Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra tay giúp sức

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Dù Bất Tử Thần Y có hình dáng của cô bé 15 tuổi đi nữa thì Tiêu Phong hắn cũng không dám lỗ mãng.

“Dạ thưa, Bất Tử Thần Y phải không ạ ?”

“Ừ đúng rồi, tìm ta có chuyện gì.”

“Ta muốn mua vài bình thuốc.” – Tiêu Phong vào thẳng vấn đề.

Nhưng vừa nói xong thì một bảng hệ thống xuất hiện trước mặt hắn. Đó là những vật bày bán ở tiệm thuốc, Tiêu Phong liền ấn mua một bình mana vừa và một bình máu vừa.

“Bạn đã mua thành công 1 bình máu cỡ vừa và một bình mana cỡ vừa.”

Nhận được thông báo, Tiêu Phong chào một tiếng rồi chuẩn rời đi nhưng bị Thần Y gọi lại :

“Cậu kia từ từ đã, nói cho ta biết làm sao mà cậu biết ta là thần y.”

Có vẻ như một vài NPC biết được người chơi có sử dụng “quan sát” lên bản thân hay không. Và, Bất Tử Thần Y là một trong số đó.

“Tại vì cảm giác nói với tôi thế, tôi đi đây.”

Tiêu Phong vừa khuất bóng thì Bất Tử Thần Y nở một nụ cười rất thần bí.

Tiêu Phong cảm thấy không có việc gì làm nên đã rời làng rồi tiến vào khu rừng. Nhưng, vừa ra khỏi làng được một lúc thì một NPC đã chặn trước mặt hán rồi nói :

“Chào cậu, tôi là đội trưởng đội hộ vệ của làng tên là Trung Quân. Tôi muốn giao cho cậu một nhiệm vụ, cậu có nhận không.”

“Hửm, đúng lúc tôi đang rảnh. Ông nói đi, nhiệm vụ là gì.”

“Chuyện là cô cháu gái Linh An của trưởng làng đã vào rừng và mất tích, tôi cần cậu đi tìm và hộ tống cô ấy về làng.”

“Được, tôi sẽ làm.” – Tiêu Phong ngay lập tức đồng ý.

Trung Quân nghe thấy liền móc trong túi ra một bình thuốc màu vàng nói :

“ Bình màu vàng này sẽ giúp cậu lên cấp 3 bất kể chỉ số kinh nghiệm hiện tại là bao nhiêu. Cậu đã nhận nhiệm vụ rồi nên đây sẽ là phần thưởng trước.”

Nói rồi Trung Quân tiến vào làng với tốc độ rất nhanh, có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng đây. Đúng là may mắn mà, đang chán không có việc gì làm thì có nhiệm vụ. Tiêu Phong liền đi tiếp và tiến sâu vào trong rừng.

Hắn đang di chuyển thẳng vào trong rừng, vì muốn tìm kiếm Linh An nên đã trèo lên những nơi rất cao để quan sát. Bỗng dưng từ phía xa xa truyền đến một loại chấn đông nho nhỏ, Tiêu Phong liền chú tâm quan sát.

Ở hướng đó là một ngọn núi khá lớn, nhưng quan sát kĩ thì nó lại bị hổng ở phía trên. Trông nó như là các núi đá đang bao bọc lấy một khu vực vậy. Vì không có manh mối nào, Tiêu Phong chạy về nơi đó để kiểm tra. Nhưng vừa cất bước chạy thì một tin nhắn truyền tới khiến hắn phải ngay lập tức thoát game.

Tổ hắn vừa mới tiếp nhận một dự án mới và cần Tiêu Phong mở đầu. Thoát khỏi Hư Vực, Tiêu Phong lao thẳng đến chiếc máy tính và bật nó lên. Hắn liền nhận được một loạt các tệp tin chứa các mã code. Tổng hợp rồi chỉnh sửa, hắn đã phát hiện ra rất nhiều các lỗi sai và không hợp lí. Tuy nhiên, có một bộ mã rất hoàn hảo. Nó không lộn xộn hay sai sót gì cả nhưng có vẻ không hiểu biết về game nên nó chỉ mang tính chất chung chung.

Tiêu Phong nhận ra người gửi là Ngọc Ánh. Tuy là nhân viên mới nhưng có vẻ giỏi hơn hẳn mấy ông đi làm đã lâu. Hắn mà nói thế trước mặt bọn người kia chắc bị ăn đánh nhập viện luôn quá. Nói là thế nhưng chỉ khoảng 15 phút sau thì Tiêu Phong đã tổng hợp xong, hắn thành công tạo nên nền móng cơ sửa của một tựa game thẻ bài.

Nửa năm không đi làm nhưng hắn chưa bao giờ bỏ dở công việc, Tiêu Phong vẫn luôn là một trụ cột trong tổ IT. Gửi tập file và nhắn lên nhóm :

“Đây, tôi đã làm xong rồi. Còn lại nhờ cả vào mọi người đấy.”

“Mịe nó, đúng là Tiêu Phong mà.”

“Sao lần nào cũng nhanh thế, hack à ?”

“Lại có việc để làm rồi, mệt ghê.”

Vội vàng tiến vào Hư Vực, hắn đang ở giữa rừng a; Thoát game như thế không biết có chết không nữa. Mở mắt ra, hắn vẫn chưa chết. Thở dài một hơi, Tiêu Phong tiếp tục tiến về phía trước. Đứng trước ngọn núi vừa nãy, hắn biết được ở bên trong chắc chắn tồn tại một khu vực bằng phẳng. Các ngọn núi như bị một thế lực nào đó kéo sát lại với nhau, nó tạo thành một cái vòm nhưng hở ở bên trên.

Tiêu Phong bắt đầu di chuyển xung quanh để tìm đường vào. Bỗng dung có tiếng động phát ra từ bên trong kèm theo rung chấn, hắn có thể đoán ra được ở bên trong là ai đó đang chiến đấu với quái đá. Sau một hồi tìm kiếm, hắn thấy được một khe hở đủ để hắn đi qua.

Tiến vào trong, hắn cảm nhận được rung chấn rất mãnh liệt. Đưa mắt nhìn ra xa, hắn thấy một tổ đội 3 người đang chiến đấu với một con quái đá to lớn một cách khủng khiếp. Một con quái đá bé to bằng một ngôi nhà thì con này phải to gấp 4 lần con bé.

Tổ đội này gồm hai nam một nữ, còn có một cô bé chắc là NPC. Tiêu Phong cách bọn họ khoảng hơn 20 mét. Nữ thì là một cung thủ còn hai nam thì một kiếm sĩ một sát thủ. Hai người đàn ông rất nhanh, họ liền tục kiềm chế con quái đá để cung thủ xạ đạn. Bỗng con quái mở mồm phun ra một đống dây leo, họ tránh được nhưng Tiêu Phong thấy họ bỗng chậm đi rất nhiều.

Lúc này, con đá quái bỗng nhảy lên cao rồi cuộn tròn người lại. Có vẻ như nó đã nhắm vào cô gái cung thủ ở sau. Nhận ra được điều này, Tiêu Phong chỉ kịp chửi lên một tiếng “ chết tiệt” rồi bật “Tinh Thần Kiếm Sĩ” lao về phía cô nàng cung thủ.

Nhận thấy rằng không thể kéo được cô ra ngoài, Tiêu Phong liền đứng chắn trước mặt cầm kiếm chắn đòn tấn công của con quái đá. Lợi dụng lực tấn công của con quái mà đẩy người ra phía sau, hắn bị văng đi ra xa đập vỡ một vách đá nhưng vẫn kịp cắm thanh kiếm xuống đất để trụ lại cơ thể. Cái cảm giác đó cứ như cả cơ thể bị dập nát vậy, đau vô cùng.

Cơ thể hắn tê rần không thể cử động được nên cứ mãi giữ cái tư thế nửa quỳ còn hai tay thì cắm kiếm xuống đất.

“Cmn, may mà có bộ đồ này chứ không là hẹo rồi.” – Tiêu Phong than thầm.

Cảm giác có thể cử động được, hắn lấy bình máu và uống vào. Nhìn thấy tên sát thủ nổi điên phía trước, hắn không khỏi buồn cười hỏi thăm cô nàng cung thủ :

“Ầy, đấy là người yêu của cô à. Nhìn anh ta phát cuồng vì một trò chơi kìa.”

Không đợi cô nàng trả lời Tiêu Phong liền tiến lên hét về phía chàng trai sát thủ :

“Chém chán chưa, người yêu nhỏ của cậu ở đây này !”

Vừa dứt lời thì anh chàng sát thủ chạy đến ôm chặt lấy cô cung thủ. Người kiếm sĩ cũng đi đến nói :

“Buồn nôn.”

Chưa kịp nói gì thì tên Kiếm Sĩ chất vấn :

“Cậu là ai? Sao cậu lại xuất hiện ở đây ?”

Mẫu thân nó chứ, Tiêu Phong chưa bao giờ cảm thấy ức chế như thế này. Hắn lao ra cứu người rồi gần chết nhưng thay vì được cảm ơn thì hắn lại bị chất vấn như kẻ có tôi. Không thể chịu được, Tiêu Phong gắt lên:

“Tên nhân vật của tôi là Vô Danh. Nghề kiếm sĩ, chơi theo lối solo không theo team. Tôi tới đây tìm cháu gái trưởng làng. Đúng lúc thấy hai thằng vô dụng để cô gái này sắp chết nên cứu người đấy. Làm sao? Ý kiến gì?”

“Tôi thích hỏi đấy. Định núp đằng sau rình rập KS chứ gì. Không phải chúng tôi còn một cô gái thì cậu cũng chẳng sĩ gái mà ra cứu đúng không?”

Tên kiếm sĩ to tiếng khiến Tiêu Phong muốn bùng nổ :

“Đồ thần kinh. Tôi vừa đi qua thấy có biến nên giúp nhé. Ông thích đặt điều không? Mà kể cả tôi thích thế thì làm sao? Game mà. Có luật cấm không. Ông làm được cái mẹ gì. Giỏi ngon vào đây. Tôi cho ông biết thế nào mới là kiếm sĩ.”

“À thế à?”

“À thế làm sao mà à?”

Tiêu Phong và tên kiếm sĩ ngay lập tức rút kiếm ra thủ thế. Không phải là đùa chứ đây là hai tên điên, chuẩn bị chiến đấu với boss nhưng vẫn tuốt kiếm sắp chém nhau.

Bỗng dưng tên sát thủ chen vào giữa rồi nói :

“Hai người bình tĩnh, mọi người đang dính hiệu ứng xấu nên cố giữ bình tĩnh. Nhìn vào LoG mà xem, ai cũng bị khuếch đại cảm xúc đấy, cố gắng kiểm soát đi.”

Lúc này, Tiêu Phong không nói gì mà nghĩ thầm :

“Tại sao mình lại nổi nóng như vậy được nhỉ, đây có thực là game không mà nó có thể chi phối cả cảm xúc của con người vậy ?”

Thông báo đến từ LoG :

“Bạn bị ảnh hưởng bởi bùa lợi “Trò cười: Cupid và Satan”. Bạn có thể phát hiện ra nhiều yếu điểm của con quái vật hơn nhưng mọi cảm xúc đều sẽ bị khuếch đại.”

Thanh niên sát thủ gọi cháu gái trưởng làng ra thì tên kiếm sĩ gắt lên :

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với chúng tôi vậy.”

“Các anh cũng thấy rồi đấy thôi. Tôi cũng bật mí luôn, Satan là một trong số những con boss cuối cùng của thế giới này. Mỗi một địa điểm lớn trên bản đồ đều có một món bảo vật trấn giữ. Ở đảo tân thủ này là chính là Cung tên của Thần Cupid. Nó ở giữa đấu trường tự nhiên này. Satan ném một mảnh ý chí xuống, khiến quái đá nuốt phải, rồi sai khiến nó đi lấy chiếc cung thần. Vừa rồi con quái hồi phục chính nhờ vào một chút sức mạnh của cung tên ấy. Nên tôi mới bảo các anh phá hủy chỗ mặt đất trung tâm.”

“Bây giờ thì sao ?” – Tiêu Phong đưa ra câu hỏi.

Linh An chậm rãi giải thích:

“Hiện giờ con quái đá này đang nằm im trên cung tên để mài hết ý chí còn sót lại của thần Cupid, chính là lúc nó yếu nhất. Nhưng sau đó thì nó sẽ rời đi. Tôi xem nào, chắc là còn khoảng... ờ... 10 phút.”

Ba tên đàn ông đồng thanh hét lên cái Định mệnh. Giờ mà không tranh thủ đánh thì bao giờ đánh đây, cả ba đều lấy ra vũ khí chuẩn bị chiến đấu. Tác hại của bùa lời "Trò cười: Cupid và Satan" rất mạnh. Bởi vì thế họ có vẻ không nghĩ đến quái đá sẽ bỏ qua cây mà vả chết hết cả lũ đâu nhỉ ?

Tiêu Phong liền nhân lúc đang nói chuyện cộng hết 10 điểm tiềm năng còn lại vào chỉ số Speed.

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Vô Danh sáng tác bởi vôdanhhữuthực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vôdanhhữuthực
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.