Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên cạnh Mục Duyên Đình là an toàn nhất

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Dì Lan nấu món cá xác thật ăn rất ngon.

Lúc Hứa Niệm An tiếp nhận chén cơm thứ hai từ dì Lan, anh nhìn thoáng qua, rồi yên lặng mà lấy trở về.

Mục Duyên Đình cười thanh, gắp một miếng thịt ở đuôi cá, cẩn thận lấy đi xương cá, rồi mới đặt vào trong chén, “Loại cá này, thịt ở đuôi là ăn ngon nhất, em nếm thử.”

Hứa Niệm An liền thật sự lại ăn thêm một chén.

Cơm chiều qua đi, Hứa Niệm An nằm trên ghế mây ở ban công nhìn biển sao trời mênh mông bên ngoài.

Bên tai là thanh âm từng đợt sóng biển, gió biển từ cửa sổ rộng mở thổi vào, thực mát mẻ.

“Đừng tham lam hóng gió, sẽ cảm mạo.” Mục Duyên Đình đi tới, duỗi tay đóng lại cửa sổ ban công.

Hứa Niệm An ngồi dậy, ánh mắt như cũ nhìn mặt biển bên ngoài, “Nơi này thực đẹp.”

“Ân.” Nam nhân nhàn nhạt trả lời, rồi nằm xuống chiếc ghế mây ở bên cạnh cô.

Hứa Niệm An hỏi, “Chúng ta muốn ở chỗ này ngốc mấy ngày?”

Mục Duyên Đình nhắm mắt lại, đầu gối lên một cánh tay của mình, “Ngày mai anh liền xuất phát.”

Hứa Niệm An ngẩn ra, ngay sau đó nhàn nhạt nói, “Nhanh như vậy sao?”

Mục Duyên Đình bỗng chốc mở hai mắt, mắt đen sâu thẳm, nhìn Hứa Niệm An, cười cười, “Luyến tiếc anh sao?”

Hứa Niệm An, “Không phải, chính là có điểm lo lắng.”

Mục Duyên Đình duỗi tay xoa xoa đầu cô, an ủi cô, “Đừng lo lắng, anh sẽ không có việc gì, em còn đang ở đây chờ anh trở về chụp ảnh cưới mà, hôm nay em có thích rặng san hô kia không?”

Hứa Niệm An gật gật đầu.

Mục Duyên Đình hỏi, “Chúng ta liền đem nơi đó trở thành một địa điểm chụp ảnh cưới đi.”

Hứa Niệm An vội hỏi, “Có thể chứ?”

Mục Duyên Đình cười nói, “Có cái gì không thể, không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Anh nói, chậm rãi đứng dậy dắt tay Hứa Niệm An đi.

Đột nhiên, một đạo tiếng gió truyền đến, “Phanh” một tiếng, cửa kính bị bể nát.

“Cẩn thận!” Mục Duyên Đình nháy mắt như một con báo nhanh nhẹn, thân thể nhảy bật lên, nhào về hướng Hứa Niệm An, hai người cùng nhau lăn đến phía dưới ghế mây.

“Tiên sinh.” Cao Dương thanh âm đột nhiên ở trong phòng vang lên, “Ngài không có việc gì chứ?”

“Tắt đèn!” thanh âm Mục Duyên Đình lại lần nữa vang lên, bình tĩnh không kinh sợ, tiếng nói khí phách.

Dưới tình huống như vậy, trong phòng mà sáng đèn thì người bên trong càng thêm nguy hiểm.

Hứa Niệm An được anh bảo vệ bên dưới, hoảng sợ mà trừng lớn hai mắt, khi ngẩng đầu lên, tầm mắt của Mục Duyên Đình cũng vừa vặn nhìn về phía cô, đôi mắt anh thâm thúy, trong mắt mang theo quan tâm, cô nghe được anh ở bên tai cô trầm trầm thanh âm nói, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Đột nhiên, đèn trong phòng bị tắt, chung quanh hết thảy đều lâm vào trong bóng tối.

Hứa Niệm An duỗi tay nắm được vai áo của Mục Duyên Đình.

Trong bóng đêm, cô nghe được Mục Duyên Đình thấp thấp giọng cười một tiếng.

Anh lại ở bên tai cô nói một câu, “Đừng sợ, anh mang em rời khỏi nơi này.”

Anh nói xong, bế Hứa Niệm An lên dựa vào vách tường, cẩn thận mà nhanh chóng di chuyển đến vị trí an toàn.

Chung quanh dị thường yên tĩnh, bên tai Hứa Niệm An chỉ có thể nghe được tiếng tim đập vững vàng của Mục Duyên Đình.

Một lát sau, Hứa Niệm An nghe được có tiếng bước chân, thực nhẹ, lại cực nhanh.

Hứa Niệm An vặn vẹo một chút thân thể, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng nhúc nhích.” Mục Duyên Đình lại một lần đem cô ôm chặt, “Hiện tại chúng ta còn chưa đủ an toàn.”

Hứa Niệm An nằm ở trong lòng ngực anh, thật sự động cũng không dám động.

Nếu cô không có lầm, thì vừa rồi hẳn là tiếng súng.

Có người ở chỗ này bắn súng.

Nghĩ như vậy, lông tơ cả người Hứa Niệm An đều muốn dựng đứng lên.

Cảnh xã hội đen và cảnh sát bắn nhau, cô chỉ xem ở trên TV, trong hiện thực súng cô cũng chưa từng gặp qua, nhưng mà vừa rồi, cô lại bị một viên đạn xuyên qua cửa kính, theo không khí ngang qua đỉnh đầu cô bắn vào trong phòng.

Trong một ngày mùa xuân yên bình, muôn hoa đua nở, biển rộng trời êm, ban ngày cô có một chuyến du ngoạn dưới đáy biển lãng mạn, còn buổi tối lại đột nhiên liền biến thành đấu súng kinh hồn.

Mãi cho đến tận nửa đêm, Hứa Niệm An mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Mục Duyên Đình ra khỏi phòng ngủ, Cao Dương cùng Bạch Khải Thần đã chờ ở trong thư phòng.

Mục Duyên Đình thần sắc thanh lãnh, tầm mắt lạnh lẽo dừng ở trên đồi núi cách đó không xa, “Người bắt được không?”

Cao Dương lắc đầu, “Không có.”

Mục Duyên Đình cười thanh, thần sắc trở nên lạnh lùng, anh gõ mặt bàn, lạnh nhạt nói, “Có người tiết lộ hành trình lần này của tôi.”

“Nếu nói như vậy.” Cao Dương nói, “Hứa tiểu thư lại tiếp tục ở nơi này, liền không an toàn.”

Việc này Mục Duyên Đình tự nhiên cũng nghĩ đến.

Anh rũ mắt trầm tư một lát, cuối cùng nói, “Ngày mai nam hạ, mang cô ấy theo cùng.”

Cao Dương cùng Bạch Khải Thần đều sửng sốt, hai người cơ hồ là trăm miệng một lời, “Tiên sinh, như vậy chỉ sợ không ổn.”

Mục Duyên Đình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt, “Phải không? Nơi nào không ổn?”

Bạch Khải Thần nói, “Tiên sinh, tôi cảm thấy vì an toàn, không bằng đưa Hứa tiểu thư trở về đế đô.”

Cao Dương cũng nói, “Tiên sinh, tôi đồng ý với ý tưởng của Khải Thần, Đông Nam Á bên kia không an toàn, nếu Hứa tiểu thư qua đó, nếu có phát sinh chuyện gì, chỉ sợ sẽ phân tán lực chú ý của ngài.”

Mục Duyên Đình lại lắc lắc đầu, “Chúng ta đã bị người khác theo dõi, cô ấy chỉ có thể lưu lại bên cạnh tôi, mới là an toàn nhất.”

············

Lúc Mục Duyên Đình lại lần nữa trở lại phòng ngủ, Hứa Niệm An đã tỉnh, trong phòng không bật đèn, cô đang mặc áo ngủ, ngồi ở trên ghế mây bên cạnh cửa sổ, tập trung tinh thần nhìn ngoài cửa sổ.

Nghe được âm thanh, Hứa Niệm An cũng không có quay đầu lại, cô biết là Mục Duyên Đình.

Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng Mục Duyên Đình trầm thấp từ phía sau truyền tới, anh hỏi, “Dọa em sao?”

Hứa Niệm An không có trả lời anh, mà là hỏi, “Chuyện vừa rồi, có liên quan đến chuyến đi Đông Nam Á của anh không?”

Mục Duyên Đình không muốn lừa cô, anh đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực, hôn lên đỉnh đầu cô, “Bọn họ khả năng sốt ruột, muốn đánh đòn phủ đầu, chỉ là thực đáng tiếc, lần đầu tiên không thể giết chết anh, lần sau khả năng càng khó khăn hơn.”

Hứa Niệm An ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to, tràn ngập lo lắng, “Nguy hiểm như vậy sao? Có thể không đi hay không?”

Cô biết câu hỏi này thực ngu ngốc, nhưng mà cô vẫn muốn hỏi.

Mục Duyên Đình lắc đầu, thanh âm nhàn nhạt, “Có một số việc, không kịp thời giải quyết, sẽ càng ngày càng phiền toái.”

Hứa Niệm An cầm tay anh, “Mục Duyên Đình, em muốn đi cùng với anh.”

Mục Duyên Đình rũ mắt nhìn cô cười, nhàn nhạt nói một chữ, “Được.”

Đôi mắt Hứa Niệm An lóe lên sự kinh ngạc.

Mục Duyên Đình lại lần nữa cười lên tiếng, anh nói, “Em cho rằng đã xảy ra chuyện tối hôm nay, anh còn yên tâm để em ở lại nơi này sao?”

Hứa Niệm An lắc lắc đầu, “Em biết, nhưng em cho rằng anh sẽ đưa em về đế đô.”

“Anh sẽ không.” Mục Duyên Đình cúi đầu hôn ở trên môi cô, tiếp tục nói, “Ngày mai chúng ta liền phải rời khỏi nơi này, đi ngủ sớm một chút, bắt đầu từ ngày mai, sẽ là một chuyến đi thực gian nan.”

Bạn đang đọc Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy của Đường Quả Quả A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi blue_iris
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.