Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trêu đùa

Tiểu thuyết gốc · 1034 chữ

Chương 10: Trêu đùa

-Không sao chứ ?

Nữ nha hoàn luống cuống vùng dậy định thoát ra từ vòng tay hắn nhưng dường như Tần Thiên lại không hề muốn như thế! Hắn vừa rồi mới ghé làn môi mỏng quyến rũ của mình đến sát vào cái tai trắng bóc xinh xinh của nữ nha hoàn trẻ tuổi, cảm nhận được mùi hương trong trẻo, thuần khiết của nàng. Thiên muốn lấy vợ thật rồi! À nhầm, hình như hắn đã hù nàng ta đến mức sợ hãi mất rồi thì phải. Tiểu nha hoàn thân thể run lẩy bẩy, đôi tay nàng ta nắm chặt lấy hai vai Tần Thiên như sợ hãi rằng thân thể yếu mềm của nàng đang vô lực đến mức có thể ngã ra đất bất cứ lúc nào, nha hoàn này thực sự đang rất bối rối và hãi hùng. Tần Thiên cũng hết sức lo lắng, thân thể hắn mới nhập hồn nên vẫn còn rất yếu ớt, nếu mà nàng ta cứ ngựa ngựa mà đu hắn thế này có mà hắn chết trước. Không thể nào để tình cảnh này tiếp diễn vậy được, nhanh như một con sóc, Tần Thiên luồn tay giữ chặt eo nàng ta cố định tại ví trí áp sát lồng ngực mà bế nàng ta vào trong phòng. Giờ này tiểu nha hoàn đang thực sự hết sức đen tối, nàng ta đang nghĩ thầm chả lẽ cái này thiếu gia đang có ý đồ gì với mình ư? Phải làm sao đây ? Phải làm gì mới đúng đây? Hay là mình làm một cước rồi bỏ chạy nhỉ ? Không, chắc là không được đâu, Tần Thiên thiếu gia hẳn không phải loại người như vậy!

Ừ, rõ ràng không phải như nàng ta hằng nghĩ! Hắn đang thực sự đuối lực, nha hoàn nọ không phải một người mập ú nặng 70 cân, nàng ta trông bộ chỉ hơi mủm mỉm dễ thương mà thôi, cái chân hơi vùng vẫy nhẹ cũng toát lên sự cá tính, hiền lành. Nhưng Tần Thiên mệt muốn xĩu đây chứ ở đó mà ngắm, hắn nhanh chóng bế nàng ta đến giường, đặt nàng xuống rồi đặt mông cạnh đó thở hổn hển, than bé : “Mệt chết đi mất”. Thế nhưng hình như lúc nãy hắn có lỡ quân tử lắm nên giờ hắn vẫn cứ tiếp tục như thế:

-Có sao không đấy ?

Nàng ta đỏ mặt ngay sau đó, thân thể nàng vẫn còn run nhẹ nhưng cái cảm giác mềm mại trên chiếc giường xịn xò của Tần Thiên lại tạo cho nàng một chút trấn an lạ lỳ. Không để Tần Thiên đợi lâu, tiểu nha hoàn đáp lại khe khẽ, có chút khẩn trương và run rẩy trong giọng điệu:

-Không… Không sao đâu ạ!

Hắn chỉ cười mỉm rồi thở hổn hển quay mặt đi nơi khác, chỉ để lại cho nàng ta chút không gian để đỏ mặt thẹn thùng: “Thì ra hắn ta không có làm gì mình cả, thật sự là mình đã nghĩ oan cho thiếu gia.” Càng nghĩ thì cô nàng càng thêm đỏ mặt, không để ý lắm một bộ lạnh tanh Tần Thiên quay lại bảo:

-Cô tên là gì ? Mặt đỏ như thế có phải là đau rồi không ? Sao lại bảo là không nhỉ ?

Tiểu nha hoàn hoảng hốt đáp lại:

-Ta… ta thật sự không sao mà! Tiểu nữ tên gọi Minh Nguyệt thưa thiếu gia!

Nói rồi nàng ta vội định bật dậy khỏi giường hắn dù vẫn còn chút lưu luyến mùi hương nam tính của Tần Thiên còn vương lại trên áo và chiếc giường. Thế nhưng, ngôn tình thì cái này tiểu thuyết cẩu huyết tác giả vẫn chưa muốn ngừng đâu đấy nhé! Tần Thiên lấy tay giữ nàng ta lại, hắn dùng tay còn lại lấy đi cái khăn thấm nước vừa rồi nha hoàn vứt lại dưới sàn do sợ hãi rồi tiến sát lại khuôn mặt trắng trẻo đang nhuốm đủ sắc hồng hạt của sự thẹn thùng. Hắn bảo: “Để ta giúp ngươi lau mặt! Đỏ hết cả rồi kìa!”. Nàng ta sợ hãi đến mức thân thể im lìm một chỗ, chẳng dám cử động một chút nào luôn! Giờ đây trong đầu nàng toàn hình bóng người nam nhân trẻ tuổi này với sự quyến rũ, đẹp trai và nam tính. Chưa bao giờ mà Minh Nguyệt tim đập thình thịch với những rung động khó tin với người mà nàng lần đầu gặp mặt. Chao ôi! Nhìn kìa cái cử chỉ dịu dàng, săn sóc ân cần của chàng ta với một người nha hoàn ư? Thật sự quá khó tin, hay là chàng ta đang giả vở để thúc ép ta vào lưới tình ? Hàng loạt các loại nghi vấn được đặt ra trong tâm trí Nguyệt đã và đang khiến nàng hết sức bối rối ? Liệu bây giờ nàng phải làm sao cho phải lẽ đây nhỉ ?

Còn về phía Tần Thiên thì hắn cũng chỉ mìm cười nhẹ, rồi cái cử chỉ vẫn ân cần và dịu dàng đến thế. Bắt gặp sự run rẩy, lo lắng được thể hiện qua các loại biểu cảm hết sức là đặc sắc, hắn thực sự muốn trêu đùa nàng ta một chút :

-Đấy, ngươi thấy gì chưa? Giờ thì một nữ nha hoàn đang nằm trên giường của chủ nhân, vậy thì ngươi sẽ bị xử phạt như nào nhỉ ?

Nghe đến đó Minh Nguyệt như sợ đến phát khóc, nàng ta nhăn mặt coi bộ cũng dễ thương lắm ấy chứ, nhưng nước mắt thì rơi thật rồi. Nàng dường như đang nghĩ ngợi về cái chết đến vì dám hành động vô lễ với thiếu gia, bị mọi người chê cười,… Rõ ràng những định kiến của con người trong xã hội vẫn được coi là một thế lực siêu hình đè nặng trong tâm trí người ta, để họ phải run rẩy khi nghĩ tới đó.

Thật đáng thương!

---------------------------------Comment cho tui phát =))----------------------------------

Bạn đang đọc Hệ Thống Tăng Cấp Toàn Năng sáng tác bởi Newbie_wn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Newbie_wn
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.