Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển trường

Tiểu thuyết gốc · 1276 chữ

Về đến nhà, người giúp việc vội vàng bước ra đỡ Giang Vĩ Kỳ vào ghế sô pha ngồi. Bà nội mắt ươn ướt không ngừng xoa vết thương cho cậu còn ông nội thì tức giận đến đỏ mặt đòi trừng phạt Lâm Dương.

Nhưng cậu không ngăn cản, bởi vì anh ta mà cậu cãi lời ông bà. Mặc cho ông bà nói Lâm Dương là người không đáng để phó thác cả đời cậu vẫn cứ bị Lâm Dương dắt mũi nghĩ rằng ông bà kỳ thị giới tính của mình.

Mà không hề biết ông bà chuẩn bị tất cả cho cậu, cho đám cưới, thậm chí còn chuẩn bị luôn cả kế hoạch giúp cậu nhận con nuôi hoặc mang thai hộ.

Tất cả đều bởi vì lời đường mật mà cậu đã bị che mờ mắt không nhìn thấy tình yêu thật sự ở ngay bên cạnh mình. Giang Vĩ Kỳ nhịn không được bật khóc như đứa trẻ, mãi đến khi ông bà mất cậu còn giận họ.

Chỉ đến khi Lâm Dương lấy được tất cả rồi mới nói sự thật ra để đả kích cậu thì cậu mới nhận ra tình yêu ông bà dành cho mình lớn dường nào.

Ông bà Giang cũng hoảng hốt, không ngừng dỗ dành cậu cháu nội đang khóc nức nở. Mãi một hồi lâu cậu khóc mệt rồi, chỉ còn thút thít nấc lên vài tiếng rồi thò tay vào túi lấy ra một que kẹo sữa bò cho vào miệng. Hương vị ngọt ngào khiến cậu bình tĩnh trở lại, dựa đầu vào lòng bà nội cậu dần mệt mỏi thiếp đi.

Ngày đầu tiên trọng sinh này quá mệt mỏi với cậu, cảm xúc cũng phập phồng không ngừng.

Bà nội vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Giang Vĩ Kỳ, ánh mắt hiền từ biến thành nghiêm túc nhìn ông nội của cậu. Ông nội cũng gật đầu ra hiệu đồng ý, sau đó để cho bảo mẫu dìu cậu lên phòng.

Còn hai ông bà thì lên phòng sách bàn kế hoạch trừng phạt kẻ đã hại cháu mình, chỉ mất nửa tiếng video khung cảnh vườn hoa và tiệm thuốc tây đã được gửi đến nhà họ Giang.

Nhìn cháu nội mình bi thương nói về mối tình ba năm của mình, ông bà cũng rớm lệ.

“Thật là đứa trẻ ngốc, cũng tại bố mẹ mất sớm mà thiếu vắng tình thương.” Bà nội thở dài, lau nước mắt đang thấm ướt những nếp nhăn nơi đuôi mắt của mình.

Ông và bà chỉ có với nhau một người con trai, nhưng sau khi vợ nó vì sinh con khó mà chết thì ngay đêm đó chàng trai hai mươi bảy tuổi đó cũng đã say rượu và gặp tai nạn giao thông mà qua đời.

Hai ông bà già phải chèo chống tập đoàn và nuôi cháu nội, vì thế ngay khi biết giới tính Giang Vĩ Kỳ ông bà không kỳ thị mà cảm thấy thông cảm.

Thậm chí còn lập sẵn mọi kế hoạch tương lai cho cậu.

Nhiều năm lăn lộn nơi thương trường, ông nội tuy gần bảy mươi nhưng vẫn không hề mất đi sự sắc bén của mình, đôi mắt ông bình tĩnh nhìn từ đầu đến cuối video. Bình tĩnh đến lạ thường, giống như mây trời yên ả trước giông bão.

Ông lấy điện thoại gọi cho cấp dưới: “Thư ký Trần, tôi cảm thấy cậu Lâm Dương nên đến thành phố khác học, nhớ trao học bổng cho cậu ta đi thật xa học.”

“Vâng thưa ngài.”

Không cần phải dùng đến những lời đe dọa hay đánh đập, tiền có thể giúp người cũng có thể hại người. Con dao hai lưỡi này chỉ có người chơi thành thục mới hiểu rõ.

Một đứa nhóc còn đi học lại nhận được số tiền lớn tài trợ cho mình thì cậu ta sẽ là gì, người thông minh sẽ khiến tiền tạo ra tiền, kẻ ngu xuẩn sẽ trụy lạc trong đó rồi rơi xuống vực sâu.

Mà Lâm Dương chính là người sau.

Bà nội xem lại video rồi bấm dừng lại trước khung cảnh Vu Tuệ và Vĩ Kỳ ngồi ăn kẹo mút trước tiệm thuốc tây. Bà mỉm cười nói: “Thật là một cô gái tốt bụng. Vĩ Kỳ cũng đã nên chuyển trường thôi. Ông à, ông xem trường của cô bé này thế nào.” Bà vừa hỏi vừa chỉ vào huy hiệu trên đồng phục của Vu Tuệ.

Ông cũng gật đầu, cô gái này chỉ để lại mỗi tên cũng chẳng cần báo ân. Thời đại như bây giờ, người nói chuyện chính nghĩa thì nhiều mà thực sự ra tay nghĩa hiệp lại hiếm có vô cùng.

Bà nội lập tức gọi điện thoại đổi trường cho Giang Vĩ Kỳ, lúc trước vì muốn học chung với Lâm Dương nên Giang Vĩ Kỳ mới chọn học trường công lập.

Bây giờ đã không còn lý do nữa, bà cũng không muốn cháu mình ở lại nơi đầy ký ức đau thương đó.

Giang Vĩ Kỳ ngủ một giấc say, trong mơ cậu thậm chí còn mơ thấy mình đi dạo trong một buổi sáng nắng ấm ngày xuân trên một bãi cỏ với những con bò nơi xa xa và một đàn bướm bay lượn xung quanh.

Đợi đến khi tỉnh dậy, cậu nhìn que kẹo đã chỉ còn lại cái cây trong miệng và chiếc áo khoác đồng phục trên người mình, thì hiểu vì sao mình lại giấc mơ trẻ con như vậy.

Và càng bàng hoàng hơn khi biết mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi trước khi cậu tỉnh lại.

Ông bà đưa cậu xem thông tin về ngôi trường mới, bà nội hơi ngập ngừng rối rắm nói: “Bà làm vậy cũng vì tốt cho cháu thôi… Cháu nếu không muốn…”

“Không cháu rất vui, cháu biết mọi người làm đều vì cháu mà. Khi nào nhập học ạ?”

Ông bà hơi kinh ngạc, còn nghĩ phải khuyên nhủ một hồi mới được đâu. Từ hồi quên cậu nhóc Lâm Dương kia, cháu trai ngoan của họ chẳng thèm nói chuyện với họ nữa.

Bà vui vẻ cười đến híp cả mắt nói: “Đầu tuần tới, dù sao cũng chỉ mới vào chương trình học lớp mười hai được một tuần nên cũng chưa quá trễ.”

Vĩ Kỳ ôm bà nội làm nũng nói: “Cảm ơn bà nội.”

Lại nghe ông nội ngồi kia hừ một tiếng, làm mặt giận dỗi. Cậu lại cười hì hì quay sang ôm ông nội.

Ông giả vờ đẩy cậu ra rồi nói: “Đàn ông con trai mà ôm ấp cái… Ông…”

Ông nội nói thế cũng không có ý gì nhưng lại sợ cháu mình hiểu lầm ông vừa định giải thích thì đã thấy Vĩ Kỳ cười nói: “Con biết là do ông ngại thôi.”

Rồi cười hì hì, ông bà nội nhìn nhau lại nhìn cháu mình. Vẻ mặt họ thoáng có chút lo lắng.

Đêm đó trong phòng ngủ của ông bà đã diễn ra một cuộc họp khẩn cấp. Nội dung cuộc họp là phương pháp trị liệu bệnh tâm thần sau khi thất tình.

Ông bà nghi ngờ Vĩ Kỳ đã mắc bệnh sau khi chia tay, nên mới có thể dễ chịu như vậy. Tội nghiệp hai người già cả, nguyên một buổi tối đều lật tìm tư liệu về tâm lí học.

Vì thế sáng hôm sau, chỉ có một mình Vĩ Kỳ dậy sớm.

Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Trị Thương sáng tác bởi Haclongduhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclongduhi
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.