Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6+7: Cuộc gặp mặt ba bên

2497 chữ

Chương 6+7: Cuộc gặp mặt ba bên

Trong nhà Rông mới xây, trước mặt là được bao bọc bởi mười cứ điểm theo hình bán cầu và sau lưng là hồ nước:

-Việc tôi nhờ, Các lão Lý Ông và Bô lão Phạm Lão đã làm như thế nào rồi?

Các lão Lý Ông cố gắng đứng đậy:

-Thưa đại diện,....

-Các lão không cần phải làm như vậy đâu....

Tôi xua tay bảo ông ấy ngồi xuống ghế.

-Không, tuy ngài đã phân chia như vậy nhưng...

Ông Phạm Lão đã đứng dậy và kéo Các lão xuống ghế.

-Đừng có nghiêm túc như vậy chứ lão già...

Khi Các lão ngồi xuống, ông ấy quay người lại phía tôi, chắp tay trái trước ngực và nói:

-Thưa đại diện, tôi đã chuyển bức thư của ngài đến già làng của Lạc Việt và ông ấy đã hứa sẽ cử người đến tham dự.

Các lão Lý Ông lại định đứng lên nhưng thấy tay tôi thì lão đành ngồi xuống đàng hoàng và nói:

-Đúng vậy, thưa đại diện. Làng Âu Việt cũng sẽ cử người đến dự và còn một số làng Lạc Tướng, Lạc Hầu của làng khác cũng tỏ ý muốn tham gia nhưng tôi không rõ ý ngài thế nào nên tôi chưa trả lời với họ.

-Thưa đại diện, còn một số bộ lạc hồi xưa nhận được sự giúp đỡ bởi già làng Yết Ngạo nên họ cũng muốn tham dự và còn một số làng bị phá hủy sau cuộc càn quét trước, họ cũng tỏ ý muốn gia nhập vào làng Đại Việt chúng ta.

Tôi suy nghĩ trong vài phút rồi nói:

-Tuy đông người tham gia thì có vẻ như sức mạnh rất to lớn, khủng lồ nhưng nó cũng là điểm yếu khi dễ bị chọc thủng. Vậy nên, bước đầu tiên là gặp hai làng đồng minh xưa nay của chúng ta đã và trong lúc đó hai vị đi xem xét lại những làng khác muốn tham dự và gia nhập chúng ta có đúng với thực tế mà họ nói không? Làm xong thì chúng ta sẽ tính bước kế tiếp và chuyện này xin nhờ hai vị.

Hai người đứng dậy và nói to:

-Chúng tôi sẽ làm ngay....

----------------------------

Qua nhiều bước công phu(thời gian và địa điểm biến đổi liên tục) mà hôm nay cuộc gặp mặt chính thức giữa ba bên làng Đại Việt, làng Lạc Việt và làng Âu Việt được diễn ra tại một bờ hồ trong xanh rộng lớn, bên cạnh là những đất đá ngổn ngang và trên bàn ghế đá mới được sắp xếp hôm qua.

Tôi đã chuẩn bị nhiều lời thoại, nó khá là công phu và tôi tự tin rằng cuộc gặp mặt sẽ thành công tốt đẹp. Tôi đã mỉm cười chào đón khi họ đến.

-Rất xin lỗi vì sự bất tiện này và cảm ơn các vị đã lặn lội đường xa để tới đây, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Yết Minh Tuệ người đại diện của già làng Đại Việt và bên cạnh hai người rất quen thuộc với các vị là Các lão Lý Ông và bô lão Phạm Lão.

Một người thanh niên to cao khoảng hai mét năm đấy, mặt chữ điền, ngực cởi trần và xăm đen toàn thân, dáng đi hiên ngang và giọng nói khàn khàn(cho anh ta mặc vest và đeo kính đen thì chuẩn mafia) và hai lão đằng sau chẳng khác gì bô lão nhà mình:

-Tôi là Dương Thi, là người được già làng Âu Việt- Dương Sách cử đến tham dự cuộc gặp mặt này, bên cạnh tôi là bô lão Dương Thạch và Dương Mộc.

-Rất vui khi gặp mặt các vị.

Một đoàn người bước đến và nói

-Còn tôi là Trưng Cả, đây là bô lão Trưng Thủy, kia là em gái tôi Trưng nhị và chúng tôi đến đây tham gia cuộc gặp theo lệnh của già làng Lạc Việt- Mạn Thiên. Rất vui được gặp mọi người.

Cô ấy nở nụ cười... với tôi...trời ạ...Sao có thể, sao có người đẹp như mẹ và bà bà thế này......theo một hương vị rất khác nữa chứ.....nghiêm túc tổng tài...ngàn năm băng sơn...dễ thương đáng yêu....oa oa...

Tôi đứng đờ ra trong tích tắc mà tôi cứ tưởng thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, tôi đã say mê những hương vị đó...

-Khục...Khụ...

Nghe tiếng ho khan của Các lão làm tôi chợt tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ màng lắm.

-....À, xin lỗi... rất vui được gặp hai...à ba vị.

-Hì. Hì.

Tiếng cười của Trưng Nhị tuy cực kỳ đáng yêu nhưng tôi cảm thấy xấu hổ như muốn chui vào lỗ đất trốn vậy..... tại vì cái tội dại gái của mình...Nhưng công nhận đẹp thật....

-À,... mời các vị ngồi xuống và chúng ta cùng nhau nói chuyện nào.

----------------

Phải tuốt lại tinh thần nào.

-Ê hèm...Đầu tiên, tôi rất cảm ơn mọi người khi bức thư tôi gửi không ghi rõ nguyên nhân nhưng mà mọi người vẫn đến đây đông đủ thế này. Tôi thấy rất vui mừng khi liên minh của ba làng chúng ta vẫn con son theo năm tháng mà không bị bạc màu. Và tôi tin chắc rằng ba làng chúng ta sẽ càng thêm gắn bó hơn xưa và như anh em một nhà.

Anh thanh niên Dương Thi đứng dậy và vỗ vai tôi độp độp.

-Tốt, tốt. Người anh em.

Nhẹ tay chút đi. À, các cô ấy lại cười rồi...

-Khục..Khụ...

-À, khụ... Tôi gọi mọi người đến đây là để chúng ta bàn bạc và chung tay chuẩn bị khởi nghĩa để đánh đuổi quân thù, để dựng xây một quốc gia mới, để thỏa lòng mong mỏi của Tổ tiên và sự chờ đợi của mọi người. Bây giờ thời cơ đó đã đến hãy.....

Hai bô lão của làng Âu Việt bật dậy hẳn lên với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi và không thể tin vào tai mình.

-Cậu nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe lại được không?

-Có thật vậy không? Cậu không đùa với chúng tôi chứ?

Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm, hướng về tôi và tôi cảm thấy một nguồn áp lực vô hình như núi đè lại.

-Mọi người hãy nhìn lại xung quanh mình...

Mọi người theo hướng tay tôi chỉ và nhìn ra xung quanh. Lúc họ quay đi tôi lại nhìn trộm ba cô ấy.

-Khục...Dưới chân mọi người đang ngồi thì lúc trước đây là ngôi làng Đại Việt.

Mọi người bàng hoàng, hoảng hốt đến không thể tin được:

-Sao có thể...

-Không thể nào...

Mọi người nhìn về tôi với ánh mắt như đang nói "Đây không phải sự thật chỉ đùa thôi". Tôi khá là tự ái khi mọi người không tin tôi, có vẻ tôi là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Thôi vậy, kệ đi.

-Nó là sự thật. Mọi người hãy nhìn gốc mầm đó. Nó là cây đa Tân Trào, nó đã từng là cây to lớn che cả làng...

Dừng một vài phút...

-Xin lỗi,...chuyện là vị trí làng chúng tôi bị lộ và quân Hán Viêm đã đánh đến đây. Già làng Yết Ngạo và mọi người chống trả quyết liệt nhưng...già làng Yết Ngạo đã hi sinh...

Mọi người yên lặng....

Anh thanh niên vỗ vai tôi, tỏ vẻ an ủi. Và một giọng nhỏ nhẹ đến mê hồn cất lên từ cô ấy-Trưng Cả.

-Tôi và mọi người xin chia buồn với cậu và với làng...

-Không sao đâu. Lá cây bay múa chỗ, hỏa cũng sinh sôi không ngừng. Ánh lửa sẽ tiếp tục chiếu sáng thôn, hơn nữa nhường tân sinh lá cây nảy mầm...

Cô ấy cứ lẩm bẩm theo lời tôi và với gương mặt đầy ngạc nhiên:

-Lá cây bay múa...chiếu sáng...tân sinh...nảy mầm.

-----------------------

-Xin lỗi chúng ta sẽ bắt đầu vào chuyện chính của cuộc gặp mặt hôm nay. Trong trận tử chiến ở làng Đại Việt, quân Hán Viêm đã tổn thất nặng nề, chúng tôi đã tiêu diệt mười tên vương giả cấp, hơn năm nghìn quân tinh nhuệ và gần mười vạn lính thường. Tổn thất cực kỳ thảm trọng và đã suy yếu sức mạnh của bọn chúng ở Châu Giao. Quân chủ lực còn lại của bọn chúng đang tập trung ở thành Luy Lâu và thành Long Biên với hai tên vương giả và khoảng từ ba đến bốn nghìn quân tinh nhuệ ở đó .Và còn gần một đến hai nghìn quân tinh nhuệ còn lại có thể tập trung vào một số trụ sở chính của các quận.

Người ít tiếng nãy giờ, bô lão Trưng Thủy thì thầm nói:

-Chẳng trách, chúng điều quân tinh nhuệ từ Hợp Phố đến và ra sức bắt lính...

Tôi cất cao giọng:

-Vì vậy, thời cơ đã đến, đây là lúc ba làng chúng ta nên liên minh lại với nhau để đánh đuổi bọn Hán Viêm và để lấy lại mảnh đất của cha ông chúng ta. Mọi người có đồng ý với tôi không?

Dương Thi đứng dậy, đập mạnh vào bàn và quát to một tiếng:

-Tốt, ta đã nhịn bọn chúng lâu lắm rồi. Hừ giờ là lúc bọn chúng phải tiếp nhận cơn giận và lửa dữ của chúng ta.

Khi nhìn gương mặt đang suy tư của cô ấy-Trưng Cả...trời ơi...

-Nhưng lúc chúng ta tấn công vào thành Luy Lâu và thành Long Biên thì có thể sẽ có viện quân của chúng sang cứu giúp. Đây chính là nguyên nhân gây ra thất bại của cuộc tấn công vào hai mươi năm trước mà, cậu đã tính đến chưa?

Tôi nở nụ cười rạng rỡ với cô ấy.

-Về điều đó thì cô gái xinh đẹp của chúng ta đây, đừng lo. Khụ...Đầu tiên viện quân của nó không phải ở Châu Giao vì chủ lực của nó đang nằm ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên nên sẽ chẳng ai ở Châu Giao đến giúp bọn chúng đâu. Thứ hai viện quân nằm ở bên ngoài Châu Giao và ở đây chia thành hai trường hợp. Một là qua các châu lân cận như Dương Châu, Kinh Châu,Ích Châu và có thể là một số vùng khác tiện hơn nếu rảnh. Hai là không có viện quân nào đến cả vì lúc này đây bọn chúng đang gặp bất ổn...

Cô ấy thốt lên:

-Tại sao không có...?

Tôi nói nhỏ và thì thầm trong miệng.

-Vì Long Mạch lúc này, suy yếu chưa từng có.

Công nhận tai cô ấy thính thật.

-Long Mạch...suy yếu....

Và không muốn nhắc lại điều này, tôi ngắt lời lẩm bẩm của cô ấy.

-Nhưng dù cho lý do nào nữa nếu chúng ta tiêu diệt quân chủ lực của chúng ở Châu Giao thì viện quân bọn chúng có đến thì cũng sẽ bị nghiền nát thôi, vì chúng ta đã thống hợp được lực lượng người Việt ở Châu Giao này thì không có gì cản nổi chúng ta. Nếu quân Hán Viêm điều tinh nhuệ từ triều đình chúng xuống tiêu diệt thì chúng ta sẽ đem chiến hỏa đốt ở Dương Châu, Kinh Châu và Ích Châu rồi rút quân về Châu Giao cố thủ. Khi chúng ta kìm chân tinh nhuệ Hán Viêm ở Châu Giao mà các khu vực ở Dương Châu, Kinh Châu và Ích Châu nổi loạn hay tệ hơn nữa lan rộng ra cả đại đế chế thì bọn chúng suy yếu nhanh thôi và quân Hán Viêm ở Châu Giao sẽ bị cắt tiếp tế từ triều đình.... Chiến thắng của chúng ta sẽ trong lòng bàn tay.

Với gương mặt bình tĩnh, cô ấy nói:

-Cậu chắc chúng ta có thể kìm chân được quân tinh nhuệ từ triều đình đánh xuống và các khu vực khác cũng sẽ hưởng ứng chúng ta sao?

Lần này ta sẽ cho cô ấy biết sự lợi hại của ta.

-Chắc như đinh đóng cột. Quân Hán Viêm xuống đánh chúng ta nhưng bọn chúng không thể tìm thấy chúng ta thì sao?

Đầy những câu hỏi tại sao trong đầu cô ấy.

-Ý cậu là..

Một nụ cười tự tin thì sao nào.

-Đúng vậy. Kế hoạch này là "Vườn không nhà trống"

-Vườn không... nhà trống....

Chắc mình phải khai thông cho cô ấy.

-Khi chúng ta di rời người dân xuống phía nam, mang đi tất cả và chỉ để lại một khu vực rộng lớn, một vùng đất hoang vu không một bóng người. Khi quân địch tiến xuống, phát hiện không có ai cả và lục tìm xung quanh cả một khu rộng lớn mà vẫn chẳng tìm được chúng ta. Vậy bọn chúng sẽ thấy như thế nào?

-Hì hì. Bọn chúng sẽ tức điên máu mất.

Cô em Trưng Nhị, đáng yêu quá cơ....

-Ha ha. Không chỉ tức đâu nha, rồi bọn chúng chán nản, suy sụp tinh thần và đầu óc chỉ muốn nghĩ đến rời khỏi chỗ này thôi. Nhưng cùng lúc đó tiếp tế của chúng sẽ gặp khó khăn hơn vì khi đi chúng chỉ chuẩn bị dẹp loạn trong thời gian ngắn và nếu có dài lắm thì chúng sẽ cướp bóc xung quanh...Không ai không ăn mà có sức chiến đấu được cả...Đến lúc bọn chúng suy sụp nhất cũng là lúc chúng ta tổng phản công. Còn khu vực khác có hưởng ứng hay không thì không phụ thuộc vào họ mà là chúng ta và quân Hán Viêm có nghĩ đúng vậy không?

-Ly gián sao?

Lần này có vẻ thông rồi. Tôi cho cô ấy một Like.

-Đúng vậy.

Đột nhiên, tiếng nói của Bô lão Trưng Thủy vang lên cắt đứt bầu không khí hân hoan chào mừng những anh hùng sắp vô địch thế giới trở về.

-Tuy kế hoạch khả thi là vậy nhưng nó chỉ đúng khi chúng ta tiêu diệt được quân chủ lực ở thành Luy Lâu và thành Long Biên. Nhưng mà quân chủ lực ở Châu Giao lúc này tuy đã bị suy yếu nghiêm trọng nhưng xét về tổng thể mà nói thì bọn chúng vẫn xấp xỉ với quân ba làng chúng ta liên hợp lại.

-Đúng vậy.

-Dù đánh thắng thì chúng ta sẽ gặp tổn thương nghiêm trọng và lúc đó làm sao trụ được khi viện quân bọn chúng đến cơ chứ.

-Đúng nha.

-Hãy nói cho tôi biết kế hoạch của cậu là gì?

Mọi người ngước nhìn chằm chằm tôi. Lúc nãy vui như vậy, sao bây giờ trở mặt nhanh thế. Nếu nói là không, chắc sẽ bị bọn họ nuốt mất.....

-------------------

-See you again.

---------------

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.