Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Viêm hồi phục, Tiêu gia có khách

Tiểu thuyết gốc · 4211 chữ

Sáng sớm hôm sau, phía phòng của Tiêu Viêm xuất hiện tiếng cười như điên dại:

- HAHAHA...... Ta tu luyện được trở lại rồi...... Đấu khí của ta trở lại rồi. Hắn ta thật sự không có lừa ta.

- Tam Thiếu gia.... Không xong rồi.....

Một hạ nhân hớt ha hớt hải chạy vào. Tiêu Viêm thấy hạ nhân cuống quýt chạy vào liên thu liễm nụ cười và nghiêm giọng:

- Ngươi vào phòng ta không biết phép tắc gì sao? Chẳng lẽ Quản gia không dạy ngươi điều này à?

Tên hạ nhân gãi đầu lúng túng:

- Hồi bẩm thiếu gia, Tiểu nhân vội quá nên quên mất điều này.... Mong thiếu Gia bỏ qua.

Nghe xong Tiêu Viêm thầm than tên này chí ít cũng hiểu chuyện lắm. Không như những hạ nhân khác, biết mình là phế vật mà vẫn đối xử như vậy. Sau này nên để ý kỹ hắn một chút.

- Có chuyện gì vậy?

- Hồi bẩm thiếu gia.... Người của Vân Lam Tông đã đến Tiêu gia.... Hiện tại phụ thân ngươi cùng các trưởng lão đang ở đó tiếp khách.

- Mau..... Mau dẫn ta đi...

Dứt lời tên hạ nhân nhanh chóng dẫn Tiêu Viêm rời khỏi phủ.

Ở một bên khác..... Tiêu Sơn vừa tỉnh giấc đã nghe tiếng đập cửa.. Rầm .....Rầm.....

- Ai đó? Mới sáng sớm đã không cho người khác ngủ à?

Trong nhà vọng ra một thanh âm uể oải.

- Tiêu Sơn ca ca... Mặt Trời sắp chiếu đến mông rồi ....Huynh còn ngủ nướng tới bao giờ nữa.

Bên ngoài cất lên một giọng nói thanh thúy.

- Biết rồi .... Đợi ta một chút...

Kẽo kẹt........ Cánh cửa mở ra....... Đập vào mắt Tiêu Sơn là thân ảnh một thiếu nữ mặc sam y thanh xuân hoạt bát, mái tóc ngắn đen tuyền, gương mặt trái xoan, môi nhỏ hồng hồng, mắt to ngập nước, bộ ngực non hơi nhú lên, hình dáng lung linh khả ái, là một tiểu mỹ nhân bại hoại.

Tiêu Hà thấy Tiêu Sơn đang ngẩn người nhìn mình thì rất vui vẻ, khuôn mặt đỏ như trái gấc nàng lấy tay bẹo hông hắn:

- Sao huynh nhìn muội ghê thế? Trên mặt muội có dính gì sao?

Tiêu Sơn giật mình kêu lên:

- Ah..... Đau..... Đau............Tại ta nhìn muội xinh thế này ta ngắm cả đời cũng chả hết ấy chứ... haha

Tiêu Hà thấy vậy cúi mặt xuống, trên má đầy một áng mây hồng:

- Huynh ăn nói khéo như vậy chắc không biết có bao nhiêu thiếu nữ chết mê chết mệt vì huynh nhỉ?

- Nào có ai..... Haha.......

- Mà sao sáng nay muội đã qua đây rồi? Muội tìm ta có chuyện gì không?

- Ah.... huynh nhắc muội mới nhớ....... Huynh mau đến đại sảnh đi...... Tiêu gia hôm nay có khách......

- Tiêu gia có khách?

Tiêu Sơn nghi ngờ nói. Đúng lúc này, một thanh âm máy móc vang lên:

Phát động chi nhánh nhiệm vụ: Thay mặt Tiêu gia từ hôn.

- Chi tiết nhiệm vụ: Trong sự kiện lần này Nạp Lan Yên Nhiên dẫn người của Vân Lam Tông đến từ hôn với Tiêu Viêm. Ký chủ hãy làm thay đổi Hôn ước của hắn thành của ký chủ, sau đó làm Tiêu Viêm tức giận rời đi, thực hiện ước hẹn thi đấu với Nạp Lan Yên Nhiên ở Vân Lam Tông.

Hoàn thành nhiệm vụ đạt được:

Một lần Triệu hoán nhân vật

Một thẻ thăng cấp ngẫu nhiên

Thất bại: Đấu khí thụt lùi nhị tinh

Lưu ý. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ hệ thống sẽ cung cấp cho ký chủ năng lực thay đổi chữ viết theo ý muốn. Sau khi hoàn thành liền thu hồi.

Tiêu Sơn nhìn vào bảng thông báo thầm khen" Thưởng phạt phân minh... haha". Sau đó kêu Tiêu Hà cứ đi trước, hắn thu thập đồ đạc rồi mới đi sau. Ban đầu nàng cũng không chịu cứ nhất quyết đòi đi cùng hắn nhưng với công phu miệng lưỡi hai mươi mấy năm của hắn cũng hống được cô nàng này rời đi. Nhìn thân ảnh nàng biến mất khỏi hậu viện, Tiêu Sơn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đại sảnh Tiêu Gia.......

Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Tiêu Chiến với ba vị sắc mặt đạm mạc lão giả và một vị nữ tử, bọn họ đều là trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng là bao nhiêu.

Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ một đời.

Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nói như vậy bọn họ là khách quý mà Tiêu Chiến nói đêm qua.

Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhỏ song nhãn quang mang, tầm mắt của Tiêu Viêm khẽ hạ xuống, dừng ở lão giả trên ngực, đột nhiên rùng mình, tại lão giả trên ngực y bào rõ ràng có một cái ngân sắc thiển nguyệt, tại thiển nguyệt xung quanh có bảy khỏa kim quang lập lòe:

- Thất tinh đại đấu sư! Lão nhân này lại là một vị thất tinh đại đấu sư? Thật là người không thể nhìn tướng!

Tiêu Viêm trong lòng kinh dị, thực lực của lão giả này so với phụ thân mình còn mạnh hơn hai tinh.

Người có thể trở thành đại đấu sư, ít nhất cũng là danh chấn một phương cường giả, thực lực như vật sẽ được tất cả các thế lực kính trọng, vậy mà bỗng nhiên lại gặp một vị cường giả có cấp bậc như vậy, cũng khó trách Tiêu Viêm sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục. Nam tử tuổi khoảng hai mươi, tướng mạo anh tuấn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực, trọng yếu nhất là năm khỏa kim tinh trên ngực, đại biểu thanh niên này thực lực: Ngũ tinh đấu giả!

Có thể hai mươi tuổi trở thành một ngũ tinh đấu giả, nói lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao.

Anh tuấn tướng mạo, hơn nữa không chỉ xét riêng về thực lực, vị thanh niên này không chỉ đem bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo, ngay cả Tiêu Mị ngồi một bên, ánh mắt nhìn về phía bên này, cũng không thoát khỏi mị hoặc.

Thiếu nữ thầm đưa mắt, bất quá với thanh niên này không có chút hấp dẫn lực. Lúc này, vị thanh niên kia đang đem chú ý lực tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh…

Thiếu nữ này tuổi cùng Tiêu Viêm tương phản, làm Tiêu Viêm ngoài ý muốn chính là nàng dung mạo, so với Tiêu Mị còn đẹp hơn vài phần, tại bên trong gia tộc, cũng chỉ có giống như hoa sen Tiêu Huân Nhi cùng hoa hồng Tiêu Hà có thể so sánh, khó trách nam tử này đối với trong tộc mấy cái nhan sắc dưới nàng đều tỏ ra khinh thường.

Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra thanh thúy ngọc hưởng, đột ngột hiện ra một mặt kiều quý… Ngoài ra, tại thiếu nữ bắt đầu phát dục trên ngực, có ba khỏa kim tinh.

- Tam tinh đấu giả, cô gái này… Nếu không có nhờ ngoại vật kích phát thì chính là một cái tuyệt đỉnh thiên tài!

Trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Tiêu Viêm tại trên mặt cô gái dừng lại một chút rồi rời đi, nói thế nào đi nữa dưới ngây thơ ngoại mạo của hắn chính là một cái thành thục linh hồn, tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá hắn cũng không nhàn tâm lộ ra chảy nước miếng trư ca bộ dáng.

Hành động của Tiêu Viêm khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình nữ hài. Bất quá với khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, Tiêu Viêm tùy ý động rác thực sự làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi!

- Phụ thân, ba vị trưởng lão!

Bước nhanh về phía trước, đối với năm người Tiêu Chiến cung kính hành lễ.

- Ah.... Viêm nhi..... Con đến rồi à, mau ngồi xuống đi.

Thấy Tiêu Viêm đã đến, Tiêu Chiến dừng lại cùng khách nhân đàm tiếu, hướng về phía hắn gật gật đầu, phất tay nói.

Mỉm cười gật đầu, Tiêu Viêm làm như không thấy ba vị trưởng lão phóng đến không kiên nhẫn và khinh thường, quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện, không có vị trí của mình…

- Ai, địa vị của mình trong gia tộc, xem ra càng ngày càng thấp a. Cứ như ngày xưa còn tốt, hiện tại lại làm ta trước mặt khách nhân khó xử, ba cái lão bất tử này…

Trong lòng tự giễu cười, Tiêu Viêm thầm nhủ lắc đầu.

Nhìn Tiêu Viêm đứng tại chỗ, người tuổi trẻ trong gia tộc đều nhịn không được cười châm chọc, hiển nhiên đều rất thích xem hắn mất mặt bộ dáng.

Lúc này, Tiêu Chiến phía trên cũng phát hiện Tiêu Viêm xấu hổ, khuôn mặt hiện lên tức giận, đối với bên cạnh lão giả nhíu mày nói:

- Nhị trưởng lão, ngươi đây là ý gì?

- Khà khà......, thật xin lỗi, thế nhưng đem Tam thiếu gia quên mất..... Ah...... ta lập tức gọi người chuẩn bị.

Hoàng bào lão giả bị Tiêu Chiến trừng mắt chỉ nhàn nhạt cười, "Tự trách" vỗ vỗ trán, nhưng trong mắt châm chọc không hề che giấu một chút nào. Tiêu Viêm đang phân vân không biết xử lý ra sao thì bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm:

- Chờ một chút....

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cửa chính. Đẩy cửa bước vào là một thanh niên, mặc bộ bạch sắc, ngoài Tiêu Sơn còn ai vào đây nữa. Sau khi Tiêu Sơn bước vào liền đảo mắt nhìn qua một lượt những người xung quanh rồi dừng lại một thân ảnh bạch sắc thiếu nữ. Nhìn nàng cũng khá là đẹp mắt nhưng hắn cũng không dám nhìn lâu. Quay sang liền thấy Tiêu Phương Anh đang nhìn mình, hắn bất giác mỉm cười đáp lễ rồi nhìn về phía Tiêu Chiến cúi đầu hành lễ:

- Bá phụ, các vị trưởng lão tốt..... Ta nghe nói nhà ta có khách nên có chút hứng thú đến xem thử. Hy vọng các vị chớ trách.

- Tiêu Sơn. Ngươi đến đúng lúc lắm. Nhị trưởng lão, ngươi cho người chuẩn bị thêm ghế cho hắn ngồi đi.

Tiêu Chiến mỉm cười tưởng rằng Tiêu Sơn đến để giải vây cho Tiêu Viêm nên cảm thấy rất hài lòng liền phân phó.

Nhị trưởng lão thấy không làm gì được Tiêu Viêm liền cắn răng hạ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị thêm ghế. Đảo mắt một hồi cũng không thấy chỗ ngồi của mình liền thầm mắng " Mấy cái lão già này. Nội bộ lục đục thì cũng thôi đi. Đến cái ghế cũng chuẩn bị không có xong. Bọn hắn muốn để ta mất mặt đây hả?". Vừa hay vang lên thanh âm từ hai phía:

- Tiêu Sơn ca ca, huynh lại đây ngồi nè.

- Tiêu Sơn, ngươi ngồi chỗ này đi.

Thanh âm đó một là của Tiêu Hà, một là của Tiêu Huân Nhi. Ba vị trưởng lão ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía trong góc im lặng Tiêu Hà rồi quay sang Tiêu Huân Nhi, miệng nhuyễn nhuyễn, thế nhưng đều không dám nói nữa… Tiêu Sơn thấy vậy thầm giật mình. Tiêu Hà kêu mình thì cũng thôi đi, Huân Nhi kêu hắn qua làm gì?

Nhìn về hai phía ... Hắn suy nghĩ một hồi rồi rảo bước về phía Tiêu Hà. Tiêu Hà mỉm cười khép lại bộ sách rất dày, khí chất đạm nhã thong dong, đối với Tiêu Sơn đáng yêu chớp chớp mắt.

- Cảm ơn muội. Muội lại giúp ta giải vây.

Ngửi bên cạnh thiếu nữ nhàn nhạt mùi thơm, Tiêu Sơn cười nhẹ nói.

Tiêu Hà mỉm cười, khuôn mặt lộ ra đáng yêu má lúm đồng tiền, mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, tuổi nhỏ đã có một loại tri tính mĩ cảm, lông mi chớp động, bỗng nhiên nhìn về phía xa xăm có chút buồn bã nói:

- Tiêu Viêm ca ca đã có mấy năm không một mình ngồi cạnh Hà Nhi?

- Ách… Hà Nhi hiện tại xinh đẹp như vậy, lại là một trong những thiên tài trong gia tộc, muốn có bằng hữu còn không đơn giản sao?

Nhìn thiếu nữ khuôn mặt có chút u oán, Tiêu Sơn vội đánh trống lảng. Hắn lấy cớ vuốt nhẹ mũi nàng rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ở một góc phía bên kia......

Tiêu Viêm thấy Tiêu Huân Nhi đột nhiên kêu Tiêu Sơn qua bên đó ngồi mà không thèm để ý đến mình trong lòng ghen tức nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra niềm nở, liền đi về phía Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi thấy hắn đang đi về phía mình niềm niềm nở nói:

- Tiêu Viêm ca ca. Ngồi ở đây đi!

Nhìn Tiêu Huân Nhi mỉm cười khuôn mặt, Tiêu Viêm chần chừ một chút, vuốt mũi gật gật đầu, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Nhìn phía xa thấy thân ảnh nam tử đang vuốt mũi người con gái khác, trong lòng Huân Nhi bỗng dưng xuất hiện một nhóm lửa. Nàng liền quay sang Tiêu Viêm đang thất thần ngắm Nạp Lan Yên Nhiên nhìn trông rất giống dáng vẻ của Trư ca liền tức giận:

- Huynh ngắm người ta đủ chưa?

- Chưa.... Ah...... Đâu có.... Đâu có... haha

Thấy Tiêu Viêm cười trừ.... nàng liền nghiêm túc:

- Tiêu Viêm ca ca. Muội hỏi huynh một vấn đề được không? Huynh phải trả lời thật với muội.....

Nhìn Tiêu Huân Nhi tròn mắt nhìn hắn, trong lòng Tiêu Viêm bất giác giật mình" Chẳng lẽ cô nàng này đã biết chuyện mình khôi phục đấu khí?" Bất quá với kinh nghiệm bao nhiêu năm ở kiếp trước, hắn bình thản đáp:

- Muội có chuyện gì thì cứ nói. Những gì huynh biết huynh sẽ trả lời cho muội.

- Được. Lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng một loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với không hùng hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổ mồ hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời đi. Tiêu Viêm ca ca, ngươi nói xem hắn ta là ai?

Huân Nhi trầm mặc một lúc bỗng quay đầu nhìn Tiêu Sơn nói ra.

- Ta, ta làm sao biết được?

Tiêu Viêm khóe miệng giật giật, âm thầm lau mồ hôi lạnh. Chợt hắn nhớ lại trong lời Huân Nhi nói "Lúc bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng một loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với không hùng hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổ mồ hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời đi"........ Lẽ nào........ Có người tới trước mình? Bất giác tay hắn siết chặt lại....

Tiêu Huân Nhi thấy vậy chỉ biết thở dài. Nàng thực ra đã xác định được người đó là ai rồi, chỉ là chưa muốn chấp nhận sự thật này thôi. Hiện tại trong lòng nàng rất rối bời, lại nhìn về phía bên kia thấy đôi nam nữ đang cười nói vui vẻ khuôn mặt có chút u oán.

Trong đại sảnh, Tiêu Chiến và bốn vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão giả kia nói chuyện với nhau. Bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nuốt lại, mà mỗi lần như vậy, kiều quý thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả.

Vểnh tai lắng nghe một hồi, Tiêu Sơn nhìn bạch sắc thiếu nữ có chút nhàm chán lắc đầu.

- Tiêu Sơn ca ca, huynh có biết thân phân phận bọn họ không?

Đang lúc Tiêu Sơn nhàm chán muốn ngủ gật, Tiêu Hà mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, mỉm cười nói.

- Ồ. Ta đương nhiên biết. Chẳng lẽ muội đã đoán ra thân phận của họ?

Tiêu Sơn giật mình nhìn nàng hỏi.

- Nhàm chán...... Huynh chả biết cách hống người khác gì cả....

Tiêu Hà bĩu môi mặt quay ngoắt sang một bên không thèm để ý tới hắn nữa. Tiêu Sơn thấy vậy chỉ biết lắc đầu cười.

Phía bên kia......

- Tiêu Viêm ca ca, ngươi biết thân phân phận bọn họ không?

Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm đang chuẩn bị ngủ gật liền lay người đánh thức hắn.

- Ngươi biết?

Tò mò quay đầu lại, Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi.

- Nhìn thấy trên bào phục của họ có vân thải ngân kiếm không?

Huân Nhi chỉ trên bào phục của họ nói.

- Nga?

Trong lòng chấn động, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng đến ba người, quả nhiên phát hiện một đám mây có hình ngân kiếm.

- Bọn họ là người của Vân Lam tông?

Tiêu Viêm kinh ngạc thấp giọng nói.

Tuy không ra ngoài lịch lãm, bất quá Tiêu Viêm đọc trong một số bộ sách có Vân Lam tông đại khái giới thiệu, Tiêu gia ở tại một thành thị tên là Ô Thản thành, Ô Thản thành thuộc về Gia Mã đế quốc, tuy nhiên tòa thành này nhờ có ma thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm các đại thành thị, bất quá cũng xếp ở gần cuối.

Gia tộc của Tiêu gia, tại Ô Thản thành rất có phân lượng, bất quá cũng không phải là duy nhất, trong thành còn có hai đại gia tộc khác, thực lực không kém Tiêu gia bao nhiêu, tam phương không ngừng minh tranh ám đấu mấy chục năm, cũng bất phân thắng bại…

Nếu nói Tiêu gia ở Ô Thản thành độc bá, thì Vân Lam tông có lẽ phải nói là độc bá cả Gia Mã đế quốc! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách ngay cả phụ thân ngày thường nghiêm túc, trong lời nói cũng rất kính sợ.

- Bọn họ đến gia tộc ra làm gì?

Tiêu viêm có chút nghi hoặc thấp giọng hỏi.

Di động mảnh khảnh đầu ngón tay một chút, Huân Nhi trầm mặc một lúc mới nói:

- Có lẽ cùng Tiêu Viêm ca ca có quan hệ…

- Ta? Ta cũng không quen biết bọn họ a?

Nghe vậy, Tiêu Viêm rùng mình, lắc đầu phủ nhận.

- Ngươi biết tên của thiếu nữ kia không?

Huân Nhi liếc mắt nhìn đối diện kiều quý cô gái.

- Nàng ta là ai?

Nhướng mày, Tiêu Viêm truy vấn.

- Nạp Lan Yên Nhiên!

Huân Nhi khuôn mặt có chút cổ quái, liếc mắt nhìn thân hình có chút cứng ngắc Tiêu Viêm thầm nghĩ " Chả lẽ đến hôn phu của mình hắn cũng không biết?"

- Nạp Lan Yên Nhiên? Gia Mã đế quốc Sư tâm nguyên soái Nạp Lan Kiệt cháu gái Nạp Lan Yên Nhiên? Người đó… Người đó là hôn thê của ta?

Tiêu Viêm sắc mặt cứng ngắc nói.

- Gia gia năm đó cùng Nạp Lan Kiệt là hảo hữu, mà vừa đúng lúc ấy ngươi cùng Nạp Lan Yên Nhiên đồng thời xuất sinh cho nên hai vị lão gia tử quyết định hôn sự này. Bất quá, sau khi ngươi xuất sinh ba năm, Gia gia cùng kẻ thù giao chiến trọng thương mà chết, theo thời gian trôi qua, Tiêu gia cùng Nạp Lan gia quan hệ cũng càng ngày càng ít…

Huân Nhi khẽ dừng lại liếc mắt nhìn Tiêu Sơn thấy hắn đang tựa đầu vào vai Tiêu Hà ngủ liền tức giận, sau đó quay sang thấy Tiêu Viêm hai mắt trừng lớn, nói tiếp:

- Nạp Lan Kiệt lão đầu này vô cùng kiệt ngạo, hơn nữa cực kỳ để ý mặt mũi, hôn sự năm đó hắn đã đáp ứng cho nên Tiêu Viêm ca ca mấy năm nay thanh danh cực kém hắn cũng chưa từng phái người đến hối hôn…

- Lão đầu này đích xác kiệt đến đáng yêu…

Nghe đến đây, Tiêu Viêm cũng nhịn không được cười lắc đầu.

- Nạp Lan Kiệt trong gia tộc có tuyệt đối quyền lực, lời hắn nói ra, không một ai dám phản đối, tuy nhiên hắn cũng rất yêu thương cháu gái Nạp Lan Yên Nhiên, bất quá muốn hắn mở miệng giải trừ hôn ước cũng có chút khó khăn…

Huân Nhi xinh đẹp ánh mắt híp lại, nói:

Nhưng năm năm trước, Nạp Lan Yên Nhiên bị Vân Lam tông chủ Vân Vận thu làm đệ tử, năm năm thời gian, Nạp Lan Yên Nhiên biểu hiện ra tuyệt giai tu luyện thiên phú, làm Vân Vận cực kỳ sủng ái… Khi một người có đủ thực lực thay đổi vận mệnh của mình, thì hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp đem những chuyện mình không thích giải quyết đi… Rất bất hạnh, hôn sự của Tiêu Viêm ca ca và nàng là thứ nàng không hài lòng nhất!

- Ngươi muốn nói, nàng lần này đến đây để giải trừ hôn ước?

Sắc mặt biến đổi, Tiêu Viêm trong lòng mạnh mẽ dâng lên một trận tức giận, tức giận này không phải vì Nạp Lan Yên Nhiên kỳ thị hắn. Nói thật, thiếu nữ đối diện tuy rất xinh đẹp, nhưng Tiêu Viêm cũng không phải một cái sắc lang, nếu không thể kết thành phu thê, Tiêu Viêm cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Nhưng nếu nàng thật sự tại trước mặt mọi người đối với phụ thân của mình đề ra thỉnh cầu giải trừ hôn ước, như vậy thân là tộc trưởng phụ thân, mặt mũi sẽ mất hết. Đương nhiên hắn sẽ thay mặt phụ thân hắn không để chuyện này xảy ra.

Nạp Lan Yên Nhiên không chỉ có xinh đẹp, địa vị hiển hách, thêm vào thiên phú tuyệt hảo. Bất cứ ai khi nói đến việc này thì đều cho rằng hắn là cóc đòi ăn thịt thiên nga, lại bị thiên nga dẵm nát dưới chân…

Lời nói như vậy, sau này không chỉ có Tiêu Viêm, cho dù là phụ thân hắn cũng sẽ trở thành trò cười của người khác, mất hết uy nghiêm.

Nhẹ nhàng hấp một hơi khí lạnh, bàn tay giấu trong tay áo cũng gắt gao nắm chặt lại:

- Nếu mình bây giờ là một đấu sư, ai còn dám chà đạp lên ta như vậy?

Đích xác, nếu Tiêu Viêm lúc này có đấu sư thực lực, cho dù là Nạp Lan Yên Nhiên có chỗ dựa là Vân Lam tông cũng không dám làm như vậy. Mười lăm tuổi đấu sư, tại đấu khí đại lục nhiều năm lịch sử cũng chỉ có vài người, mà mấy người này đều trở thành đấu khí tu luyện giới thái sơn bắc đẩu! Âm thầm cảm ơn áo bào lão giả, chính hắn đã cho cơ hội để sống lại. Có thời gian phải cảm ơn hắn một phen. Nếu Tiêu Viêm biết được áo bào lão giả chính là Tiêu Sơn không biết trên mặt còn suy nghĩ như vậy không?

- Tiêu Sơn ca ca.... Huynh có biết mấy người bọn họ đến đây làm gì không?

Tiêu Hà vô thức nhìn bạch sắc thiếu nữ hỏi.

- Ta đương nhiên biết. Muội cứ ngồi đây để xem kỳ biến đi. Sẽ có nhiều điều thú vị cho muội xem đấy.

Tiêu Sơn cười cười nói. Tiêu Hà thấy vậy liền im lặng gật đầu. Giờ đây Tiêu Sơn nói gì nàng cũng đều tin tưởng cả. Thấy Nạp Lan Yên Nhiên không ngừng thúc dục ánh mắt, vị lão giả kia rốt cục cũng đứng lên…

- Nhờ Vân Lam tông hướng tộc trưởng thị uy sao? Nạp Lan Yên Nhiên này thật sự là rất có thủ đoạn…

Trong lòng Tiêu Sơn vang lên phẫn nộ cười lạnh.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay, Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.