Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C21: Ngươi Mà Có Tiền Ư?

Tiểu thuyết gốc · 2805 chữ

Con suối nhỏ bên trong khu rừng, Lý Cửu Cửu đang bê một viên thiết thạch đặt lên bè gỗ. Bây giờ đã là giữa trưa, hắn nhìn núi nhỏ thiết thạch có vẻ hài lòng, số thiết thạch ngày hôm qua hắn khổ cực nhặt được, đã bị tên Mã Toàn Phong kia làm rơi mất hết, đến giờ nghĩ lại hắn vẫn còn chưa nguôi giận.

Một ngày tên họ Mã kia chưa xin lỗi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, làm người không thể quá ngang ngược.

Lý Cửu Cửu đi đến bờ suối, hắn đốt lên một đóng lửa, rất nhanh đã có một đóng than củi. Bữa trưa hôm nay cũng giống như hôm trước, đó là món cá nướng "bí truyền" của hắn. Từng con cá béo mập nằm yên lặng trên đóng than củi, hương thơm nồng đậm không thể nào cưỡng lại. Hắn ngồi bên cạnh mơ màng nhớ đến trận chiến ngày hôm qua, quả thật để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc. Nội tâm hắn như lửa đốt, chuyến đi đến Lương Nhân Cốc lần này hắn càng thêm kỳ vọng. Chỉ cần có được linh căn, hắn cũng sẽ trở nên thật mạnh mẽ giống như những người kia.

_ Tiểu tử, cá bị ngươi đốt thành than hết rồi kia kìa.

Lý Cửu Cửu bị âm thanh làm cho hoàn hồn, hắn vội vàng lật cá qua lại quan sát vài lần, rất may tất cả chỉ là có chút mùi khét mà thôi. Hắn thở phào một hơi, suýt chút nửa là phí công cả canh giờ.

_ Thúc thúc, cũng may có người nhắc nhở.

Hắn cười vui vẻ, nhích mông sang một bên, làm ra một động tác mời. Người đến không phải ai xa lạ, chính là gã ăn mày bên trong sơn động kia. Gã nhìn vào cá nướng trên bếp, ánh mắt không giấu được vẻ thèm thuồng, đây chính là món cá nướng ngon nhất mà gã từng ăn đời này.

Gã đặt mông ngồi xuống, hôm nay trông gã còn say mềm hơn cả hôm qua. Lý Cửu Cửu có một suy nghĩ, không biết gã lấy rượu ở đâu mà ngày nào cũng có thể uống đến như vậy.

Lý Cửu Cửu hào phóng đưa cho gã một con cá nướng, gã nhanh tay nhận lấy, tự nhiên giống như đây chính là của gã vậy. Lý Cửu Cửu không nghĩ ngợi nhiều, nhìn dáng vẻ ăn ngon miệng của gã, hắn ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

_ Thúc cứ tự nhiên, ở đây còn rất nhiều.

Gã ăn mày ăn như hổ đói.

_ Hương vị rất ngon, tiểu tử người học được món này từ đâu vậy?

Lý Cửu Cửu trả lời một cách rất tự nhiên.

_ Không từ đâu cả, là do ta tự mình nghĩ ra thôi.

Gã ăn mày chậm lại một nhịp.

_ Thật vậy?

Hắn gật đầu.

_ Đúng vậy.

Gã lại nhanh tay giải quyết dứt điểm miếng cá nướng trong tay, sau đó là đến cá nướng trên bếp. Rất nhanh đã không còn sót lại chút gì, thật không biết gã chứa hết đóng thịt cá đó ở đâu, nhìn gã ốm chẳng khác nào một thanh tre thế kia.

_ Tiểu tử, ngươi có thể dạy ta làm món cá nướng này không…

Hắn dừng lại, sau đó bổ sung.

_ Đương nhiên, ta sẽ trao đổi với ngươi, ngươi cần gì cứ nói.

Nói đến cuối cùng gã còn mạnh mẽ vỗ ngực một cái, bộ dáng rất là sảng khoái. Lý Cửu Cửu cẩn thận quan sát gã, thầm nghĩ người này lấy đâu ra mà nhiều tự tin đến vậy. Nhìn gã từ trên xuống dưới không có nổi một lạng thịt, đem vắt cho khô chắc cũng không rơi ra một đồng. Cường đạo thấy gã còn phải tránh đường sang một bên, vì sợ nhìn chỉ tổ đau mắt. Thật không biết gã lấy gì ra để trao đổi, mà có thể vỗ ngực tự tin đến thế.

Gã ăn mày cho rằng Lý Cửu Cửu xem thường mình, gã mạnh mẽ tuyên bố.

_ Ta có tiền, có rất nhiều tiền, ngươi cần bao nhiêu cứ nói, chỉ cần đưa công thức cho ta là được.

Lý Cửu Cửu cười thầm, nếu ngươi mà là người có tiền, thì chó cũng biết leo cây mất.

_ Được rồi, tiền ta có rất rất nhiều, cũng không cần bạc vụn của ngươi.

Nói rồi hắn ném một túi vải nhỏ sang cho gã ăn mày, bên trong chính là những nguyên liệu nướng cá hắn đã chuẩn bị từ trước.

_ Ngươi không tin ta ư…?

Gã ăn mày nổi giận, cho rằng đối phương đang xem thường mình. Nhưng rất nhanh gã đã thay đổi sắc mặt, lực chú ý hoàn toàn rơi vào túi nguyên liệu.

Lý Cửu Cửu cảm thấy người này rất thú vị, hắn chỉ vào túi nguyên liệu giải thích.

_ Bên trong là nguyên liệu để ướp cá, những thứ đó đều rất dễ tìm, xung quanh đây có rất nhiều.

Gã ăn mày quan sát thêm vài lần, gã loạng choạng đứng dậy.

_ Tiểu tử, ta trước giờ đều không thích nợ ân tình người khác. Nói đi ngươi muốn ta làm gì?

Lý Cửu Cửu thở dài một hơi.

_ Đây chỉ là một việc nhỏ thôi, ngươi không cần phải làm quá lên như vậy. Hay là như vậy đi, hàng ngày ta sẽ đến đây nhặt thiết thạch, chỉ cần ngươi mời ta ăn cá nướng là được.

Gã ăn mày suy nghĩ, công thức là của đối phương, cá nướng là của gã, như vậy cũng xem như hoà nhau rồi.

_ Tốt, như vậy đi.

Nói xong gã liền lão đảo rời đi, suýt chút nửa còn bị ngã úp mặt, tay vẫn ôm theo túi nguyên liệu như là bảo bối. Lý Cửu Cửu nhìn bóng lưng gã rời đi, đã đến lúc hắn mang thiết thạch trở về rồi. Sau đó còn phải đi tìm tên họ Mã kia nửa, chuyện hôm qua hắn không thể bỏ qua như vậy được.

Núi Linh Sơn, Dung quốc.

Nam nhân mang mặc nạ ngồi ngay ngắn trên ghế, phía sau là hai tên hắc y mang mũ rộng, bên ngoài cửa phòng vẫn còn hai tên hắc y khác. Bọn họ ai nấy tác phong nhanh lẹ dứt khoát, vừa nhìn đã biết tất cả đều là cao thủ.

Bên cạnh nam nhân là một nam tử trẻ tuổi, tay cầm tiêu ngọc màu xanh. Hắn không giống với bốn tên hắc y kia, luôn xem nam nhân như là chủ nhân. Hắn tư thái cao cao tại thượng, ăn nói đều không chút nể nang, địa vị xem ra còn cao hơn cả nam nhân mang mặc nạ.

Nam tử trẻ tuổi bộ dáng lười biếng, giống như thói quen lúc nói chuyện, hắn xoay tròn tiêu ngọc trong tay.

_ Bọn chúng rốt cuộc là muốn gì, đã mấy ngày trôi qua sao vẫn chưa ai đến tìm chúng ta?

Bọn họ lặn lội từ xa xôi đến đây, mục đich là muốn gặp mặt trưởng môn Linh Sơn Tông. Nhưng sau khi bị đưa đến nơi này, đã mấy ngày trôi qua, vẫn chưa có một ai đến tìm bọn họ, ngoại trừ mấy đệ tử mang cơm nước hằng ngày.

Đây là núi Linh Sơn, một trong bốn đại môn phái lớn nhất của Bắc Châu, bọn họ nào dám đi lung tung. Những ngày này đều là bị nhốt ở nơi này, buồn chán đến không thể chán hơn, hỏi sao nam tử trẻ tuổi không tức giận cơ chứ.

Nam nhân mang mặc nạ hoàn toàn trái ngược, hắn bộ dáng rất là ung dung, giống như mọi việc đều chẳng hề gì.

_ Không vội.

Nam tử trẻ tuổi bức xúc.

_ Sao không vội cho được, người của thái hậu…

Nói đến hai chữ "thái hậu", nam nhân mang mặc nạ liền cảnh cáo nhìn nam tử một cái. Hắn đã nhắc nhỡ qua rất nhiều lần, là phải cẩn thận lời nói, lần này nhiệm vụ trên người là đặc biệt quan trọng, không thể để ra sai lầm.

Nam tử biết mình đã lỡ miệng, hắn tư thái có chút hạ thấp, giọng nói cũng nhỏ lại năm phần.

_ Người của ta hiện tại chắc hẳn đã đến Ngô quốc, đang chờ kết quả của chúng ta bên này. Bây giờ bọn họ vẫn chưa chịu ra gặp mặt, ngài bảo ta không vội có được không?

Nam nhân ngón tay gõ lên mặt bàn, tạo ra những âm thanh rất đồng đều.

_ Người nên vội chính là bọn họ, bọn họ đã chờ hơn bốn mươi năm rồi còn gì.

Ý tứ trong lời nói chính là chỉ tin tức mà hắn mang đến, người núi Linh Sơn đã tìm kiếm tin tức này hơn bốn mươi năm qua.

Nam tử tiếp tục chất vấn.

_ Vậy sao bọn họ chưa chịu ra gặp mặt?

Nam nhân bình tĩnh đáp.

_ Bọn họ đang quan sát chúng ta, điều tra thân phận và mục đích của chúng ta đến đây lần này.

Nam tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

_ Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Nam nhân nhấp một ngụm trà.

_ Không cần làm gì cả, trà ở đây cũng rất ngon, hiếm có dịp để được thưởng thức, vậy nên đừng lãng phí.

Nam tử thở dài một hơi, nói đến cuối cùng vẫn là không nói thì hơn, hắn uống một ngụm trà, quả thật trà ở núi Linh Sơn rất ngon.

Bên trong đại điện của Linh Sơn Tông, trưởng môn Linh Sơn đang ngồi ở chủ vị. Lão bộ dáng già nua, gương mặt đầy những nếp nhăn, đôi lông mài bạc trắng phủ lên đôi mắt. Mái tóc như sương sớm nhẹ nhàng phiêu bồng, làm cho người khác có cảm giác huyền ảo không thể chạm tay. Nếu trên đời này có tiên nhân thực sự, thì đây chính là dáng vẻ ấy.

Lão năm nay đã gần ba trăm tuổi, ngày về cõi tiên đã không còn xa nửa. Nhưng trước lúc rời đi lão muốn thực hiện một lời hứa, đó là lời hứa với sự phụ và sư huynh của lão. Hơn bốn mươi năm nay lão vẫn luôn tìm kiếm tung tích của sư huynh, để thực hiện lời hứa năm đó, nhưng đến nay đều không có tin tức gì.

Mấy ngày trước, có một nhóm người lên núi Linh Sơn, bọn họ nói là biết được tin tức kia. Lão mừng rỡ phát điên, nghĩ rằng đã có thể bàn giao cho sư phụ khi gặp người. Nhưng lão phát hiện bọn người này không đơn giản, lão muốn biết bọn họ là ai, có liên quan gì với sư huynh của lão.

_ Trưởng môn, bọn người này có vẻ như là người của Từ thái hậu?

Phía dưới đại điện, một nam nhân trung niên hồi bẩm. Trưởng môn Linh Sơn Tông ngồi trên chủ vị, gương mặt như có điều suy nghĩ, lão âm thanh khàn khan lên tiếng.

_ Là người của Việt quốc?

Nam nhân gật đầu.

_ Vâng, nam tử trẻ tuổi kia đã không ít lần nhắc đến bà ta, ở Việt quốc không có người thứ hai là thái hậu. Dựa theo lời nói của bọn họ, có đến chín phần là người phe Từ thái hậu.

Trưởng môn Linh Sơn Tông giọng nói già nua.

_ Có biết mục đích của bọn họ là gì không?

Nam tử thở dài trong lòng, giọng nói có một tia thất vọng.

_ Bọn họ ẩn giấu rất sâu, hai ngày trước chỉ nghe nói qua là muốn tìm một nhân vật nào đó của tiền triều Việt quốc…

Nam nhân chợt nhớ ra một tin tức quan trọng, hắn tiếp tục hồi bẩm, giọng nói cũng nghiêm túc hơn hai phần.

_ Tình hình của Việt quốc không hề an ổn giống như vẻ bề ngoài, hiện tại các thế lực ủng hộ tiền triều nổi dậy khắp nơi. Nội bộ triều đình Việt quốc cũng tranh đấu quyền lực rất gây gắt, Từ thái hậu chính là một thế lực trong đó.

Lão trưởng môn đôi mắt già nua càng dính chặt vào nhau hơn, bọn người này là đang âm mưu gì với Linh Sơn Tông của lão.

_ Nói rõ ràng hơn một chút.

Nam nhân sắp xếp lại câu chữ trong đầu.

_ Hoàng đế hiện tại của Việt quốc trước đây là Thái tử, còn là con của một phi tần thân phận thấp kém, từ nhỏ đã được giao cho Từ thái hậu nuôi dưỡng, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống. Từ thái hậu luôn ủng hộ Tam hoàng tử, vốn có quan hệ gần với Từ gia của bà ta, cố tình đẩy Thái tử sang một bên. Quan hệ giữa Thái tử và Từ thái hậu trước mặt hoàng đế luôn tốt đẹp, nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm tranh đấu cùng nhau. Sau khi Đoan vương qua đời, thái tử thành công ngồi lên hoàng vị, quan hệ giữa hai người bọn họ là hoàn toàn trở mặt. Hiện tại thế lực của Từ thái hậu rất mạnh, ngay cả hoàng đế Việt quốc cũng không thể làm gì bà ta.

Lão trưởng môn giọng nói đầy thâm ý.

_ Bọn chúng đang muốn kéo chúng ta vào vũng bùn này?

Nam nhân cung kính trả lời.

_ Vẫn chưa đến mức như vậy, bọn họ biết là Linh Sơn luôn tìm kiếm tung tích của sư phụ, nhưng vẫn chưa quan trọng đến mức đủ để kéo chúng ta vào. Đệ tử cho rằng, bọn chúng chỉ là muốn mượn nhờ thế lực của chúng ta ở Dung quốc, giúp bọn chúng làm một chút gì đó mà thôi.

Lão trưởng môn gật đầu tán thưởng, lão rất hài lòng với suy luận của nam nhân phía dưới.

_ Ta cũng nghĩ như vậy, cứ quan sát bọn chúng thêm vài ngày nửa, xem thử bọn chúng muốn bán thuốc gì.

Nam nhân chấp tay cung kính.

_ Vâng thưa trưởng môn.

Lão trưởng môn giọng nói nhẹ hơn vài phần.

_ Thành Xuyên, vất vả cho con rồi.

Nam nhân tên đầy đủ là La Thành Xuyên, chính là đệ tử của sư huynh lão, luận bối phận có thể kêu lão một tiếng là thúc thúc. Hắn chính là người mà lão đặt rất nhiều kỳ vọng, tương lai có thể gáng vác Linh Sơn Tông thay lão. Hắn cũng không làm lão thất vọng, luận thực lực và tài trí đều là nhất đẳng trong cùng thế hệ. Chỉ có một điều làm lão chưa hài lòng, đó là hắn quá cố chấp với chuyện năm đó, nhưng mà nghĩ kỹ lại, như thế không phải là rất giống với lão hay sao.

La Thành Xuyên có chút do dự trong lời nói.

_ Sư thúc, bọn họ thật sự biết tin tức của sư phụ con.

Quá trình trưởng thành của hắn tuy là do trưởng môn sư thúc dạy dỗ, nhưng người đã nuôi dưỡng hắn từ khi còn bé chính là sư phụ. Đối với sự phụ hắn rất kính trọng, luôn xem ông giống như cha của mình, bốn mươi năm nay, không lúc nào hắn thôi tìm kiếm tung tích của người.

Lão trưởng môn khẽ thở dài, tên này rất cơ trí, nhưng những việc liên quan đến sư phụ hắn, hắn thường rất hồ đồ. Nơi này là Linh Sơn Tông, trong thiên hạ có mấy người dám trêu vào, bọn người này có cho mười lá gan cũng không dám đến đây bán tin tức giả.

_ Thành Xuyên, chúng ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, hôm nay không có lý gì mà không thể đợi thêm vài ngày. Con mau chóng truyền tin cho tiểu Man đi, kêu nó mau mau trở về.

Mặt trời chiếu qua những tán lá phong dày đặc, tạo ra từng đốm sáng lung linh trên mặt đất, chỉ cần một cơn gió thổi qua, tất cả sẽ biến ảo đầy sinh động. Cảnh sắc không phải nơi nào cũng có được, hai thân ảnh đứng trong đại điện, bỗng chóc lại nhớ về một ngày của hơn bốn mươi năm trước.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.