Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Kim Hà Động Ngọc Đỉnh Nói Về Phong Thần

Phiên bản Dịch · 2511 chữ

Không gian trong động vô cùng rộng lớn, làm cho người ở bên trong không hề cảm thấy bị đè nén chút nào.

Nhưng Dương Tiễn không nhìn ngắm kỳ cảnh này nhiều vì nó so với thanh bảo kiếm treo ở đỉnh động không hấp dẫn bằng, khiến cho hắn nhìn một lúc lâu.

Bảo động này tựa hồ là do thiên nhiên hình thành vì khắp nơi đều là vách đá lởm chởm.

Tỏa ra ánh sáng bảy màu là tảng đá ở trên mặt đất, nó bị giọt nước ở trên đỉnh đầu ăn mòn thành lỗ như tổ ong.

Dưới tảng đá có một con suối chảy ra, tựa hồ bên dưới nó là chỗ tụ tập nước dưới mặt đất, sau đó lại từ nơi này chảy ra ngoài động.

Giữa động có tảng đá bị dòng nước vờn quanh, cực kỳ giống một cái vỏ sò khổng lồ.

Sư phụ Ngọc đỉnh của mình đang ngồi ở đó, còn chỉ chỉ bồ đoàn bên cạnh hắn.

Dương Tiễn hơi e thẹn, không dám nhìn cảnh sắc chung quanh, xa xa vái chào sư phụ rồi mới cúi đầu đến gần, sau đó cũng học cách ngồi của sư phụ, ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nín hơi ngưng thần tĩnh khí.

Ngọc Đỉnh vẫn nhắm mắt, mỉm cười, nói:

"Trước khi giảng đạo, con còn có điều gì muốn hỏi không?"

"Dạ, sư phụ...... Con còn có những sư huynh đệ khác không ạ?" Dương Tiễn tùy tiện hỏi.

Không hỏi chẳng phải là không cho sư phụ mặt mũi! Nhìn sư phụ cũng là lần thứ nhất dạy đồ đệ, tự nhiên không quen, Dương Tiễn cần phải ra sức phối hợp, không thể làm loạn nhịp điệu dạy học của sư phụ.

Ngọc đỉnh nhẹ nhàng lắc đầu:

"Thầy tu hành không thích dính nhân quả, tu hành từ viễn cổ đến nay, chưa hề thu đồ đệ. Con cũng phải nhớ kỹ, lúc ở bên ngoài tránh dính nhân quả, nếu nợ nhân quả quá nhiều, coi như bản lĩnh mạnh hơn, nền móng sâu dày thế nào, sợ là lúc kiếp nạn ập đến cũng khó có thể sống sót.

Quả nhiên, ta là độc đinh.

"Vâng, thưa sư phụ. Con nhất định ghi nhớ."

Dương Tiễn trịnh trọng đáp ứng, lại nhỏ giọng hỏi:

"Nhưng thưa thầy, con phải như thế nào mới có thể không dính nhân quả? Mối thù của cha mẹ, con không thể không báo."

Ngọc Đỉnh trước đó đã bấm ngón tay tính toán lai lịch của Dương Tiễn, phàm là có chút đạo hạnh đều có bản lĩnh như vậy; Đương nhiên, Ngọc Đỉnh cũng chỉ thấy được màn Dương Tiễn bị thiên tướng đả thương, cũng không biết sự biến hóa của Dương Tiễn trước và sau khi bị thương.

Hơn nữa từ hôm nay trở đi, khí vận của Dương Tiễn được Xiển giáo trấn áp, được thánh nhân che chở, không ai có thể dò xét lai lịch chân chính của hắn.—— Đây cũng chỗ tốt sau khi thành môn hạ thánh nhân, có liên hệ vi diệu với thiên đạo mà tu sĩ phổ thông không có.

Ngọc đỉnh khẽ thở dài:

"Cái chết của cha con chính là vận mệnh của hắn, nền móng nông cạn không gánh được ân đức bực này. Mẹ con lại không việc gì, Ngọc Đế kia dù chú trọng uy nghiêm của bậc đế vương, nhưng cũng sẽ không làm chuyện giết em gái ruột.

Dương Tiễn trầm mặc, trong lòng hắn đối với 'Mẹ' Dao Cơ có loại cảm giác đặc biệt; Mà hắn cũng muốn làm chuyện 'Dương Tiễn vốn nên làm', đồng thời cũng là vì Tiểu Thiền.

Nhớ tới nơi này, Dương Tiễn đứng dậy, quỳ xuống, dập đầu ba lần lạy sư phụ mình như Thái Ất chân nhân đã dạy hắn lúc còn ở trên cổ lộ.

Kính trời, tôn sư, lạy phụ mẫu, đại trượng phu làm những này điều này đều không mất mặt.

Ngày sau, đồ nhi nói không chừng muốn đối đọc với Thiên Đình, sợ là sẽ liên luỵ sư phụ......

Dương Tiễn đột nhiên cảm giác dưới người mình có một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên thân thể hắn.

Ngọc Đỉnh chân nhân cười nói:

"Đây chỉ là việc nhỏ, không cần băn khoăn như thế, thầy có thể vì con đi tìm Ngọc Đế đòi lại mẹ cho con, để convề sau tu hành không còn có nỗi lo."

"Thưa thầy."

Dương Tiễn chăm chú nhìn Ngọc Đỉnh, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.

Đã trở thành Nhị Lang thần Dương Tiễn, vậy thì có vài chuyện không thể không đi làm. Ký ức với tình cảm của bộ thân thể này, Dương Tiễn đều có thể cảm nhận được!

Huống chi, lúc này người trong tam giáo sợ là xem thường Ngọc Đế, vị Ngọc Hoàng đại đế này đã có thể làm ra Phong Thần bảng, lại cùng thế hệ với chư vị thánh nhân, tu hành với Đạo Tổ Hồng Quân không biết bao nhiêu năm, lẽ nào đơn giản, e rằng cũng là giấu sâu không lộ.

Hắn làm sao có thể để sư phụ vì hắn mà mạo hiểm?

Dương Tiễn kiện định nói:

"Con muốn tự mình đi cứu mẫu thân!"

Điều này cũng coi như là hắn đền bù cho 'Dương Tiễn thật'.

Lời nói vừa dứt, Dương Tiễn đột nhiên cảm giác ngực hơi nóng lên, luồng khí tức tích tụ trong người rốt cuộc tan ra, tan ra tứ chi trăm mạch, để thân thể hắn nhẹ nhàng giống như là muốn bay lên......

Quả nhiên, vẫn chưa hoàn toàn tan biến ư?

Dương Tiễn trong lòng khẽ thở dài, hắn luôn cảm thấy sự bi thương ở trong lòng hắn, buồn bực không tiêu tan.

Đây cũng không phải là tàn hồn của Dương Tiễn chín tuổi kia, mà là chấp niệm của hắn lưu lại trong thân thể.

Lúc này, theo Dương Tiễn kiên định tâm niệm, phần chấp niệm này cũng hóa thành một ít linh lực tinh khiết, làm cho Dương Tiễn một hơi tăng lên một cái tiểu cảnh giới.

Ngọc Đỉnh chân nhân dù không biết uẩn khúc ở trong đó, nhưng thấy đệ tử mình vừa thu nhận tâm chí kiên định, lại rất có hiếu tâm, hài lòng gật đầu.

"Tốt, tâm ý của con, thầy sáng tỏ."

Dương Tiễn lại dập đầu,

"Đa tạ sư phụ thành toàn."

"Không cần quá khép nép, đứng lên đi. Ngày mai thầy mới truyền pháp, con lại ngồi xuống, hôm nay thầy muốn nói cho con đôi điều biết về thế giới này."

Ngọc đỉnh ấm giọng nói:

"Tu hành cũng không phải là chỉ tập trung nghiên cứu pháp thuật, tăng lên đạo hạnh, tâm cảnh cũng cần không ngừng ma luyện, tầm mắt cũng cần không ngừng vươn lên."

"Dạ!"

Dương Tiễn làm mình bình tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như đồng tử mới vừa vào tư thục, chỉ sợ bỏ lỡ nửa câu của tiên sinh 'Cầm thước'.

Ngọc Đỉnh thấy hắn đã yên lặng, bắt đầu giảng về đại thế Hồng Hoang:

"Khai thiên tích địa không biết từ năm nào, do đại thần Bàn Cổ chống trời đạp đất mà thành.

Đạo Tổ ngồi trong Tử Tiêu cung, còn ở trước kiếp nạn Long Phượng.

Vu Yêu phá diệt, Thiên Đình lập, Tam giáo bảo hộ nhân tộc lên.

Thời thế ngay lúc này, sáu thánh chấp cờ Tiên Ma loạn.

Bài giảng này bao quát ngàn vạn, Dương Tiễn nghe xong cảm xúc bành trướng, đứng ngồi không yên, trong lòng mong mỏi tu hành, thầm hận bản thân hiện tại không đủ bản lĩnh, không thể đi chung quanh Hồng Hoang xem đại thế.

"Tĩnh tâm."

"Là."

"Coni cần nhớ kỹ, thầy may mắn bái thánh nhân Nguyên Thủy làm thầy."

Ngọc đỉnh lúc nói lên tên này, còn chắp tay biểu thị tôn kính.

"Được Thánh nhân dạy bảo, cũnglà sư tổ của con. Ngày sau con ra ngoài, dẫu có làm việc gì thì cần phải cẩn thận, không thể làm chuyện bôi nhọ sư môn, mang tiếng xấu cho Xiển giáo!"

Dương Tiễn dùng ánh mắt chân thành của mình để sư phụ có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của hắn:

"Con nhớ kỹ."

Ngọc đỉnh tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn là nói:

"Con đã là đồ đệ của thầy, cho nên thầy có một chuyện muốn nói cho con biết."

Sư phụ làm sao lại ấp a ấp úng? Dương Tiễn ngồi trầm mặc không nói, chỉ là dùng ánh mắt đơn thuần vô hại nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân.

Ngọc Đỉnh chân nhân quả thật có chút do dự, nhưng dù sao cũng là đại năng Hồng Hoang, suy tư xong vẫn là quyết định. Tay trái của hắn xoay chuyển tức thì một cái lồng ánh sáng màu xanh chụp lấy hai thầy trò.

Mở miệng, liền nói bí mật ......

"Con có biết Phong Thần bảng không?"

Dương Tiễn nuốt nước miếng, trái tim giống như là bị ai đó tóm lấy...... Vì sao sư phụ đột nhiên hỏi mình có biết Phong Thần bảng hay không? Mình đương nhiên biết, câu chuyện phong thần nhờ phim truyền hình khuếch tán có thể nói là rất nổi tiếng ..... Chẳng lẽ sư phụ đã nhìn ra 'Lai lịch bất chính' của mình ư?

A, hình như không đúng.

Dương Tiễn dù không muốn nói dối Ngọc Đỉnh chân nhân, nhưng vì tránh rước lấy phiền phức, hắn vẫn kiên quyết không bại lộ thân phận thật của mình.

Cho nên vẫn lắc đầu.

Ngọc đỉnh cười nói:

"Vậy con căng thẳng làm gì? Làm thầy còn tưởng mẹ con đã nói cho con biết rồi. Việc này con nghe ta nói đơn giản một lần, về sau cũng không muốn được lộ ra với bất kỳ người ngoài nào."

"Vâng, thưa sư phụ."

Dương Tiễn bên ngoài cố gắng giả ra vẻ bình tĩnh, đáy lòng thì lại nhẹ nhàng thở ra.

Chuyện mình đến từ bên ngoài Hồng Hoang, tốt nhất là sống để bụng chết mang theo thôi......

Thầy trước đó đã nói qua, Nhân, Xiển, Toạn tam giáo đệ tử rất nhiều. Thiên Đình mới vừa lập, Ngọc Đế dù vắt hết óc, lại cũng chỉ lung lạc được một đám ô hợp, khó thành khí hậu. May mà có thánh nhân Nhân giáo buông xuống một hóa thân trấn áp khí vận Thiên Đình......

Ngọc Đỉnh chân nhân bắt đầu nói về 'Ngọc Đế' , chính là đồng tử Hạo Thiên trong Tử Tiêu Cung kia. Hắn dựa vào công sức phụng dưỡng Đạo Tổ nhiều năm, đi tìm Đạo Tổ khóc lóc kể lể. Kể hắn làm Ngọc Đế khó khăn bao nhiêu, kể tam giáo thế lớn, Thiên Đình yếu ớt, lực bất tòng tâm......

Thế là, giáo chủ Tam giáo bị gọi đến Tử Tiêu Cung. Đạo Tổ ban xuống thiên thư Phong Thần bảng, bắt ba vị giáo chủ đều phải ký tên đồng ý trên đó.

Phong Thần bảng hơn ba trăm chính thần không có ai trấn giữ. Đạo Tổ ra lệnh, để đệ tử Tam giáo nhập bảng, lên Thiên Đình nhận chức.

Xiển giáo với Tiệt giáo vốn bất hòa.

Hai vị thánh nhân, Nguyên Thủy và Thông Thiên đều hi vọng đối phương điền nhiều tên lên, nhưng ai lại không yêu quý đệ tử của mình? Vì thế ba vị thánh nhân ngay cả một cái tên cũng không điền, cho nên Đạo Tổ định ra đại kiếp phong thần, để đệ tử tam giáo bằng vào bản lĩnh của chính mình vượt qua......

Bây giờ, ngoại trừ sư tổ của ngươi ra, cũng không ai biết kiếp nạn cụ thể như thế nào."

Ngọc đỉnh thở dài.

"Nhưng sư tổ của con trước đó không lâu đã căn dặn. Dặn chúng ta mỗi người thu nhận vài đồ đệ, đợi đến khi kiếp nạn tiến đến, những đồ đệ này sẽ thay chúng ta ngăn lại tai hoạ, thay chúng ta lên Phong Thần bảng kia."

Nói xong lời này, Ngọc Đỉnh chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt hổ thẹn.

Dương Tiễn mặc dù đã sớm biết chuyện này, cũng biết phương pháp "Lấy đồ đệ ngăn cản tai họa' của Xiển giáo nhưng lúc này lại nghe được Ngọc Đỉnh chân nhân nói thẳng với mình, mà không phải đợi đến khi kiếp nạn đến rồi mới lạnh lùng nói 'Ngươi nên xuống núi', trong lòng bất giác sinh ra dòng nước ấm.

Hắn đến Hồng Hoang mặc dù đã mấy tháng, nhưng luôn luôn lo sợ bất an, một là bởi vì thân phận lúc này, sợ bị thiên binh thiên tướng bắt giết; Hai là bởi vì hắn là người xuyên việt, không phải là 'Dương Tiễn thật' cho nên hắn luôn cảm thấy thấp thỏm bất kể làm chuyện gì.

Không có chỗ nào để dựa dẫm.

Nhưng không hiểu, lúc này nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, lại cảm thấy được sự an toàn, ánh mắt cũng không tự giác lộ ra sự thân thiết.

Sư phụ đúng là người thành thật, chuyện này cũng không có ý nói dối mình.

Dương Tiễn nghiêm túc nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, mở miệng nói:

"Thưa thầy, con nguyện ý thay thầy ngăn cản tai họa, đây vốn là bổn phận của con. Thầy không cần cảm thấy băn khoăn vì chuyện này."

Ngọc Đỉnh hồi lâu không nói tiếng nào, lại khẽ thở dài, sau đó đột nhiên cười:

"Việc này tạm thời không cần đề cập tới, trong đó nói không chừng cũng có cơ duyên. Bây giờ thầy sẽ thể hồ quán đỉnh cho con. Con hãy thả lỏng cơ thể, toàn tâm thể ngộ, chớ có phụ tâm huyết này của thầy."

"Vâng ạ!"

Dương Tiễn nhe răng cười. Hắn thấy sư phụ nâng lên tay trái, từng bông hoa vàng óng ánh xuất hiện trước mặt ông, vây quanh ông bắt đầu xoay tròn.

Lúc này hắn còn không biết, người thể hồ quán đỉnh muốn tiêu hao tu vi của bản thân. Nhưng mà Ngọc Đỉnh chân nhân đã tu hành không biết bao nhiêu nguyên hội, chút tu vi ấy đối với ông tự nhiên không tính là gì.

Trong chốc lát toàn bộ động phủ đã biến thành biển vàng óng ánh. Từng đóa hoa tự do bồng bềnh, tách ra thành những cánh hoa. Những cánh hoa dần dần bay lượn có quy luật, biến thành sáu bảy 'Dòng suối nhỏ', không ngừng xoay tròn quanh Dương Tiễn.

Dương Tiễn mất nửa tháng mới 'thể hồ quán đỉnh' xong, tạo được nền móng rất tốt cho con đường tu đạo của hắn sau này.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Nhị Lang Truyền của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.