Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấn Động!

Tiểu thuyết gốc · 2979 chữ

“Cơ mà hệ thống! Xài cái này thì có chênh lệch thời gian giữa hai thế giới không vậy??”

Chấn Huy lúc này đang xuyên toa một đường hầm đen kịt, xung quanh là vô số những hình ảnh khác nhau từ vô số thế giới. Tranh thủ lúc này, hắn liền lên tiếng hỏi hệ thống về vấn đề này.

[Tinh! Quên không nhắc trước cho chủ nhân là hiện tại thì chưa!]

“Hả???? Tại sao lại chưa??? Ngươi đùa ta đấy à???”

Chấn Huy nghe vậy thì vội vàng quát lên. Nếu như không có chênh lệch về thời gian thì như này sẽ khiến cho mọi người ở thế giới của hắn sẽ hốt hoảng vì sự biến mất đột ngột của hắn mất.

[Tinh! Lỗi của hệ thống, xin lỗi vì không báo trước cho chủ nhân! Chỉ khi chủ nhân đạt tới lv31 và bắt đầu sử dụng vé thì mới có thể có chênh lệch về thời gian giữa hai thế giới. Dù cho chủ nhân lên lv31 khi ở thế giới kia cũng không kích hoạt được khả năng chênh lệch thời gian từ hệ thống!]

“Ơ đệch vãi cả lều! Như này lúc về thì ăn nói sao với mẫu thân và mấy người kia đây hả trời!!!”

Chấn Huy vò đầu bứt tai mà quát lên. Hắn đến quỳ với cái hệ thống của nợ này mất, cái gì không quên, lại đi quên cái việc này mới vãi nồi chứ. Nếu biết trước thì hắn thà bóp nát tấm lệnh bài mà thoát khỏi con bọ cạp kia còn hơn.

Chấn Huy vò đầu bứt tai, bực bội vì cái hệ thống thì trước mắt hắn đã hiện ra một chùm sáng trắng. Chấn Huy cả người lao thẳng vào đó và mất dạng khỏi cái đường hầm này luôn.

………

Sau khi Chấn Huy sử dụng Vé Du Lịch thì sự kiện vào Bí Cảnh cũng rất nhanh chóng trôi qua ba ngày.

Đúng ba ngày trôi qua, truyền tống trận bên trong lệnh bài lập tức được kích hoạt để đưa toàn bộ những học viên còn lại bên trong Bí Cảnh ra bên ngoài.

Lúc này, bên ngoài Bí Cảnh, sân chính của học viện!

Trừ những học viên đang ngồi chán nản đợi chờ thì sau đó hàng loạt những chùm sáng xuất hiện tại sân. Đến khi những chùm sáng tản đi thì toàn bộ những học viên còn ở bên trong Bí Cảnh đều đã được đưa ra hết.

Theo đó cánh cổng dẫn vào Bí Cảnh cũng được đóng lại mà tan biến vào hư vô. Số lượng học viên hiện tại so với lúc ban đầu thì có thể lấy mắt thường cũng nhận thấy sự chênh lệch rõ ràng.

Hơn hai ngàn học viên, giờ này chỉ có xấp xỉ hai ngàn người. Đủ thấy không ít kẻ cứng đầu, tham lam mà bỏ mạng bên trong Bí Cảnh. Thấy một tràng này thì mặt mũi không ít người tối sầm lại, không khí trở nên khá nặng nề.

“Vi Vi! Muội có thấy Chấn Huy đâu không??”

Sau một hồi, Lâm Nhược Tích chợt từ một phía chạy tới bên cạnh Tần Mộng Vi mà lên tiếng nói. Quan hệ của cả hai người với Chấn Huy thì bọn họ đều biết lẫn nhau rồi. Nhờ chức năng Điểm Hảo Cảm nên Tần Mộng Vi cũng chả có phản ứng gì khi Chấn Huy xơi chính tỷ tỷ của mình.

“Muội không có thấy chàng đâu cả!”

Tần Mộng Vi liền bày một mặt có chút lo lắng mà đáp lại nàng. Nãy giờ nàng cũng đi một vòng để kiếm Chấn Huy rồi mà không thấy đâu. Không có chuyện hắn về trước mà không nói với nàng một tiếng được.

“Rốt cuộc đệ ấy chạy đi đâu cơ chứ! Ta đã chạy mấy vòng quanh sân rồi mà không thấy đệ ấy đâu! Không lẽ……!”

Lâm Nhược Tích nghe Tần Mộng Vi nói vậy thì cũng bắt đầu có chút lo lắng mà nói. Sau đó thì nàng bắt đầu có cái suy nghĩ rằng hắn gặp chuyện không hay mà giọng điệu run run nói.

“Kh-Không thể đâu! Chàng ấy sao có xảy ra chuyện gì cơ chứ! Chàng ấy có thể đưa cho chúng ta những pháp bảo mạnh mẽ thì chắc chắn phải có chuẩn bị cho bản thân chứ!”

Nghe lời này của Lâm Nhược Tích thì Tần Mộng Vi hoảng hốt nói. Nàng cố gắng tự chấn an bản thân và Lâm Nhược Tích bằng những lời này, rằng Chấn Huy hắn không thể có chuyện gì được.

Tần Mộng Vi cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra thử liên lạc với hắn, ôm hy vọng hắn sẽ trả lời. Nhưng mà không, đến tín hiệu còn chả có chứ đừng nói đến việc hắn có nhấc máy hay không.

Nhị nữ lập tức rơi vào trầm mặc, gương mặt đen lại vì lo lắng!

“Không được! Để ta đi hỏi các lão sư xem sao!”

Lâm Nhược Tích lắc đầu vài cái rồi lên tiếng. Sau đó nàng liền ngó nghiêng xem chỗ các lão sư ở đâu mà chạy tới để hỏi. Tần Mộng Vi lúc này thì người bắt đầu run run, gương mặt như sắp khóc đến nơi rồi.

“Vương lão sư! Vương lão sư!’ - Lâm Nhược Tích tìm đến Vương Nguyệt Diễm mà vội vã nói.

“Sao vậy Nhược Tích?”

Vương Nguyệt Diễm liền bình thản hỏi nàng. Dù sao trong học viện, Lâm Nhược Tích cũng là người đứng hạng nhất nên Vương Nguyệt Diễm đương nhiên phải biết nàng.

“Đệ…..đệ đệ ta! Ngươi có trông thấy hắn không??” - Lâm Nhược Tích gấp gáp hỏi nàng.

“Đệ đệ ngươi? À, có phải là tên nhóc khá khá Lâm Chấn Huy đó phải không?”

Vương Nguyệt Diễm khoanh tay ngẫm nghĩ rồi nói. Việc Chấn Huy chiến thắng ở cái học viên so tài khiến nàng cũng có chút ấn tượng nên nhớ được hắn.

“Đú-Đúng vậy! Ngươi có thấy hắn đâu không?? Sau khi ra khỏi Bí Cảnh, ta kiếm hắn mãi mà không thấy đâu! Không có chuyện hắn bỏ về trước mà không nói a!”

Lâm Nhược Tích vội vội vàng vàng nói với Vương Nguyệt Diễm!

“Hửm? Không thấy? Nếu như lời ngươi nói thì chỉ có thể hắn đã bỏ mạng trong đó rồi thôi!”

Vương Nguyệt Diễm nghe vậy thì thản nhiên đáp lại. Dù sao thì hàng năm nàng chứng kiến cảnh này không ít nên là quá quen rồi:

“Nếu thế thì nha đầu nhà ngươi nên chấp nhận thôi! Như bao người khác vậy, thế giới này là vậy đó!”

“Kh-Không….thể thế được!!! Lão sư! Ngươi hãy mở lại cổng Bí Cảnh, ta phải vào tìm đệ đệ của ta! Dù hắn có chết thì ta cũng phải tìm thấy xác của hắn!”

Lâm Nhược Tích nghe lời này của Vương Nguyệt Diễm thì không muốn tin. Nàng cô chấp lên tiếng, đô mắt đã bắt đầu không kìm được mà long lanh giọt lệ.

“Đủ rồi đó! Nha đầu ngươi đừng có làm càn, đừng nghĩ bản thân đứng hạng nhất là muốn đòi gì được đó! Ngươi phải biết cánh cổng đó mỗi nửa năm mới có thể tái mở được nó, không phải muốn mở là mở!”

“Kể cả có mở được thì ngươi nghĩ có thể tìm được xác của hắn trong cái khu rừng bao la đó sao? Có mà lúc này xác hắn đã vào bụng một con yêu thú nào đó rồi!”

Vương Nguyệt Diễm nghe Lâm Nhược Tích gào thét như vậy thì lập tức nổi giận quát lên. Nàng vung tay gạt đôi tay Lâm Nhược Tích đang bám lấy áo mình ra mà tiếp tục nói ra những sự thật phũ phàng.

“Tỷ tỷ! Có chuyện gì vậy? Sao tỷ và Vương lão sư lại cãi nhau vậy?”

Động tĩnh của hai người cũng không nhỏ, đã khiến không ít người chú ý đến. Bao gồm cả Lâm Linh Nhi, nàng liền chạy tới mà vội vàng hỏi han sự tình.

Lâm Nhược Tích thấy Lâm Linh Nhi hỏi vậy, không hiểu sao nàng vậy mà lại nói toàn bộ sự việc cho nha đầu này nghe. Nghe xong thì Lâm Linh Nhi gương mặt đáng yêu chợt tối sầm lại, tràn đầy vẻ hoảng hốt và không thể tin.

“Kh-Kh-Không! Không thể vậy được! Ca ca không thể chết như vậy được!”

Lâm Linh Nhi hai chân vô lực khuỵu xuống dưới đất, hai dòng lệ chảy ra mà giọng run rẩy khẽ nói.

“Hừ! Ta đã bảo rồi! Các ngươi phải biết chấp nhận sự thật đi! Hiện tại không chỉ các ngươi đau khổ đâu! Không ít người hiện tại cũng đã mất người thân như các ngươi vậy!”

Vương Nguyệt Diễm đứng một bên lạnh lùng nói. Thế giới này là vậy, không thể vì hai nha đầu này thiên phú hơn người mà thiên vị hơn những người khác được.

“Không! Ta không tin! Ta phải báo cho mama, chắc chắc mama sẽ có cách!”

Lâm Linh Nhi suy sụp, nàng không muốn tin vào sự thật này. Nàng cố gắng níu kéo bằng cách tin tưởng mẫu thân sẽ làm được gì đó. Thế là nàng liền nhanh chóng lấy điện thoại ra mà gọi cho Liễu Nguyệt Tâm.

“Hừ! Nha đầu ngươi nghĩ một Nguyên Khí Đại Sư có thể làm gì được cơ chứ?”

Vương Nguyệt Diễm nghe nàng nói vậy thì vẫn như cũ, phũ phàng nói thẳng ra. Nhưng mà Lâm Linh Nhi không nghe, nàng vẫn tập trung gọi cho Liễu Nguyệt Tâm.

“Alo! Linh Nhi à? Sao con lại gọi cho mama lúc này? Sự kiện kết thúc rồi à?”

Đầu bên kia chỉ sau một lúc liền vang lên giọng của Liễu Nguyệt Tâm. Nghe được tiếng của mẫu thân, Lâm Linh Nhi liền thút thít kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

“Cái gì????”

Liễu Nguyệt Tâm ở đầu bên kia nghe xong thì lập tức quát lên một tiếng lớn:

“Hai đứa cứ ở đó! Mama tới ngay!”

“Hừ! Làm màu, một Nguyên Khí Đại Sư Viên Mãn thì có thể làm gì chứ? Chi bằng ở đó mà chấp nhận sự thật đi!”

Vương Nguyệt Diễm dù sao cũng là một Nguyên Khí Linh Sư Viên Mãn. Cuộc trò chuyện đó không thể thoát khỏi tai của nàng, nàng nghe xong liền hừ một tiếng thầm nói.

Nhưng ngay khi nàng vừa dứt suy nghĩ, Liễu Nguyệt Tâm đột nhiên từ hư không xuất hiện ngay cạnh Lâm Linh Nhi. Vương Nguyệt Diễm kinh ngạc không thôi, nàng không hề cảm nhận được một chút gì trước khi Liễu Nguyệt Tâm xuất hiện.

Thậm chí cái thủ đoạn bất chợt xuất hiện từ hư không kia, nàng khẳng định bản thân vô pháp làm nổi.

“Hừ! Các ngươi lập tức mở ra cánh cổng đó ngay cho ta!”

Liễu Nguyệt Tâm an ủi hai cô con gái của mình rồi nàng liền bày ra một bộ mặt âm trầm đến cực điểm mà đi tới trước toàn bộ lão sư mà lớn tiếng ra lệnh.

“Hả? Một Nguyên Khí Đại Sư như ngươi mà cũng dám ra lệnh cho chúng ta sao?”

Một tên lão sư trong đó bất mãn với thái độ của Liễu Nguyệt Tâm liền lên tiếng đáp lại. Dù sao bọn họ cũng đều xuất thân từ Trung Vực, cảnh giới còn cao hơn nàng cả một đại cảnh giới.

Sao có thể nhịn được khi nàng ra lệnh cho mình như vậy được cơ chứ!

“Hừ! Nguyên Khí Đại Sư? Vậy đám oắt con Nguyên Khí Linh Sư như các ngươi ta lại không thể ra lệnh ư?”

Liễu Nguyệt Tâm cười lạnh nói. Bỗng nhiên từ người nàng dần tỏa ra một cỗ khí tức không bình thường, sắc trời đang sáng chợt tối sầm lại. Vô số cơn gió khủng khiếp hình thành mà gào thét trên bầu trời, sấm chớp rền vang khắp nơi.

Từng cơn chấn động diễn ra khiến toàn bộ không gian trở nên rung chấn. Bầu không khí trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết!

“C-C-Cái quái gì vậy???”

Toàn bộ lão sư bao gồm cả Vương Nguyệt Diễm sắc mặt tái nhợt đi, cả sống lưng chợt lạnh buốt. Bởi khí thế toát ra lúc này của Liễu Nguyệt Tâm bọn họ hoàn toàn không cách nào nhìn thấu được.

Trời đất theo cái cỗ khí thế của Liễu Nguyệt Tâm mà biến thiên. Không chỉ Hạ Vực, Trung Vực mà thậm chí là cả Thiên Vực đều bị ảnh hưởng. Thế gian bắt đầu rung chuyển vì sự tồn tại lúc này của nàng!

Thực chất không chỉ tinh cầu này, mà còn cả cái phiến vũ trụ này! Tất cả đều cảm nhận được cái sự biến động khủng bố này!

Vô số lão quái vật đang bế quan trong nhiều chiều không gian khác nhau. Hay thậm chí những thiên thú, thần thú khủng bố đang ngủ say trong cõi tận cùng cũng bị kích động.

“Ng-Ng-Ngươi không thể làm hại chúng ta được! B-B-Bằng không học viện Thương Lan sẽ đích thân trừ khử ngươi!”

Một tên lão sư gắng gượng ngước đầu lên, cố gắng sĩ diện mà lên tiếng nói. Học viện Thương Lan hay bất cứ học viện khác đều có một quy tắc. Đó là nếu kẻ nào đụng đến giáo sư của học viện.

Sẽ lập tức bị cao tầng trên Thiên Vực xuống truy sát. Họ không quan tâm mặt mũi lấy lớn hiếp bé hay không, cứ quy tắc đó mà thực hiện.

“Hah? Ngươi nghĩ lão nương sợ? Nếu vậy thì mấy tên nhãi đó đã xuất hiện rồi, thay vì nấp trong chiều không gian khác mà theo dõi tình hình như hiện tại!”

Liễu Nguyệt Tâm nghe vậy, không những không sợ. Trái lại nàng còn cười một tiếng, ánh mắt khinh bỉ liếc về một phía trên cao mà lớn tiếng nói. Như thể những người cao tầng của học viện chỉ như đám trẻ con đối với nàng.

Đúng như nàng nói, bên trong chiều không gian khác phía nàng liếc tới. Hiện tại đang có tới hơn chục thân ảnh đang đứng trong đó. Đều là cao tầng của học viện Thương Lan tới từ Thiên Vực.

Thế nhưng chưa một ai dám động thủ!

Đơn giản vì tất cả cảm nhận được người dưới đó, hoàn toàn vượt trội hơn so với bọn họ.

“Nếu ngươi thích dựa vào học viện Thương Lan như vậy! Đã thế thì ta cho các ngươi sáng mắt ra!”

Liễu Nguyệt Tâm vẫn như cũ thản nhiên không xem học viện Thương Lan ra gì mà cười nói. Dứt câu nàng lập tức lấy ra một ngọc bội màu đỏ rực tựa như hỏa diễm.

“Ngươi cút ra đây cho lão nương! Bằng không ta san phẳng cái học viện của ngươi ngay và luôn!”

Nàng lấy một hơi, truyền nguyên lực vào ngọc bội mà quát lên một tiếng. Chỉ ngay khi nàng vừa nói xong, không gian bên cạnh nàng chợt dao động.

Một thân ảnh già nua xuất hiện!

Đây là một lão già, thân mặc một cái áo bào rộng thùng thình. Đầu tóc, râu ria dài ngoằng, trắng muốt, tay cầm một cái gậy chống trên đất. Thoạt nhìn thì như một lão già gần đất xa trời, sắp xuống lỗ đến nơi.

Nhưng từ người lão mập mờ tỏa ra khí tức đủ khiến cả một Nguyên Khí Thánh Nhân Viên Mãn cũng phải run rẩy!

“A!!! V-V-V-Viện trưởng đại nhân????”

Cả đám lão sư, bao gồm cả Vương Nguyệt Diễm và đám người trốn bên trong chiều không gian khác phía trên kia cũng không ngoại lệ. Khi chứng kiến lão già vừa xuất hiện thì không khỏi kinh sợ mà thốt lên.

Lão chính là viện trưởng của toàn bộ học viện Thương Lan, kiêm người sáng lập - Viêm Chiến Thiên!

Các giáo sư của học viện đều đã được nghe nói đến viện trưởng như thần long thấy đầu không thấy đuôi này. Bản thân lão thuộc hàng ngũ những nhân vật mạnh nhất thế giới này, số người có thể trực tiếp thấy mặt lão chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ấy vậy mà lúc này lão lại trực tiếp xuất hiện ở nơi này!

“Hừ! Lão già nhà ngươi còn thích ra vẻ cao thâm! Tin lão nương vặt sạch cái đống râu ngu xuẩn của ngươi không?”

Liễu Nguyệt Tâm còn chả quan tâm mấy việc này. Nàng trực tiếp lên tiếng nói, thậm chí còn buông cả lời dọa nạt tồn tại khủng bố như này.

“A! Tiền bối bớt giận! Ít nhất cũng phải giữ cho lão già này chút mặt mũi chứ!”

Tưởng rằng lão sẽ nổi giận xung thiên, nào ngờ lại chợt tỏ ra vẻ khép nép mà đáp lại lời vừa rồi của Liễu Nguyệt Tâm cơ chứ!

“Hả??????????????”

Toàn bộ những người có mặt ở đây đều không nhịn được mà trợn mắt chấn kinh hô lên. Thậm chí Lâm Nhược Tích và Lâm Linh Nhi từ đầu đến giờ còn đang ngơ ngơ ngác ngác không tải nổi cái đống thông tin và sự việc trước mắt.

Hai nàng tự hỏi đây có thực sự là mama của mình không cơ! Tại sao lại có thể bá đạo đến mức này cơ chứ!

Anh zai nào phú ông có lòng thì donate e a!

- BIDV - 12810000786434 - Nguyen Duc Anh Huy - CN Chương Dương

Bạn đang đọc Hệ Thống Thăng Cấp Vạn Giới! sáng tác bởi huy1102zxc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huy1102zxc
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.