Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 2242 chữ

Khi mở mắt ra, cô nghĩ người đầu tiên cô thấy sẽ là cha mẹ của cô nhưng không ngờ cô lại thấy ông già đó, người mà cô gọi là sư phụ, lão ta cười ha hả , vừa cười vừa xoa đầu cô.

" Con giỏi lắm, rất can đảm, ta sẽ nhận con làm đồ đệ!"

" Thật sao! Sư phụ sẽ nhận đệ tử sao?"

Thanh Nhi như không tin vào tai mình

" Thật chứ sao không! Nhưng ta không muốn có một đồ đệ là nữ nhi, nên con phải là nam nhi mới được!!"

" Nhưng con vốn là nữ nhi cơ mà sao có thể làm nam nhi được" giọng cô bé nhỏ dần đều như không muốn nói ra những lời đó vậy.

"Ai ya! Được chứ sao không! Từ bây giờ con sẽ là nam nhi, là đệ tử tốt của ta"

cô bé cười xoà lên rồi gập đầu

" Sư phụ"

TẢ GIA TRANG

" A....đau quá.........mẹ ơi....con chịu không nổi nữa rồi"

"biết đau mà còn dám cãi lời cha à, bây giờ có gọi mẹ thì cũng vậy thôi" Tả Cảnh Điền vừa đánh vừa mắng, khiến người hầu ai cũng sợ.

Lời vừa dứt thì ngoài cửa có tiếng bước vào

" Ông lại đánh nó à!" Thẩm Hoa vừa nói vừa đi đến bên cạnh con trai và đỡ nó dậy,

"Bà để yên nó đó cho tôi, hôm nay tôi phải dạy dỗ nó , không phải nó muốn làm gì thì làm"

Cảnh Minh lại oà lên vùi vào lòng mẹ nũng nịu.

" Nó chỉ chạy đi chơi một tí mà ông cứ làm quá lên"

"Đó đó.....bà lại bênh nó ....bà cứ như vậy làm sao tôi dạy dỗ được" ông bực mình ngồi xuống ghế , thấy vậy A Lý nhanh tay rót cho ông tách trà để hạ hoả

Thẩm Hoa đưa khăn lên mặt con trai lau đi giọt nước mắt trên má cho nó

" Con nói ta nghe , tại sao lại trốn ra khỏi phủ để đi chơi, con có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả"

" Nhưng con học bài xong rồi, con muốn chơi nhưng không có ai chơi cùng con cả nên con mới trốn ra ngoài"

" guây..chẳng phải có Tú Vân và những người hầu khác chơi với con hay sao?"

"Không, con không muốn chơi với những người lớn, con muốn chơi với những người giống con cơ."

" Haha thằng nhóc này thật là làm khó ta, con xem trong phủ làm gì có người ngang tuổi với con đâu"

" vậy thì con phải làm sao chứ, chẳng còn cách nào khác là phải ra khỏi phủ để đi chơi cả"

"Được rồi, được rồi, ta sẽ tìm cho con một người đồng trang lứa để chơi với con nhé"

"Thật sao ạ? Có thể được sao ạ?" Cậu ôm chầm lấy bà như thể vô cùng biết ơn, miệng không ngậm lại được như thể chưa từng khóc trước đó vậy.

Tả Cảnh Điền chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với cách chiều con của vợ mình.

"Sư phụ! Người sao vậy,sao người nôn ra nhiều máu vậy,hức hức ....."

"Haiz Tiểu Thanh! Ta vốn đã già rồi lại thêm căn bệnh nan y này nữa, e rằng ta sẽ....."

"Không,sư phụ ....hức h....đừng nói ...như vậy ,con ....con sợ lắm ..hức hức ...."

"Tiểu Thanh, con cũng đã lớn rồi đâu còn là đứa trẻ 8 tuổi nữa, bây giờ con đã 11 tuổi rồi , ta vào tuổi của con đã tự kiếm ra tiền làm 1 căn nhà ấy chứ...haha....".Vào giờ phút này mà ông ta vẫn còn cười được. Đúng là không hỗ danh là Mạn Nghị -một lão già điên. Thế nhưng mọi người đều sợ ông bởi võ công của ông rất cao cường.

"Sư phụ....."Trái lại với tiếng cười của ông là tiếng khóc nức nỡ của Vũ Thanh Nhi.

"Tiểu Thanh ...đừng khóc nữa..hãy nghe cho kỹ đây. Ta sắp đi rồi không thể chăm sóc con được nữa, nhưng ta nghĩ với những chiêu ta dạy cho con suốt 3 năm qua cũng đủ để cho người khác không thể bắt nạt con được.Bắt đầu từ bây giờ con phải tự lo cho bản thân mình, hiểu chưa?"

"Hư hư hức hức.....d...ạ!!!"

"Vũ Thanh Nhi"

Thanh Nhi bất ngờ khi sư phụ cô gọi cái tên mà suốt 3 năm qua ông chưa từng gọi một lần. Thậm chí có khi nó đã bị lãng quên .

"Thanh Nhi à, ta biết cho dù có cố cải trang con thành nam nhi đi nữa thì bản chất vốn dĩ của con vẫn là nữ nhi. Ta muốn con cải trang thành nam nhi là để con mạnh mẽ hơn, không bị người ta ức hiếp.Nhưng không phải cả đời con phải là nam nhi đâu,ta không bắt ép con điều đó,ta nghĩ bây giờ con đã có đầy đủ dũng khí rồi đó, con có thể trở thành một nữ nhân bình thường như bao người khác rồi ."

"Sư phụ"

Nói rồi, ông lại đưa tay vào trong gối đầu rút ra một cây trâm bằng ngọc đưa đến trước mặt Thanh Nhi

"Nào , con hãy cài lên cho ta xem"

Thanh Nhi nhận lấy cây trâm cài lên đầu mình

"Ừ... Đẹp lắm,thật sự rất đẹp,dù con mới 11 tuổi nhưng nhan sắc của con không phải tầm thường đâu,kha khá khà ...."

Ông khẽ nắm chặt tay Thanh Nhi

" Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ta đã sống rất mãn nguyện rồi, ở trên trời ta sẽ luôn dõi theo phù hộ cho con."

Dứt lời,bàn tay nhẹ nhàng rớt xuống,hai mắt cũng khép lại

Hôm đó trời mưa rất to , nước mưa hoà vào nước mắt của Thanh Nhi, cô khóc to hơn cả mưa, chôn cất xong sư phụ của mình, cô thở hổn hển , vừa mệt vừa đau lòng, đứng trước bia mộ của sư phụ cô ngước mặt lên trời thầm oán tại sao lại mang hết những người cô yêu thương đi, để giờ đây chỉ còn lại một mình cô.Cô càng khóc thì mưa càng to hơn, như khóc thương cô vậy.

Bánh bao đây ,bánh bao đây , mua đi ,mua đi

"Lấy cho tôi một cái"

"Được,....đây"

Thanh Nhi lấy tiền trả cho người bán bánh bao rồi nói "cám ơn"

Đi được một đoạn cô dừng lại trước đám đông đang túm lại để xem gì đó

Chen vào trong sau đó đọc mấy chữ cô liền đi ra.Chỉ là Tả gia muốn tuyển cận vệ bằng tuổi cho thiếu gia nhà họ thôi mà.Nghĩ vậy cô liền bước đi, được vài bước chợt bước chân cô khựng lại.Như nghĩ ra gì đó, cô nắm lấy áo của người đi đường" Cho hỏi ,Tả gia ở đâu vậy ạ?"

Sáng hôm sau cô đã thức dậy rất sớm, luyện lại võ công rồi đi đến Tả gia

"Hôm nay các ngươi sẽ thi đấu võ thuật để chọn ra người kề cận với thiếu gia nhà chúng ta"

"Rõ"mười đứa đồng thanh hô

Cuộc thi diễn ra sôi nổi , sau hiệp 1 chọn ra được 5 người, và tất nhiên trong đó có Vũ Thanh Nhi.

" Được rồi , các ngươi rất giỏi võ công, bây giờ đến phần thi bắn cung"

Sau cuộc thi bắn cung còn lại ba người

" Chà , ba người này ngang sức ngang tài ta phải làm sao đây?"Thẩm phu nhân nói

"Cứ để con lo"Cảnh Minh lên tiếng làm cả cha mẹ lẫn người hầu bất ngờ

Cậu bước đến trước mặt ba người và nói.

"Hãy nói tên cho ta xem nào"

"Tôi là Khải Lư"

"Tôi là Thức Khôi"

" Còn tôi là Vũ Thanh"

"Được, Vũ Thanh, ta chọn ngươi"

Mọi người há hốc mồm trước quyết định của Cảnh Minh.

"Cảnh Minh, sao con lại chọn người đó vậy"

" Mẹ còn không tin vào cách nhìn người của con sao....hơn nữa con cảm thấy người này rất quen thuộc ,con nghĩ chúng con có thể chơi với nhau được"

Mặc dù không hiểu lắm nhưng Thẩm phu nhân và phu quân vẫn gật đầu đồng ý

Thế là hằng ngày Vũ Thanh đều sẽ đi theo Cảnh Minh như cái bóng,cô được Tả gia đối xử rất tốt ,ngoài việc chăm sóc và làm bạn với Cảnh Minh thì cô không cần làm gì cả, áo quần cũng có người giặt giúp cô.Thế nhưng, cô vẫn luôn giặt quần áo của mình khiến cho ai ai cũng thán phục trước trách nhiệm của cô, điều này khiến cho Lão gia và phu nhân rất hài lòng.Buổi sáng cô theo Cảnh Minh đến lớp học, tan học thì cả hai cùng về nhà, rồi cô cùng ăn cơm với gia đình họ, cô là người hầu duy nhất được ngồi ăn chung với họ bởi Cảnh Minh đã xin cha mẹ đặt cách với cô, Mà phu nhân và lão gia cũng rất quý cô.Buổi chiều thì cô luyện võ cùng Cảnh Minh, chơi cờ....cũng có lúc trốn ra khỏi phủ đi chơi, Cảnh Minh là vậy rất thích rong chơi,nhưng bọn họ cũng không bị phát hiện bởi họ luôn về đúng giờ. Nhưng thật ra phu nhân cũng biết điều này,bà cũng không ngăn cấm mà chỉ ngầm phái người đi theo bảo vệ.Tối đến thì hai người ngủ chung giường của Cảnh Minh, đây là vì Cảnh Minh bắt buộc như vậy, cậu thích có người để ôm để gác đó mà.Thanh Nhi cũng không còn cách nào khác nên tuân theo.Cũng chẳng sao cả ,hai người cũng còn nhỏ mà.Hơn nữa có người ngủ chung cũng vui.

Cứ như thế ngày qua ngày, tháng qua tháng,năm qua năm,Thoáng cái mà đã 7 năm rồi.Bây giờ 2 người đã 18 tuổi rồi.Thời gian cũng trôi nhanh thật, mới đó mà hai người đã trở thành tri kỷ của nhau, như không thể tách rời.

Tối

"Vũ Thanh, ta mệt rồi ,ngủ thôi"

Cảnh Minh trèo lên giường rồi phổ đến vị trí bên cạnh

"Nào lại đây,tới đây cho ta ôm cái nào..."

Thanh Nhi đờ ra

"Thiếu gia, chuyện này.. ừm m..."

Thật ra chuyện này cũng bình thường thôi vì nó đã xảy ra suốt 7 năm rồi , nhưng hôm nay lại khác, có cái gì đó bên trong của thiếu nữ vừa tròn 18 khiến cô không giám lại gần cậu, cô nghĩ chuyện ngủ chung thật sự không thể diễn ra nữa. Lúc trước là vì còn nhỏ nhưng bây giờ đã khác rồi, thật sự đã khác rồi. Nghĩ rồi lại nghĩ cuối cùng thì suy nghĩ ấy cũng bật ra thành lời từ đôi môi mềm mại của cô:

-"Thiếu gia...thật ra..ờ ừm ..tôi nghĩ chúng ta không nên ngủ chung trên một chiếc giường như vậy nữa"-lời nói cứng rắn và nghiêm nghị nhưng trong lòng thì run rẫy vô cùng.

Nói rồi cô đưa mắt quan sát thiếu gia của mình như một cách thăm dò. Cảnh Minh thì mắt chữ o miệng cũng chữ o nốt, nghĩ thầm hôm nay tên tiểu tử này bị cái gì vậy chứ.

-"Tại sao chứ? Chúng ta vẫn ngủ với nhau bao nhiêu năm đó thôi, có sao đâu, hôm nay ngươi bị gì vậy? Hay là ăn nhầm cái gì? Haha"

-" Lúc đó còn nhỏ, còn bây giờ chúng ta đã lớn cả rồi"

Âm lượng nhỏ dần như đang cố che giấu cái gì đó , sau lời nói đó cô cúi mặt xuống đầu gối.

Cảnh Minh khó hiểu vừa nâng cằm cô lên vừa nói.

-" khác chỗ nào chứ , chúng ta vẫn......."

Lời nói chưa dứt thì Thanh Nhi đã đứng dậy, chẳng hiểu sao mà cô lại quát lên

-" Tôi nói rồi, khác là khác, chúng ta không thể ngủ cùng nhau nữa"

Nói rồi cô chạy ra khỏi phòng bỏ lại Cảnh Minh với vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.

Bước ra khỏi phòng, cô đi đến cái cây già sau phủ, nó đã sống ở đây gần một trăm năm rồi, thân cây không cao lắm, tán lá xum xuê che mát cả một vùng. Nhưng không hẳn vì cái cây này mà cô thích nơi đây, điều khiến cô chú ý là những cây hoa anh thảo mọc phía dưới , hoa của chúng rất đẹp nhưng chỉ nở khi chúng thấy mặt trăng, tuy không ai mấy chú ý chúng nhưng chúng vẫn luôn âm thầm lặng lẽ tạo ra hương sắc cho đời cho người. Chính vì vậy cô rất thích nó , cô hay ngồi đó vào ban đêm để thấy chúng nở, khi đó cánh hoa của chúng từ từ mở ra đón nhận thứ ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng, tuy ánh sáng đó không chói loas nhuw mặt trời nhưng đủ làm cho mọi ngóc ngách của bông hoa rực rỡ giữa không gian u tối.

Chúng thật sự rất đẹp , đẹp thuần khiết và tĩnh lặng ,dường như tạo hoá sinh ra nó là để dành cho cô vậy.

Bạn đang đọc Hoa anh thảo muộn sáng tác bởi Hoaco435

Truyện Hoa anh thảo muộn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoaco435
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.