Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Long Kiều

Tiểu thuyết gốc · 2276 chữ

"Thanh Long Kiều.

Vô tận sương mù bốc lên chậm rãi bao phủ thân cây cầu trong một màu trắng mông lung mờ ảo, khổng lồ trụ cầu ở dưới dòng nước thanh lãnh của sông Nhược Thần giống như từng tòa núi cao chống lên một phương trời xanh.

Hơi nước trắng xóa bốc lên trên từ mặt sông chậm rãi di chuyển theo một quy luật kì lạ, cuối cùng chậm rãi vận chuyển đến trước mặt một con Vân Long hư ảo đang trôi nổi bên trên cầu. Mắt rồng vẫn nhắm chặt nhưng miệng rồng hơi mở ra, những dòng khí trắng tạo nên từ sương mù bị nó hút hết vào miệng. Thân rồng khẽ nghiêng, một luồng sức mạnh kì lạ chậm rãi khuếch tán ra toàn bộ cây cầu.

Thanh Long Kiều bên trên có linh long, long khẽ tĩnh, quần tinh vẫn lạc.

Đây cũng không phải là điều bí ẩn gì. Ít nhất những người đi đến nơi này đều đã từng chứng kiến qua nó, nhưng con rồng này ngoại trừ trăm năm trước từng nuốt sống một cường giả Tinh Tọa cảnh của tộc Wolf Man có ý đồ quấy rối học viện ra, đến nay đã hơn một trăm năm nó chưa từng tỉnh giấc thêm lần nào nữa.

Bên dưới thân rồng mờ ảo đang cuộn tròn lại là những học viên của học viện Thiên Tọa, tất cả mọi người đều đang thản nhiên đi qua nơi này. Những học sinh mang theo đồng phục trắng viền vàng nơi cổ áo và tay áo này đang chậm rãi đi vào trong sương mù. Ở trước ngực bọn họ là một tấm thẻ được đeo trên cổ đang tỏa ra ánh sáng màu nhũ bạch nhàn nhạt.

Thứ mà các học sinh này đeo là giấy thông hành của Thanh Long Kiều. Bên trên có khắc một loại trận đồ có cùng căn nguyên với cấm chế tên là Tứ Thần Trấn Thiên Linh Lung Trận đang bao phủ Thanh Long Kiều, vì vậy những người được cho phép ra vào học viện chỉ cần đeo nó trên người là có thể tự do tiến nhập nơi này. Nếu như muốn xâm nhập tòa cấm chế này mà không cần tấm thẻ thì ít nhất phải là một Tinh Vân cảnh chí tôn hoặc mang trên mình tuyệt thế bí bảo có thể phong tỏa toàn thân khí cơ.

Ở nóc của một tòa nhà cách đó không xa, ánh sáng vàng nhạt chậm rãi tụ hội lại thành thân hình của Trần Bình Sinh. Bóng dáng của hắn từ từ hiện lên trong không khí sau đó chậm rãi hóa thành chân thật.

Một bộ áo bào trắng như mây bay trên trời, tóc đen dài như thác được tùy ý ghim lại bởi một thanh trâm gỗ, khuôn mặt bình thường nhưng ngũ quan phối hợp với nhau tạo thành một loại ôn hòa nén nhìn, khiến người khác muốn nhìn thêm một lần, lại một lần nữa.

Đáng nói nhất là ánh mắt của hắn, một cặp mắt đen láy cực kì bình thường của người Phương Đông. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy bên trong có vô số cảnh tượng đồ sồ đang lặp đi lặp lại diễn hóa trong mắt hắn. Đó là những cảnh tượng cực kì đáng sợ mà Trần Bình Sinh phải gánh chịu gần nghìn năm nay.

Có Chân Thần đứng ở đỉnh thần sơn, toàn thân thần quang như mặt trời mới mọc, tỏa ra ánh sáng chói lọi bao trùm không gian. Màu vàng thần lực như biển lớn chậm rãi chảy ngang thân thể không lồ như một tòa núi của 'Thần', sau đó sôi trào như lên như muốn chìm ngập tất cả.

Hai cánh tay với cơ bắp như sơn xuyên địa mạch phồng lên mang đến cho người khác cảm thụ "một mình ta muốn lực lay thiên địa". Chân thần đối với bầu trời rít gào, sóng âm khủng bố xốc lên đất đai vỡ tan ra không biết bao nhiêu dặm, dung nham chảy tràn toàn bộ đại địa.

Một ánh mắt từ bầu trời ngắm nhìn xuống, trên ánh mắt có vô số trật tự thần liên đang xoay quanh, có chư thiên luật lệ tạo thành vô số cổ tự giống như từng con cự long chậm rãi xẹt qua chiếm cứ toàn bộ bầu trời.

Chân thần nâng tay lên, trên tay là một cây thương khổng lồ. Bên trên có tín đồ cầu nguyền, thần sứ hành tẩu, thần linh ban phát ân trạch làm cho mưa thuận gió hòa....Vô số loại cảnh tượng kỳ dị lan tràn trên thân thương đến mũi thương. Cuối cùng tạo thành một điểm sáng đen trên mũi thương, theo cú ném của Chân Thần, cây thương phá vỡ không gian mang theo ánh sáng đen bay đến ánh mắt trên trời.

Một tiếng "cách" vang lên. Vô số xiềng xích hóa thành vô số con cự long lao xuống cây thương. Không có tràng diện hủy thiên diệt địa xảy ra, bởi vì cây thương đột ngột từng khúc từng đoạn bị băng liệt sau đó hóa thành tro bụi.

Chân Thần đứng trên đinh thần sơn phát ra một tiếng rống giận cuối cùng, sau đó cơ thể khổng lồ bị vô cùng vô tận trật tự thần liên đánh nát tan thần thể. Thần huyết như mưa vãi ra khắp đại địa. Mỗi một thần huyết đều giống như một tòa núi cao, nặng nề đập xuống mặt đất khiến cho mặt đất thủng trăm ngàn lỗ hổng, biển dung nham văng tung tóe tạo thành vô số hồ dung nham. Cuối cùng thần thể hóa thành tro bụi, tan biến trong đất trời.

Không chỉ vậy, bên trong ánh mắt của Trần Bình Sinh còn có cảnh tượng đáng sợ hơn.

Có một bóng người đứng trên đỉnh của tầng mây, hai tay nặng nề kết từng đạo tiên ấn, vô biên đạo pháp như cầu vồng sau mưa xuất hiện sau đó hóa thành một tòa trận đồ.

Trận đồ này có tiên quang màu nhũ bạch ngập tràn thiên địa, khiến mặt trời mất đi màu sắc trong chốc lát. Mỗi một bó tiên quang làm tiểu tiên thuật, mỗi một nhóm tiểu tiên thuật hóa thành một đại tiên pháp, mỗi một nhóm đại tiên pháp diễn hóa ra một đại thần thông.

Vô cùng vô tận đại thần thông chậm rãi xoay chuyển, tách ra hợp lại, cuối cùng hóa thành một tòa tháp cao có chín tầng. Tháp cao mang theo uy thế vô địch hướng bầu trời đụng vào. Tuy nhiên, tháp chưa tới, biến cố lại nổi lên.

Một sợi ánh lôi từ tâng mây rơi xuống chém tòa tháp vỡ vụn, sau đó mang theo thiên uy chém vô thượng chân tiên tan thành mây khói. Thậm chí còn có hình ảnh một người cầm mộc trượng đối với thương thiên hét giận dữ, vô biên đất đai dưới chân của ông hóa thành đình đài lâu cát, quân binh quân dụng, tướng lãnh tọa mã, người dân cầm cuốc gỗ... sau đó tất cả như có sinh mệnh đối với bầu trời giận dữ xông lên.

Cuối cùng bị vô số hồng thủy từ trên trời chảy ngược xuống nhấn chìm, nước lũ quét trôi tất cả biến rộng lớn đất đai hóa thành hải dương không nhìn thấy bờ.

Vô số những cảnh tượng đáng sợ như vậy liên tục lặp đi lặp lại xuất hiện trong mắt của Trần Bình Sinh, giống như muốn nghiền nát tâm linh của hắn. Thân thể của Trần Bình Sinh khẽ run, cơ thể trở nên hư ảo hơn mấy phần.

"Hà, nếu ta đã dễ như vậy khuất phục thì ta đã cũng chẳng hề đứng đây."Trần Bình Sinh lẩm bẩm.

Hắn nhìn lên trời cao mây trắng trên bầu trời, ánh sáng nắng gắt chiếu lên khuôn mặt khiến hai mắt của hắn thư thích khép lại. Làm một người được "Thiên" đặc biệt chăm sóc, hắn ngày nào cũng phải gánh chịu loại tẩy não như thế này, nhất là vào lần này khi hắn phân hóa ra một bộ ngoại đạo hóa thân sau đó chạy ra, có lẽ đã kích thích trúng cái gân nào của "Thiên", làm cho lần tẩy não này lên hắn mạnh lên không biết bao nhiều lần.

Ánh mắt khẽ mở, một vệt kiếm quang hóa thành một ánh kiếm trắng xóa chém đứt toàn bộ cảnh tượng trong đáy mắt của Trần Bình Sinh, nhưng những cảnh tượng đó giống như giòi trong xương vậy, lại xuất hiện, Trần Bình Sinh lại chém, lại xuất hiện, lại chém. Đến cuối cùng hắn cũng mặc kệ cho ánh kiếm tự động chém đám loạn tượng trong mắt mình, lực chú ý của hắn dần chuyển sang cây cầu trước mặt.

Một cánh tay ôm thanh kiếm gỉ vào trong ngực, còn một tay kia xoa cằm mình, Trần Bình Sinh có phần uể oải đánh giá Thanh Long Kiều.

Cả một tòa cầu lớn này hầu như đều được tạo nên từ một loại khoáng thạch tên là Tinh Thần Thiết. Nếu như hắn không nhầm thì loại khoáng thạch tên là Tinh Thần Thiết này là một thượng phẩm khoáng thạch, mặc dù loại đá này đối với hắn chỉ là mưa bụi, nhưng ở trên trần thế thì giá trị của loại đá này lại hoàn toàn khác.

Mười tấn khoáng thạch như thế này đã có thể đổi được với một món Đại địa thần khí, bấy nhiêu đủ để chứng minh nó quý giá đến mức nào.

Phải biết không phải món vũ khí nào cũng được gọi là Đại Địa Thần Khí?

Vô cực huyền hoàng diễn trời đất. Huyền khí trầm đại địa, mở ra vô tận lục địa. Hoàng khí nhẹ hơn, phiêu phù lên bầu trời, mở ra bát ngát thương khung. Đại Địa Thần Khí là thứ vũ khí được Thợ rèn hoặc Chú khí đại sư dùng trận văn hoặc tế văn dẫn Huyền Khí vào bên trong, sau đó tiêu tốn bảy bảy bốn mươi chín ngày để tạo khuôn, tiếp đó được nung trong Địa Hỏa chín chín tám mươi mốt ngày mới thành hình dạng như kiếm, thương, cung....

Mấy món vũ khí này đã có thể sử dụng được sức mạnh của Địa Địa để tấn công người khác, cũng có thể làm bí bảo để phòng thủ, thậm chí dùng để trấn áp địa mạch. Đủ cho thấy mức độ quý giá của nó, nhưng ở mức độ nào đó không phải cũng chứng minh cây cầu trước mắt của hắn quý giá như thế nào.

Trần Bình Sinh lắc đầu, không nén nổi được thú vị, hắn cảm thán:

"Kẻ tạo nên thế lực này cũng đủ cẩn thận, sợ chết có thể sợ đến mức này thì đúng là hiếm có."

Thần Nhãn khẽ mở, hắn quét một lượt toàn bộ cây cầu, sau đó quét sang những cây cầu khác. Mỗi một cây cầu như thế này ít nhất đã tiêu tốn gần nghìn tấn Tinh Thần Thiết, bốn cây cầu ít nhất phải tiêu tốn bốn nghìn tấn, cái số lượng này làm cho Trần Bình Sinh cũng hít sâu một hơi.

"Mẹ nó, mình cứ tưởng chỉ mình đã đủ cẩn thận, không nghĩ đến vừa chạy ra đã thấy một lũ so với mình còn cẩn thận." Trần Bình Sinh tràn đầy buồn bực.

Nếu đưa cho Trần Bình Sinh số tài nguyên này thì hắn dù có đè cũng đủ đè chết một vị Tinh Vân cảnh chí tôn.

"Nếu không mình cũng làm một cái như vậy nhỉ?"

Cũng may suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, sau đó đã bị hắn ném đến xa xôi trong đầu của mình. Rất may mà tiểu Phượng vừa rời khỏi, nếu không cô mà nghe được suy nghĩ của hắn thì cô đảm bảo sẽ dở khóc dở cười mà phản đối.

Không phải là vì cô không muốn xây một kiến trúc cho sư phụ của mình, nhưng ở một nơi cách ba giờ một cái thiên phạt, cách ba ngày một cái thiên kiếp như của hắn, làm gì có kiến trúc nào đủ cứng để chịu được sự giày vò như vậy cơ chứ. Dù cho có là Tinh Thần Thiết cũng như vậy.

"Mà thôi, mà thôi, dù sao ta đến đây cũng chỉ để tìm Nguyên Hạch, về chuyện kiến trúc cứ để sau đi." Trần Bình Sinh ung dung lắc đầu, sau đó cơ thể hắn khẽ lắc một cái, bộ dáng toàn thân ngay lập tức biến dạng.

Một bộ áo vest trắng với viền vàng giống hệt của những học sinh đang ra vào học viện Thiên Tọa được mặc lên trên người hắn, trên cổ còn có một tấm thẻ thông hành. Nhìn toàn thân trở nên tràn đầy khí tức thanh xuân của mình, nhớ đến bản thân trước kia cũng từng là một sinh viên vô tư biết bao.

Trần Bình Sinh nhìn bộ quần áo hóa trang của mình, hắn lắc đầu cảm thán:

"A thời trẻ không biết vui, về già chỉ có sầu."

Nói xong, hắn nhảy xuống nóc nhà. Ngón chân chạm nhẹ, thân hình giống như một ngọn gió theo hướng của Thanh Long Kiều tiến lên.

Bạn đang đọc Hồng Trần Kiếm Đế sáng tác bởi Dreamslàtôi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamslàtôi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.