. Đại đao của Phùng bạo dài khoản 1,6m lưỡi đao cong sắc bén.

Phạm Tu cũng ra sân, rút bên hông Phá Lãnh Đao của mình ra, ánh đao sáng lên, lưỡi đao sắc bén tuy là khoái đao ( đao cỡ nhỏ ) , đừng vân trên cán đao hiện lên rõ rệt.

Chính Nhân Minh cũng có chút cảm thán về Phá Lãnh Đao của Phạm Tu, nó quá đẹp đẽ và sắc bén.

“ Hảo Đao”.

Phùng bạo nói: “ Phạm Tu, Chuẩn bị đi, tiếp ta một đao.”

Nói, hắn để đại đao phía sau vung lên, chỉ dùng đao pháp không dùng lực. Lưỡi đao bỗ về phía vai Phạm Tu, Phạm Tu ngẩng đầu,tay cầm Phá Lãnh Đao vung ngang cản lại đại đao của Bạo.

Keng..

“Đao tốt, có thể đở được nhất đao của ta”

Hắn tiếp tục, dùng đại đao chém ngang bụng của Phạm Tu, lần này khí thế của hắn đã tăng lên không ít, cái này đao mà bị chém trúng chắc hẵn sẽ chết không nghi ngờ.

Phạm Tu, chắc đao xoay lưỡi đao xuống để ngang bụng, hai thanh đao lại lần nữa va vào nhau, tiếng keng keng của binh khí vang lên. Bên ngoài, mọi người không khỏi hò reo.

Tiếp tục bọn hắn lại trao đổi chiêu thức với nhau, chỉ ở mức độ thăm dò chưa bên nào chịu dùng thực lực chân chính. Đại đao của Bạo chém xuống, Phạm Tu né kịp,xoay người tay cầm đao cũng vì thế mà xoay theo, ánh đao theo hướng ngực Bạo mà đánh tới. Lần này, hắn không kịp rút lại đại đao, chỉ còn thuận thế, ngã người ra sau, nằm xuống thuận nước đẩy thuyền hắn dùng chân xuất ra một cước.

Phạm Tu, xoay đao để ngay trước ngực đỡ được một cướp đó, hắn bị đánh lùi lại 3 bước, tay cầm đao run nhẹ. Hắn âm thầm kinh hãi, loại lực lượng này khó mà đánh trực diện.

“Bạo, ngươi dùng lực lượng rồi nha, trận này coi như ta thắng chứ?”

Bạo nói: “ thắng thua gì cứ để sau, ta ngươi 2 người còn chưa dùng đao pháp há lại một chút đó lại định đại cục.”

“chuẩn bị đoán ta một đao.”

Lần này, cả người hắn khí thế khác hẵn, đại đao để ngang kéo lê trên mặt đất, hắn gầm lên 1 tiếng rồi nhảy lên vung một đao xuống.

“Đoạn Đao được kích hoạt võ lực của Bạo là 90, kích hoạt Đoạn Đao +2 điểm, võ lực là 92”.

Một đao này xuống như muốn đoạn cả sơn hà, khí thế nuốt trời. Phạm Tu cắn chặt răng cần Phá Lãnh Đao lên tiếp nhận thay vì tránh né.

“Nhất Đa được kích hoạt võ lực của Phạm Tu là 85, kích hoạt Nhất Đạo +3 điểm, võ lực là 88”

“Thần Nộ được kích hoạt lần thứ nhất võ lực của Phạm Tu trong lúc hắn muốn toàn lực chiến đấu + 5 điểm vũ lực, võ lực hiện tại là 93.”

Hai tay cầm chắc phá lãnh đao, tựa thế vung thật mạnh, khí thế lần này của Phạm tu hơn Bạo một bậc, luận khí thế bây giờ đã ăn Bạo, luận đao hắn cũng ăn.

Đao hắn như mãnh long quá giang vậy, đao này đừng nói là người đỡ, nếu chém ra thì huyền thiết cũng phải vỡ.

Đại đao của Bạo gặp Phá Lãnh Đao như trứng chọi đá, chỉ trong một đao thì bị đánh đến vỡ vụn.

Keng keng..

Bạo bị cái này lực đẫy về phía sau, kinh ngạc nhìn Phạm Tu, hắn không ngờ trong lúc đó thế mà phạm tu lại ra chiêu ghê gớm đến vậy, loại này đao pháp không phải bình thường đao pháp mà hắn học được.

Bạo nói: “ được rồi, ta thua, lúc đầu do ta dùng lực trước thua người không thể trách được”.

Rồi hắn đi đến trước người Minh Nhân, quỳ gối nhìn thẵng vào Nhân Minh dõng dạc hô to.

“ Ta Phùng Bạo, hôm nay, theo Chủ Công dù lên núi đao biển lửa, quyết không từ nan”.

Phùng Bạo hắn làm người, tuy ngang ngược, tự cao nhưng hắn biết mình đã thua thì không nên cố chấp, làm người quan trọng là giữ chữ tín, đã làm tướng thì phải hiểu rõ ngũ đức là trí , tín, nhân, dũng,nghiêm. Đã không có 5 đức này khó mà thành một vị tướng tài.

Nhân Minh vội vàng lại nâng Bạo lên, cảm thán.

“Được rồi, ta ngươi không cần phải như thế, ta xem mọi người đều là huynh đệ không nhất thiết phải quỳ gối.”

Bạo đối với Nhân Minh hảo cảm tăng lên một bật mới.

“Đing... Chúc Mừng Kí chủ chiêu mộ được Cuồng Bạo Đại Vương Phùng Bạo, do lần đầu chiêu mộ tướng bản địa nên được tặng 1 lần quay thưởng”.

“tiện thể, cho ta mở 2 lần quay thưởng đi.”

Âm thanh hệ thống vang lên : “

Đing... bắt đầu mở 2 lần quay thưởng.”

“ Chúc mừng kí chủ quay trúng Thiên Vân Mã”

“Chúc mừng kí chủ quay trúng Thương Hải Đao”

“ hai vật này đã được hệ thống lưu trữ, khi nào kí chủ muốn đem ra, chỉ cần 1 ý niệm nó sẽ xuất hiện”.

Hắn nhìn sắc trời, đã là gần trưa hắn nói mọi người chuẩn bị đồ ăn đêm nay chúng ta mở tiệc. Bạo sai người đem ngựa hắn vừa đánh chém ra làm thịt, thời đó thịt ngựa rất đắt chỉ có phú hào thương nhân mới có ngựa, ăn được một bữa thịt ngựa bù được một ngày cơm.

Tối đó, mọi người gần 30 40 mươi người, tu tập vui đùa, nhảy múa hát ca, ánh lửa bập bùng người người nâng ly với nhau cười ha hả. Nhân Minh, Phạm Tu và Phùng Bạo 3 người nâng ly uống cạn một hơi.

Nhân minh nói : “ ta thấy tuy trấn này, mọi người sinh hoạt thoải mái, nhưng theo ta biết ở đây vẫn chưa có binh lính hay quan lại đến đây. Nên mức độ an toàn của trấn, có lẻ dồn hết vào người của ngươi đúng không Bạo”?

Bạo đáp : “ đúng vậy, ở trấn này nhìn có vẻ yên bình là do bọn tay đứng lên bảo về, ta hiểu địa thế xung quanh trấn nó dễ thủ khó công, tuy ở đây cũng có sơn tặc đánh đến thôn, lần này bọn hắn đến ta cũng đều đánh lui, ta cũng thử đánh bọn hắn nhưng không được”.

Bạo nói tiếp: “ bọn sơn tặc dựng trại nơi thấp, nhưng xung quanh lại là cái bờ đá tạo thành hình tròn bảo về, muốn đánh trực diện đến bọn hắn thì phải đi theo đường chính vào bờ đá đến khi đó, thì bọn hắn đã phát hiện ra chúng ta.”

Nhân Minh nhìn về phía phạm tu, nghe vậy Phạm Tu cũng gật đầu, hắn bây giờ chỉ cần Nhân Minh nói ra thì hắn đều nghe theo.

“ theo như ngươi nói, thì các bờ đá này không ai canh gác?”

Bạo nói: “ đúng, bọn hắn chỉ bảo về sơn trại của mình không canh phòng bờ đá, ta lúc trước trèo đến bờ đá quan sát, bọn chúng hơn 100 tên giặc, ta không biết tại sao bọn chúng lại có vũ trang đầy đủ, nhưng đoán chắc đây là bọn hắn cướp được từ quân đội nào đó của triều đình”.

Nói một hồi, Bạo đem địa đồ bọn thổ phỉ ra cho Nhân Minh xem, trong địa đồ ghi rõ sơn trại được nằm nơi thấp xung quanh có bốn bãi đá lớn, có một đường chính thông với sơn trại. Ngẫm một hồi, hắn nhìn ra ngoài trời, hôm nay trời không sao, có chút gió lạnh, khói của đống lửa có vài dấu hiệu cuộn xuống. Nhìn xong, hắn mĩm cười.

“ Nếu như ngày mai chúng ta đi đánh thổ phỉ, thì các ngươi nói chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”

Bạo đáp ngay lập tực: “ không đánh 3 thành”.

Nhân Minh cứ thế mà cười ha hả, quả nhiên Bạo nhìn tuy giỏi nhưng không bằng người hiện đại như hắn, cái hắn hiểu là thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Thiên thời, địa lợi tức là nắm rõ qui luật vận hành của thời tiết và trời đất, nóng, lạnh, mưa, gió đó tức là thiên thời. Còn địa lời là hiểu địa hình, gần xa, hiểm trở, bình dị hay chật hẹp chỉ cần nắm được các yếu tố này. Bọn hắn tất thắng.

“cớ sao Chủ Công lại cười?”

Bạo cũng không hiểu tại sao Nhân Minh cười, tuy hắn có chút không phục vì nhận Nhân Minh nhưng giờ đã là bề tôi thì phải trung với chủ, quyết không hai lòng.

“ nếu như ngày mai chúng ta tấn công lên sơn trại của giặc, ta đã thấy chúng ta có hơn 7 thành cơ hội thắng”.

Lần này đến lược Phạm Tu thắc mắc : “ không biết chủ công có cao kiến gì ?”

Hắn cũng nói rõ kế hoạch cho 2 bọn hắn biết : “ ngày mai, chúng ta 30 người mỗi người mang theo bao lớn đất, dùng kế thổ công để chặn lại đường đi của chúng. Đến giờ thìn, ta đã nhìn ra thời tiết ngày mai sẽ rất thuận lợi cho chúng ta dùng được kế hỏa công.”

“ dùng đất đá chặn đường chính, quân ta phục sẵn trên bãi đá dùng dầu hỏa và tên lửa bắn vào trại địch, thêm thời tiết thuận lợi sẽ tạo thế lửa lớn quân giặc ất thua to.”

Phạm Tu và Bạo nhìn nhau, trong mắt họ ai cũng ngạc nhiên đến lạ thường, không ngờ một thiếu nhiên nhỏ như này đã nghĩ ra được kế sách. Bọn hắn chọn đúng người rồi.

“ bây giờ, bảo các huynh đệ đi nghỉ sớm, canh 5 ngày mai chuẩn bị đủ chúng ta quyết một trận dẹp sạch quân giặc.”

Bạo nhanh chân ra nói rõ với các huynh đệ ngoài, bọn hắn ngày đêm luyện tập là chỉ chờ để có một ngày lên chiến trường thực thụ. Tuy bây giờ đánh chỉ là thổ phỉ, nhưng giết mấy tên thổ phỉ này không được thì nói gì giết địch nơi xa trường chân chính.

Phạm Tu quay người sang hỏi Nhân Minh: “ Chủ Công, làm sao người biết ngày mai thì xãy ra chuyện gì? Người tính được cả thiên cơ sao?”

Nhân Minh chỉ cười nói : “ Đi nghỉ sớm, mai sẽ là một trận chiến mới đây.”

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.