Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Ngạo Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1155 chữ

Ngày này, mưa rơi tầm tã, phong vân rít gào, tại Diễm gia, người đàn ông đang bế hài tử mà hài tử da còn đỏ hồng dường như chỉ vừa ra đời. Tay hắn sờ sờ phần bụng của đứa trẻ, sắc mặt ngày càng khó coi. Một lúc sau liền ném đứa trẻ xuống đất, nhìn đứa trẻ đang khóc oa oa miệng thì mắng chửi:

"Phế vật, chỉ là một thằng phế vật không có khí đan" rồi nhìn sang người phụ nữ trên giường "còn cô sinh ra một đứa phế vật thật là phung phí tiền của nuôi hai mẹ con, thật là sự nhục nhã của Diễm gia". Nói xong hắn liền quay người bỏ đi.

Nàng nằm trên giường vừa thấy hắnlàm vậy cũng ngây người, gào khóc lao xuống ôm lấy nhi tử của mình:"AAAAAA hài tử của ta"

Tên quản gia bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ chẳng thèm để ý đến nàng quay người bỏ đi. các trưởng lão cũng theo ra Diễm Kha rời đi.

Nàng dùng thức kiểm tra tình trạng của đứa trẻ thì tuyệt vọng khi phát hiện đứa trẻ đã chết liền gào thét:"tên khốn Diễm Kha, dù hài tử này không có khí đan thì nó cũng là máu mủ của ngươi vậy mà...vậy mà người có thể...ngươi là cái kẻ vô tẫm, lãnh huyết. ngươi là kẻ đáng chết"

Phía xa Diễm Kha vẫn cứ bình thản mặc kệ Long Tuyết ở đó gào thét.

Long Tuyết thấy vậy vẫn chỉ ôm lấy hài tử, khôn mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài, thấy hắn đi khuất liền mang tiểu hài ra khỏi Diễm gia tìm nơi chôn cất. Chỉ là nàng không để ý, ngay lúc nàng đứng dậy có một thứ gì đó tiến vào trong cơ thể người con của nàng. Sau khi tiến vào nó dần dung hợp với cơ thể mà chẳng có bất kỳ dấu vết nào trên người.

Tại đại điện của Diễm gia, Diễm Kha đang ngồi uống trà liền giật mình quay lại nói với tên quản gia:"ngươi đi bắt ả Long Tuyết lại, phong toả hết tin tức về đứa phế vật đó, tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của Diễm gia ta"

"Rõ thưa gia chủ" hắn liền quay người đi ra ngoài cửa rồi phân phó:"các ngươi mau đi bắt hết mấy tên y sư lại cho ta" rồi hắn đi đến căn phòng nơi Long Tuyết vừa mới sinh nhưng lại bàng hoàng khí không thấy nàng đây liên quát:"hai ngươi mau cùng ta đi tìm ả về" sau đó hắn lập tức ra khỏi phủ tìm kiếm.

Phía Long Tuyết vừa ra khỏi Diễm gia được một lúc thì thấy hài tử trong tay có sự cử động nhẹ liền vội lấy một khoả đan dược trị thương nhai vỡ rồi mớm cho đứa trẻ từng chút một,đồng thời kiểm soát dược lực để không gây tổn hại cho đứa trẻ .Sau đó cẩn thận kiểm tra lại thì thấy tình trạng thân thể của hài tử đang tốt lên, trong lòng vui mừng không thôi.

Lấy lại được tinh thần, Nàng vận dụng cả linh lực để nhanh chóng rời khỏi. Nàng vận dụng hết sức chạy ra khỏi phủ. Sau đó theo vùng ngoại vi của Hoàng Liên sơn mạch. Trong lòng nàng lúc này chỉ muốn chạy thật xa khỏi nơi đầy ghê tởm như Diễm gia này.

Sáng hôm sau tại Diễm gia.

"keng keng keng ... phế vật! chỉ là một ả hoá linh cảnh thôi mà cũng để nàng chạy mất, phế vật, phế vật" trong lòng Diễm Kha đang nộ hoả khi nghe thấy tên quản gia thông báo rằng Long Tuyết đã chạy mất.

Ngay lúc Diễm Kha đang vô cùng tức giận chuẩn bị đập chết mấy tên thuộc hạ thì có tiếng nói của nữ tử vọng vào:" Long gia ở phủ Thái Bình chỉ là một thế lực bậc 5 sơ cấp mà thôi. Nếu nàng ta dám tiết lộ chuyện của phế vật đó ra ngoài thì Diễm gia cũng sẽ sử dụng biện pháp mạnh, nhưng Kha ca khỏi cần lo lắng, ả cũng là một người biết điều nên hẳn là biết hậu quả của việc đó là như thế nào."

Diễm Kha nghe vậy trong lòng cũng bình tĩnh lại đôi chút liền thở ra một hơi nhìn nàng:"nàng nói cũng có phần đúng" rồi quay sang mấy tên thuộc hạ"các ngươi cút".

Mấy tên đó lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi, lưng vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Luyện Tình đi đến ngồi lên đùi Diễm Kha rồi thì thầm vào tai hắn" thiếp có tin vui cho chàng là thiếp có mang con của chúng ta rồi"

"Thật?"Diễm Kha ngạc nhiên hỏi lại dường như chưa tin vào tai mình.

"Ừ"Luyện Tình chỉ gật nhẹ đầu một cái

"Ha ha ha ha ha ha chuyện vui chuyện vui!"

"chàng bình tĩnh lo chuyện của ả cho gọn đi đã rồi ăn mừng cũng không vội" thấy hắn vui quá Luyền tình liền nói sợ hắn quên mất còn việc cần phải xử lý cho xong

"Ừ, nàng khỏi lo ta đã có tính toán"

Trong ngày hôm đó, Diễm gia đã phát tang đại phu nhân cùng với đại thiếu gia trong 7 ngày. Sau 1 tháng, Diễm gia loan tin nhị phu nhân có mang tuy nhiên không có tiệc mừng nguyên nhân do đại phu nhân mới mất. Điều này kiến người đời không ngừng khâm phục : dù đại phu nhân đã mất nhưng nhị phu nhân cũng không cậy quyền mà đòi hỏi, nhân phẩm thật tốt a.

Sau 1 tháng di chuyển mà chỉ dám dừng lại cho đứa trẻ bú sữa thì Long Tuyết cũng đã đến với nơi nàng cần đến : phủ Điện Biên.

Đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nàng nhìn thấy hài tử đang cười khanh khách trong vòng tay của mình mà trong lòng đầy vui vẻ, nở nụ cười đầy hạnh phúc. Có lẽ đây sẽ là một trong nhũng khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.

Nàng bế đứa trẻ lên cao mỉn cười nói "tiểu bảo bối của ta cần phải có 1 cái tên"

"hừ" ngẫm nghĩ được một lúc nàng liền mỉm cười:"bảo bối của ta nghịch thiên cải mệnh, thậm chí trải qua sinh tử lại còn có khí đan, sau này trưởng thành nhật định sẽ có thể kiêu ngạo với trời, với thiên hạ. Vậy liền gọi Ngạo Thiên. Bảo bối của ta có tên Long Ngạo Thiên"

Đứa trẻ dường như nghe hiểu được liền cười khanh khách như đồng ý. Điều đó làm cho Long Tuyết vui vẻ không thôi liền thơm má Ngạo Thiên, trong lòng nở hoa.

Bạn đang đọc Hỗn Độn Thần Đế sáng tác bởi yy21912867
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy21912867
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.