Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 879 chữ

Hắn chỉ muốn ăn một miếng thịt mà thôi, tại sao ngay cả chuyện này cũng muốn đối nghịch với hắn? Hắn trêu chọc ai sao?

Hệ thống lạnh lùng vô cùng: "Mời ký chủ học cách chia sẻ."

"Trên bàn ăn tổng cộng có năm người!" Cố Thiệu nhấn mạnh.

Hệ thống: "Đây không phải là cớ để cho ký chủ ăn đùi gà một mình, mời ký chủ phân chia chính xác."

"Không có biện pháp linh hoạt khác sao."

"Trừng phạt cấp hai đang khởi động ----"

"Đừng đừng!" Cố Thiệu thật sự sợ nó rồi.

Hắn nhìn mấy người trên bàn ăn, lưu luyến nhìn đùi gà bự trong chén của mình, cuối cùng vẫn là sợ hãi bị trùng phạt chiếm thượng phong. Bảo vệ tính mạng quan trọng nhất, Cố Thiệu cắn răng, bỏ đùi gà vào trong chén của Trần Kim Liên và Cố Đại Hà.

Phu thê bọn họ trố mắt nhìn nhau, lại nói với Cố Thiệu: "Còn à, cha nương thật sự không ăn."

Vừa nói vừa muốn gắp đùi gà bỏ lại vào chén của Cố Thiệu.

Cố Thiệu buồn bả từ chối, sợ bọn họ gắp trở lại, "Cha nương, đây là con trai hiếu kính cha nương, cha nương đừng từ chối nữa. Hơn nữa, bây giờ con trai đang bị bệnh, nên ăn uống thanh đạm một chút, đùi gà này thật sự ăn không nổi.”

Phu thê Cố Đại Hà nghe như vậy, trong lúc nhất thời, vừa cảm động vừa chua xót trong lòng. Nhìn bộ dạng "kiên định" như vậy kia của con trai, lúc này mới nhận hai cái đùi gà.

Trần Kim Liên vẫn là lần đầu tiên ăn đùi gà. Con trai hiếu kính, sơn hào hải vị cũng chỉ có như vậy. Bà rất vui vẻ, cảm thấy quả thật mình nuôi con trai không uổng phí.

Thiệu Ca Nhi nhà bọn họ, thật sự rất hiếu thuận!

Không có đùi gà, Cố Thiệu đau lòng một trận. Chỉ là trong chén vấn còn mấy miếng thịt ngon, có còn hơn không, hắn đang muốn kẹp ăn, lại nghe được một giọng nói chẳng lành vang lên.

"Mời ký chủ tiếp tục phát huy tinh thần chia sẻ, chia cho đệ đệ và muội muội."

Cố Thiệu nhìn hai nhóc con ở bên cạnh... Hắn chỉ cảm thấy lòng đang rỉ máu. Cha nương làm hại hắn mà, chỉ sinh một mình hắn không phải rất tốt sao.

Hình như Cố Tiểu Muội nhận ra được tầm mắt của huynh trưởng, nghi ngờ ngẩng đầu lên. Chỉ là cái ngẩng đầu này, thiếu chút nữa đã hù dọa cô bé.

Sắc mặt của đại ca... cũng quá... dữ tợn rồi. Cố Tiểu Muội sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chỉ là không lâu lắm, Cố Tiểu Muội hình như nghe tiếng rên rỉ của đại ca, ngay sau đó trong chén của cô bé có thêm hai miếng thịt.

Cố Tiểu Muội ngây dại.

Cố Thiệu chia một nửa thịt trong chén cho đệ đệ muội muội: "Ngoan, ăn đi, ca ca không đói bụng."

Hắn sợ bị điện giật, không dám phản kháng nữa. Dù gì còn có canh, Cố Thiệu dứt khoát nghỉ như vậy.

Trần Kim Liên không vui: "Nó là một đứa lỗ vốn, ăn nhiều thịt như vậy làm gì?"

Cố Thiệu không dễ giải thích, chỉ là lộ ra vẻ yêu thương em gái: "Tóm lại là muội muội của con, máu mủ ruột thịt, trừ hiếu kính cha nương, cũng phải thương đệ đệ muội muội."

Trần Kim Liên lại cảm thấy con trai học nhiều quá đến ngốc rồi.

Bà không phản đối cho con trai út, chỉ là con gái là đồ lỗ vốn mà thôi, bà nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt. Bà khó mà nói con trai, cho nên hung dữ nhìn về phía Cố Tiểu Muội: "Nghe đại ca của ngươi nói chút đi, đại ca ngươi thương ngươi như vậy, từ nay về sau ngươi phải làm trâu làm ngựa cho đại ca. Nếu không tôn kính đại ca người, ông trời cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt!"

Cố Tiểu Muội đã thành thói quen với chuyện nương trách mắng mình. Trái lại lời của đại ca làm cho trong lòng Cố Tiểu Muội dậy sóng, cô bé ngửi mùi thịt trong chén, bỗng nhiên có chút muốn khóc.

Cố Thiệu cũng đang đau lòng muốn khóc, hơi liếc nhìn muội muội ngồi bên cạnh.

Muội muội vẫn giống như ngày thường, đôi mắt hồng hồng, bộ dạng sợ hãi yếu ớt, giống như kẻ hèn mòn bị vứt bỏ cần người thương xót. Chỉ là có chỗ không giống với lúc trước, cô nhóc cẩn thận nhìn mình, trong mắt lóe lên một tầng ánh sáng khác biệt.

Cố Thiệu ngẩn ra, đây là, đây là muội muội của hắn nha ---

Muội muội cướp thịt gà của hắn.

Cố Thiệu âm thầm cảnh cáo mình: Không thể mềm lòng, nếu mềm lòng, vậy chẳng phải lần sau còn phải chia cho muội muội nữa sao?

Đều là viên đạn bọc đường, hắn mới không trúng kế đâu!

Bạn đang đọc Hệ Thống Ép Ta Thi Khoa Cử của Nhất Thất Lệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aixiao52
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.