Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11+12: Việt Minh- Lời cảm nghĩ.

2597 chữ

Chương 11+12: Việt Minh- Lời cảm nghĩ.

-Hây, cuối cùng cũng kết thúc rồi, mình mệt mỏi quá đi, ...đau lưng, mỏi gối, tê tay...mình muốn nằm trên giường ngay lập tức a...

-Cậu Minh Tuệ ơi, tôi có một vài thắc mắc nhỏ, lúc nãy gặp mặt không tiện nói. Cậu có thể giành thời gian một chút với tôi không?

Lại là cô ấy à, sao không cho tôi nghỉ ngơi một chút cơ chứ. Tôi chỉ muốn đi ngủ thôi.

-À, tôi luôn sẵn sàng để thỏa mãn cô mọi lúc mọi nơi...

-??? À vâng, cảm ơn cậu. Cậu có thể cho tôi hỏi...

Ở bên những người đẹp vào tối nay thì mỏi mệt ư...không tôi vẫn còn sung mãnh lắm...

-------------

Quả nhiên mình không thích hợp với việc này mà!!!(quên uống Rocket...). Cô ta trâu bò vãi cả ra, thức cả đêm không ngủ mà cơ thể vẫn sinh lực tràn đầy, tỉnh táo đến kinh khủng. Cô ta làm tôi kiệt sức đến kiệt quệ hẳn ra, đầu óc mơ màng...tôi chỉ muốn được nhắm mắt lại ngủ thôi mà...dù cô rất đẹp nên cô có quyền...thì cũng một vừa hai phải thôi chứ....sao cô có thể đối xử với đứa bé mới mười tuổi đầu như vậy được cơ chứ...tôi sẽ kiện cô ấy về tội xâm phạm nhân quyền, bóc lột trẻ em...à mà làm gì có tội đó nhỉ...thôi kệ...đừng hỏi nữa, tôi mệt lắm rồi...tha cho tôi đi mà...

Qua một đêm chiến đấu...mệt mỏi và đến...tận khuya...thì tôi cũng ngủ được rồi....

------------------

Tuy kế hoạch đã có nhưng muốn để chúng thành công và đi vào cuộc sống thì cần một quá trình mà buộc chúng ta phải làm. Lý luận và thực tiễn, thành công hay thất bại đây là cả một vấn đề lớn đấy. Hiện tại tôi cũng rõ hơn vì sao trong mỗi giai đoạn thì đều có một đường lối riêng và tôi cũng hiểu hơn về môn Đường lối Cách mạng ở kiếp trước(lúc trước toàn ngủ thôi).

Năm ngày trước thì già làng Lạc Việt-Mạn Thiên và già làng Âu Việt-Dương Sách đã đến. Mẹ và bà tôi cũng đã khôi phục hẳn và mẹ tôi cũng đã đột phá đến Vương giả cấp đấy nhé. Ba vị già làng đã gặp nhau và nói chuyện gì gì đó rất lâu. Sau đó là cuộc thảo luận giữa ba vị già làng và các bô lão với nhau nhằm để hoàn thiện kế hoạch của tôi. Tôi chỉ tham gia với tư cách người đưa ra kế hoạch mà thôi.

Quả nhiên mình không thích hợp với việc này mà, cũng không có tư chất lãnh đạo nữa,... tôi thấy vậy đấy. Tôi đã chuyển giao hết công việc của đại diện cho bà nội mình, tôi năn nỉ mãi bà ấy mới chịu đấy...và rút hết nhiều công việc nhất có thể(bệnh lười đã phát tác), nhưng mọi người cứ lôi kéo tôi cho bằng được nên tôi chỉ đành nhận một công việc như cố vấn cấp cao chẳng hạn, tôi nghĩ vậy đó.

------------

Cuộc thảo luận diễn ra liên tục và kéo dài đến bảy ngày cho đến khi một đoàn người đến tham dự, họ là những Lạc tướng, Lạc Hầu của những làng và khu vực khác.(Chức già làng và bô lão thì chỉ có ba làng Đại Việt, Lạc Việt và Âu Việt thì mới có(Vương giả cấp già làng và Lạc tướng cực mạnh có thể chống lại Vương giả cấp thì mới gọi là bô lão). Còn khu vực khác thì Lạc Hầu cầm đầu làng bản và Lạc Tướng cầm đầu những Lạc Hầu, tùy theo sức mạnh của mình mà họ sẽ phân chia ra các khu vực cai quản khác nhau.)

Hội nghị đã được tổ chức với những người tham gia là những người theo chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa chống đế quốc. Với sự lãnh đạo của ba đảng phái tượng trưng cho ba làng với hai chủ nghĩa và tư tưởng khác nhau. Một là làng Đại Việt với chủ nghĩa và tư tưởng là đại dân tộc, đại thống nhất. Với hai là làng Âu Việt và làng Lạc Việt với chủ nghĩa và tư tưởng là thành lập nên nước Đại Việt như Tổ tiên đã từng(do tộc Âu Việt hay tộc Lạc Việt hoặc cả hai tộc cầm đầu).

Hội nghị đã thông qua đề xuất của tôi về việc cấp bách nhất bây giờ là thành lập nên một tổ chức chung nhằm đoàn kết mọi lực lượng cho kháng chiến sắp tới. Tổ chức Mặt trận dân tộc Việt liên hiệp đồng minh đã ra đời, gọi tắt là Việt Minh.

Một tổ chức kể từ khi ra đời cần phải có một tuyên ngôn rõ ràng, một mục tiêu nhất quát thì mới có thể đoàn kết sức mạnh của mọi người lại với nhau được. Họ đã thông qua đề xuất của tôi về tuyên ngôn và mục đích là "Liên hiệp tất cả các tầng lớp nhân dân, các đoàn thể dân chúng yêu nước không phân biệt giai cấp, giàu sang hay nghèo hèn, mạnh hay yếu,...hễ là là người Việt là cùng nhau đứng lên đánh đuổi Hán Viêm, làm cho dân tộc Việt ta có một quốc gia độc lập và người dân được tự do và hạnh phúc." Với các chính sách "khoan thư sức dân" như bãi bỏ mọi thứ thuế vô lý, bỏ bắt lính, bắt phu, bỏ lao dịch, cho trẻ em đi học,...để họ thấy cái lợi mà theo mình.

Một tổ chức cũng không thể không có các điều lệ củ thể nhằm để có thể vận hành bộ máy và tổ chức đó một cách trơn tru và đúng cách hơn được. Mà thưởng phạt phân minh thì càng là bắt buộc nếu tổ chức muốn vững mạnh và lâu bền. Chuyện này thì để mấy lão đầu kia tự nghĩ đi nha...đau đầu lắm....

Hội nghị đã còn thông qua kế hoạch chiến đấu của tôi(đã chỉnh sửa một phần nhỏ để phù hợp hơn với tình hình thực tế của mỗi làng nhưng cái cốt lõi vẫn được giữ nguyên). Chia khu vực tác chiến của ba làng Đại Việt, làng Âu Việt và làng Lạc Việt thành tương ứng với ba quân khu I, II và III để dễ chỉ huy và lãnh đạo cuộc khởi nghĩa. Các làng khác sẽ ở tùy từng quân khu khác nhau mà nghe chỉ huy khác nhau của ba làng trên. Đương nhiên để giữ tính bất ngờ và bí mật thì kế hoạch chiến đấu sẽ không công bố cụ thể và chi tiết mà đại khái chung chung như ba làng sẽ tấn công theo ba đường và hợp nhất lại cùng nhau khi đánh vào khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên...'

.....

Sau này, hội nghị còn được biết đến như là hội nghị bàn tròn, nó đã đi vào huyền thoại, sử thi, ca dao như...

-------------

Buổi tối hôm sau khi mẹ tôi đột phá đến Vương giả cấp, bà nội và mẹ tôi đã gọi tôi vào phòng nói chuyện. Mặt họ nghiêm túc hơn bao giờ hết:

-Ta thấy tại sao con không hợp nhất ba làng lại rồi mới tấn công cùng một lúc mà phải cứ chia ra để bọn chúng dễ dàng đập tan từng cái? Chẳng phải đây là gậy ông đập lưng ông sao?

-Mẹ hỏi đúng y hệt như cô ta..

-Cô nào...

-À không có gì đâu, lý thuyết thì có vẻ như vậy nhưng thực tế thì chưa hẳn. Ba làng liên hợp thì chỉ mạnh hơn một chút so với quân Hán Viêm ở khu vực thành Luy Lâu và thành Long Biên. Nó là đúng. Nhưng chỉ đúng với quân địch ở tại khu vực đó. Vì có đại trận hỗ trợ nên chúng ta thấy rằng sức mạnh của bọn chúng rất kinh khủng. Nhưng trên thực tế thì ngược lại hẳn nếu không có đại trận và vũ khí chênh lệch lớn thì một người chúng ta có thể đánh bại mười tên địch. Cho dù bọn chúng có dốc hết toàn lực tấn công vào một làng nào đó trong ba làng thì bọn chúng không thể nào thành công, cao nhất cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi. Nếu theo như kế hoạch thì lưỡng bại câu thương cũng chẳng có đâu. Bà và mẹ cứ yên tâm.

Lại hỏi nữa à....

-.....

Kết thúc rồi.....

-Cháu nghĩ bản kế hoạch này có thể thực hiện được không?

-Đúng vậy, con nghĩ nó có thể thành công không?

Có vẻ họ rất lo lắng và suy nghĩ rất nhiều về nó. Đúng thôi, một quyết định lớn như vậy sẽ quyết định đến số phận của chính mình và mọi người mà. Không thận trọng là không được đâu. Có vẻ tôi nên an ủi họ một chút:

-Không, con nghĩ là con không chắc chắn về điều đó đâu...

Mẹ tôi đã bật dậy và lao thẳng về phía tôi:

-Tại sao con không nói sớm chư? Tại sao không nói chúng ta biết chứ? Tại sao?

Bà nội tôi đã đứng dậy và cản mẹ tôi lại:

-Cháu có thể nói cho bà biết lý do không?

Tôi suýt nữa là ăn một tát vì tôi nói sự thật và vì con gái lẫn phụ nữ luôn luôn không thích nghe lời nói thật lòng thật dạ cả. Quả nhiên sự thật luôn luôn là không dễ nghe mà.

-Khụ khụ. Kế hoạch chỉ là kế hoạch vì tương lai là toàn những điều chưa rõ. Chúng ta sẽ chiến thắng thôi. Hãy nhớ kỹ lời con nói, nó sẽ là chiếc chìa khóa mang đến chiến thắng cho chúng ta. "Dĩ bất biến ứng vạn biến". Chào mẹ và bà con đi.

Tôi phủi áo, quay lưng bước đi ra ngoài, để lại sau lưng là...

-Dĩ bất biến...

-Ứng vạn biến...

Bà và mẹ cứ lẩm bẩm theo lời tôi nói trong một lúc cho đến khi tôi sắp bước ra ngoài cửa thì:

-Mẹ có cho phép con đi ra đâu? Mau vào lại đây đi....

-Dạ vâng ạ....

Hây thôi rồi. Cuộc gặp này cứ như là cảnh sát hỏi cung nghi phạm vậy. Đại loại như tại sao con biết nhiều vậy, con học ở đâu ra, con làm như thế nào mà đánh bại bọn chúng, căn cứ này là cái gì vậy,...Làm tôi cứ tưởng như mình là tội phạm truy nã mới trốn tù và là tội phạm nguy hiểm nhất thế giới...Căng thẳng quá...mồ hôi tuôn ra...ướt đẫm sàn nhà...

Nhưng tôi đã không còn là Yết Minh Tuệ của ngày hôm qua nữa rồi, không phải lúc xưa khi mới trùng sinh, tôi đây đã khác rồi. Những câu hỏi đó đã không thể làm khó được học bá tôi đây và với những ngôn ngữ đa cấp cao siêu tôi đã lừa mẹ và bà tôi xoay quanh làm họ nghe thấy toàn là lời nói ảo diệu mà không biết đường đâu mà lần.

Và tôi cũng hỏi họ về bố, họ trông rất buồn. Họ không biết rõ bố tôi đang ở đâu nữa, chỉ biết mảnh kim loại và dòng chữ "Yên tâm" mà bố gửi tới qua thông linh thú của mình, rồi biệt vô âm tín.

Bố tôi nói mảnh kim loại này là mảnh vỡ của phần còn lại của Thần khí-Nỏ thần của An Việt Vương. Bà và mẹ tôi cũng không giỏi về phần rèn đúc vũ khí nên họ đưa cho tôi gìn giữ lấy.

-------------

Tôi đi ra ngoài và trên con đường đất nhỏ đầy quen thuộc để về phòng nghiên cứu của mình. Đang bước đi thì tôi dừng lại và quay đầu lại và nói:

-Sao cậu cứ đi theo sau tôi mãi nhỉ, nhà cậu ở hướng bên kia mà.

-Tôi có thể gặp cậu một chút không?

Thấy cậu ấy có vẻ khác với mọi khi nên tôi đã dẫn cậu ấy đi đến vùng bụi cây chuối bên cạnh hồ.

------------------

Cậu ấy hỏi tôi ngay khi chúng tôi dừng chân lại và về một vấn đề hết sức ảo diệu:

-Cậu có nghĩ sinh mệnh hết sức nhỏ yếu không, Minh Tuệ?

Sao cậu ấy hỏi vậy nhỉ. Tôi nhìn cậu ấy một lúc rồi mới ngỡ ra rằng. Cô ấy-Tỵ đã mất hết cả gia đình trong cuộc chiến đó và cô ấy thoát được vì đã tham gia cuộc thi tốt nghiệp nên không có trong làng. Quả nhiên mình không thích chiến tranh một tí nào cả. Tôi mỉm cười rạng rỡ với cậu ấy:

-Cậu cho là như vậy sao? Còn tôi thì không suy nghĩ nhiều như vậy đâu? Yếu hay mạnh, to hoặc nhỏ,..và chúng nó chỉ là những suy nghĩ của chúng ta mà thôi. Giống như đàn kiến đang bò dưới chân này, bọn chúng làm việc mệt nhọc và quần quật suốt ngày mà chúng ta có thấy chúng nó kêu ca hay chống đối gì đâu... Vì bọn chúng có suy nghĩ được không mà nói? So với bọn chúng thì chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi, chúng ta cũng có những suy nghĩ của riêng mình nhưng nó cũng là thứ làm chúng ta rất là đau khổ phải chứ? Sinh mệnh rất là công bằng phải không nào?

-Ừ...

Đã đến lúc chứng tỏ pháp lực vô biên của tôi rồi đấy.

-Sinh mệnh rất nhỏ yếu ư? Có lẽ là vậy. Từ khi chúng ta sinh ra trên đời thì chúng ta sẽ phải đối mặt với những khó khăn này đến thách thức khác, kéo dài cho đến khi chúng ta kết thúc-là cái chết đó ư? Nó là một cuộc chiến vô tận, lặp đi lặp lại,....Và cuộc đời hay sinh mệnh mà chúng ta đang sống là một bể khổ vô biên. Liệu cái chết có thể kết thúc cái bể khổ này hay không? Hay là chúng ta sẽ bước vào một bể khổ mới và khác hơn hẳn? Có lẽ là vậy, hoặc tôi không biết nữa...

Tinh thần cô ấy sa sút hẳn và định quay lưng đi ra chỗ khác:

-Nhưng sinh mệnh, nó sẽ vĩnh viễn và nhỏ yếu mãi mãi sao? Hạnh phúc là chỉ đến khi chúng ta vượt qua khó khăn và giám đương đầu với các thử thách trong cuộc đời mình. Chúng ta sẽ cảm thấy vui sướng khi chúng ta đang cảm thấy mình trưởng thành và mạnh mẽ lên dần dần. Những khó khăn và thử thách đó sẽ ngày càng khó vượt qua nhưng chúng ta sẽ luôn tin rằng sẽ có một con đường phía trước mặt dẫn lối ta đi. Tôi nghĩ tôi đã tìm ra con đường đó rồi.

Cô ấy ngước nhìn tôi với một khát vọng và ham muốn nào đó...càng ngày càng mãnh liệt hơn.

-Nắm lấy tay tôi, chúng ta sẽ cùng đồng hành với nhau...

Tôi nghĩ là tôi đã độ hóa được nàng rồi....

---------------

Tôi nghĩ tôi nên lập một tôn giáo nào đó, chẳng hạn như...

(yy tý đi)

-------

Phần 3: Con đường chinh phục

=>Kết thúc!!!

Phần 4: Khởi nghĩa

=> Bắt đầu???

----------

Bạn đang đọc Hồng Trần Luyện Tâm Pháp của Chiếu Tâm Đại Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BietTaoLaAi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.