Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc

Phiên bản Dịch · 2353 chữ

Tiêu Dật nhẹ nhàng vung kiếm, lồng giam linh khí vốn rất kiên cố nháy mắt tán loạn.

Ngay cả một chưởng dốc toàn lực của Mộ Dung Mặc cũng nháy mắt tiêu tán.

Tiêu Dật cầm kiếm tiến tới, đâm thẳng về phía Mộ Dung Mặc.

Mộ Dung Mặc kinh hãi, vừa định tránh đi thì phát hiện mình bị một sức mạnh kinh khủng giam lại, không thể nhúc nhích được chút nào.

"Xảy ra chuyện gì? Mình chính là võ giả cảnh giới Động Huyền, chỉ có mình giam cầm người khác, làm sao có chuyện bị người khác giam cầm." Mộ Dung Mặc lập tức kinh hãi.

Ngay lúc này bóng dáng Tiêu Dật lóe lên, đã tiến tới trước mặt hắn.

"Hừ." Mộ Dung Mặc tự tin thầm nghĩ: "Chỉ là một kẻ cảnh giới Hậu Thiên, cho dù lão phu đứng im bất động thì ngươi cũng mơ mà tổn thương được ta...."

Ý nghĩ của hắn vừa mới xuất hiện thì Tiêu Dật đã đâm một kiếm vào trái tim hắn.

Cảm nhận được trái tim mình đau đớn, Mộ Dung Mặc trợn to mắt: "Sao... sao có thể đâm thủng được cơ thể cảnh giới Động Huyền cứng rắn của ta chứ...."

"Đây... chẳng lẽ đây chính là võ hồn màu tím..."

"Ngươi... ngươi vốn đã có võ hồn Khống Hỏa Thú... thì ra là vậy, ngươi là võ hồn song sinh vạn người có một, khó trách ngươi tu luyện nhanh đến vậy...."

Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Mặc nhìn chằm chằm Tiêu Dật.

Biểu cảm kinh ngạc trên mặt hắn vẫn chưa tan, dự định dùng hết mọi cách để giết chết Tiêu Dật thì... mũi kiếm Băng Loan Kiếm đâm thẳng vào tim hắn bùng nổ một luồng sức mạnh khủng bố.

Sức mạnh này lạnh lẽ dị thường, giống như băng dưới vực sâu địa ngục, tất cả mọi thứ đều sẽ bị đóng băng, vĩnh viễn không thể nào chạy thoát.

Cũng giống như gió lạnh thấu xương trên chín tầng trời, tất cả mọi vật đều bị phá hủy thành vụn băng.

Kinh mạch, nội tạng và máu thịt của hắn đang nhanh chóng đóng băng, một luồng hơi thở tử vong bao trùm toàn thân.

"Không, không có khả năng, ngươi không giết được ta." Mộ Dung Mặc cắn răng hét lớn, chuẩn bị điều động chân khí trong người chống lại.

Đúng lúc này trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện một bóng dáng băng lam.

Bóng dáng đó như mộng như ảo, rất giống một con phượng hoàng băng màu xanh.

"Sao... làm sao có thể... đây là thứ gì... võ hồn màu tím... hồn trong hồn... này..."

Mộ Dung Mặc còn chưa nói xong.

Bởi vì....

"Chíp...." Phượng hoàng băng lam gáy một tiếng, giọng điệu lạnh như băng.

Máu, kinh mạch và nội tạng của Mộ Dung Mặc nháy mắt bị đóng băng hoàn toàn, sau đó trong nháy mắt biến thành vụn băng nhỏ như bột phấn.

Hắn đã chết.

Bên ngoài cơ thể không nhìn ra dị trạng, nhưng bên trong thì chỉ còn lại một đống vụn băng.

Mộ Dung Mặc đã chết.

"Phốc." Tiêu Dật phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng xua tan Băng Loan Kiếm.

Hắn cảm thấy toàn thân lạnh băng, kiểm tra một phen thì phát hiện cơ thể mình cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu...

Tám kinh mạch chính có trăm ngàn lỗ hổng, bên trên bị phủ một tầng vảy băng.

Các nơi trong cơ thể cũng bao phủ một tầng sương lạnh.

Khí đen của cà độc dược hắc mặc không biết vì sao đã kích hoạt sức mạnh thần bí của Băng Loan Kiếm, sức mạnh này vượt quá sức khống chế của cơ thể hắn.

Tuy có thể đánh chết Mộ Dung Mặc nhưng khi cơ thể thi triển sức mạnh thì bản thân sức mạnh cũng tỏa ra khí lạnh cực hạn, ngay cả chính bản thân hắn cũng bị tổn thương.

Nếu Mộ Dung Mặc chết muộn thêm vài giây, Tiêu Dật tản Băng Loan Kiếm muộn vài giây thì chỉ sợ chính Tiêu Dật cũng bị triệt để đông lạnh thành một khối băng.

"Băng Loan Kiếm à Băng Loan Kiếm, chí bảo trong truyền thuyết thần tiên của Hoa Hạ, ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào...."

Tiêu Dật nỉ non, một giây sau thì ngã xuống đất ngất đi, không rõ sống chết.

Máu của hắn bị đông lại, tiếp theo đó sức sống cũng bị đông lại. Tiêu Dật không biết mình có thể sống hay không nhưng hắn đã không còn thời gian suy nghĩ.

Chỉ cần có thể giết Mộ Dung Mặc, để nhóm Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Y Y có nhiều hi vọng sống hơn thì phải trả cái giá cao hơn cũng xứng đáng.

...

Hơn mười giây trước, ngay khoảnh khắc bóng dáng âm u màu lam của Băng Loan Kiếm xuất hiện, ở ngoài xa vạn dặm, hai bóng dáng đang phi hành trên không trung chợt cứng lại.

Ánh mắt một người dừng ở phương xa.

"Hơi thở thực khủng bố, trên đại lục Viêm Long từ khi nào xuất hiện yêu thú lợi hại đến vậy chứ?"

Vẻ mặt người này đầy nghiêm nghị và kinh hãi.

Người bên cạnh lộ vẻ mặt nghi hoặc nói: "Thánh quân, nơi đó có hơi thở gì vậy, sao ta lại không cảm giác được?"

"Với tu vi của ngươi thì đương nhiên không cảm giác được."

Dứt lời, bóng người kia kéo người bên cạnh lại, nhanh chóng phi hành.

Khoảng cách mấy vạn dặm, trong vòng vài hơi thở đã vượt qua.

...

Bên kia nhóm Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đang ác chiến với nhóm Mộ Dung Sơn và trưởng lão Mộ Dung gia.

Tu vi của nhóm Đại trưởng lão cao hơn nhóm Mộ Dung Sơn.

Đáng tiếc trước đó bọn họ đã trúng một chưởng của Mộ Dung Mặc, đã bị thương nặng.

Lúc này căn bản không phải đối thủ của đám Mộ Dung Sơn, chỉ đang cố chống đỡ.

"Ầm, ầm, ầm..."

Thất, Bát, Cửu trưởng lão có tu vi yếu nhất đồng thời phun máu bị đánh bay đi, ngã xuống đất mất đi sức chiến đấu, ngất xỉu.

"Hừ, chết đi." Trưởng lão Mộ Dung gia cười dữ tợn, chuẩn bị lấy mạng ba người.

"Ba vị trưởng lão." Đại trưởng lão kinh hãi, chuẩn bị ra tay hỗ trợ.

"Tiêu Ly Hỏa, đối chiến với hai bọn ta mà còn dám phân tâm, muốn chết mà." Hai người đàn ông trung niên lạ mặt đều là Tiên Thiên bậc chín, cùng bắt tay đối phó Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão phản ứng lại, đối chưởng với hai người.

"Phụt." Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù vẫn còn sức chiến đấu nhưng đã là nỏ mạnh hết đà.

"Ha ha ha ha, người Tiêu gia đã định trước phải chết hết vào ngày hôm nay rồi." Mộ Dung Sơn cất tiếng cười to.

"Từ hôm nay, thành Tử Vân sẽ không còn Tiêu gia nữa."

Nhóm trưởng lão Mộ Dung gia cũng cười to.

"Đáng giận, ta liều mạng với bọn ngươi." Tam trưởng lão Tiêu Trọng và Nhị trưởng lão câm hận liều mạng muốn tử chiến.

Nhưng bọn họ vốn đã bị thương nặng, cho dù phẫn nộ cũng không làm nên chuyện gì.

Mộ Dung Sơn đánh một chưởng chấn thương Nhị trưởng lão, sau đó đánh một chưởng về phía Tam trưởng lão.

Với tu vi Tiên Thiên bậc chín của hắn, một chưởng dốc toàn lực thì Tam trưởng lão chắc chắn phải chết.

"Tam trưởng lão cẩn thận." Y Y ở bên cạnh lao tới.

Cô không có sức chiến đấu, người Mộ Dung gia từ đầu tới cuối không hề quan tâm tới cô.

"Phốc." Y Y trúng một chưởng của Mộ Dung Sơn, trực tiếp phun máu bị đánh bay, sau khi ngã xuống đất thì cả người toàn là máu.

Tam trưởng lão ôm lấy Y Y, gấp gáp hô: "Nha đầu, sao lại ngốc như vậy, ngươi không có tu vi, sao chịu được một chưởng của Mộ Dung Sơn chứ?"

Y Y hộc ra từng ngụm máu tươi, suy yếu nỉ non nói: "Tam trưởng lão mà chết thì Tiêu Dật thiếu gia sẽ rất đau lòng..."

"Ngươi..." Tam trưởng lão không khỏi rơi lệ: "Tốt, tốt lắm, không hổ là người Tiêu gia, là cô gái mà Dật nhi thích."

Dứt lời, Tam trưởng lão bi thương lạnh lùng nhìn đám Mộ Dung Sơn: "Đám tạp chủng Mộ Dung gia, các ngươi đã muốn tiêu diệt Tiêu gia ta như vậy thì chết chung đi."

Lời vừa nói ra, khí thế trên người Tam trưởng lão cũng tăng mạnh, nhưng hơi thở lại hỗn loạn khác thường, guống như đang bốc cháy.

"Không tốt." Mộ Dung Sơn vốn đang vênh váo đắc ý đột nhiên biến sắc: "Hắn nổi điên muốn tự bạo, mau lùi lại."

"Muốn rút? Không dễ vậy đâu." Vẻ mặt Đại trưởng lão cũng đầy bi thương, khí thế tăng vọt, nhưng hơi thở cũng hỗn loạn.

"Đám tạp chủng Mộ Dung gia, người Tiêu gia bọn ta đều là đàn ông có tâm huyết, tuyệt đối không cho phép các ngươi ức hiếp, muốn chết thì cùng chết đi."

Mộ Dung Sơn và nhóm trưởng lão Mộ Dung gia kinh hãi.

"Đáng chết, Tiêu Ly Hỏa chính là nửa bước Động Huyền, một khi hắn tự bạo thì chúng ta rất chó chống đỡ, chạy mau."

Người Mộ Dung gia không thể nào ngờ được người Tiêu gia lại vì Y Y mà trở nên điên cuồng như vậy, chỉ có thể rút lui.

"Đồng quy vu tận đi." Tất cả trưởng lão Tiêu gia đều cất tiếng cười to.

Một giây sau, hơi thở trong phạm vi một trăm mét xung quanh đã cực kỳ hỗn loạn.

Nếu tất cả trưởng lão Tiêu gia đồng loạt tự bạo, kết quả tất nhiên là đồng quy vu tận. Tiêu gia sẽ chết hết, người Mộ Dung gia không chết cũng tàn phế.

Y Y ngã bên cạnh Tam trưởng lão vẫn còn đang phun ra máu tươi, nỉ non nói: "Tiêu gia đã sắp không còn, Y Y cũng sắp chết, thiếu gia chắc chắn phải sống..."

Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vầng trăng.

Nơi ánh trăng chiếu sáng, tất cả tĩnh lặng.

Nhóm trưởng lão Tiêu gia muốn tự bạo, người Mộ Dung gia khủng hoảng muốn chạy trốn, nháy mắt đều dừng lại.

Hai bóng người đột nhiên xuất hiện, đi tới bên cạnh Y Y.

Hai bóng người bị quầng sáng bao trùm, không ai có thể nhìn rõ hình dáng bọn họ.

Chỉ có Y Y, mặc dù tính mạng đã ngàn cân treo sợi tóc nhưng đôi mắt linh động lại thấy rõ hình dáng hai người.

Một người phụ nữ tuổi còn trẻ, khoảng hơn ba mươi, phong thái không ai sánh bằng, khí thế kinh người làm người ta không dám nhìn thẳng.

Người còn lại là thiếu nữ không lớn hơn Y Y bao nhiêu, trên mặt lộ ra ý cười dí dỏm, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô.

Người phụ nữ trẻ nhẹ nhàng đặt tay lên người Y Y, trên mặt lộ ra biểu cảm mừng rỡ.

"Quả nhiên... quả nhiên... không ngờ đi chuyến này lại có thu hoạch như vậy." Người phụ nữ trẻ hưng phấn nói, sau đó vung tay phóng ra một tia sáng trắng nhập vào cơ thể Y Y.

Y Y cảm thấy cơ thể vốn đã tổn thương rất nặng của mình trở nên thoải mái hơn, cô có chút sửng sốt nói: "Cám ơn tỷ tỷ."

Người phụ nữ trẻ kia che miệng cười, ôn nhu nói: "Cô bé à, tiếng tỷ tỷ này không thể gọi bừa được. Nhưng mà ngươi có chịu đi cùng bản thánh quân không?"

Y Y vội lắc đầu.

Người phụ nữ trẻ nhíu mày, thế nhưng vẫn dịu dàng nói: "Nếu ta giúp ngươi cứu trưởng bối của ngươi thì sao?"

Y Y suy nghĩ một chút, lại nhìn hướng Tiêu Dật rời đi, mày nhíu chặt, xoắn xuýt.

Qua một hồi, Y Y mới gật đầu.

Người phụ nữ trẻ lộ ra biểu cảm rạng rỡ, nhẹ nhàng vung tay lên, hơi thở của nhóm người Tiêu gia vốn hỗn loạn vì chuẩn bị tự bạo nháy mắt ổn định lại.

Sau đó ánh mắt người phụ nữ trẻ dừng lại trên người đám người Mộ Dung Sơn, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Rắc, rắc, rắc..."

Không khí vô hình lúc này giống như một mặt gương bị rạn nứt, xuất hiện một vết rách hẹp dài.

Nơi vết rách chính là vị trí của đám Mộ Dung Sơn.

Mộ Dung Sơn và nhóm trưởng lão Mộ Dung gia rồi lặng yên không một tiếng động ngã xuống, trên người không còn chút sức sống nào.

"Nghiền nát không gian?" Đại trưởng lão bị đông cứng sững sờ nhìn tình cảnh đó, trong lòng kinh hãi tột cùng, đây là chuyện mà võ giả Động Huyền, thậm chí là cảnh giới Phá Huyền, hoặc là Địa Nguyên, Thiên Nguyên cực kỳ mạnh mẽ cũng không thể làm được.

Sợ rằng chỉ có võ đạo đại năng có thể ngao du thái hư trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Vèo, một tia sáng trắng hiện lên, bóng dáng hai người kia và Y Y đột nhiên biến mất. Vầng trăng sáng trên bầu trời cũng nháy mắt biến mất.

Tất cả trở về bình thường, gió một lần nữa thổi tới, không khí lại một lần nữa chuyển động, nhóm người Tiêu gia sững sờ đứng tại chỗ.

[hết 58]

Bạn đang đọc Hồn Đế Võ Thần (Dịch) của Tiểu Tiểu Bát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ManDaLaDLT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.