Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại Cái Bản Mệnh Chi Khí! Thiên Thần Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2986 chữ

Sau khi cuộc chiến đi qua, khoảng độ mười năm phút thì có một nhóm người chạy tới chỗ Lâm Thần cùng Thiên Nguyệt vừa rời đi, họ gồm hơn năm người đàn ông và hai người phụ nữ. Cả bảy người đều tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ , chí ít phải tu vi trên Tôn Vũ Cảnh trung kỳ trở lên ( từ tứ trọng cảnh trở lên ), bọn họ mặc trang phục không giống nhau, một người đàn ông mặc trang phục đen phủ kín nửa mặt, nhìn vết tích xung quanh hắn mở miệng nói:" Nơi này vừa xảy ra một cuộc ác chiến vô cùng kịch liệt, hai bên ít nhất tu vi Tôn Vũ Cảnh trung kì trở lên, thậm chí là Tôn Vũ Cảnh đỉnh phong..."

Lúc này trong nhóm người bọn họ, một người phụ nữ mặc bộ đồ bó sát toàn thân, hai mắt tỏa lên vầng quang như đang vận hành một bí thuật nào đó được một chút thì người nay cũng lên tiếng nói:" Nơi này tồn tai ba loại khí tức vô cùng hỗn tạp nhưng trong đó có hai loại khí tức vô cùng tinh thuần, một loại còn lại khiến người ta vô cùng chán ghéc cùng kinh sợ... Nhưng ta lại không thể nhìn ra được bọn họ sự dụng loại linh lực nào cả!"_sau đó cô khẽ nhắm nghiền mắt lại dường như sử dụng bí thuật này khiến linh lực trong người cô vô cùng tiêu hao.

Người đàn ông đứng cạnh, mặc một chiếc hoàng bào kinh ngạc nói:" Ngay cả [Tử Khí Đông Lai] của Tây Môn thể gia cũng không dò xét được sao ?"lúc này hắn nhìn qua một tên lão giả từ lúc nảy tới giờ luôn ngồi bất động trong tư thể thiền, hai mắt nhắm nghiền lại, lúc này hắn thấy lão giả mở mắt ra liền cất tiếng nói" Hoàng lão như thế nào rồi có tìm ra manh mối không?"

Lúc này lão giả từ trong tư thế thiền từ từ đứng dậy, lắc đầu nói:" Ta đã phóng thích toàn bộ hồn lực còn vận dụng bí thuật [Nhiên Hồn Quyết] vẫn không phát hiện bất cứ sự di chuyển nào khả nghi cả... Nhưng ta khẳng định nơi này đã xảy ra một cuộc chiến kinh hoàng, khiến cho linh khí xung quanh vài dâm bị khô héo... các ngươi xem..."

Nói rồi, hắn đưa tay bắt vào không khí một luồng khí màu không màu tựa như lông hồng chợt xuất hiện rồi vụt tắt, những người khác xung quanh khẽ trầm mặc trong lát, bỗng phụ nữ dường như nghỉ ra điều gì đó, cất tiếng nói :" Tạm thời chúng ta ở đây cũng không phải cách, chúng ta chia nhau ra tìm kiếm xung quanh, bọn họ giao chiến với nhau ác liệt như vậy, nhứt định sẽ có kẻ trọng thưởng, và sẽ không đi xa, chỉ cần tỉ mỉ ắt sẽ tìm ra họ..."

Cả năm người còn lại liền gật gù đồng tình sau đó tản nhau ra tìm kiếm xung quanh, cách đó không xa cũng một nhóm người thanh niên gồm một nam một nữ cũng tiến tới, nếu nhìn kĩ chính là thì nam thanh niên kia chính là Mộng Thanh Dương và dĩ nhiên người còn lại chính là Dương Tuyết Vân, họ từ Trung Châu Huyền Vực Lăng Tiêu Điện một đường đuổi theo Mộng Thiên Nguyệt hướng đi, nhưng khi vừa tới Tây Huyền Vực thì mất dấu nàng, đuổi theo một hồi thì phát hiện sóng ba động giao chiến bọn họ liền chạy tới, khi sắp tới thì bọn họ phát hiện nhóm sáu người kia, Mộng Thanh Dương liền dùng một loại phù chú đặc biệt che dấu đi toàn bộ khí tức của bản thân tránh đi sự truy tung của tên lão giả kia. Sau khi nhóm người kia rời đi rây xa, một lúc sau Mộng Thanh Dương mới thu hồi linh phù, lúc này nó hình chữ nhật dài hơn hai mươi xentimet, có màu đen tuyền, phía trên có những kí tự màu vàng kim, lúc này Dương Tuyết Vân mới thở ra một hơi nói:" May mà có Quy Nguyên Ẩn Thân Phù Văn của đệ mà tránh được bọn họ... Ta thấy bọn họ là không ý tốt lành gì, chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy Thiên Nguyệt mới được, Thanh Dương đệ thử một lần nữa xem..."

Mộng Thanh Dương lúc này thu hồi phù văn vào túi trữ vật, lắc đầu nói:" Vô ích thôi, tỷ tỷ mang trên ngươi Vĩnh Dạ Ẩn Thân Y, đừng nói là phụ thân, cho dù mười vị có t bi hồn lực cửu phẩm cũng không tìm ra nàng, lúc trước chúng ta dùng [Truy Tung Phù] truy ra dấu vết nhưng khi tỷ tỷ khoác lên Vĩnh Dạ Ẩn Thân Y thì [Truy Tung Phù] liền mất đi tác dụng... "

Lăng Tiêu Cung là một trong tam đại cự đầu tại Thương Khung Giới sánh ngang cùng Vũ Thần Tông và Địa Ngục Ma Tông chi phối gần như toàn bộ Thương Khung Giới. Để có thành tựu ngày hôm nay, Lăng Tiêu Điện ngoài truyền thừa hơn vạn năm là cổ lão thế lực truyền thừa từ sau thời thượng cổ tới nay ra thì nó còn có tổng cổng năm tuyệt thế thần binh trấn tông, nhờ có nó mà giúp Lăng Tiêu Điện vượt qua bao nhiêu sóng gió sừng sững tới bây giờ, trong đó có một kiện thần binh tuy không có chút uy lực nào nhưng khả năng che dấu khí tức cũng như hành tung vô cùng bá đạo, tên của nó là Vĩnh Dạ Ẩn Thân Thần Y. Năm đó, Mộng Thiên Nguyệt thiên tư trác tuyệt, lại được lòng Thái Thượng Trưởng Lão ba vị bên trong, đồng thời họ cũng thử thách nàng. Qua bao nhiêu thử thách mà nàng được ba vị ban thưởng cho thần y.

Nhờ có bảo thần y này mà trong di tích Sa Mạc Thần Cung cũng như Tinh Thần Bí Cảnh mà nàng tránh được các hiểm nguy, thậm chí ngay cả Lâm Thần tu luyện tối cường hồn quyết [Vô Tướng Hồn Quyết] cũng không thể truy vết cũng như phát hiện ra nàng. Tuy nói không thể phát hiện, nhưng không phải hoàn toàn, chỉ cần người sử dụng nó không phát động bất kì công kích nào hay phát động linh khí xung quanh thì rất khó phát hiện.

Dương Tuyết Vân cũng biết sự lợi hại của Vĩnh Dạ Ẩn Thân Y nên khẽ gật đầu, rồi nói:" Xem ra chúng bất lực, trước tìm chỗ dừng chân,sau đó liên hệ về Lăng Tiêu Điện, xem phía bên đó có thể tìm cách giải quyết được không ?''

Mộng Thanh Dương gật đầu đồng ý sau đó cả hai cùng bay về phía thị trấn gần đó tìm nơi dừng chân.

Luc này, cách đó không xa Dạ Nguyệt Kiếm chở hai người là Mộng Thiên Nguyệt cùng Lâm Thần trên thân của mình, vì đề phòng người khác truy tung, nàng đã dùng một tấm linh phù lục phẩm nguỵ thân phù che giấu đi khí tức bản thân nhưng nó chỉ tác dụng một canh giờ, sau đó nó liền hết công hiệu trờ về nguyên trạng, cũng may nàng phát hiện một cái hang động trong có vẻ an toàn, nàng ra hiệu cho Dạ Nguyệt Kiếm tiền về phía trong động.

Lúc này, nàng đặt Lâm Thần nằm xuống, bản thân nàng cũng trọng thương nhưng so với Lâm Thần nhẹ được đôi chút nhưng cũng không hơn được nhiêu, khi nàng đặt Lâm Thần xuống vết thương bỗng khẽ động khiến nàng cũng khuỵu xuống đầu óc choáng váng, hai mắt dần chỗ nên tối sầm lại mà ngất đi. Lúc này bỗng nhiên từ trong cơ thể của Lâm Thần, kim sắc quyển trục bay ra lơ lửng xung quanh, sau đó nó chiếu một luồng sáng vàng kim lên người Lâm Thần Thần cũng như Mộng Thiên Nguyệt.

Luồng ánh sáng vàng kim bắt đầu chữa trị vết thương trên người Lâm Thần, được một lúc Huyết Anh của Lâm Thần cũng được khôi phục lại nguyên trạng sau đó xuất hiện khỏi người Lâm Thần thấy kim sắc quyển trục không ngừng dùng thần quang bản thân chữa trị bản tôn cùng với Thiên Nguyệt nó hết sức ngạc nhiên.

Kim sắc quyển trục thấy Huyết Anh về sau liền dừng lại phát kim sắc thần quang cho cả hai, nó cuộn mình lại sau đó biến vào thức hải của Lâm Thần nằm lặng lẽ ở đó. Lâm Thần Huyết Anh thấy vậy cũng không nói gì nó nhìn về phía Mộng Thiên Nguyệt đang nằm trên đất, liền bay tới kiểm tra thân thể nàng một lượt, khẽ nó ngưng luyện ra một giọt tinh huyết màu đỏ dụ, rồi từ từ đưa vào miệng nàng.

Giọt huyết tinh kia khi vào miệng Mộng Thiên Nguyệt liền hoà tan trong cơ thể nàng, dường như kích hoạt một trạng thái nào khó khiến vết thương của nàng tự động chữa lành... Còn về bản tôn Lâm Thần, Huyết Anh liền hoá thành một đoàn huyết vụ dung nhập lại cơ thể Lâm Thần. Nó trở về đan điền ngồi tiềm toạ trên Hỗn Độn Linh Chủng, khẽ vận chuyển [Địa Ngục A Tu La Ma Công] kích phát Hỗn Độn Linh Chủng xoay chuyển...

Lập tức, Hỗn Độn Linh Chủng liền tự động vận chuyển [Thần Ma Thể Quyết] đem vết thương từ từ chữa lành đồng thời thôi động bản thân [Hỗn Độn Chân Kinh] khí linh tự động hấp thu linh khí xung quanh.

Nhìn chung bên ngoài, cả hai cổ thân thể dường như bất động nhưng cả hai đều đang tự hấp thụ linh khí chữa lành vết thương, để đảm bảo an toàn cho cả hai, Dạ Nguyệt Kiếm không hề tự bay vào thức hải Lâm Thần mà dường như có ý nghĩ nó đứng treo lơ lửng trước hang động như một vệ sĩ bảo vệ cả hai người. Dù sao, Dạ Nguyệt Kiếm của chính là bản mệnh binh khí của Lâm Thần, thừa hưởng một tia linh hồn của hắn, tuy chưa hoàn thiện thức tỉnh khí linh nhưng hiện tại khí linh bên trong đã gần như thức tỉnh khiến nó có những suy nghĩ độc lập.

Thời gian thấm thoát trôi qua được ba bốn ngày, Lâm Thần cũng từ từ mở mắt cố gắng gượng dậy, toàn thân hắn ê ẩm đau nhức, đầu thì đau như búa bổ, nhưng hắn dần dần nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, thông qua Huyết Anh thì sau khi sử dụng [ Thiên Can Địa Sát Thuật] giết chết lão giả kia thì hắn bất tỉnh nhân sự, sau đó hắn cùng Mộng Thiên Nguyệt được Dạ Nguyệt Kiếm đưa tơi nơi này, Kim sắc quyển trục giúp cả hai trị thương, Lâm Thần dừng suy nghĩ lại lúc này nhìn về phía trước thấy Thiên Nguyệt đang nằm đó liền gắng đi lay nhẹ người nàng, Mộng Thiên Nguyệt nhíu mày từ từ mở mắt ra thấy Lâm Thần liền bật người dậy ôm trầm lấy hắn, sờ soạn khắp nơi, ân cần hỏi:" Lâm Thần, chàng không sao chứ ??? Có còn đau chỗ nào không ?"

Lâm Thần thấy vậy liền mĩm cười nhưng trong lòng ấm áp vô cùng, khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu Thiên Nguyệt mà nói:" Trước mắt không sao, để ta xem vết thương của nàng trước đã ! "

Nói đoạn, Lâm Thần cầm tay bắt mạch cho nàng, đồng thời nhắm nghiền mắt truyền linh hồn chi lực xem xét tỉ mỉ, hắn vô cùng kinh ngạc, vết thương của nàng như vậy hoàn toàn khỏi hắn, thậm chí tổn thương linh hồn do sử dụng [Hồn Viêm] cũng chữa trị khỏi, không những vậy hồn lực của nàng cũng có phần thăng cấp, đạt tới bát phẩm sơ kì hồn lực, Hồn Thai cũng to hơn một vòng, chắc hẳn là do thần quang của kim sắc quyển trục phát ra đã giúp nàng khôi phục hồn lực.

May mà có kim sắc quyển trục nếu không thì rất khó khăn, trong các loại tổn thương thì tổn thương linh hồn lá khó chữa trị nhứt, cho dù chữa trị thành công thì một góc độ nào đó vẫn gây ra tổn thương.

Sau khi xem xét vết thương của Mộng Thiên Nguyệt không phát hiện bất cứ điều gì bất ổn, hắn thở phào nhẹ nhõm, Mộng Thiên Nguyệt thấy vậy cũng cao hứng. Vết thương của cả hai đều được chữa khỏi, Lâm Thần lúc này mới nhìn tình hình xung quanh thì thấy xa xa cách đó vài mét thì thấy đầy những thi thể của yêu thú từ nhị giai,tam giai thậm chí còn có ngũ giai, lục giai đang chất chồng xung quanh, một thanh kiếm màu đen tuyền đang lơ lửng trên không, Lâm Thần tâm khẽ động thanh kiếm liền bay lại chỗ Lâm Thần.

Hắn cầm thanh kiếm vuốt nhẹ lưỡi kiếm, rồi mĩm cười bảo:" Cảm ơn ngươi, Dạ Nguyệt..."

Thanh kiếm liền nhẹ run run rồi lượn vòng quanh hắn, Mộng Thiên Nguyệt thấy vậy liền kinh ngạc nói:" Tên của nó là Dạ Nguyệt sao ?"

Lâm Thần gật gù đồng tình, lúc này từ trong túi trữ vật hắn rút ra một chiếc hộp dài, phía trên hộp đầy hoa văn kì dị, hắn khẽ niệm chú gì đó, hoa văn kì dị liền biến mất, Lâm Thần đưa cai hộp cho Mộng Thiên Nguyệt nói:" Dạ Nguyệt Kiếm là ta rèn tới, thời điểm đó ta cũng rèn cho nàng một thanh chỉ chờ dịp đưa cho nàng. Nàng hãy nhận lấy nó..."

Mộng Thiên Nguyệt kinh ngạc không thôi, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, thật lòng mà nói khi thấy Dạ Nguyệt Kiếm thời điểm nàng cũng ao ước có một thanh như vậy binh khí, nhưng nàng biết thanh kiếm như này chỉ có thể gặp không thể cầu, nào ngờ nhanh như nàng liền có, không từ chối nàng mở nắp hộp ra, một thanh kiếm nhìn khá tương tự với Dạ Nguyệt Kiếm nhưng nó có màu trắng tinh khôi, trông rất bắt mắt, ánh mắt đầu tiên khi Mộng Thiên Nguyệt mở ra nàng đã vô cùng vô cùng yêu thích nó, như một thói quen nàng dùng nó tay chạm vào, nó khẽ rung lên làm ngòn tay nàng chảy máu, theo phản xạ tự nhiên nàng rút cánh tay về. Lâm Thần thấy vậy liền dùng hồn lực của mình trấn áp lên nó, khẽ nói:" Thanh kiếm này nó có linh tính, xin lỗi nàng ta quên dặn nàng, hiện tại nàng thử nhấc nó lên xem..."

Mộng Thiên Nguyệt một lần nữa cầm nó lên, một thanh kiếm sáng loáng, lấp lánh nó gần như tương phản hoàn toàn với Dạ Nguyệt Kiếm, cầm cũng không quá nặng tay có phần hơi nặng nhưng không vấn đề,nàng vô cùng thích thú đứng dậy múa vài đường, bổ xuống viên đá kia một chém, viên đá liền đứt đôi phát ra một âm thanh rất ngọt, nàng vui vẻ nói:" Lâm Thần ta rất thích nó, tên nó là gì vậy ?"

Lâm Thần thấy vậy cũng cao hứng:" Nó chưa có tên, nàng hãy đặt tên cho nó đi ?! "

Mộng Thiên Nguyệt thoáng ngạc nhiên sau đó cấm thanh kiếm trong tay thoáng nhìn qua kiếm một lượt rồi sau đo nhìn về Dạ Nguyệt Kiếm như nghĩ tới cái gì đó khẽ đỏ mặt một chút rồi nói:" Dáng kiếm thanh cao, sáng chói như một nữ thần, gọi nó là Thiên Thần Kiếm đi..."

Lâm Thần gật đầu suy nghĩ gì đó sau đó đi lại cầm thanh kiếm trong tay nàng, tại gần chuôi kiếm hắn khắc lên hai chữ " Thiên Thần (天神)" trên thân kiếm sau đó hướng Thiên Nguyệt mà nói:" Nàng hãy dùng bí pháp [ Thái Cực Lưỡng Nghi Phân Hồn Đại Pháp] trong [Vô Tướng Hồn Quyết] luyện hoá nó thành bản mệnh chi khí của bản thân đi, ta sẽ giúp nàng hộ pháp..."

Mộng Thiên Nguyệt gật đầu nhận thanh Thiên Thần Kiếm trở về tay, hai tay nâng thanh kiếm sau đó ngồi xỏm xuống xếp bằng, hai măt dần dần nhắm nghiền lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm khẩu quyết, linh hồn của Mộng Thiên Nguyệt bắt đầu phát sinh biến hoá, linh hồn của nàng bắt đầu tách ra, việc phân tách vô cùng đau đớn khiến cho Mộng Thiên Nguyệt nữa sống nữa chết nhưng vào lúc này Lâm Thần dùng hồn lực làm dịu vết tách, hắn không nỡ nhìn nàng bị dày vò đồng thời hắn khiến cho nàng không bị ngất đi trong quá trình phân tách linh hồn.

Độ nửa tiếng sau, linh hồn của Mộng Thiên Nguyệt hoàn tất việc phân tách, nó bắt đầu hướng về phía Thiên Thần Kiếm mà dung nhập vào trong, Mộng Thiên Nguyệt bắt đầu dựa theo pháp quyết bắt đầu luyện hoá bản mệnh chi khí của bản thân...

Qua hơn một canh giờ, Mộng Thiên Nguyệt mở mắt ra vẻ mặt vui vẻ, khẽ nói:" Thành công rồi..." Lúc này, Thiên Thần Kiếm bay lượn lờ xung quanh nàng, chỉ cần tâm nàng khẽ động lập tức Thiên Thần Kiếm hành động theo ý nghĩ của nàng.

Bạn đang đọc Hỗn Độn Đại Chúa Tể sáng tác bởi kaitouddanny
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaitouddanny
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.