Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không Thành Tiểu Phúc Tử

Tiểu thuyết gốc · 3010 chữ

Thâm cung mịt mờ, lạnh lẽo cô đơn, trước thềm đá kia có một tiểu thái giám đang buồn rầu ngồi tại đó mà nghịch chiếc lá phong trên tay. Coi như là hắn đã xuyên không đến cái thế giới này được một khoảng thời gian, trận hỏa hoạn đó không cướp đi tính mạng của hắn mà là đưa hắn đây. Chuyện này lẽ ra cũng là một chuyện tốt, được sống ở một thế giới mới, làm lại tất cả còn hơn là thành đống tro tàn không nhận ra kia, nhưng số phận lại vô cùng trớ trêu, khi mà hắn đường đường là một nam tử khỏe mạnh, sinh lực dồi dào xuyên không đến đây lại bị hiểu lầm là một tiểu thái giám.

- Phúc tử, ngươi ở đâu vậy! Mau ! Mau qua đây giúp ta !

Giọng nói của một nữ tử vang lên phía sau, Tiểu thái giám tên Phúc tử hơi bóp cổ họng mà đáp với giọng phi giới tính :

- Vâng ! Nô tài tới ngay !

Chạy đến phía sau của thâm cung, đây là nhà bếp, phía trên ống khói đã tỏa ra nghi ngút làn sương. Tiểu Phúc tử hớt hải mà từ cửa bước vào :

- Nương nương có gì sai bảo ?

Nữ tử trước mặt đang quay lưng về phía Phúc tử mà ngồi thổi bếp, trên có để một cái kì lạ hình dạng giống một cái lồng hấp. Nàng đứng lên, khẽ dùng vạt áo lau mồ hôi trên chán mình, rồi quay lại nói với Phúc Tử :

- Nào, hái cảo ta làm sắp được rồi, ngươi mau ngồi đây thử xem có ngon không ?

Nữ tử này tuổi ước trừng hai bảy hai tám, tóc búi kiểu phụ nhân đã có chồng, ăn mặc vô cùng giản dị. Hắn lúc mới xuyên không tới đây cũng là được cứu ra từ trong vụ hỏa hoạn, tại khuôn mặt cùng thân hình giống hệt với tiểu thái giám tên Phúc Tử nên mới sảy ra sự hiểu lầm. Phúc Tử là một tiểu thái giám độ tuổi thiếu niên, hắn do do xuyên không nên độ tuổi cũng đã bị biến đổi mà hồi xuân trở về thời niên thiếu. Tiểu thái giám này hầu hạ cho một phi tần của hoàng đế là một chiêu nghi, tên của nàng là Triệu Lan Lan, dung mạo vô cùng xinh đẹp. Nghe đồn nàng nhập cung từ năm mười tám tuổi, rất được vị hoàng đế tuổi tác chênh lệch khá nhiều kia vô cùng sủng ái, nàng có sinh cho hoàng đế hai người con nhưng đều yểu mệnh mà chết cả. Mấy năm trước, do những cuộc tranh đấu quyền lực trong cung mà một người hiền lành như nàng đã mang họa mà bị đày vào thâm cung này. Sự việc này kết hợp cùng với hai lần mất đi cơ hội được làm mẫu thân kia đã biến nàng trở thành một người phụ nữ khó mà nở ra được nụ cười.

Thâm cung hiu quạnh, không một bóng người. Chỉ có mỗi Lan Lan nàng cùng Phúc tử sinh sống, tuy là với thân phận nương nương, nàng cũng vẫn là xuống tay làm những công việc thường ngày mà hạ nhân hay làm. Phần là vì tên Phúc tử kia tay chân vụng về, phần là vì công việc cũng quá là nhiều với một tiểu thái giám, cũng là phần vì để giết thời gian, giết quãng thời gian cô độc suốt từ bây giờ đến cuối đời của nàng.

Triệu chiêu nghi mở lồng hấp, dùng chiếc khăn lót ở tay mà bê một khay bốc khói nghi ngút để trước bước bàn. Trên khay là hơn mười mấy cái hái cảo nhỏ xinh, Phúc Tử ngửi được mùi này, bụng cũng là đã đói cồn cào, dùng tay định cầm một hái cáo lên đút vào miệng. Triệu chiêu nghi hơi có chút cau mày :

- Ngươi từ khi nào học được cái thói ăn như kia ?

Phúc Tử hơi gã đầu mà cười hề hề:

- Nương nương, đó là do hái cảo mà người làm quá hấp dẫn ta không thể nào mà thong thả cho được.

- Người chưa nếm thử thì làm sao mà biết ?

- Nương nương, nô tài đây tài gì cũng không có, có mỗi ngửi đồ ăn là liền biết có ngon hay không.

Triệu chiêu nghi biết là hắn lại bắt đầu cái trò khoe khoang, liền trả thèm tiếp lời hắn nữa, chỉ khẽ đẩy cái khay lại gần hắn hơn. Phúc tử lúc này đã đói, liền cầm lấy đôi đũa ở bàn mà gắp một cái hái cảo hơi thổi thổi rồi bỏ luôn vào miệng :

- Hmmm, aaa cha cha !

- Ngươi lại làm sao nữa ?

Do hái cảo còn nóng, cắn một miếng làm nước nóng bên trong chảy ra khiến Phúc tử kêu oai oải, hắn không khỏi nhổ miếng hái cảo ra trên tay. Vừa mới nhìn thấy cái hành động kinh tởm này, Triệu chiêu nhi không khỏi nhíu đôi mày liễu thanh tú mà quay đi chỗ khác :

- Ngươi sao lại có cái bộ dạng khó coi như thế được chứ ?

Phúc tử thấy hái cảo trên tay đã bớt nóng, vội bỏ lại vào trong miệng nhai nhồm nhoàm, đoạn cười hề hề mà nói:

- Ngon quá, ngon quá, nương nương......làm hái cảo này là ngon nhất thiên hạ, nô tài.....không có cưỡng lại được.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn Triệu nương nương hơi có chút thở dài:

- Từ lúc cứu ngươi từ hỏa hoạn đi ra, ta cảm thấy ngươi có điểm khác.

Phúc tử phồng mồm trố mắt lên mà ngạc nhiên:

- Người cũng đã nhận ra rồi sao ? Nương nương người thật là tinh tường đó, nhìn ra thân hình này của nô tài đã có thay đổi !

- Thay đổi gì ?

Hắn nuốt miệng hái cảo xuống bụng, sau nó dương dương cái mặt mình lên nói với vẻ rất là tự hào:

- Thì nô tài trông anh tuấn phong độ hơn, ra dáng khí tức của một nam tử đầu độ trời chân đạp đất ! Hề hề đúng không nương nương.

Triệu chiêu nghi khẽ thở dài mội cái, nhìn hắn với bộ mặt thương hại:

- Hazzz, ai cũng có ước mơ, Phúc tử, ta hiểu được mà. Nhưng trên đời có những mơ ước không thể thực hiện được

- Này ý người là sao ? Ta đây nói là thật mà !

Phúc tử cố cãi, khéo ống tay áo thùng thình của mình lên, để lộ cánh tay , đoạn khẽ cong tay lại cho lộ rõ những đường cơ bắp nam nhân của hắn.

- Người xem, có thái giám nào cơ bắp cuồn cuộn như là ta không cơ chứ !

Nàng ánh mắt đã nhìn xa xăm không còn chú ý tới bộ dáng Phúc tử nữ, lại khẽ thở dài :

- Hazzz, ở thâm cung cô quạnh này cùng ta bao nhiêu năm, ta cũng không thấy ngươi làm sao cả, nhưng sau vụ hỏa hoạn kia ngươi lại đâm ra mắc chứng hoan tưởng.

Vẫn là cố cãi, Phúc tử liền đáp:

- Nương Nương, ngươi là nghĩ đi đâu vậy, ta đây là nói thật, người nhìn xem, cơ bắp như này. Trả lẽ ta lại cho người xem cái......

Lời nói vừa tuôn ra miệng thì phát giác có điều không ổn, hắn liền nuốt lại vào trong.

" Quên mất lời của lão công công dặn "

Chợt thấy con mắt của Phúc tử khẽ đảo, hắn lại nghĩ ra được một cái gì đó, đoạn đến gần thiếu phụ đang trước mặt mình, ngồi ngay cạnh nàng hề hề mà hỏi:

- Nương nương, thế người có ước mơ nào cũng là không thể thực hiện giống như ta ?

Thấy bộ hành động hắn như vậy nàng có hơi nhíu mày định rời chỗ, nhưng lại nghĩ hắn chỉ là một tiểu thái giám nên là vẫn ngồi yên tại đó. Chỉ là hơi có chút bất đắc dĩ trước việc hắn dạo gần đây là không có còn có phép tắc như trước nữa. Nàng giọng hơi nhỏ, khuôn mặt có đôi phần khao khát điều gì đó mà nhìn về xa xăm:

- Thì cũng là có....

Chợt tỉnh ra, nàng hơi đẩy người hắn ra mà hỏi :

- Ngươi hỏi cái này là để làm gì ?

- Thì ra cũng là có à ?

Phúc tử hơi cười hề hề, khuôn mặt vô cùng non nớt trong ánh mắt của vị chiêu nghi trước mặt hiện lên đôi chút tính quái :

- Vậy nếu ước mơ kia của nô tài nếu là thành hiện thực, ta cũng là sẽ giúp người thực hiện ước mơ của mình.

- Được được được, ngươi nói thế nào cũng được, mau ăn hết khay hái cảo kia, tý nữa mang hết đống lồng hấp này đi rửa.

Triệu chiêu nghi vẻ mặt bất đắc dĩ nói cho qua chuyện, tránh tên tiểu tử kia lại một phen khoác lác, nàng bê một khay hái cảo có phần nào đã nguội lên, tính là mang về phòng.

- Để tối nô tài dọn một thể không được sao ?

- Không có đường, ngươi đâu lại học cái thói lười biếng !

- Đấy là tiết kiệm nước cho triều đình mà, ây, nương nghe ta nói đã, đấy là tiết kiệm nước.....

Nhìn bóng lưng của thiếu phụ rời đi, hắn không khỏi lắc đầu nhìn đống lồng hấp cùng một mới hỗn tạp trên bàn bếp. Bỗng hắn lại nở ra một cười xấu xa thầm nói :

- Lão tử vốn dĩ thực hiện được rồi, giờ chỉ còn của nha đầu nàng thôi.

Tuổi thật của hắn so với nàng gọi là hơn xa, xem như có kiếp trước có thể miễng cưỡi gọi nàng là một tiểu muội muội nên trong lòng coi nàng chỉ là một tiểu nha đầu cũng là chuyện đương nhiên. Phúc Tử không có biểu lộ cái thái độ này ra bên ngoài, mà chỉ là ngấm ngầm dấu bên trong lòng. Tuy rằng là kiếp trước đã từng nhìn qua vô số mĩ nhân, nhưng thật ngạc nhiên là nhan sắc của thiếu phụ họ Triệu này làm hắn cũng phải há hốc mồm khi lần đầu gặp nàng.

---------------------------

Đoạn đường lát đá sang rộng lớn chạy thẳng về phía mấy tòa cung điện nguy nga, Bính lính mũ giáp chỉnh tề, hông đeo đao đứng canh gác chỉnh tề ở hai bên, mỗi người cách nhau khoảng hơn 4 mét. Phía xa xa là một thao trường nho nhỏ, có đầy đủ các loại binh khí, bia ngắm cung tên, một đội cũng kĩ mã cũng là đang luyện tập tại đó.

Cổng thành mở ra, Hai thân ảnh cứ thế mà bước vào trong thành hướng theo lối của con đường lát đá. Đó là một vị công công độ tuổi ngũ tuần đang dẫn theo sau một thân ảnh, người này khoác một áo choàng đen bằng chất vải thô sơ trùm kín mặt mình.

- Tào công công, nay lại dẫn người vào cung hả ?

Một tên lính canh vẻ mặt tươi cười mà hỏi vị công công kia. Khóe miệng hơi mỉm cười, vị công công già ngoắc đôi mắt đã có những nết nhắn tuổi tác về phía tên lính canh đó, đoạn như một hành động quen thuộc mà lấy từ trong túi áo ra một nén bạc rồi khẽ nhét vô ngực gã lính canh kia.

- Công việc thường ngày thôi ấy mà. Vị huynh đệ này vất vả rồi !

Tên lính canh cười cười, khẽ đưa tay vào ngực mình kiểm tra, đoạn đáp:

- Công công tận tụy hầu hạ hoàng thái hậu, đấy mới là vất vả, ta đây nào có hề hấn gì !

- Vậy huynh đệ đây cứ làm việc tiếp đi, lão nô còn có việc xin cáo từ trước.

Lão công công nhìn ra đằng sau, khẽ ra hiệu cho thân ảnh kia tiếp tục bước đi theo sau mình.

Được một đoạn đường, thân ánh khoác áo choàng chợt đi nhanh hơn một chút, rồi đi bằng ở bên phải lão công công dùng một chất giọng bụng không rõ giới tính mà hỏi :

- Đã đến nơi chưa ?

Lão công công khẽ mỉm cười, đoạn vỗ vai thân ảnh kia nhẹ nhàng bảo :

- Yên tâm, sắp đến nơi rồi, ngươi là lần đầu vào hoàng cung, ta cũng biết là có chút hồi hộp. Mau đi thôi.

Thân ảnh khẽ gật đầu tiếp tục mà bước đi.

" Vèoooooooo "

Một tiếng kêu xé gió phát ra từng không chung, Lão công công khẽ giật mình quay đầu về phía âm thanh phát ra kia, ông ta phát giác là một mũi tên đang uốn lượn thân mình bay lại về phía mình. Nguy hiểm trước mặt, nhưng lão ta lại không có chút biểu hiện gì trên khuôn mặt, mắt chỉ là hơi liếc về phía thân ảnh kia. Mũi tên chứa đầy sát khí chẳng mấy chốc mà bay đến, thời gian cũng chỉ là một cái chớp mắt từ phía xe đã bay tới gần.

" Phập"

Đầu mũi tên còn cách mắt của lão công công mấy mi li thì đột nhiên dừng lại, kèm theo đó là một tiếng kêu kì lạ phát ra. Lão ta hơi lùi lại một chút, rồi mới chớp mắt, khẽ nhìn không khỏi mỉm cười một cái thật nhẹ nhàng. Thì ra thân ảnh kia từ khi mà vươn cánh tay ra nắm vào chính giữa thân mũi tên kia, giữ nó lại ở khoảng không phía trước mặt. Đuôi tên rung vẫn còn rung lên bần bật, cảm nhận được lực bắn của tên phải kinh khủng đến cỡ nào. Thân ảnh khẽ nắm tay, mũi tên kia như thế nào tách ra làm hai mà rơi bụp xuống đất.

- Mau, mau xem ta có bắn trúng được tên thái giám kia không ?

- Hí iiiiiiiiiiiii.

Đúng lúc mũi tên vừa tách làm hai rơi xuống, có hơn chục đạp người ngựa từ phía xa liền chạy tới, trong đám người có người hào hứng mà lên tiếng. Đám kị mã này đi đến gần, thì kéo cương ngựa dừng lại, khói bụi có chút mà bay lên. Đi đầu đám nhân mã kia là một nam tử độ tuổi ước chừng mười chín hai mươi, hắn thoạt nhìn vị thái giám đang đứng trước mặt kia, ánh mắt hào hứng có chút kinh hãi như là nhận ra điều gì đó. Hắn xuống ngựa, vẻ mặt có chút lo lắng mà đi đến:

- Tào công không có sao chứ ? Ta thật là vô lễ với tào công ? Nãy do khoảng cách xa ta không có nhận ra là ngài !

Tào công công ánh mắt sắc bén khẽ nhìn nam tử, ông ta liền thay đổi sắc mặt lộ một vẻ như là vừa trải qua cơn nguy hiểm mà cũng tiến lại hớt hải hành lễ, cúi người rất sâu :

- Lão nô nào dám nhận lo lắng của điện hạ ! Được nhận một tên của điện hạ quả là phúc nhiều đời của lão nô ! Tiếc là lão nô cũng là chưa có cơ hội đó.

Nam tử nghe xong thì lùi lại sau mấy bước, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi. Hắn liền đỡ vị Tào công công kia lên, nuốt một chút nước bọt hơi có chút lắp bắp đáp:

- Kì thật chỉ là hiểu lầm, tào công đừng để trong lòng, ta.....cũng chỉ là....nhất thời.......sơ ý ...nhất thời sơ ý.....

- Điện hạ uy phong như vậy, là phúc của đại Hoàng quốc ta, lão nô đây còn là cảm thấy vui mừng không hết, nào dám nghĩ ngợi điều gì.

Đoạn lão thu lễ, trên mặt đã hiện một nụ cươi. Tào công công vỗ vỗ vai của nam tử kia, đoạn lại nói tiếp :

Lão nô tin chắc rằng sau này, tam hoàng tử nhất định sẽ trở thành một đại tướng quân uy mãnh, đông chinh bắc chiến !

- Tào công quá lời, ta nào đâu dám nhận làm đại tướng quân, chỉ dám nhận làm một hoàng tử sống an nhàn bền cạnh mà hiếu thuật hoàng thái hậu, hiếu thuận phụ hoàng mà thôi !

Tào công công không trả lời, khẽ vỗ vai nam tử thêm vài cái rồi sau đó thì hướng phía cung điện phía trước mà bước đi, thân ảnh trùm áo choàng đen cũng liền bước theo sau rời khỏi. Vị tam hoàng tử nhìn theo bóng lưng hai người mà khẽ rùng mình. Một người của đoàn nhân mã khi nãy từ phía sau bước lên khẽ hỏi :

- Điện hạ, ông ta chỉ là một lão thái giám già, sao điện hạ phải lo sợ lão ta như vậy ?

Tam hoàng tử nhếch miệng cười gian, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi nói:

-Lão là con chó theo bên cạnh hoàng thái hậu đã lâu. Phật ý ông ta thì cái cái ghế ở đông cung kia liệu có còn nắm trong tay được hay không ?

Gã run người một cái để đẩy hết nỗi sợ ra ngoài, đoạn hơi nghĩ một lúc rồi nói:

- Mau, chuẩn bị chút lễ vật, đưa đến cho nhi nữ ông ta, bảo tam hoàng tử muốn tạ lỗi với Tào công chuyện hôm nay.

- Vâng !

Một gã nam tử đằng sau đáp lời. Thấy thuộc hạ của mình đã đi thực hiện mệnh lệnh, tam hoàng tử nhảy phắt lên ngựa, đoạn hướng cổng thành mà thúc ngựa phi ra...

Bạn đang đọc Hoàng Triều Thiên Mệnh sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.