Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu cũng có học?

Tiểu thuyết gốc · 1982 chữ

Sau một tiếng thét đã đời vừa rồi, Trương Viện cũng chẳng còn sức mà hét nữa. Hắn ngồi yên vị chỗ cũ, lặng nhìn từng đám người cổ đại vội vã đi qua trước mắt, cứ thế hắn lặng hồi lâu, bỗng nhiên thấy một lão già, ăn mặc rách rưới nhưng tay vẫn ôm một thanh đoản kiếm. Lão từ từ đến chỗ Trương Viện, rồi ngồi xuống cảnh hắn, nói:

“Cậu không phải người ở đây phải không? Hồi nãy thấy cậu đánh thằng tê, hét lên cái giọng quen lắm. ”

Cái giọng vừa phát ra, nghe như người ở Bố Chính, họ Trương không kìm lòng được buột miệng hỏi lại:

“Ông chắc cũng không phải là người ở đây, ông là người Quảng Bình phải không?”

Lão già ngơ ngác lộ vẻ khó hiểu, lắc đầu bảo:

“Quảng Bình? Là mô rứa cậu?”

Trương Viện lúc này mới nhận ra mình sai, tại theo sử thì phải đến năm 1604 thì nơi đấy mới lấy tên là Quảng Bình, thế nên hắn liền hỏi lại:

“Tôi nhầm, là Bố Chính, Quảng Bình là cái tên thường gọi ở quê tôi, nhưng chắc ở đây ít người dùng nên lạ đó ông.”

“Đúng rồi, tôi người Bố Chính, xa quê cũng được 30 – 40 năm rồi, lâu rồi chưa về, nghe giọng cậu tôi nhớ lắm đọ. Cậu… Cậu cũng Bố Chính phải không?”

Lão già nghe thấy giọng quen thuộc, thì tròng mắt đỏ lên, hai tay run lẩy bẩy, chực như muốn ôm lấy họ Trương vậy, thấy thế, Trương Viện liền vội nhích xa ra, cúi đầu, đổi giọng bảo:

“Thưa bác, giọng tuy quen, nhưng con không phải người Bố Chính, con người Ma Linh. Nhưng cách Bố Chính cũng không xa.”

Lão cũng lấy làm lạ, đờ người ra, không hiểu sao tên này lại đổi giọng nhanh vậy. Có lẽ lão cũng không biết, Trương Viện kẻ này tuy ngạo, nhưng lại là kẻ theo chủ nghĩa dân tộc, ảnh hưởng vùng miền sâu sắc, hễ là người cùng quê, cùng miền thì hắn đối đãi tốt hơn cả, không hiểu đây là điểm tốt hay là điểm xấu nữa.

Lão cũng không truy xét nữa, lại rơi vào trầm mặc. Thấy vậy, Trương Viện bụng đang đói, người đương lạnh, mà lại không ngủ được, nên buột miệng hỏi thêm vài câu:

“Kiếm ni của bác, răng không bán đi mà kiếm chút cơm ăn? Cũng là ăn mày cả rồi, để rứa làm chi?”

Nghe hỏi đến thanh đoản kiếm trong tay, lão già lại càng ôm chặt nó, lộ vẻ tự hào bảo:

“Kiếm ni không bán được, chết thì chôn cùng chứ không bán.”

“Chết thì người ta đào mồ ông lên, lấy kiếm mà bán. Không thì ông chết xong, đám người ở đây làm ma chay cho ông xong thì đem kiếm đi bán. Ông chôn theo sao được chứ.” Trương Viện nghĩ thầm, xong không nói ra, hắn cũng biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không. Trương Viện cũng không hỏi nữa.

Lúc này, chợt nhìn thấy phía xa, bên bờ sông có một cỗ kiệu đỏ chót, xung quanh màu son, tám người khiêng, trong đấy có một cô bé nhỏ tầm 9-10 tuổi, đầu đội mũ Miện, người mang áo Cổn, theo kiến thức lịch sử của hắn thì đây chắc hẳn là Lý Chiêu Hoàng của nhà Lý, cũng chính là Lý Chiêu Thánh ở triều đại này vậy. Lão già thấy vậy, bật chợt quỳ rạp xuống, Trương Viện cũng không lấy làm lạ, gặp vua mà quỳ thì đấy cũng là lẽ đương nhiên, tuy nhiên hắn thì chưa mang ơn huệ gì của vua ở đây cả, thế nên hắn không quỳ, mà đứng im lạnh lùng đánh giá Lý Chiêu Thánh. Người tuy nhỏ, nhưng ánh mắt lại ảm đảm thiếu vẻ hoạt bạt, nhìn dáng vẻ yếu đuối mà đáng thương, ngẫm lại cảnh thê lương đời sau của nàng, hắn không kiềm lòng được mà khẽ thở dài.

Như cảm giác được có ai đang nhìn mình, cô bé trên kiệu bật chợt kéo rèm quay đầu về trái, hai mắt chạm nhau, cô bé khẽ chau mày, đôi môi như muốn nói điều gì xong lại thôi, rồi lại nhìn người đang quỳ bên cạnh Trương Viện, mắt loé tinh quang, liền kéo rèm lại, cứ thế đi xa một đoạn.

Những điều đó, Trương Viện thấy hết cả, hắn cúi đầu đánh giá lại lão già ăn mày bên cạnh hắn, linh tính mách bảo hắn rằng, tên này không thể xem thường được.

Hai người và đám ăn mày cứ thế nhìn kiệu khuất dần, đám đông cũng bắt đầu hoan náo trở lại, người đi chợ cứ đi, kẻ ăn xin cứ xin, những kẻ hào môn lại tiếp tục vội vã ngồi kiệu quay về nhà, người người trong cái lạnh của mùa đông này, cứ vậy tiếp tục việc mình nên làm.

Lão già, tiếp tục im lặng. Trương Viện thì không muốn vậy nữa, sự tò mò dấy lên trong người hắn, nhưng không thể trực tiếp hỏi lão được, thế là hắn bèn ngâm một bài thơ của Đỗ Mục, thơ rằng:

“Thắng bại binh gia sự bất kỳ

Bao tu nhẫn sỉ thị nam nhi,

Giang Đông tử đệ đa tài tuấn

Quyển thổ trùng lai vị khả tri.”

Lão già thấy vậy, ngạc nhiên bảo:

“Cậu cũng có học?”

Thấy vậy,Trương Viện mặt đỏ bừng, tức đến muốn đấm lão. Lão vừa nói ra, thì thấy mình lỡ lời, nên vội đỏ mặt xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi lỡ lời. Ý tôi là cậu đã từng đi học à?”

“Còn không phải nữa sao, tôi đã từng học đến cả đại học rồi đấy, nếu không phải tại ả đàn bà kia thì tôi cũng sắp lấy được bằng tốt nghiệp luôn rồi.” Hắn nghĩ bụng, nhưng miệng lại bảo:

“Dạ, con từng đi học, nhưng thời thế loạn lạc không học tiếp được, nhà nghèo, chết cả, đành phiêu bạt đến đây.”

Lão già nghe vậy, thở dài bảo:

“Haizz. Quyển thổ trùng lai vị khả tri a. Nhưng tài tuấn ở đâu mà kiếm đây?”

Ngước nhìn thanh niên bên cạnh, lão già ngẫm một hồi lại bảo:

“Nay, họ Trần tuy danh là thần, nhưng quyền lất áp cả vua, dùng lời hay ý đẹp mê hoặc dân chúng, hòng cướp ngôi chủ, cậu xem việc ni như răng?”

Trương Viện trầm mặc một hồi, ngẫm chỉ là tên ăn mày bàn việc này làm gì, lại chớt nhớ ánh mắt của Chiêu Thánh hồi nãy, bèn đánh cược đáp:

“Vua hôn quân, thần cũng tắc trách, nước loạn lạc, tội thần hơn nửa, kẻ bề trên thì nghe kẻ bề tôi nói, mà kẻ bề tôi lại tuân kẻ bề trên, việc trong thiên hạ, vua nào biết hết được, chỉ có nghe lời quần thần mà thôi. Nay có kẻ nhận ân điển vua, được vua ban cho quyền cao chức trọng, không dóc lòng vì vua thì thôi, lại lấy thế nước đục mà thả mồi câu, dựa vào thời loạn mà mưu đồ riêng, kẻ ấy không xứng làm quan, xem vua thế nhỏ mà lấy đó ức hiếp, kẻ ấy không xứng làm thần. Vừa không xứng làm quan, lại không xứng làm thần, ấy là không có nhân nghĩa, người không có nhân nghĩa thì sao xứng làm vua?”

Lão già, mắt sáng lên, hiện vẻ mừng rỡ. Thấy vậy, họ Trương chắc mẩm rằng lần này mình đã cược đúng.

Lão già, lại nói tiếp:

“Biết là rứa, nhưng cục diện giờ chừ, thế của vua thì yếu, mà thế của kẻ tham tà lại mạnh, vua chỉ biết nằm gai nếm mật, nhưng chẳng thấy được ngày thành mà chỉ thấy ngày bại. Biết làm răng đây?”

Nghĩ lại cuộc đời bi thương của Phật Kim, Trương Viện lại đáp:

“Xưa Việt Vương nằm gai nếm mật nhưng cũng là phận trai, dưới trướng vẫn còn đó binh hùng tướng mạnh, trong lòng địch thì còn đó Tây Phi đảo loạn. Nhưng vua nay lại là phận gái trong tay lại không có Phạm Lãi, Văn Chủng, thì sao gọi là nằm gai nếm mật được, đấy là nằm trong hang cọp thì đúng hơn. Vua giờ nguy hiểm khôn cùng, thoát sớm thì mới thoát khỏi cái nguy được.”

Lão già giật mình như ngộ được điều gì đó, bèn đứng dậy cúi đầu, chắp hai tay còn đang ôm đoạn kiếm, hướng về phía thanh niên cung kính bảo:

“Già này họ Quách tên Bốc, người Bố Chính, nguyện cùng cậu kết giao bằng hữu, cùng mưu chí lớn phò vua cứu nước. Ý cậu như răng?”

“Quách Bốc”? Nghe hai từ này, Trương Viện chợt nhớ, đây không phải là tướng nhà Lý từng làm loạn dưới thời Cao Tông sao? Sao bây giờ lại nguyện ý giúp họ Lý. Chuyện này thực có điểm đáng ngờ.

Thấy thanh niên trầm ngâm không đáp, Quách Bốc cũng biết chắc thanh niên này đã từng biết qua chuyện của mình, nên chưa dám đáp, bèn nói thêm:

“Thanh đoản kiếm này là do tiên hoàng ban cho, trên còn khắc chữ Lý, không tin hãy xem. Chuyện của ta trước kia khoan hãy bàn, sau này sẽ kể.”

Nói xong, Quách Bốc khẽ kéo thanh đoản kiếm ra.

Trương Viện nhìn vào, đúng là phía dưới chuôi kiếm có khắc chữ Lý, lại nhớ đến hành động của Thanh Chiếu hồi nãy, với lời mà Quách Bốc vừa nói, lại thầm nghĩ, ta chỉ là tên ăn mày, hắn lừa ta cũng có ích gì đâu chứ. Thế là, họ Trường liền đáp:

“Quách Bốc tiên sinh, xả thân vì chủ, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, thực là danh bất hư truyền. Tôi họ Trương tên Viện, người Ma Linh, được làm bằng hữu với tiên sinh, đúng là niềm vinh hạnh của cả đời ta, nhưng ta thực không dám nhận, dẫu sao tiên sinh cũng là bậc trưởng bối, nhưng nếu tiên sinh bằng lòng, thì ta nguyện ý cùng tiên sinh phò vua cứu nước.”

“Mẹ nó chứ, đùa sao? Chuyện phò vua cứu nước nghe thì hay đấy, nhưng mà rớt đầu như chơi, ông chơi liều muốn phò vua, ta lại chả dám, kết làm bằng hữu thì lại thêm dây mơ rễ má nữa. Cứ ầm ừ cho qua đi, được thì ăn không được thì phủi.” Trương Viện nói xong thì liền nghĩ bụng.

Biết thanh niên chưa thực sự tin mình Quách Bốc cũng chả biết làm sao, nhưng cũng đành nói:

“Thì ra là Trương huynh đệ, nếu đã vậy thì chúng ta không ở đây nữa, chúng ta đi cùng nhau đi.”

“Đi đâu?” Trương Viện ngơ ngác hỏi.

“Đi uống rượu, quen biết với Trương huynh đệ cũng xem là chuyện vui, ta muốn mời huynh đệ một chén.” Quách Bộc hào sảng đáp.

Nhắc đến rượu lại nghĩ đến thịt, bụng đương đói, miệng đương khát, làm cho Trương Viện không tự chủ được mà nhỏ dãi. Liền đáp ứng ngay.

“Vậy ta đi thôi!”

“Hahaha! Đi nào!” Quách Bốc cười đáp, rồi đi trước dẫn đường.

Mặc kệ cho đích đến là đâu, Trương Viện cứ theo bước Quách Bốc mà đi, còn con đường lãnh lẽo cùng với đám ăn mày đang còn ngơ ngác ở phía sau cứ thế mà xa dần.

“Ngẫm rằng thế gian nhiều lộ hẻm

Tận cùng sương gió đớn đau thêm,

Đường dài gặp bạn trời như ấm

Có chí cao vời đá cũng mềm.”

Bạn đang đọc Hoa Giữa Đế Đô 2 sáng tác bởi yuanhuang

Truyện Hoa Giữa Đế Đô 2 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuanhuang
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.