Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Yêu Lão Ca Có Gì Từ Từ Nói, Chuyện Này Ta Không Liên Quan A!

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Chương 12: Hải Yêu Lão Ca Có Gì Từ Từ Nói, Chuyện Này Ta Không Liên Quan A!

Tây Nam Xung Xuyên Bích Hải một vùng vô danh, sóng biển trập trùng trôi dạt vài ba mảnh vỡ ván thuyền.

Bảo Châu, Tiến Đạt y phục tả tơi chật vật từ dưới biển trồi lên, bám lấy một mảnh lớn hủy đi thuyền.

" Ngươi tên khốn.. huệ... khiếp! Đáng lẽ lúc trước ta nên cùng Thiên H..ộ... huệ... đánh chết ngươi. Ta sống ngần ấy năm bát mỳ không bao giờ có hành huệ... vừa gặp ngươi học học đều ngập hành... huệ..." Đạt một bên mắng, một bên run rẩy cuống cuồng phun ra chính mình một bụng nước biển.

Trước đây, hắn phàm nhân vô tri, tự thân yếu nhược vừa bước vào mảnh này thế giới liền bị rơi xuống bảy tầng trời, xuýt chút chết chìm, tâm hắn đều sinh ra không thể tưởng tượng bóng ma.

Sau này, dù có phá thiên triệt địa tu vi nhưng cứ hễ chuẩn bị đối đầu tử địch, liền sẽ chay tịnh, thắp hương, tìm cái hồ sạch bơi quanh vài vòng mới dám xách đít đi chiến.

May mắn, phi thuyền kia không phải phổ thông đồ vật, khó khăn một chút điều khiển liền hạ độ cao, lại có cánh buồm chắc chắn bị chế lại thành một đầu dù. Bấy giờ mới giúp bọn hắn giữ lại một mạng.

" Hầy, cái cảm giác này thật là quen thuộc a, quả thật là quá giống nhau đi. Hi vọng mấy cái kia đen đủi chuyện đừng sảy ra a!" Hắn uể oải ngửa đầu lên trời than thở.

Lúc này Bảo Châu mất hồn nằm bên cạnh, nước biển trong mũi trong miệng ào ạt đổ ra. Hồi sau, Bảo Châu tỉnh lại lật người nhìn lên thiên khung nhìn lấy từ rất xa từng mảnh phá toái Thiên Không Thành phá không mà tới.

Từng làn sóng lớn theo thành trì mảnh vỡ rơi xuống đẩy bọn hắn càng ngày càng đi xa.

" Tiên Đế người nói xem, còn hay không chuyện gì bất trắc?" Bảo Châu lý nhí hỏi nhỏ.

Hắn là biết rõ Tiên Đế các vị đều là xuyên qua thời gian trường hà quay ngược trở lại, theo ngữ khí khẳng định còn có không ít chuyện không tốt sẽ tới.

" Chưa chắc không có nhưng nhất định có một chuyện sẽ sảy ra. Tuy nhiên, việc này ta ngươi đều giải quyết tốt. Địa địa đã rất gần rồi!" Nghe vậy Bảo Châu mới buông lỏng yên lặng nằm yên trên ván.

" Sắp tới có khả năng ngươi ta lại sẽ đến Đại Ngu Quốc, rồi trở thành một cái ấm áp gia đình con nuôi." Vừa nói hắn vừa mỉm cười.

Bảo Châu quay đầu nhìn sang, khuôn mặt Đạt bây giờ đều đã tràn ngập một sự yên bình, lại có chút gì đó thất lạc. Từ Tiên Đế quay về đến giờ, hắn là lần đầu nghe được Tiên Đế nói chuyện bình thường như vậy một lần.

" Vui vẻ lắm sao?"

" Ừ, có lẽ cả một đời người vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất đoạn ký ức!"

Hai người lại lâm vào trầm tư, chỉ còn ầm ầm phong bạo phía kia vọng tới, lúc lúc rơi xuống một mảnh Thiên Thành.

" Haha thôi nam nhân có cái gì mà bồi hồi, mạnh mẽ lên bạn ây. Giờ thì, Bảo Châu ngươi thấy ta và ngươi có gì giống nhau mà kỳ lạ không?"

Bảo Châu một mặt mộng bức, ngươi nói xem ngươi có điểm nào không có kỳ lạ sao? Nhưng vẫn là nuốt xuống suy nghĩ một chút.

" Đều trẻ hóa đến tám chín tuổi thân thể cũng như linh hồn, chỉ là ta linh hồn lực vô cùng nồng đậm."

" Rồi đến điểm kỳ lại chưa ba? Lại một cái, thing king nghĩ đi hehe."

" Đều không có linh lực tại thân?"

" Ngươi thật sự có vấn về về ngôn ngữ học sao? Cho thêm một cái!"

Bảo Châu vuốt vuốt hai đầu thái dương, có xúc động quát thẳng vào mặt Tiên Đế điên khùng kia, có gì nói thẳng úp úp mở mở muốn thêm cái lí do mắng người sao?

Khoan?!! Ngôn ngữ! Từ lúc nào ta cùng hắn như thế nói chuyện thoải mái?

" Ngôn ngữ?"

" Đúng! Chính là ngôn ngữ, ta cùng Tiên Đế đời trước đều là cùng đến từ dị giới Việt Nam quốc!" Tiến Đạt hí hửng cười nói.

" Không.. Không có khả năng a! Từ cổ thư tới tra chưa từng có liên tiếp hai Tiên Đế đến từ cùng một cái quốc gia a!" Bảo Châu kinh ngạc nhìn về Tiến Đạt.

" Ủa rồi ai quy định, mà không với chả có khả năng?"

" Ờ ha!" Ngẫm lại một chút cũng đúng nha :" Khoan... Ý người Đại Ngu Quốc là con cháu thần thành trước đây ta cùng Tiên Đế xây dựng?"

" Nói chuyện với người thông minh đúng là giản chữ tiểu thuyết cách tồi."

" Hả?"

" Không có gì đừng để ý. Ngươi đúng! Chút nữa đi lên đại địa, liền sẽ có người cứu chúng ta, cũng liền sẽ tra hỏi thân phận. Không cần che giấu, cứ dùng chúng ta ngôn ngữ. Dựa vào chúng ta bị xem cổ ngữ, bọn hắn sẽ nghĩ chúng ta theo phá hủy dị thứ nguyên cấp thấp phong ấn thế giới ra tới."

Đợi một chút hắn nói tiếp:" Ta không biết ngươi dùng cách gì, để cho Tiên Đế tọa hóa ngươi một mực ở lại không quay về địa cầu. Cũng không biết ngươi còn nhớ bao nhiêu về cái thời đại ngươi ở trên địa cầu kia. Tạm thời lấy mốc tem phiếu thời kỳ 1981-1985 sinh sống. Không nói gì về con người đặt chân lên vũ trụ hay các công nghệ liên quan, chỉ nói ra đơn giải mặt đất công nghệ, Ok chứ?"

" Ta minh bạch!"

Nói chuyện phiếm một lúc, Tiến Đạt một mực dùng tấm ván này lướt sóng mà đi. Bỗng một cơn sóng lớn nổi lên cuốn phăng hai người chìm xuống phía dưới. Vất vả một lúc mới bám lại được một cái không lớn không nhỏ ván gỗ.

Vừa trồi lên thấy cái này tấm ván Tiến Đạt không tự chủ nhìn lên bầu trời, miệng mồm lẩm bẩm :" Con lạy mười phương trời, con lạy tám phương phật. Con lạy đức mẹ Ma-ri, đức chúa Giêsu. Con lạy Olympia thần Zeus, cái thần Titan,... Đừng nha, đừng có gì sảy ra nha..."

Bảo Châu vừa định hỏi chuyện liền thấy Tiến Đạt biến sắc, một mạch trèo lên ván điên cường dùng tay chèo ván. Hắn giật mình nhảy lên cố hết sức vẩy vẩy nước đem tấm ván di chuyển.

" Rốt cuộc có chuyện g.ì..?"

" Hải yêu!!!"

Bảo Châu mồ hôi lạnh gáy, dùng hết sức bình sinh đẩy nước.

Một bóng đen tầm mười mét nổi lên, dần rõ ràng, càng ngày cái tới gần bọn hắn. Không dám suy nghĩ nhiều, theo gần kề sóng lớn ập tới, Đạt đứng thẳng lên điều khiển tấm ván theo kiểu lướt sóng chuyên nghiệp động viên, một mực lao nhanh.

" Khiếp trước ta có thù với cả họ nhà ngươi sao, biển như thế lớn hết lần này đến lần khác đuổi giết chúng ta a! Ta tuổi chính là chuột đồng, sao cứ giống như một tuổi tuất chó mực một dạng thế này trời ơi!"

Tiến Đạt điên cuồng lướt sóng chạy trốn chết, vạy mà miệng vẫn không ngừng than vãn. Hắn vô cùng uất ức a, đã đi lệch phương vị, đã cố gắng đi chậm lại, thế mà lần này lượt khác lại cứ một đầu này hải yêu truy sát bọn hắn vào tận đại địa. Giống như Thiên mệnh đang nhếch mép trêu đùa hắn đâu?

Ầm... Rào... Phập!

Nhanh như cắt đầu hải thú đầu cá mập, thân lợn biển địa cầu, há miệng cắn bọn hắn một cái. Sát mép lướt qua còn ngửi thấy chút mùi tanh hôi, trong lòng một mảnh lạnh buốt.

Phập! Phập! Phập!

Dựa vào xảo trá góc độ, hai người điên cuồng tránh né. Mấy lần cắn không trúng, đầu hải thú tức giận lặn xuống đại hải.

" Cắn không trúng gia gia ngươi nha, một đầu tiểu yêu mà đám đối đầu với bổn tọa haha... Không đúng!" Đạt rùng mình, nhìn phía sau ngưng trọng Bảo Châu gật đầu.

Biển xanh tĩnh lặng chỉ còn tiếng sóng.

" Lên!" Bọn hắn đồng thanh hô

Ầm!

Hải yêu từ dưới phi lên, bọn hắn cùng lúc dựa vào góc độ làn sóng, đồng thời cùng ván nhảy lên.

San tô vài vòng, chân đạp tấm ván, trượt dọc hải thú thân thể đi xuống.

Dù sao hai người cũng là chinh chiến đại lão tướng, tu vi thể chất có thể mất hết nhưng kỹ thuật lưu lại là ở đỉnh tiêm đẳng cấp.

Hải yêu lần này phi thường tức giân, bị hai cái ấu tử nhân loại trêu đùa như vậy, hắn vẫn là lần đầu bị. Linh khí dao động, xung quanh nước biển phá không mà lên, quẩy đuôi một cái như tên bắn lao tới.

Phập! Rắc!

Bảo Châu sau lưng một mảnh lạnh buốt, kế sát chân tấm ván đã biến mất, chỉ để lại vài cái kẽ răng góc độ. Hắn phi lên ôm chầm lấn Tiên Đế.

" Má ơi! A.. A... Hải yêu lão huynh bình tĩnh a... Ta cái tiểu nhân loại dung cảnh còn chưa tới đừng một chút là phát động linh khí truy sát a... A... A... Có ai không cứu mạng a! Cứu mạng! Cứu mạng!" Tiến Đạt phát hiện phía sau chuyện lại một mực hò hét, trái khế đều muốn theo cổ họng phóng ra.

Ầm! Rộp!

Hải yêu lần nữa phi thân nhưng lần này là từ phía sau phóng lên đầu bọn hắn. Há miệng đỏ ngòm hướng xuống tấm ván người đớp tới.

Vèo! Vù! Ầm!

Phong bạo quét tới nhừng cả hải yêu cao lớn bay xa mười mấy mét. Tiến Đạt, Bảo Châu nấp dưới làn sóng chỉ bị dập lên dập xuống vài hồi lại ngoi lên.

" Nhanh, nhanh, sóng thần sắp tới, dùng đầu này sóng đi thẳng vào Đại Ngu Quốc." Đây là Đạt đã từng trả qua chuyện, hắn biết có chuyên gì, tự nhiên cũng vô cùng sốt ruột, vui mừng lẫn lo lắng.

Thiên Không Thành rơi xuống!

Duyên Hải đã rất gần, dùng sóng thần tốc độ rất nhanh liền sẽ vào bờ. Thế nhưng, đựa theo âm thanh và vị trí rơi. Tầm một phút nữa sóng thần mới đến a!

Hải yêu chầm chậm nổi lên, hai mắt xích hồng, tuy không biết chuyện gì nhưng nó chắc chắn là do mấy cái này cẩu thí nhân tộc gây nên.

Bấy giờ, Xung Xuyên Bích Hải hai cái nhân tộc một cái hải tộc yêu thú điên cuồng chơi đuổi bắt.

" HuHu... Hải yêu lão ca có gì từ từ nói, chuyện này ta không liên quan a... Ta liền là một cái độc thân cẩu nữ nhân còn chưa đụng, đại ca tha cho ta một đầu a... Trời ơi, chẳng lẽ trai đẹp như ta vừa trở về liền chết như vậy xàm... Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng a!!!!

Tiên Đế một mặt bi thương thống khổ, nước mắt nước mũi và một số thứ nước đều đồng loạt chảy.

Điên cuồng phi sóng một đường trốn chết!

Bạn đang đọc Hỗn Luân Ký sáng tác bởi thanoranca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanoranca
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.