Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá thư trong nước mắt

Tiểu thuyết gốc · 2209 chữ

Nếu em là bồ công anh, anh sẽ là gió.

Anh sẽ đưa em bay đi bất cứ nơi nào em muốn…#

Có nỗi đau đớn nào hơn khi tình yêu chân thành của bạn bị lừa dối, người ta yêu hóa ra dấu ta bao nhiêu là sự thật, trong đó có cả sự thật tàn khốc nhất – em đã kết hôn…

Cảm giác yêu thương ngọt ngào bấy lâu đưa bạn vào cơn mê, làm bạn mù mờ bước đi trong êm ái của hạnh phúc, lý trí bị bạn gạt bỏ sang một bên, mặc cho bao nhiêu gào thét của nó – Một tình yêu xa không bao giờ có kết cuộc tốt đẹp. Tối hôm ấy tôi đã viết thư cho em, lá thư của nước mắt trong câm lặng và đau khổ tột cùng…

“Chào em…Người anh thương!

Giờ này chắc hẳn em đang trên đường về nhà sau khi đi nhà thờ. Em là người mang đạo Thiên chúa giáo hẵn cũng biết – Những gì thiên chúa tác hợp, loài người không thể phân ly?

Em à… anh thật sự rất đau lòng. Cơn đau đó không giống bất kỳ thứ gì trước đây, nó làm anh bổng chốc từ một người yêu đời liền hóa thành một kẻ ngốc nghếch ngu si, buồn cười, mang đớn đau tột cùng. Tim anh mệt mõi lắm! chẳng muốn thở thêm nữa em ạ, anh đau…, nước mắt cứ rơi trong thinh lặng ấy khiến anh nghẹn ngào mãi không thành tiếng. Tại sao anh lại yếu đuối như vậy hả em…

Có phải vì anh quá thương em?

Anh đã thấy em trong màu áo cưới trắng tinh…em đã cười trong hạnh phúc, tay trong tay với chú rễ, trong sự chúc phúc của mọi người, em đã chấp nhận gọi anh ta là chồng…vì sao lại gọi thêm cả anh như vậy!?

Hình ảnh ấy như một nhát dao đâm sâu vào con tim của một kẻ si tình. Anh đã từng nghĩ tình yêu của chúng ta đẹp như một câu chuyện cổ tích. Tình yêu đẹp nhất khi đó là mong chờ trong năm tháng của khoảng cách xa xôi, đến ngày trở về sẽ cùng nhau làm những gì mà hai chúng ta đã từng hứa với nhau, bao gồm chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời này. Nhưng hôm nay anh thấy sao những điều ấy thật chỉ là ảo tưởng của một gã khờ si mê.

Vì sao? Vì sao lại lừa dối anh?

Ngay từ lúc mới bắt đầu, anh đã hỏi em đến tận hai lần…nhưng vì sao sau tất cả, em lại giấu anh cho đến mãi hôm nay…

Anh là người theo phật giáo, trong giáo điều không cho phép tín đồ phật tử có mối quan hệ bất chính với người phụ nữ đã có gia đình. Em có biết không, anh cũng từng nói với em điều đó…Anh những tưởng rào cản của hai chúng ta chỉ là khác đạo, nhưng hôm nay sự thật này khiến anh hoàn toàn câm lặng. Bản thân anh không hề muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, nếu vì yêu em mà anh tiếp tục thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình trong suốt nữa đời còn lại.

Có phải em xem anh là một gã khờ khi nói yêu em?

Nếu yêu em là sai, anh sẽ rời đi trong thầm lặng, đau thương này anh nguyện xin giữ trong tim.

Ốc à, mình chia tay em nhé…Trong lòng anh chưa từng nghĩ sẽ nói ra câu này với người mình yêu thương sâu đậm như vậy. Anh đã mong hai ta sẽ có kết cuộc đẹp như trong truyện cổ tích ấy, nhưng sao quá khó em à…

Không còn anh ở bên cạnh nhắc nhở nữa, em phải nhớ mua thêm thuốc suyễn để dùng phòng lúc thở không được, ra ngoài mặc thêm áo cho đỡ lạnh, về nhà sớm đừng la cà, bên đó bây giờ rất lạnh, trong lòng anh cũng không ấm hơn chút nào…

Yêu em,…

Tạm biệt”

B: gửi được sao?

Soda: khoảng lặng…

B: Tình yêu vốn không phải màu hồng, cậu nên chấp nhận chào đón thứ cảm giác hụt hẫng, đau đớn vì sự lừa dối của cô ấy.

Soda: …Tại sao?

Tiếng hỏi trong lòng vang vọng mênh mông không dứt, có đau đớn nào hơn khi biết được hóa ra yêu thương đẹp đẽ bấy lâu chỉ là giả tạo. Hy vọng bổng chút hóa thành tuyệt vọng cùng cực trong đau khổ không nguôi, có lẽ si tình khiến người ta si mê ảo tưởng hy vọng quá nhiều chăng?

Tối hôm ấy hắn tìm đến rựu để quên đi đau khổ, mặc cho điện thoại reo chuông âm ỉ của người yêu thương hắn gọi…nghe được sao? Nghe để đau lòng hơn ư?

Kẻ đau khổ vì uống mãi không thấy say, càng uống càng đau lòng, cái hắn say là gương mặt âu sầu đôi mắt long lanh luôn luôn u buồn, mái tóc đen xõa quá vai, bờ mi buồn bã ấy cứ ám ảnh hắn đến tận 8 năm sau này.

Nụ cười của người hắn yêu thương có thể khiến hắn chua xót vì chẳng bao giờ em cười một cách vui vẻ trừ phi…em nhìn thấy hắn. Nhưng đêm nay thì sao?

Hắn bất giác vơ lấy điện thoại, 10 cuộc gọi nhỡ 2 tin nhắn…Ánh mắt đau đớn trong khi con tim lại nhói đau khi nhìn vào màn hình chờ ấy - là gương mặt của em hắn để làm hình nền. Đau thương trào lên xâm chiếm vào đôi mắt, dòng lệ nóng của kẻ si tình lại một lần nữa rơi trong thinh lặng…Đã biết đau như vậy thì sao lại còn yêu?

Ngươi đau không?

Ruốt cuộc cũng biết được lần đầu tiên đau đớn vì tình là cảm giác như thế nào. Nhưng cố chấp của kẻ si mê nào có thể dễ dàng mà buông bỏ. Hắn chính là như vậy, vì thương mà cố chấp vấn vương, thương đến gạt bỏ đi lý trí, bỏ đi nguyên tắc của bản thân, để yêu và thương cho em được trọn vẹn …

“Em đã đọc hết thư của anh rồi, anh à…em không có gì để giải thích cũng không muốn giải thích, em chỉ muốn nói em thương anh. Em biết anh không biết uống rượu nhưng đêm nay anh sẽ tìm đến rượu… xin anh hãy vì thương em của trước đây mà đừng uống nữa.”

“Anh à, em nhớ anh nhiều lắm, em đã viết một lá thư cho anh, em không hy vọng anh sẽ tha thứ cho em đâu. Sau khi đọc xong hết thư của em, nếu anh muốn cắt đứt liên lạc với em cũng được…Em thương anh!”

Một bức thư một lời giải thích trong muộn màn liệu trong lúc này có làm hắn thõa mãn. Cái hắn cần biết là vì sao tận mãi hôm nay đến khi hắn tìm thấy sự thật thì người hắn yêu thương mới nói ra…phải chăng hắn không đáng được biết sự thật ngay từ lúc đầu? Trong suốt 2 tháng qua em đã không nói với hắn một lời nào về chuyện kết hôn của em…Đây là sự lừa dối của em giành cho hắn – một kẻ yêu em đến bất chấp si dại sao?

11h khuya cửa phòng bật mở, hắn nặng nề bước vào nhấc tay mở màn hình máy tính truy cập vào mail…

B: Vì sao cậu lại cố chấp như vậy? chẳng phải chỉ cần chặn số là được sao?

Soda: …vẫn là làm không được…(giọng buồn bã)

B: Cậu thật cố chấp, chuyện tình cảm càng cố chấp bao nhiêu càng đau đớn bấy nhiêu. Liệu sau này cậu có hối hận vì hôm nay đã đọc lá thư này không?

Soda: …khoảng lặng…

“…Em biết anh rất hận em…Nhưng em không muốn mất anh…

Chúng ta đã cùng đi với nhau một đoạn đường thật đẹp, anh đã bên cạnh em lúc cô đơn, tuyệt vọng, cho em một sự níu kéo của hy vọng, để rồi giờ đây em phải nhìn anh rời xa em…

Anh à, em rất thương anh. Giọng của anh trầm ấm yêu thương, cho em cảm giác an toàn, lần đầu nghe giọng nói của anh em đã không thể quên được, em cảm giác anh rất chân thành, tình cảm của anh khiến em cảm thấy ấm áp …con người ta yêu bằng tai vì mật ngọt dụ dỗ nhưng em yêu anh vì anh cho em cảm giác an toàn và tin tưởng.

Chuyện em đã từng kết hôn, em xin lổi anh thật nhiều…Vốn dĩ lúc ban đầu ấy em đã muốn nói ra cho anh nghe nhưng…em không làm được. Em sợ làm anh thất vọng về em, sợ anh nghĩ em là người hư hỏng, một người đã có chồng vừa mới kết hôn lại đi yêu đương với một người khác. Em sợ..em sợ anh nghĩ em lừa dối tình cảm của anh, em rất sợ điều đó. Hiểu lầm có thể không đáng sợ, nhưng em không thể không giải thích, em không muốn để anh đau lòng về em như vậy được...

Em và người ta làm việc ở bên này, ban đầu người ta theo đuổi em nhưng em không không nghĩ mình sẽ kết hôn với ai. Cho đến một hôm em ở trong tu viện bị phát suyễn làm cho khó thở đến ngất xỉu, hôm đó nếu hắn không tới gặp em như mọi khi thì có lẻ em đã không còn trên đời này nữa. Được một tháng sau thì hắn cầu hôn em, em rất do dự nhưng vì mẹ gọi sang bảo em không còn nhỏ nữa, cũng nên lập gia đình cho mẹ yên tâm. Em vì thương mẹ, cũng vì sự chân thành ban đầu đó của hắn mà khờ khạo gật đầu đồng ý…vừa kết hôn ở bên này, được một tuần thì người ta đánh đập em, anh ạ, em đau lắm, cuộc đời em đã quá nhiều khổ đau, vì mẹ được vui, em đã gật đầu làm đám cưới với họ. Nhưng em không thể ngờ cuộc sống sau hôn nhân của em lại đầy đau đớn lẫn thể xác và tâm can như vậy. Sáng em đã bị hắn đánh, trưa hắn cũng đánh, tối hắn cũng đánh chỉ vì người ta xem em như người ở, em không biết cơ thể em còn có bao nhiêu vết bầm tím nữa. Hắn đi làm về nhà chỉ biết chơi game, còn em phải cơm canh bếp núc nhưng em xem đó như trách nhiệm của người phụ nữ, mặc dù em cũng phải đi làm nhưng hắn không chi sẽ với em công việc gia đình. Em như một bao tải để hắn trút cơn thịnh nộ… Mới 1 tuần sau khi kết hôn, em những tưởng mình đang ở trong địa ngục…Em đã khóc rất nhiều, đêm nào em cũng khóc trong sự im lặng đó, cảm giác giác giữa nơi đất khách quê người, một mình cam chịu những trận đòn vô cớ, bên cạnh không có ai để chia sẽ để hy vọng khiến em mệt mỏi đến muốn chết đi. Cho đến khi em gặp anh…

Nhiều lần em nghĩ nếu em chết đi, thì đau đớn này em sẽ không phải chịu thêm nữa,..nhưng em còn mẹ, em không thể ích kỷ giải thoát bản thân em được. Đó là vì sao em bỏ đi ra ngoài thuê nhà để ở.

Bên này em gặp được một người bạn học cũ, anh ấy rất quan tâm em nhưng em không muốn đáp lại tình cảm đó ngoại trừ anh, người cho em cảm giác vui vẻ thật sự và an tâm.

Điều cần nói với anh em đã nói hết …

Sau này anh có chặn em, xóa số em cũng được, em không có gì phải hối tiếc nữa.

Anh à!, không có em bên cạnh, anh phải ăn uống thật đúng giờ, đừng giữ thói quen chờ em như mọi khi nữa, sẽ không tốt cho sức khỏe của anh đâu. Anh biết không!?

Anh sắp đi làm rồi, môi trường công ty, công việc mới khi ra trường chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn, anh hãy cố gắng vượt qua, đừng nản bỏ cuộc,…

Em rất yêu anh!

0ctieu88 “

Hăn ngồi đó trong im lặng, mặc cho bóng đêm bao trùm lấy hắn.

Con người thật khó hiểu, yêu thương đến rồi gieo vào nhau những cố chấp trong tiềm thức, mãi mãi không muốn xa rời, mãi mãi muốn bên nhau, sống thật hạnh phúc để hiểu được yêu là gì. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng bình yên, tình yêu nào cũng có sóng gió, liệu hắn có chấp nhận những gì hắn nghe được mà bỏ qua...

Bạn đang đọc HỒI KÝ CỦA SODA sáng tác bởi Duonghoang27098803
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duonghoang27098803
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.