Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Khốn kiếp, tên ngu dốt đó là thủ hạ nhà ai?"

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Lão nhũ mẫu của Cổ gia, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Vũ Phàm, tạm thời tính mạng của tiểu thư Cổ gia vẫn an toàn, chỉ e là tên họ Khương này có ý không tốt với nàng mà thôi.

Đây là địa bàn của người phương Bắc, khả năng rất cao là Khương Chính Hạo và Nhậm Thường Sơn ra ngoài có người đi theo hộ đạo, chỉ là tu vi cảnh giới ở bậc nào thì lão vẫn chưa biết rõ mà thôi.

Bây giờ lão mà động thủ, tất Nhậm gia cao thủ cũng sẽ can thiệp vào, mà lúc đó câu chuyện không còn đơn giản như lúc này nữa.

Một mình lão thì dễ nói, nhưng mang theo cả hai người Cổ Ngưng Băng cùng tháo chạy là chuyện khác, huống hồ là Cổ Ngưng Băng đang bị phong bế chân khí và đan điền ở bên kia.

Lão thở dài thườn thượt, rốt cuộc là sai ở điểm nào.

Là do lão quá tin tưởng vào tình báo về tính cách của Vũ Phàm mà không ngờ tới hắn còn có bộ mặt hắc ám như vậy, hay là ngay từ đầu mọi thứ đều là cái bẫy của Nhậm gia.

Vốn dĩ Vũ Phàm muốn kích động bọn họ đánh nhau ở chỗ này, sau đó để cho hộ đạo giả hai bên can thiệp phá vỡ hiệp ước, nhưng mà bây giờ tình hình có chút thay đổi, trong tay hắn có bảo bối của Cổ gia phương Nam.

Đó cũng là lý do hắn không có tiến vào bên trong là như vậy, chính là muốn làm bọn họ gấp gáp mà trở nên nóng nảy, từ từ kích hoạt xung đột giữa hai phe, thúc đẩy giao tranh.

Nhưng mà bây giờ, sự hiện diện của Cổ Ngưng Băng đã thay đổi hoàn toàn cục diện.

Lý Trường Ca có chút sững sờ, hắn vốn dĩ chỉ muốn kích động hai bên giao tranh, mà bây giờ Vũ Phàm có được Cổ Ngưng Băng hình như đã thay đổi ý nghĩ, có ý muốn rút lui, làm như vậy tương đương với việc nhiệm vụ của hệ thống đưa ra sẽ thất bại.

"Không ổn, mau nghĩ cách a!"

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện có không ít kẻ dùng ánh mắt tham lam nhìn Vũ Phàm, hẳn là bọn họ muốn cứu nàng lập công, lấy lòng nàng và cả Cổ gia.

Duy chỉ có một tên đứng khuất ở phía sau, ánh mắt căm phẫn vô cùng, dường như hắn rất là yêu thích Cổ Ngưng Băng a.

"Chẳng lẽ là yêu đơn phương? Khà khà, ..."

Hắn nở ra nụ cười âm hiểm, nhỏ giọng nói với tên bên cạnh, nhưng thật chất là nói cho tên ở đằng kia nghe.

- Ngươi nói xem, đêm nay, hẳn là nàng sẽ không thoát khỏi ma trảo của Khương công tử ...

Tên này cũng đồng tình, hắn nói:

- Khẳng định là Cổ tiểu thư không thoát được một kiếp này rồi a.

Bác Thiền Vũ nghe thấy vậy, trong lòng càng trở nên chua xót cho Cổ Ngưng Băng, nắm đấm siết chặt đến chảy máu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Vũ Phàm.

Nhưng hắn vẫn một mực nhịn xuống, thấy vậy Lý Trường Ca cố tình thêm dầu vào lửa.

- Chậc nghĩ đến thôi cũng đã thấy Cổ tiểu thư thật đáng thương, nàng đứng ra bảo vệ mọi người, vậy mà giờ đây, ai cũng không dám đứng ra bảo vệ nàng ...

Câu này nói trúng chỗ đau của Bác Thiền Vũ, hắn không nhịn được nữa, đi ngang qua chỗ Lý Trường Ca cố ý đụng mạnh, len ra phía trước, chỉ về phía Vũ Phàm mà nói lớn.

- Khương công tử, ngươi có phải là kẻ quân tử hay không, ban ngày ban mặt hiếp đáp nữ nhi nhà lành, cưỡng đoạt nàng làm thiếp thân thị nữ, đây là cách làm người mà Kiếm Vương đại nhân dạy ngươi sao.

Không cần Vũ Phàm trả lời, Tư Phương Chính đã nổi nóng, hắn chém một kiếm về phía Bác Thiền Vũ.

- Hỗn xược!

Bành!

Bác Thiền Vũ kích hoạt Man Lực Cổ Hùng, Bì Giáp thần thông chống đỡ.

Gân trên tay hắn nổi lên từng hồi như những con rắn đang bò ngoằn nghoèo vậy.

Người phương Bắc bình thường vẫn chưa nhận ra hắn là Cổ Sư, bởi vì bọn họ vẫn đang nghĩ, đây chỉ là vũ kỹ phòng ngự bình thường.

Từ lòng bàn tay của Bác Thiền Vũ, một đạo nguyệt nhận bay về phía của Tư Phương Chính.

Nhậm Thường Sơn thấy vậy, vội nói lớn:

- Nguyệt Quang Cổ Trùng? Hắn là Cổ Sư.

Bác Thiền Vũ gầm lên trong giận dữ, bây giờ hắn quản gì chuyện Tửu Tôn giả động thiên nữa, nói lớn:

- Phải, ta là Cổ Sư thì đã sao, đám người các ngươi cùng lên đây hết cho ta! Nhất là tên khốn nạn Khương Chính Hạo kia, ra đây đánh với ta một trận.

Khuôn mặt của đám người phương Nam ở đây tái mét, cắt không còn một giọt máu.

Một mình Lý Trường Ca đã loạn, lại thêm tên Bác Thiền Vũ này nữa.

Tuy ở phương Bắc không cấm tu sĩ luyện cổ sư, nhưng cũng ít người dám nói mình là cổ sư, sợ bị ngộ nhận là người phương Nam trà trộn đến đây, kéo theo nhiều hệ lụy rắc rối.

Cho nên việc Bác Thiền Vũ tự nhận mình là cổ sư, cũng không có gây ra sóng gió gì lớn, trừ phi hắn tự nhận hắn đến từ phương Nam lại là chuyện khác.

Cổ sư phương Nam, xuất hiện ở phương Bắc, lại còn giao tranh với tu sĩ ở đây, tương đương với bọn họ là kẻ phá vỡ hiệp ước trước, nhưng mà một vài tên trẻ tuổi đánh nhau, chưa đủ để rạch mặt xé bỏ hiệp ước.

Đó chỉ là bước đầu, điều kiện tiên quyết là cao thủ Hợp Thể kỳ trở lên nhúng tay vào chuyện này.

Ở phía bên này, lão nhũ mẫu bây giờ ánh mắt trầm tĩnh như rừng cây lặng gió, lão đang chờ đợi thời cơ, nhân lúc hỗn loạn mà cứu Cổ Ngưng Băng, nhưng mà tên Vũ Phàm kia, cứ dính chặt lấy nàng không rời nữa bước, lão không chắc sẽ đắc thủ.

Vũ Phàm ôm ngang hông của Cổ Ngưng Băng, đạp cước mang nàng lùi lại một đoạn xa, tránh cho hộ đạo giả của nàng, nhân lúc hỗn loạn mà ra tay cứu người, hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi chưa đủ tư cách để đấu với ta!

Tư Phương Chính lúc này ngạo nghễ đứng chắn giữa hai người, kiếm ý hừng hực, chĩa mũi kiếm vào Bác Thiền Vũ.

- Ta, Tư Phương Chính sẽ đấu với ngươi, bước qua xác ta, ngươi mới có đủ tư cách để khiêu chiến công tử.

Nói gì thì nói, lão nhũ mẫu Cổ gia vẫn phải nể phục Vũ Phàm, thủ hạ dưới trướng hắn, một khi có biến liền lập tức che chắn cho hắn, nhìn tình hình bên đó cũng thấy rõ điểm này, ba người Lục Sở Mộ sớm đã bọc hắn vào trong mà thủ hộ.

Tên này khẳng định bình thường cũng là một chủ nhân rất được lòng thủ hạ.

Bác Thiền Vũ cười lớn, hắn xông lên đánh với Tư Phương Chính một trận.

Đám người Cổ Sư phương Nam ở bên này, vẫn một mực giữ thái độ thờ ơ, làm bộ không quen Bác Thiền Vũ và Cổ Ngưng Băng, tách nhau ra lùi lại một mảng lớn.

Bác Thiền Vũ thầm mắng đám người này trong lòng, một đám ham sống sợ chết.

"Ting! Tiến độ nhiệm vụ 50/100"

Lý Trường Ca vô cùng mừng rỡ nhìn thông báo của hệ thống, nhiệm vụ của hắn đã đi được một nữa, bây giờ chỉ còn thúc đẩy giao tranh quy mô lớn mà thôi.

Lý Trường Ca giả ngu hét lớn trợ uy:

- Đám người phương Bắc các ngươi đừng hòng lấn át chúng ta!

Vũ Phàm hừ lạnh, hỏi lại.

- Phương Bắc các ngươi?

Cả đám người phương Nam thầm kêu hỏng bét, rốt cuộc là thủ hạ nhà ai mà lại ngu dốt đến như vậy.

Vũ Phàm giọng như phán quan, hắn lệnh cho Dạ Kiếm đội.

- Bao vây bọn chúng lại, giải về Trung Thổ thành tra xét!

- Rõ!

Dạ Kiếm đội tuốt kiếm, khí thế đại tăng, sát khí bừng bừng lao qua bên đám người phương Nam.

Các thế lực khác ở phương Bắc cũng mau chóng trợ uy Nhậm gia.

"Khốn kiếp, tên ngu dốt đó là thủ hạ nhà ai?"

P/s: Cầu đánh giá, cầu đề cử, cầu bình luận a!!!

Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế sáng tác bởi AnCuLaoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnCuLaoSi
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.