Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên kiêu chi tranh [2]

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

“Ta Quân Long Nhi chính là tương lai thê tử của Bắc Thiên!” Long Nhi ngạo nghễ mở miệng. Một bên Bắc Thiên nghe được Tiểu Nhi giới thiệu cũng chẳng nghĩ gì cho đến nói ra cấu cuối cùng làm cho hắn một ngụm lão huyết không khỏi phun ra, mà hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sát khí kinh khủng.

Quay đầu nhìn xem biểu cảm của Nam Di Hi lập tức một cỗ không rét mà run xuất hiện, cho dù không dám nhìn thẳng Di Hi nhưng hắn chắc chẵn đoán được nội tâm nàng đàng suy nghĩ gì.

Ngươi vậy mà dám cho lão nương cái nón xanh trên đầu!

Nghĩ hoàn cảnh kia lập tức cũng để tâm thần chấn động, sau một thời gian trầm mặc Nam Di Hi quyết định mở miệng thăm dò:

“Ngươi chuẩn bị là thê tử của Bắc Thiên hắn?”

Thấy vậy nàng cũng không minh bạch cho lắm nhưng vẫn gật đầu. Nhìn thấy hết biểu cảm biến hoá Nam Di Hi lại tiếp tục thăm dò sâu cạn.

“Ngươi có biết hắn có hôn sự trên người?”

Ừm?

“Cái gì? Ngươi nói có hôn sự?” Long Nhi lập tức thất thanh mở miệng, đối với chuyện này hắn gần như không nói gì cho nàng nên nàng cũng hoàn toàn không biết. Mà tên hắn là cái gì nàng còn chưa biết khoan nữ tử trước mắt không phải nói gì Thiên Thiên sao?

Đúng hắn tên Bắc Thiên, mình thật sự quá ngốc giao phó cuộc đời cho một tên nam nhân chưa biết tên đồng thời còn không biết có hôn sự trên thân.

“Cái này Tiểu Nhi và Di Hi hai người các ngươi ở lại đây nói chuyện, ta đi tìm Tiên Vẫn để chuẩn bị đến thành phía Đông.” Bắc Thiên cảm giác tình thế không tốt lập tức mở muộng muốn chuồn đi.

Hai nàng lập tức không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận đồng ý nhưng ánh mắt của Di Hi thật như muốn xé xác người, lập tức chuẩn bị rời đi, đi chưa được bao xa một thanh âm vô cùng quen thuộc truyền đến là Tiểu Nhi.

“Chuyện tam thê, tứ thiếp không phải rất bình thường sao!?” Thấy được nam nhân thúi rời đi Long Nhi lập tức mở miệng.

Đối chuyện tam thê, tứ thiếp nàng cũng không bài xích hoàn toàn, phụ thân nàng cũng đích xác cưới hơn bốn thê tử nên nàng mới không bài xích.

Nghe được Quân Long Nhi nói nàng cũng chấn kinh vô cùng, suy nghĩ lại thì quả thật không sai phụ thân nàng đúng thật là tam thế, tứ thiếp nhưng nàng đường đường công chúa của Nam Di Minh Triều, làm sao lại chịu phu quân có tam thế, tứ thiếp đâu...

. . . .

Hoa viên.

Bắc Thiên nhìn khung cảnh xung quanh cũng phảm cảm thán một câu, mỹ!

Đi tiếp một đoạn lập tức nhìn thấy một con chim nhưng thân hình lại mang dáng vẻ giống sư tử đuôi thì hoàn toàn không biết, cái này cũng làm hắn hơi chấn kinh không nghĩ tới ở đây yêu thú, mà theo cảm nhận của hắn thì yêu thú này đã tiếp cần Chân Sư Cảnh trung kỳ, theo sổ sách thì con này chính là Khô Thiên Thú.

Cũng làm cho Bắc Thiên rung động tới nhưng theo hắn nhớ thì yêu thú đều có cảnh giới phân chia khác nhau, được chia là: Yêu Khí Cảnh, Yêu Huyết Cảnh, Yêu Sư Cảnh, Yêu Vương Cảnh, Yêu Thiên Cảnh, Yêu Hoàng Cảnh, Yêu Thần Cảnh, Yêu Thánh Cảnh, Yêu Đế, Yêu Tiên. Cái hệ thống tu luyện này cũng chính là hệ thống bên Yêu Thú Đại Lục là nhờ vô số cường giả dùng truyền tống trận sang tìm hiểu.

Nhưng hắn vẫn không thể phán đoán chính xác con này tu vi như nào bên Yêu Thú Đại Lục theo hắn đoán là Yêu Sư Cảnh, bất quá chỉ là phán đoán nên cũng không thống nhất vì hệ thống tu luyện của Nhân Hoàng Đại Lục nhiều hơn.

“Gào... Gừ... Gừ...” Cảm giác được khí tức của người khác Khô Thiên Yêu lập tức giống lên. Bên nghoài nghìn mét không xa cảm nhận được khí tức của con Khô Thiên Thú hắn thu phục đang tức giận, ánh mắt lập tức đại biến dùng cấp tốc thuấn di tiến đến.

Thuấn di xuất hiện liền ngay bên cạnh con Khô Thiên Thú dùng linh lực trấn an để bình tĩnh, cảm nhận được dòng năng lượng mát mẻ ấm áp con thú lập tức ngồi im một chỗ, mà người chữa trị cũng lập tức thở dài nhìn về phía bên cạnh để xem ai trêu chọc để thú nuôi của lão phu.

Khuôn mặt sao ta có một cảm giác quen thuộc? Nhìn thấy thì lại cõ một cỗ cảm giác quen thuộc từ tiểu tử này phát ra, ngoạ tào! Đây không phải là tên tiểu tử trong tấm hoạ mà điện hạ giao!?

“Ngươi là Bắc Thiên?” Theo lão già nhớ thì điện hạ nhắc nhở qua sẽ có một người đến thành phía Đông, tên Bắc Thiên nên lão già mới hỏi.

“Là! Tiền bối.” Bắc Thiên cũng hơi kinh ngạc khi lão giả trước mắt đoán được nhưng ngay cấp tốc đoán ra điện hạ thông báo trước.

Thấy được tên tiểu trước mặt trả lời, tâm tĩnh của lão già cũng lập tức bình ổn lại, dùng truyền âm thuật cho Tiên Vẫn.

“Tiên Vẫn có tên tiểu tử Bắc Thiên đến tìm ngươi.” Mà một bên đang nằm ngủ Tiên Vẫn bỗng nghe thấy Bắc Thiên danh tự hai chữ thân ảnh lập tức xuất hiện bên nghoài, mặc dù nhìn hơi bô nhếch bô nháp vẫn có thể thấy là một trung niên nam tử.

Trung niên nam tử chính là Tiên Vẫn còn lão giả là Tiên Vẫn sư phủ Ngô Quý Ân, chỉ thấy Tiên Vẫn lập tức tay vào mông gãi một cái trong miệng không khỏi ngáp lên.

“Ái! Ngươi là tên tiểu tử tham gia thiên kiêu chi tranh?” Mặc dù giọng nói không hẳn hoi nhưng Bắc Thiên vẫn có thể hiểu được.

Lập tức trả lời: “Là!”

“Vậy ngươi ở đây chờ đợi đến chiều, ta sẽ đưa các ngươi các đi.” Tiên Vẫn không nhanh không chậm mở miệng, mặc dù đôi khi vẫn ngáp nhưng may thay hắn vẫn nghe hiểu.

Một bên Ngô Quý Ân chỉ có thể lắc đầu mở miệng:

“Lão tử thu ngươi làm đồ mà suốt ngày gái gú, người trẻ tuổi phải kiềm chế lại.” Trong giọng nói tràn đầy buồn rầu làm cho người có một cỗ cảm giác xúc động.

Một lão giả bảy mươi tuổi thu đồ nhưng nam tử trung niên không chịu làm ra chuyện quá ghê gớm sự tình. Cái này thật sự là Bắc Thiên cũng không muốn nghĩ ra nhưng cuộc đời xô đẩy.

Tiên Vẫn chỉ đơn giản đáp lại câu:

“Ài, ta định để mai đưa sư phụ đi đến nhưng thôi người nói vậy làm tâm linh nhỏ yếu của ta bị tổn thương.” Nói xong Tiên Vẫn giống như có những giọt nước mắt rơi xuống, giống như tiểu tức phụ sinh đang sinh khí với phu quân.

Cho dù cái này Bắc Thiên cũng không dám nghĩ tới lập tức chạy đi... Chưa được bao lâu hoa viên lập tức yên tĩnh lại, một thanh âm của lão già nói ra: “Tuổi trẻ tài cao, canh cốt mười sáu nhưng đã đột phá Chân Sư Cảnh, hậu sinh khả úy a.”

Mà nam tử trung niên thần tình cũng nghiêm túc lên nỉ non:

“Thiên kiêu chi tranh sẽ rất thú vị cho lũ hậu bối.” Hai thân ảnh nói xong lập tức biến mất trong màn sáng, mặc dù nam tử trung niên hơi lôi thôi nhưng dùng khí quán thể lập tức lại biến soái hơn.

Đồng thời hai thân ảnh lập tức xuất hiện Nam Di Thành, tiếng bước chân trầm ổn giống như đang thông báo thư hay một đại sự gì.

Mà hai thân ảnh chính lad Ngô Quý Ân và Tiên Vẫn, hai thân ảnh một trung niên một lão nhân lập tức để vô số người ghé mắt vì tưởng họ là cha con.

Đi đến một toà nhà hai thân ảnh lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm bảng của toà nhà có tên hai chữ.

Thanh lâu!

Lập tức nở nụ cười bỉ ổi tiến vào...

. . . .

Trà viện.

Nhìn thấy hai thân ảnh nữ tử cười cười nói nói chính là Quân Long Nhi cùng với Nam Di Hi.

“Ồ? Các ngươi thế nào đã thân thiết như tỷ muội?” Thân ảnh Bắc Thiên bỗng nhiên xuất hiện mở miệng làm cho Quân Long Nhi cùng với Nam Di Hi giật mình, thấy kỹ thân hình Bắc Thiên mới căm tức mở miệng.

“Không nghĩ tới Bắc công tử ra tay anh hùng cứu mỹ nhân rồi được ân ái một đêm.” Nói xong Nam Di Hi còn lộ ra cái ánh mắt hung tợn nhưng rơi vào mắt Bắc Thiên lại giống như một tiểu loli đang cố tỏ ra đáng yêu, đúng thật có thể manh hoá chết người.

Bỗng một khí tức xuất hiện làm phá vỡ bầu không khí, một nam tử anh tuấn lập tức từ trên cao rơi xuống, ánh mắt lập tức khoá lại thân ảnh của Bắc Thiên.

“Ngươi là?” Bắc Thiên bỗng nhiên mở miệng.

“Ta, Diệp Phong!” Diệp Phong lập tức đáp lại nhưng ánh mắt cấp tốc nhíu lại, ta vậy không xem được người này tu vi? Không lẽ tu vi hắn trên ta? Đây càng là điều không thể.

Diệp Phong lập tức cũng hiếu kỳ mở miệng:

“Ngươi...”

Chưa kịp nói xong lập tức bị Bắc Thiên cắt ngang mở miệng: “Bắc Thiên!”

“Bắc Thiên? Chưa hề nghe qua thiên tài như ngươi? Không ta với ngươi giao thủ?” Diệp Phong không dò xét được tu vi chỉ có thể từ giao thủ xem sâu cạn.

Bỗng nhiên Nam Di Hi mở miệng:

“Hay thôi a Diệp Phong?”

“Thôi? Ta sẽ ra tay có chừng mực.” Nghe được công chúa mở miệng bảo thôi, theo hắn đoán tên nam tử trước mắt mặc dù là thiên tài nhưng có thể Nam Di Minh Triều mới phát hiện nên không có tài nguyên, vì vậy tu vi mới Ngưng Thần Cảnh sơ kỳ, đồng thời có một pháp bảo che chẵn tu vi.

Nghĩ xong điểm này lập tức ra một ánh mắt giống như đã biết tất cả về phía Bắc Thiên, cái này lại càng làm cho Bắc Thiên mộng bức.

Cái biểu tình đã hiểu của ngươi? Cái này thật sự hắn khó có thể hiểu, suy cho cùng vẫn đáp câu.

“Ra tay.”

Nói xong câu này Diệp Phong lập tức biến mất vô tung vô tích, tốc độ này quả thật xứng đáng với danh xưng thiên kiêu.

Thân ảnh Diệp Phong bỗng xuất hiện đằng sau, lập tức dùng công pháp.

“Vô Hồn Cước!”

Chỉ thấy liên tiếp những cái chân xuất hiện, cho dù tu vi Ngưng Thần Cảnh hậu kỳ cũng khó có thể tiếp nhận, Bắc Thiên cũng chỉ thở dài ngươi tu vi mới Ngưng Thần Cảnh trung kỳ vậy mà có dũng khí khiêu chiến Chân Sư Cảnh.

Tất cả những cước lập tức trúng với vào cơ thể của Bắc Thiên, cái này lập tức để Diệp Phong chán nản.

Không nghĩ tới kết thúc nhanh như vậy, Diệp Phong tưởng mình chiến thắng định lấy đan dược chữa thương thì lập tức mây vụ tan làm cho thân ảnh của Bắc Thiên không còn ở đấy.

A? Hắn không có? Thế nào không có? Lẽ nào hắn tu vi cao hơn ta?

Đằng sau một cỗ cảm giác giợn tóc gáy truyền vào cơ thể Diệp Phong làm cho hô hấp đình trỉ.

Bộp!

Một âm thanh vô giống như vang vọng cửu thiên đối với Diệp Phong, mà một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.

“Ngươi thua!”

Bạn đang đọc Hệ Thống Thành Thần sáng tác bởi ZipLand

Truyện Hệ Thống Thành Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ZipLand
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.