Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C1: Mễ Hương Trấn

Tiểu thuyết gốc · 3409 chữ

Sông Diêu Giang là con sông duy nhất chảy qua Mễ Hương trấn, mỗi tháng con sông này thường sẽ có một vài ngày, mực nước sông sẽ cạn hơn bình thường rất nhiều. Đây cũng là quãng thời gian mà người dân trong trấn, khai thác một loại ốc tên là Mễ Hương.

Loài ốc này cùng tên với trấn Mễ Hương, không ai biết tên trấn được đặt theo tên loài ốc này, hay ngược lại. Dù sao thì cũng không ai quan tâm, chỉ biết chúng có giá trị rất cao.

Phần vỏ của chúng có một mùi hương rất đặc biệt, thường là nguyên liệu chính để chế tạo phấn thơm, rất được ưa chuộng.

Lý Cửu Cửu đang cặm cụi bên bờ sông Diêu Giang, bây giờ đã gần giữa trưa, mặt trời đã lên cao ngang đỉnh đầu. Kế bên hắn là một cái giỏ tre, bên trong chứa đầy vỏ ốc Mễ Hương. Đây là thành quả thu nhặt suốt cả buổi sáng của hắn, xung quanh cũng còn rất nhiều người thu nhặt vỏ ốc khác.

Hắn mang giỏ tre lên vai một cách thuần thục, men theo bờ sông trở về nhà. Nhà của hắn nằm ở phía bắc của trấn, cách nơi này một khoảnh khá xa. Nếu không tranh thủ trở về, e là sẽ trễ bữa cơm trưa.

Đi được một đoạn, hắn nhìn thấy phía trước đang có một đám trẻ. Có khoảng bốn năm đứa bé trai, đang vây lấy một bé gái ở giữa. Nhìn vẻ mặt của chúng rất là giận dữ, liên tục chỉ trỏ bé gái, miệng không ngừng mắng chửi.

_ Có chuyện gì?

Một đứa trong bọn trẻ đang định đưa tay, giựt lấy thứ gì đó từ người bé gái, nghe thấy giọng nói của Lý Cửu Cửu thì liền dừng lại.

Lý Cửu Cửu nhìn thấy bé gái bị ức hiếp, liền nhanh chân đi đến, tách nàng ra khỏi đám trẻ. Dùng ánh mắt hăm doạ nhìn bọn chúng.

_ Có chuyện gì, sao các ngươi lại bắt nạt muội ấy.

Bé gái như được cứu mạng, nhanh chóng trốn sau lưng Lý Cửu Cửu, tay vẫn ôm khư khư thứ gì đó. Ánh mắt cảnh giác, giống như sợ người khác đoạt lấy bảo vật.

Một đứa trong đám trẻ liền giải thích.

_ Không phải đâu Cửu ca, bọn đệ không hề ức hiếp muội ấy.

Nhưng đứa khác cũng đồng thanh nói "đúng". Lý Cửu Cửu nhìn nhìn đám trẻ, rồi lại nhìn bé gái đang núp sau lưng mình, như muốn tìm đáp án.

Đứa trẻ vừa rồi gương mặt đầy ủy khuất tiếp tục nói.

_ Bọn đệ cùng nhau đi hái quả dại, nói là sẽ cùng nhau chia đều. Vậy mà khi hái xong, muội ấy giữ lấy một mình, không chia cho bọn đệ. Huynh nói xem nên làm thế nào.

_ Đúng vậy.

_ Muội ấy là con heo ham ăn.

_ Huynh phải giúp bọn đệ.

_…

Cả đám trẻ người này tiếp lời người kia, liên tục cáo trạng.

Lý Cửu Cửu lúc này nhìn vào tay của bé gái, thì ra đó là một chùm quả dại. Có đến gần mười quả, tất cả đều to bằng nửa nắm tay, có màu vàng om, nhìn rất là ngon miệng. Tình hình lúc này đã không giống như là hắn suy nghĩ, hắn có chút không biết phải làm sao.

_ Phù Dao muội, bọn họ nói là thật sao?

Bé gái có tên là Phù Dao, khoảng chừng bảy tuổi, dáng người không cao lắm, gương mặt mũm mĩm vô cùng đáng yêu. Nàng lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn Lý Cửu Cửu, kiên định nói.

_ Không, đây là của muội.

Đám trẻ lập tức la mắng, đây rõ ràng là bọn chúng cùng nhau hái về. Có đứa không phục, còn muốn tiến lên cho bé gái kia một trận. Hài tử như bọn chúng, không có phân biệt nam hay nữ đâu.

Lý Cửu Cửu lúc này chỉ biết thở dài, hắn luôn xem Lương Phù Dao giống như muội muội của mình, thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được mà.

_ Được rồi, được rồi. Các đệ thấy thế này có được không? Ngày mai ta sẽ dẫn các đệ ra sau núi, đi bẫy thỏ rừng? Bảo đảm sẽ có món thịt nướng ngon tuyệt, những quả này xem như là trao đổi có được không?

Chỉ nghĩ đến thịt thỏ rừng nướng thôi, cả bọn đã không giữ được bình tĩnh. Hài tử như bọn chúng, làm gì có khả năng bắt được thỏ rừng, bây giờ có người sẽ bắt thỏ rừng cho bọn chúng. Đúng là cầu còn không được. Cả đám liên tục gật đầu đồng ý, bộ dáng rất là vui vẻ, chỉ mong sau vừa mở mắt ra, đã lập tức là ngày mai.

Lương Phù Dao nhìn Lý Cửu Cửu, ánh mắt đầy ủy khuất.

_ Muội cũng muốn ăn.

Lý Cửu Cửu lòm nàng một cái, Lương Phù Dao liền rụt đầu lại như một con rùa, không dám nhìn hắn.

Sau khi kỳ án quả dại được giải quyết, mọi người cũng liền giải tán. Lương Phù Dao ngoan ngoãn đi theo phía sau Lý Cửu Cửu.

_ Cửu Cửu ca, muội cũng muốn ăn thịt thỏ nướng.

Lý Cửu Cửu đột nhiên dừng lại, làm cho đầu của nàng đâm sầm vào giỏ tre sau lưng hắn.

_ Muội suốt ngày chỉ biết ăn, không sợ sẽ biến thành heo hay sao?

Lương Phù Dao cười ngây ngô, nàng biết đối phương luôn luôn đối tốt với nàng.

_ Không sao, thịt heo ăn cũng rất ngon.

Lý Cửu Cửu hoàn toàn bất lực, không biết trong đầu nàng ta, ngoài ăn ra thì còn có cái gì khác nửa hay không. Hắn xoay người, định tiếp tục lên đường. Nhưng bất chợt Lương Phù Dao lại chắn trước người hắn. Nàng dùng cánh tay ngắn ngủn của mình, nắm lấy một nửa số quả dại, đưa đến trước người Lý Cửu Cửu.

_ Cho ca.

Lương Phù Dao rất dứt khoát, nàng tuy là ham ăn, nhưng đối với người nàng quan tâm, nàng luôn sẵn sàng chia sẽ.

_ Không, ta không ăn, muội giữ lại đi.

Lương Phù Dao bị cự tuyệt, gương mặt đang tươi cười bỗng chốc biến thành ủy khuất. Giọng nói cũng nhỏ đi ba phần.

_ Nhưng cái này rất ngon mà.

Lý Cửu Cửu cuối cùng đành nhận lấy, nếu hắn lại từ chối, sợ rằng tiểu cô nương ham ăn này sẽ oà khóc mất.

Hắn và nàng đều là người của trấn Mễ Hương, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Hắn lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng tính cách lại rất trầm ổn, ít nói, trưởng thành hơn nhiều so với cùng trang lứa. Vì lẽ đó trong vô thức nàng luôn dựa dẫm vào hắn, xem hắn như một người ca ca thất sự.

Hắn năm nay vừa tròn chín tuổi, dáng người khá cao so với hài tử cùng tuổi. Ngũ quan rõ nét, tuy không tính là tuyệt mỹ, nhưng cũng không thể nói là xấu. Tính tình chất phát thật thà, đặc biệt ánh mắt luôn mang theo một tia chân thành, khiến cho mọi người luôn có cảm giác gần gũi, thân thiện.

_ Muội muội.

Từ phía xa truyền đến âm thanh của một thiếu niên.

Lương Phù Dao nhìn sang, lập tức liền kinh hỷ, nàng vui mừng chạy đến, ôm lấy cánh tay của hắn, bộ dáng mừng rở, không khác nào một chú chó nhỏ.

_ Tuyết Long ca ca, Phù Dao nhớ ca nhiều lắm.

Bộ dáng sủng nịnh của nàng, thật là làm cho người khác muốn tức giận cũng không được.

Hắn chính là Đinh Tuyết Long, cũng chính là biểu huynh của Lương Phù Dao. Thời gian trước, hắn được Lạc Nhạn Chân Nhân của Quang Thánh Điện thu nhận làm đồ đệ. Hai huynh muội đến nay đã hơn một năm chưa từng gặp mặt.

Lần này hắn được sư phụ cho phép, trở về thăm nhà, người hắn nghĩ đến nhiều nhất, chính là tiểu muội muội này.

_ Gia gia kêu ta đi tìm muội, mọi người đang đợi muội về dùng cơm.

Thật ra người đợi nàng về dùng cơm chỉ có mình hắn, làm gì có chữ "mọi người". Nàng tính ham ăn, về khoản ăn uống mọi người đều không lo lắng quá nhiều cho nàng. Ngược lại, còn sợ nàng sẽ biến thành heo tinh ấy chứ.

Lương Phù Dao có chút ngây ngô.

_ Vậy á, muội cũng đang định quay trở về.

Đinh Tuyết Long ra dáng một người huynh trưởng, nghiêm nghị hỏi.

_ Ở nhà có ngoan không?

Lương Phù Dao cười hì hì gật đầu, sau đó dường như nhớ ra việc gì đó, vui vẻ nói.

_ Cái này cho ca.

Nàng lại lấy một nửa số quả dại còn lại trong tay mình, rất vui vẻ đưa đến trước mặt Đinh Tuyết Long. Đối với người nàng quan tâm, nàng luôn sẵn lòng chia sẽ mọi thứ.

Đinh Tuyết Long không hề cự tuyệt, hắn đưa tay nhận lấy. Sau đó nhìn số quả dại trong tay Lý Cửu Cửu và của mình, hắn khẽ nhíu mài.

_ Sao của tên kia lại nhiều hơn của huynh?

Lương Phù Dao nhìn nhìn số quả dại của hai người, nàng liền gãi đầu. Thật vậy, số quả dại của hai người là khác nhau, nàng đã tặng cho Lý Cửu Cửu một nửa trước đó. Sau đó lại cho Đinh Tuyết Long một nửa. Rõ ràng cả hai đều là một nửa, sao bây giờ lại khác nhau rồi, nàng có chút khó hiểu, gương mặt cũng ngẩn ra.

Đinh Tuyết Long nhìn biểu cảm của muội muội, cảm thấy rất buồn cười. Nhưng hắn cố bày ra một bộ mặt ủy khuất, buồn bã nói.

_ Dao nhi thích Cửu Cửu nhiều hơn huynh đúng không?

Lương Phù Dao muốn giải thích, nhưng không biết phải nói như thế nào, nàng lúng túng liên tục khua tay. Cả hai người đối với nàng đều là quan trọng như nhau, rõ ràng là như vậy, nhưng sao lại thành ra thế này.

Cuối cùng nàng đành buồn bã, lấy ra số quả dại cuối cùng trong người, ánh mắt không đành lòng.

_ Cho ca nè, muội không cần chúng nửa.

Đinh Tuyết Long quả thật là độc ác, hắn vậy mà đưa tay nhận lấy. Mặc kệ gương mặt bi thống của Lương Phù Dao. Nàng nhìn theo số quả dại đang rời xa khỏi tay, ánh mắt không rời. Dùng giọng nói như tiếng muỗi kêu, thầm thì nói.

_ Không biết chúng có ngon không nửa?

Lý Cửu Cửu nhìn thấy hai huynh muội bọn họ, trong lòng có chút ghen tỵ. Hắn trên đời này, chỉ có mẫu thân là người thân duy nhất.

Hắn tiến đến, đưa số quả dại của mình cho Lương Phù Dao, hắn biết tên kia chỉ là đang trêu đùa nàng mà thôi. Nhưng hắn thật không nhẫn tâm, nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng. Huống chi, số quả này vốn là nàng đánh đổi thể diện để đoạt lấy.

_ Cho muội, ta đã nói từ trước, ta không thích ăn chúng.

Lương Phù Dao có chút đắn đó, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Cửu Cửu, nàng cuối cùng cũng nhận lấy. Tâm trạng của nàng bỗng chóc tốt lên nhiều, thầm nghĩ Cửu Cửu ca thật tốt.

Đinh Tuyết Long tâm trạng đang vui vẻ, bỗng chóc chìm xuống. Hắn liếc nhìn Lý Cửu Cửu, giọng nói cũng lớn hơn hai phần.

_ Gặp mặt ta, ngươi không biết chào hỏi hay sao?

Lý Cửu Cửu điềm nhiên trả lời.

_ Vậy ngươi gặp ta, sao cũng không thấy ngươi chào hỏi.

Đinh Tuyết Long chừng to mắt.

_ Ta lớn hơn ngươi, theo đạo lý, ngươi phải chào hỏi ta trước.

Lý Cửu Cửu cười khẩy một cái, làm ra dáng vẻ không thèm so đo. Đều là hài tử như nhau, tên kia chỉ may mắn sinh sớm hơn hắn có chín tháng mà thôi. Bắt hắn xem như huynh trưởng, đừng có nghĩ tới.

Đinh Tuyết Long thấy đối phương không trả lời, cho rằng tên kia đang coi thường mình. Hắn đưa hết quả dại trong tay cho Lương Phù Dao, xoắn tay áo, lao vào ôm cổ đối phương.

Đinh Tuyết Long tuy là lớn tuổi hơn, nhưng cơ thể không cao bằng Lý Cửu Cửu. Hắn từ nhỏ đã không phải làm việc gì, sức lực cũng không khoẻ bằng. Lý Cửu Cửu ném phăng giỏ tre xuống mặt đất, vòng tay ôm cứng lấy Đinh Tuyết Long, rất nhanh hắn đã quật ngã được đối phương.

Đinh Tuyết Long bị Lý Cửu Cửu vặn lấy cánh tay ra sau, miệng kêu lên oai oái.

_ Thả ta ra, đau, đau…

Lý Cửu Cửu cũng không dám mạnh tay, sợ rằng làm hắn bị thương.

_ Ngươi nói là đi làm tiên nhân, thời gian lâu như vậy rồi, mà vẫn yếu ớt như vậy sau.

Đinh Tuyết Long khoé miệng bỗng nhếch lên.

_ Tiểu tử, đại ca hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại, sẽ đánh cho ngươi phải bò về.

Lúc này Lý Cửu Cửu cảm nhận được cánh tay của đối phương thoáng động, hắn dùng thêm sức, muốn giữ lấy cánh tay của đối phương. Nhưng cả cánh tay giống như một con lươn vậy, vô cùng trơn chợt, cố nắm thế nào cùng không được.

Đinh Tuyết Long thoát ra khỏi người Lý Cửu Cửu, hắn khẽ lách người một cái, thi chuyển bộ pháp. Cơ thể nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, lập tức di chuyển ra phía sau đối phương. Hắn thi chuyển thêm một bộ thủ pháp cơ bản của tông môn, bàn tay như hổ trảo, nắm lấy khủy tay của đối phương. Tay còn lại bắt lấy phần eo, cơ thể hắn liền hạ thấp ba phần. Chân phải quét ngang, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng bị hắn xoay nửa vòng trên không trung, sau đó rơi trên mặt đất.

Lý Cửu Cửu không hiểu chuyện gì xảy ra, mọi việc diễn ra quá nhanh. Hắn vậy mà bị tên kia ném ngã trên mặt đất. Cơ thể va vào giỏ tre, vỏ ốc Mễ Hương vun vãi khắp trên mặt đất. Chỉ có một năm không gặp, tên kia lại lợi hại như thế, hắn có vài phần hâm mộ. Thầm nghĩ làm tiên nhân thật lợi hại.

Lương Phù Dao thất kinh, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Cửu Cửu, chừng mắt nhìn Đinh Tuyết Long.

_ Ca quá đáng, muội sẽ mách với đại bá.

Sau đó nàng quay sang quan sát Lý Cửu Cửu, xem xét vết thương của hắn.

_ Cửu Cửu ca, ca có bị thương ở đâu không?

Đinh Tuyết Long vốn là chỉ muốn thể hiện một chút bản lĩnh, không ngờ lại mạnh tay đến như thế. Hắn có chút lúng túng.

_ Ta…ta không cố ý. Ngươi không có việc gì chứ.

Lý Cửu Cửu nhìn nhìn cơ thể, quả thật là cũng không có thương tích gì đáng ngại. Hắn đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người.

_ Chiêu vừa rồi, ngươi học được ở môn phái sao?

Đinh Tuyết Long nở một nụ cười, ánh mắt có chút tự đại.

_ Đúng vậy.

Hắn dừng lại một chút, sau đó thành thật nói.

_ Nếu ngươi muốn, ta sẽ dạy cho ngươi.

Đây chỉ là vài bộ công pháp cơ bản mà thôi, ở các cửa hiệu cũng đều có bán. Không phải là công pháp bí mật gì, dạy cho người huynh đệ này, cũng không phải là không thể.

_ Ngươi hứa rồi đấy.

Cả ba người bắt đầu thu gom lại vỏ ốc Mễ Hương, đã rất lâu rồi, ba người bọn họ mới ở cùng một chỗ. Tâm trạng của cả ba đều rất tốt, đặc biệt là Lương Phù Dao, vì trong tay nàng bây giờ rất nhiều quả dại vàng om.

Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, từ bé đã ở cùng một chỗ, tình cảm vô cùng tốt. Tính tình Lý Cửu Cửu trầm ổn ít nói, có phần trưởng thành trước tuổi. Lương Phù Dao tính cách ham ăn, ngây thơ, thường xuyên bị bắt nạt. Đinh Tuyết Long thì giống như một quả bóng, hết lăn qua bên này rồi lại bên kia, cân bằng giữa hai người bọn họ. Cả ba người ở cùng một chỗ, vô hình đạt được một sự hoàn hảo, vô cùng hoàn mỹ.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ba người cùng nhau sánh bước quay trở về. Đinh Tuyết Long cảm thấy có lỗi, nên đã chủ động mang giỏ tre giúp Lý Cửu Cửu. Đi đến một ngã rẽ, ca ba dừng lại, đến đây thì Lý Cửu Cửu phải chia tay hai người bọn họ. Nhà của hắn nằm ở phía bắc của trấn, còn bọn họ là ở phía nam. Hắn cằm lấy giỏ tre, vẫy vẫy tay với hai ngươi.

_ Này.

Đinh Tuyết Long lấy ra từ trong người một chiếc lọ, ném qua cho Lý Cửu Cửu.

Lý Cửu Cửu ánh mắt đầy nghi hoặc.

_ Đây là thứ gì?

Đinh Tuyết Long thần bí trả lời.

_ Cho ngươi, là đan dược do chính tay ta luyện chế.

Lý Cửu Cửu không nói hai lời, liền bước đến ý định trả lại. Ăn đan dược của tên này luyện chế, có khác nào là tự sát.

Đinh Tuyết Long cười rộ, lập tức xua tay.

_ Đùa ngươi thôi, đây là ta xin từ chỗ sư phụ. Nghe nói ngươi sắp phải tham gia khảo nghiệm tư chất, đan dược này sẽ giúp ngươi bồi bổ khí huyết, rất tốt cho cơ thể. Đến lúc khảo nghiệm tư chất, cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lý Cửu Cửu đánh giá chiếc lọ một chút, sau đó cất vào trong người. Nghe lời giới thiệu của Đinh Tuyết Long, viên đan dược này cũng khá tốt, hắn định sẽ để cho mẫu thân hắn dùng, sức khoẻ của nàng vốn đã không được tốt.

_ Đa tạ ngươi.

Đinh Tuyết Long bũi môi.

_ Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.

Nói xong hắn lại ném cho Lý Cửu Cửu một chiếc lọ khác.

_ Cái này là của ngươi.

Đinh Tuyết Long hiểu rõ huynh đệ của mình, hắn biết Lý Cửu Cửu nhất định sẽ để cho mẫu thân hắn sử dụng. Vậy nên, hắn đã chuẩn bị đến hai viên, không ai biết lần đó, hắn phải van nài sư phụ mình đến gãy cả lưỡi, mới lấy được hai viên đan dược này.

Lần này Lý Cửu Cửu thật sự mừng rỡ, hắn nở một nụ cười trên mặt, thành thật nói.

_ Đa tạ.

Đối với lần khảo nghiệm tư chất này, hắn rất là mong đợi. Cơ hội để có linh căn là rất thấp, cả vạn người may ra mới xuất hiện được người có linh căn. Nhưng dù vậy hắn vẫn rất mong đợi, chỉ có như thế, hắn mới có thể rời khỏi trấn nhỏ này.

_ À.

Lý Cửu Cửu không nhanh không chậm nói.

_ Khi nào có thời gian, ngươi có thể đến nhà tìm ta. Rất vui khi thấy người trở lại.

Nói xong hắn liền quay người rời đi. Đinh Tuyết Long ngẩn người ra, sau đó bật cười. Hắn biết tính tình của huynh đệ mình, một khi tên kia đã mở lời, đó không phải lời nói khách sáo. Mà là thật tâm mời hắn, thật tâm vui mừng khi hắn quay trở về.

_ Ca, mình đi về đi, muội đói rồi.

_ Được, hai chúng ta quay về nào, chắc là mọi người đang đợi.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.