Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khải Hoàn Trở Về

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Chương 9

Bọn hắn thu xếp đồ đạt, dập lửa rồi vào ngủ.

Canh 4, tháng 10, năm 950.

Thời tiết đã chuyển biến xấu,bọn hắn cũng đã thức dậy sớm, chuẩn bị vũ trang đầy đủ, mỗi người mang bao đất lớn, bên hông mang theo cung tên và dầu hỏa, vũ khí hay sĩ khí đều đầy đủ.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên Nhân Minh mặc giáp, hắn mình kĩ lại mình cũng có chút suất khí, dù sao thì 70 điểm mị lực cũng không phải là cho chó ăn.

Phạm Tu bên cạnh, người mang khải giáp đen, bên eo là Phá Lãnh Đao, khuôn mặt thanh tú uy phong lẫm liệt, khí chất nhưng bật lão tướng trên xa trường vậy. Dù là Bạo hay Phạm Tu đều ăn đứt về khí chất lẫn độ đẹp trai. Minh so với họ như cóc và thiên nga vậy.

Tinh thần đã tới.

Ba người bước ra, 40 người đã chuẩn bị đầy đủ, vũ khí, đèn đuốc thì làm theo những gì Nhân Minh nói, hạn chế nhiều, đễ khỏi bị địch phát hiện.

Nhân Minh bước lên nói to:

“mọi người, trong đây ai cũng là người luyện võ lâu năm, mọi người luyện võ là để xung quanh ra chiến trường. Nay trên núi có tặc làm loạn, bọn hắn chuyện ác nào cũng làm, mọi người có thể khoanh tay mà đứng nhìn sao.”

“ muốn sống được hòa bình, thì chỉ có thế đứng lên, đã có chí muốn ra xa trường giết trăm địch lập công, thì phải dẹp yên cái việc nhỏ trước. Đến cả mấy tên tặc trên núi mà không làm được thì chúng ta có thể làm gì trên chiến trường, mọi người nói đi, chúng ta bây giờ cần làm gì?”

Mọi người ở dưới bắt đầu đồng thanh hô to :

“giết giặc giữ thái bình”

“giết”

Thấy mọi người đều đồng lòng, hắn cũng gật đầu,rồi nói tiếp :

“ Bây giờ, tất cả nghe theo ta chỉ huy, ta bảo mọi người công thì mọi người không được lùi, kẻ nào má dám trái lệnh xử theo quân pháp.”

“ bốn mươi người, chia làm bốn chi đội, mỗi đội mười người nghe theo hiệu lệnh của ta, nghe rõ chưa?”

Mọi người nghe xong, tinh thần như được đẩy cao :

“ rõ.”

Nhân Minh nói: “ Vậy thì xuất phát”.

Bọn hắn 43 người nhanh chân xuất phát trong đêm, lặng lẽ mà đi cố gắng không gây tiếng động. Đi theo con đường mòn mà Bạo đã chỉ trên địa đồ, đến ngã rẽ mọi người chia ra 4 hướng. Đường đến trại thổ phỉ cũng khá gần, đi tầm 1h đồng hồ là đã đến.

Theo những gì đã bàn, bọn hắn dập tắt tất cả đuốc đi, lặng lẽ dùng bao đất, chặn ở đường chính mỗi người một bao, 43 bao đã chất thành đống cao. Kế thổ công này của Nhân Minh, chủ yếu là để hù dọa bọn chúng, nếu trời tối bọn hắn thấy các đường đã bị chặn lại doanh trại bị đốt thì lòng quân không yên.

Hắn đứng trên vách đá nhìn xuống, trại giặc tầm hơn 100 tên địch, 4 tên đứng phía trước canh gác còn lại đa số đều uống rượu ăn thịt không khí rất vui vẻ, bọn hắn đâu biết rằng đây là bữa ăn cuối cùng cũng bọn hắn.

Nói ra cũng lạ, địa bộ phận này là do Đỗ Cảnh Thạc cai quản nhưng số sơn tặc phổ phỉ còn nhiều hơn các thôn làng, cũng không biết Đỗ Cảnh Thạc làm gì trong thời gian qua mà để như này.

Nếu hắn là chỉ huy sứ cai quản 1 nơi như này, thì hắn trước tiên điều tra dẹp hết thổ phỉ, rồi đến khai hoang đất đai giúp dân canh tân đất, để họ sống ấm no.

Với dự tính nãy giờ, từ đoạn đường đi đến, bây giờ là mai phục trên này. Hắn suy đoán chắc cũng đã gần sắp hết canh 4, không phải là hắn đưa ra không có kết luận dựa theo vị trí mặt trăng và không khí. Theo hắn tính ấp suất không khí đã bắt đầu hạ xuống, có lẽ sắp đến canh năm rồi.

Đợi tầm một lúc lâu.

Trời bắt đầu nổi gió lớn, khói bụi bây mù mịt, tuy không thấy rõ nhưng đây cũng là lợi thế cho bọn hắn. Bọn thổ phỉ thấy trời nổi gió lớn, đã rút hết vào trại không ra ngoài. Gió càng lúc càng lớn dần, do trại địch nằm ở dùng trũng thấp gió có ấp suất mạnh hơn.

Hắn quay sang nói với Phạm Tu:

“ Phạm Tu huynh, chuẩn bị thôi nào thời cơ đến rồi.”

Mười người xung quanh nghe hắn nói, cung tên đã đặt lên sẵn, trên cung tên đã thấm dầu hỏa, chỉ cần đợi lệnh thì châm ngòi và phóng.

Phạm Tu, cầm ngọn đuốc giơ lên cao, như một tín hiểu để mọi người xung quanh thấy.

Nhân Minh giơ một tay lên, ánh mắt kiên định nhìn xuống dưới, hô to:

“phóng tiễn.”

Bọn giặc lúc này, đã vào trại để ngủ cũng không biết là mạng sống của mình đã được định đoạt. Bạo thấy đóm lửa léo lên thì biết đây là tín hiệu, rồi hắn cũng ra lệnh cho mọi người, phóng tiễn.

Tên mang theo lửa bay trên trời xuống, như lưu tinh vụt qua đâm thẳng xuống trại địch, theo đó là dầu hỏa cũng xuống theo.

Bùm..

Lửa nhờ và dầu hỏa cứ thế mà cháy lớn, địch lớn này thấy lửa mới hoàn hồn chạy tán loạn nhưng có lẽ đã muộn.

“chạy mau, cháy rồi.”

“ dập lửa mau, có người tập kích”.

Trên vách bên ta cứ thế mà phóng tên liên hồi, thế lửa đã lớn, tên bây như mưa từng người từng người một trúng tên mất mạng ngay lập tức. Đến lúc này, bọn giặc đã biết mạng của mình được định đoạt rồi.

Tên đại vương hét lên: “ nhanh lên, mở đưởng chạy ra ngoài.”

Nói, hắn tóm lấy một tên làm bia đở tên,khuôn mặt hắn bây giờ bị cháy đen, giữ tợn nhìn không khác gì ác thần cả. Dùng lính của mình làm bia để chạy trốn, quả nhiên chỉ có bọn thổ phỉ không xem mạng người ra gì mới làm thế.

Nhân Minh nói: “ Phạm Tu, huynh đem 10 huynh đệ phục sẵn đằng sau nơi chúng ta chặng lúc nãy để 1 phát chí mạng lấy đầu của hắn.”

Phạm Tu gật đầu một cái, rồi đem mười huynh đệ đi, Nhân Minh đứng trên vách đá, gió thổi mạnh tóc hắn tung bay, mắt tỏa ra sát khí, hành động lúc nãy của tên kia làm hắn không khỏi nhớ đến tên sơn tặc hắn gặp lúc trước.

“ Kẻ dùng huynh đệ mình để chạy trốn, thì không thể sống”.

Hắn cầm lấy cung tên lên, đặt tên lên cung chuẩn bị tư thế, mắt ngắm vào tên đại vương đang chạy trốn ra xa kia.

“Xạ Tiễn kích hoạt vũ lực hiện tại của kí chủ là 64, Xạ Tiễn kích hoạt +2 điểm, vũ lực là 66”

Trong vạn tên như bay, một tiễn phá cực mạnh phóng nhanh đến, khí thế của hắn khác hẵn các tiễn khác, mạnh hơn và mang theo sát khí. Tên đại vương cũng là người lão luyện, hiểu tình thế vừa kịp quay người thì tiễn phóng đến, hắn nghiêng người né qua nhưng đã không kịp, tiễn thế không phá nổi đâm thẳng vào tay phải hắn.

“ a aaaaa”

Hắn cắn chặt răng, rút tiễn ra nhìn lên vách đá phía trên, có một bóng người mặc khải giáp đôi mắt âm u sát ý nhìn hắn, khói bụi mịt mờ thế lửa cháy gần đuổi kịp hắn. Tay trái giữ tay phải, chặn vết thướng, răng hắn nghiến tạo thành tiếng.

Sắp đến cửa ra thì hắn chưa kịp vui mừng, nghe thuộc hạ báo:

“ Đại vương phía trước có người dùng đá chặn rồi chúng ta phải làm sao đây.”

Hắn quát lên : “ mặc kệ nó, phá nó nhanh, các ngươi nhanh làm đi.”

Hắn bây giờ đã như hóa điên, chỉ có sống sót mới quan trọng, hắn mặt kệ bọn chúng làm gì. Đối với quá khứ, hắn khi xưa không cha không mẹ, làng bị tấn công, hắn cứ thế mà theo thổ phỉ, từ khi làm cướp hắn bắt đầu không còn tính người nữa. Chỉ có giết chóc để thỏa mãn hắn, tiền tài và lương thực mới đễ hắn vui.

Hắn từng cướp bóc các thôn lân cận để kiếm lương thực, nhưng hôm đó, hắn định cướp trấn của Bạo thì bị đánh trở về. Hắn bực tức, chuẩn bị lại tấn công lần nữa nhưng không ngờ bây giờ mình lại là người bị giết, kẻ đi săn không ngờ lại trở thành con mồi. Cái giá này, hắn không bỏ ra nổi.

Có vẻ kế thổ công không làm gì được tên đại vương này rồi, Nhân Minh cũng thở dài không ngờ tên này đánh mất lí trí của mình nhanh đến vậy. May mà hắn nghĩ chu toàn bảo Phạm Tu chặn hắn, không thì sẽ có chuyện rồi.

Trong bọn địch chạy ra, chưa đến 30 người đa số đều bị thương, bọn hắn dùng lúc đụng vào các bao đất đá của Nhân Minh, đến chính bọn hắn cũng không người núi đá lại dễ đỗ như vậy.

“Mẹ nó, thì ra là lừa người.”

Chưa kịp thở ra, thì Phạm Tu mai phục bắn tên từ trong bụi ra, bây giờ khoảng cách quá gần bọn hắn không thể né được thế mà, tên bắn tới xuyên bọn hắn thành nhím.

Sau hai đợt bắn, kẻ địch ngã xuống, tên đại vương lại dùng bọn kia làm lá chắn. Hắn thấy tên đã ngừng tưởng rằng quân ta đã hết hỏa lực định lên tấn công, ai ngờ, đứng trước mặt hắn, là một tên khôi ngô trung niên tay cầm đao sắc bén, vung một đao chém ngang, đường đao đi rất ngọt cắt đứt yết hầu của tên đại vương, đầu lìa khỏi cổ.

Máu phun khắp nơi, thân thể hắn ngã xuống, đầu lâu rơi xuống đất. Trên gương mặt của hắn vẫn còn sự ngơ ngác kèm theo sợ hãi, hắn chưa kịp nhìn thì đầu mình đã rơi rồi.

Trời gió lớn nổi, mưa rơi, khói lửa bay.

Chiến thắng.

Lúc này, Bạo cũng đem 30 người xuống tập hợp lại, bọn hắn không ngờ là chỉ với 40 người đã giết hơn 100 tên địch. Nhân Minh cũng xuống theo, nhìn thấy tên đại vương đã chết, hắn thở dài, ngước đầu nhìn lên trời. Mưa rơi xuống nhỏ lên khuôn mặt của hắn.

“Đing... lấy ít thắng nhiều, dụng kế giết địch lần đầu nên kí chủ được nhận được +5 điểm mị lực, +3 điểm vũ lực, +2 điểm trí lực, +2 điểm thống soái”

“ Đing.. Đô Hồ Đại Vương Phạm Tu tin trải qua chiến trận lần đầu làm hắn kích phát tìm năng sớm vũ lực +3, vũ lực hiện tại 88”

“Đing.. Cuồng Bạo Đại Vương Phùng Bạo thấy kí chủ mưu trí tin phục được tăng thêm +2 điểm vũ lực, vũ lực hiện tại là 92”

“Đing... kiểm kê chiến trường, quân của kí chủ giết 120 tên giặc tổng cộng 240 điểm chiến tranh.”

“Đing.. giết thổ phỉ vương..20 điểm”.

Một loạt thông tin vang lên đầu hắn, bây giờ hắn tinh thần cực kì hưng phấn đây là lần thứ 2 hắn giết địch. Tuy không tự tay giết chết bọn hắn, nhưng cũng như thế đã làm hắn thưởng thành không ít.

“mở trang thông tin”

“ kí chủ : Nhân Minh.

Vũ lực : 67.Trí Lực : 82.Thống Soái : 77.Mị Lực: 75.

Vật Phẩm: Phá Đao, Cung thường, Thương Hải Đao.

Tọa Kỵ : Thiên Vân Mã.

Triệu Hoán Tướng: Phạm Tu, Phùng Bạo.

Điểm Chiến Tranh: 386 điểm.”

Các chỉ số được đưa ra hắn âm thầm gật đầu, nhưng hắn cũng có chút thắc mắc.

“ hệ thống, trạng thái của Phạm Tu đột phá thì ta không nói, hắn chưa một lần lên chiến trường là thật sau.”

Hệ thống lạnh lùng đáp:

“ từ lúc kí chủ triệu hoán đến và được trồng vào thân phận hắn chưa lên chiến trường lần nào, đây có lẻ là trận đánh có quy mô nhất của hắn”.

Nghe xong, Nhân Minh cũng không hỏi gì thêm bây giờ tặc đã dẹp có lẽ mọi thôn trấn xung quanh sẽ yên bình hơn một thời gian rồi. Rồi hắn nói với mọi người vô trong, tìm thử xem còn thứ gì không.

Khi nãy,lửa quá to được mưa xuống dập tắt nên bây giờ thuận lợi hơn để tìm kiếm đồ còn sót lại.

Phạm Tu và cách huynh đệ tìm kiếm xung quanh trại địch, cũng tìm được khá nhiều đồ trong đó đa số là vũ khí bằng sắt, nên lửa không cháy được. Kiếm được ít lương thực đủ để mọi người ăn no một bữa.

Hắn bảo hệ thống lấy Thương Vân Đao ra, đem đưa cho Bạo, hắn thấy được thanh đạo mắt sáng như đuốc vui mừng hết cỡ, cứ cảm tạ cảm tạ.Nhân Minh thấy thế cũng buồn cười.

Trời bây giờ đã sáng, mọi người đem tất cả những thứ thu được về lại rất, một trận đánh vào rạng sáng thành công mỹ mãn không một chút sai sót.

P/s: ta có vài điều muốn nói là.

Bây giờ dịch bệnh căng thẳng mong mọi người tuân thủ các quy định nhà nước đưa ra, ai ở vùng dịch nhớ ra đường mang khẩu trang, ăn uống điều đô giữ gìn sức khỏe.!!

và chúc Việt Nam chiến thắng đại dịch....

Bạn đang đọc Hệ Thống Đỉnh Phong Đại Việt sáng tác bởi Nhanvuvan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhanvuvan
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.