Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Sư

Tiểu thuyết gốc · 1541 chữ

Mấy lão trưởng bối của Tứ Đại Thần Thú Tộc cảm thấy vô cùng khó hiểu trước tình hình hiện tại, hành động của bọn họ khẳng định vô cùng bí mật, vậy mà Nhân Tộc lại có thể dễ dàng rào trước đón sau như thể là nắm toàn bộ kế hoạch của bọn họ trong tay vậy.

Bọn họ có nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới biến số lại nằm trên một vị đệ tử Kết Đan kỳ của Côn Luân cổ phái.

Hết thảy quá trình này diễn ra dễ dàng như vậy là có sự nhúng tay vào của Lý Trường Ca, một là hắn đánh động cho Vũ Phàm biết về kế hoạch của yêu tộc, để Vũ Phàm lập tức điều tra, từ đó thông tri Nhậm gia nâng cao giới bị ngoài thành, vừa vặn phối hợp với hành động của Nhạc Thanh Phong tạo nên một màn như thế làm cho đám yêu tộc không kịp trở tay.

Đang ở thế chủ động, đột nhiên Yêu Tộc lại trở thành người bị động.

Có không ít trưởng bối Yêu Tộc nghĩ, bên trong nội bộ hẳn là có kẻ tiết lộ thông tin ra ngoài, nên mới bị Nhân Tộc nắm thóp như vậy.

Lý Trường Ca lúc này đã an vị trong bàn tiệc với các vị sư huynh đệ phái Côn Luân.

Nhìn biểu hiện của Huyền Vũ tộc trưởng ở phía trên kia, Lý Trường Ca nở một nụ cười đắc ý, cơ duyên xảo hợp, hắn không ngờ nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi đến như vậy.

Nhận phần thưởng của hệ thống xong xuôi, trong tay hắn đã có ba trên tám mảnh địa đồ của Tiên Sơn.

"Hắc hắc ... lão tử thật là thông minh a ... "

Lý Trường Ca hắn bây giờ luôn lựa chọn tuyến nhiệm vụ "đồng minh" với khí vận chi tử ở Thiên Huyền Đại Lục, tránh những nhiệm vụ "khiêu chiến" bọn họ ra, bởi vì như vậy không những giúp hắn bớt đi phiền toái mà còn có thêm đồng minh trong tương lai.

Tuy hắn là kẻ xuyên việt có hệ thống, nhưng hắn cũng hiểu rõ, những nhiệm vụ đối đầu với khí vận chi tử đều kéo theo những hiểm họa về sau, chẳng hạn như đối đầu với Vũ Phàm, chính là khiêu chiến Nhậm gia, hắn không muốn trốn đông trốn tây như mấy tên nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp có hệ thống hắn đọc ngày trước, cho nên liền hạ quyết tâm, từ chối những nhiệm vụ như vậy.

Mà kết quả cũng không làm hắn thất vọng, phần thưởng của tuyến nhiệm vụ đồng minh này, không thua kém gì nhiệm vụ khiêu chiến, giờ đây, hắn không những tịnh tiến tu vi thần tốc, mà còn có nhiều mối giao hảo ở khắp mọi nơi.

Lý Trường Ca xem lại một lần độ giao hảo trong bảng bằng hữu, đa số những người khác thường sẽ gia tăng độ hảo cảm lên với hắn sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, duy chỉ có Vũ Phàm là gia tăng độ hứng thú nhiều hơn là hảo cảm.

"Chậc, tên này không phải là Tào Tháo ở Thiên Huyền Đại Lục đấy chứ?"

Ở phía bên này, Nhạc Thanh Phong và Vũ Phàm đều vô tình cùng lúc nhìn về phía tên họ Lý.

Vũ Phàm cũng giống như Nhạc Thanh Phong, Vũ Phàm cảm thấy tên họ Lý này rất thần bí, tình báo của hắn, ở đầm Nguyệt Sương và bây giờ đều vô cùng chuẩn xác, hơn nữa, những tình báo này đều là những tình báo tối mật của kẻ địch rất khó có thể lọt ra ngoài.

"Rốt cuộc là hắn làm sao biết được những thông tin này a? ..."

Vũ Phàm khẽ nhấp một ngụm rượu, nhớ lại cuộc đối thoại ngày trước với lão bản tửu điếm.

Bất chợt hồi ức ngày trước ở Bách Hạc Sơn lần nữa ùa về trong tâm trí Vũ Phàm, khẳng định ngày đó, đối phương đang truy vết theo Hạo Thiên Khuyển.

"Tạm thời bỏ qua chuyện này vậy ..."

Hiện tại, Vũ Phàm cũng không có quá nhiều thời gian để quản nhiều chuyện cùng lúc, nên tạm thời sẽ không đả động đến Lý Trường Ca.

Lúc này, ở trên vũ đài, một tiếng đàn lanh lảnh vang lên, âm thanh truyền đi khắp mọi nơi trong sân của Nhậm gia đình viện.

Tiếng đàn của Nhất Mộng Khuynh Thành như chạm đến trái tim của người nghe, làm họ say đắm trong từng nốt nhạc.

Nàng vừa đánh đàn vừa tìm kiếm thân ảnh của Vũ Phàm, nhưng chỗ này hơn hai ngàn người, Vũ Phàm lại ngồi ở phía xa, nhất thời nàng vẫn chưa tìm ra hình bóng của hắn.

Trong ánh mắt nàng có chút thất vọng, nàng cũng không rõ vì sao cảm xúc của mình lại như vậy, ánh mắt nàng dần trở nên thất lạc.

Triệu Lệ Dĩnh ngồi bên cạnh ca ca của nàng, nhỏ giọng nói:

- Tiếng cầm của Nhất Mộng cô nương thật danh bất hư truyền!

Nhạc Thanh Phong khẽ gật đầu, sống hai kiếp người, nhưng quả thực tiếng cầm của nàng làm lão cảm thấy có chút thú vị.

Âm công trong tu chân giới cũng khá hiếm thấy, nhưng theo ký ức của lão, từng có vị nữ đế, dùng tiếng cầm của mình, đánh lui tu sĩ của Tiên Đình, uy danh vang xa.

- Đây là âm công, có thể làm thần hồn của tu sĩ bị ảnh hưởng, nàng hẳn là dùng mị âm chi thuật.

Nhạc Thanh Phong lên tiếng bình phẩm.

Vũ Phàm nghe thấy vậy liền gật đầu đồng tình, hắn đã từng bị nàng nhắm đến, nên dễ dàng hiểu rõ lời của y.

- Mị âm?

Triệu Hoàng Yết lên tiếng hỏi lại Nhạc Thanh Phong.

Lão gật đầu, khẽ cười.

- Giống như mị thuật khác mà thôi, nhân loại có ngũ quan, bất kỳ giác quan nào cũng có thể bị người khác tấn công, tỷ như huyễn ảnh tấn công thị giác vậy.

Triệu Hoàng Yết khẽ gật đầu, thảo nào hắn lại cảm thấy tiếng đàn của nàng có sức hút kỳ lạ đến vậy.

- Vậy làm thế nào để đối phó mị âm?

Triệu Lệ Dĩnh thuận miệng hỏi.

Vũ Phàm lên tiếng đáp lời nàng:

- Cách thứ nhất, phong bế hoặc phế bỏ thính giác, cách thứ hai, dùng âm công đáp trả.

Nhạc Thanh Phong gật đầu đồng tình, y nói thêm:

- Nói thì dễ nhưng thực tế rất khó đối phó, âm công chi lực (sóng âm) rất mạnh, mặc dù chúng ta có thể tránh được tổn thương thần hồn, như tổn thương về nhục thể vẫn không thể tránh khỏi, có thể nói âm công là một trong những loại công phu quỷ dị nhất trong thiên hạ, vừa có thể tấn công thần hồn vừa có thể tấn công nhục thân cùng lúc mà không cần đạt đến cảnh giới Hợp Thể kỳ như tu sĩ bình thường.

Mã Lương hùng hổ nói:

- Chẳng phải phong bế màng nhĩ liền có thể đối phó với bọn họ sao? Có gì đáng sợ đâu chứ?

Vũ Phàm liền nói:

- Mã huynh, thường trong chiến đấu, bọn họ nhất định sẽ không dùng mỗi chiến pháp này để tấn công địch nhân, tỷ như, nếu ta là một Âm Sư, một khi nhận thấy đối phương phong bế màng nhĩ, liền sẽ dùng huyễn ảnh mà vây công, lúc này mất đi thính giác và thị giác cùng lúc, rất khó để công hay thủ.

Cho nên mới thường thấy các vị Âm Sư đều tinh thông mị thuật và huyễn thuật là như vậy.

Nhạc Thanh Phong khẽ gật đầu.

"Tên tiểu tử quả nhiên là thiên tài, chiến pháp rất nhạy bén a!"

Mã Lương hừ lạnh, hắn chống chế.

- Nếu ta lấy cảm nhận ba động chân khí để công thủ thì lại như thế nào?

Tiếu Ngưng Nhi lên tiếng giải đáp hắn.

- Nếu như vậy, tiểu muội sẽ dùng pháp bảo và phù lục để gây nhiễu loạn.

Triệu gia huynh muội gật đầu đồng tình với nàng, đôi nam thanh nữ tú này chiến pháp thật nhạy bén.

Lúc này Mã Lương mới hiểu được sự lợi hại của Âm Sư, đối phó với bọn họ quả nhiên là đau đầu hơn hẳn tu sĩ bình thường.

Nhạc Thanh Phong cười lạnh trong lòng, nếu Âm Sư không quỷ dị như vậy, làm sao vị nữ đế kia có thể ngang nhiên chống lại Tiên Đình.

Nhưng Âm Sư cũng giống như Độc Sư vô cùng khó luyện, nên rất hiếm thấy.

Vũ Phàm lúc này mới đưa mắt nhìn thoáng qua Nhất Mộng Khuynh Thành ở bên trên vũ đài.

Nếu như nãy giờ đàm luận, vị sư phụ kia của nàng hẳn là bá chủ một phương.

Mọi người dần dần chìm vào bên trong âm nhạc, thưởng thức hảo tửu cùng mỹ thực.

Bạn đang đọc Hồng Hoang Thiên Đế sáng tác bởi AnCuLaoSi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnCuLaoSi
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.