Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông tin

Phiên bản Dịch · 3745 chữ

Cổ họng của Phương Khởi chuyển động, nuốt ngụm nước miếng.

Hy vọng mọi người sẽ không vì vậy mà hoài nghi tính chuyên nghiệp thân là bác sỹ tâm lý của anh.

Đánh giá trong phòng livestream cũng nhất thời lộ ra sự tăng trưởng nổ tung.

"Đến rồi đến rồi! Cuối cùng cũng mở rồi! Tôi còn cho rằng livestream này không làm nữa chứ!"

"Vừa rồi tôi chuẩn bị rút lui học tập, kết quả bên này thì bắt đầu rồi. Tôi chỉ bỏ lỡ qua một phút thôi nhỉ? Tình cảnh này sao kỳ lạ như vậy?"

"Vụ án này hình như tôi có xem qua một lần. Người chơi trước chơi yếu như chó, ngạt thở chết tôi rồi. Vẫn luôn quỳ làm người, kết quả một nửa tình tiết cũng thăm dò không ra. Người mới cự nhiên lại chọn cái này."

"Mọi người đều biết, đây là một trò chơi hài. [doge] Bạn vĩnh viễn không biết người chơi sẽ chơi ra cách chết như thế nào."

"Đàn ông này chính là người chơi lần này sao, sao cảm giác có chút yếu nhỉ? Mở màn chính là hiện trường bạo lực học đường?"

"Xem kỹ tư liệu phó bản đi. Đàn ông gì chứ, người ta chỉ là một NPC đáng thương thôi. Thảm!"

"92 điểm? Tôi chua rồi! Trước giờ chưa từng xuất hiện qua người mới điểm cao như vậy? Đây là tiểu tỷ tỷ sao? Có phải chuyên gia kỹ thuật điều tra đến rồi?"

-----

Sau khi vài lần thở dốc trầm trọng, thanh niên cuối cùng phản ứng lại, con ngươi rung động tập trung lần nữa.

Anh thô lỗ mà nâng cánh tay cao lên, rút ra từ bên cạnh.

Khung Thương nhanh bước buông ngón tay ra, bước chân rút về phía sau, khó khăn tránh khỏi.

Trầm mặc bị phá vỡ, tiếng thét trong phòng học bùng nổ gấp mấy lần, thông qua hành làng, kinh động đến giáo viên ở phía xa.

Tiếng bước chân chạy cộc cộc vang lên lên, một đám người nghe tiếng hốt hoảng chạy tới.

Cảm xúc của Khung Thương lạnh lùng lần nữa trong vô số tiếng ồn, bày ra biểu cảm vô tội, giống như người không có liên quan.

"Mày điên rồi sao? Mày đánh tao?" Vẻ mặt thanh niên tên Hứa Do tràn đầy không dám tin tưởng.

Sức lực của Khung Thương không lớn, anh lại thân thể cường tráng, tiếng va đập tuy rằng kịch liệt, nhưng vết thương trên trán thực ra cũng không có đau bao nhiêu.

Anh đưa tay xoa, quả nhiên không có chảy máu, nhưng vẫn bị tức đến run cả người.

Ánh mắt của Khung Thương liếc nhìn tiến độ tự sát của nhân vật.

"Vương Đông Nhan!" Hứa Do thấy cô không có phản ứng, cực kỳ phẫn nộ, tiến lên nắm lấy cổ áo của Khung Thương, "Thái độ này của mày là gì!"

"Đều dừng tay lại!" Giọng nữ trung niên lanh lảnh, kèm theo chút cảm xúc suy sụp ngăn cản động tác của đối phương, "Các em đang làm gì hả?"

Nhân vật chỉ thị phía trên viết người đến là chủ nhiệm lớp. Sau khi xác nhận Khung Thương đã xem rõ, chữ đen trên không liền biến mất.

Hứa Do bị cắt ngang, biểu cảm dữ tợn thả chậm lại chút, chỉ Khung Thương lên án nói: "Bạn ấy đánh em!"

Chủ nhiệm lớp thấy không có ai bị gì, bình tĩnh lại, sau đó tràn đầy lửa giận. Cô trừng một vòng với người xung quanh, quát nói: "Hai em đến phòng làm việc của tôi! Những người khác đều giải tán, làm gì thế! Xem gì mà xem!"

Đầu tháng năm, trong phòng làm việc đã mở máy lạnh, chỉ là hơi lạnh thổi không bay sự khó chịu trong lòng mọi người.

Khung Thương vẫn luôn trầm mặc, ánh mắt rời rạc khắp nơi, quan sát biểu cảm xúc của giáo viên xung quanh và thông tin trên bàn.

Khóe môi của Hứa Do nhanh chóng đóng đóng mở mở, lặp đi lặp lại kể về tâm trạng của mình bị đánh, thuận tiện cho chủ nhiệm lớp thấy vết thương sưng đỏ trên trán mình.

Có lẽ là sự yên tĩnh của Khung Thương ở loại thời điểm này thì vô cùng đột ngột, sau khi giọng nói của Hứa Do dừng lại, khoảng không kỳ lạ đó xuất hiện, khiến trong không khí nhất thời tràn ngập sự ngượng ngùng khiến người ta khó xem nhẹ.

Chủ nhiệm lớp và Hứa Do cùng nhau nhìn qua, hỏi: "Em có gì muốn nói không?"

Khung Thương mở miệng, nhàn nhạt phun ra bốn chữ: "Là ngoài ý muốn."

Chủ nhiệm lớp dùng ngón tay gõ bàn: "Em gọi cái này là ngoài ý muốn?"

Khung Thương nhíu mày: "Cậu ta dùng bóng đập đầu em, là một sự ngoài ý muốn, tại sao em dùng tay đập đầu cậu ta, thì không thể là một sự ngoài ý muốn?"

Chủ nhiệm lớp tức giận nói: "Em đừng có cưỡng từ đoạt lý!"

Ánh mắt cô nhìn của Khung Thương, lộ ra vẻ thất vọng nồng nặc: "Em rốt cuộc còn muốn làm gì? Vương Đông Nhan, em náo loạn đủ chưa vậy?"

Khung Thương: "Cô đối với em rất thất vọng?"

Chủ nhiệm lớp: "Em nói xem?"

Khung Thương hỏi: "Tại sao?"

Chủ nhiệm lớp kích động nói: "Em nói xem?!"

Không chịu đưa ra thông tin về tình tiết nội dung.

Khung Thương dừng một chút, vẫn là nói một câu: "Là cậu ấy khai chiến trước."

Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: "Việc bóng của em ấy ngoài ý muốn đập trúng em, và việc em cố ý đập đầu của em ấy, là hai sự việc có tính chất hoàn toàn khác nhau! Em xem bạn học trong lớp đều bị em dọa sợ rồi!"

"Rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn không, trong lòng mọi người đều biết. Tiêu chuẩn phán định ngoài ý muốn cũng rất khó xem xét, nhưng mà," Khung Thương nói. "Ở trong phòng học chơi bóng, đây được xác định là một sai lầm, đúng chứ?"

Chủ nhiệm lớp bị tức đến nói không ra lời, bởi vì quả thực thế, hình như không thể phản bác.

"Hai em có qua có lại thì gọi là đánh nhau, ai cũng đừng hòng chạy!" Chủ nhiệm lớp nói, "Nhà vệ sinh tháng này hai em bao hết. Nếu như tiếp tục đánh nhau, nhà vệ sinh tầng trên tầng dưới cũng hai em bao hết! Cô nghĩ học đệ học muội của các em chắc hẳn sẽ rất vui!"

*học đệ học muội: những người lớp thấp hơn mình

Thấy từ chỗ chủ nhiệm lớp không ra được thông tin gì có ích, Khung Thương tùy ý trả lời: "Ừ."

Hứa Do không quá vui, dù sao thì mọi người đều biết, nhà vệ sinh nam dơ hơn nhiều so với nhà vệ sinh nữ, nhưng cũng không dám cãi lại.

Lúc hai người được phép trở lại phòng học, thì đã bắt đầu vào học rồi. Khung Thương yên tĩnh ngồi xuống, sắp xếp bài thi sách vở chất thành núi trên bàn, sau đó ở trong một khe hỡ, phát hiện một bao kẹo cứng mùi cam.

Khung Thương hơi ngẩng đầu, dò xét một vòng xung quanh, lúc dời tới vị trí bên cạnh cửa sổ thì dừng một chút. Ở đó có một nữ sinh ngồi, ngũ quan xuất sắc, mà lại rất có đặc điểm, là loại hình khiến người ta nhìn rồi không quên. Xinh đẹp đến có chút nổi bật trong một đám học sinh cao trung không giỏi trang điểm lại mặt đầy mệt mỏi, giống như là tự động kèm theo hiệu ứng mỹ nhan cao cấp mà Tam Yểu cho cô.

Khung Thương chỉ nhìn một cái thì thu hồi mắt lại, lấy điện thoại ra từ trong túi, lén nhìn ở dưới bàn.

Trang chủ có một tin nhắn mới nhất.

[ 12h30, đợi cô ở siêu thị phía bên trái của sân trường --- Bạn chính nghĩa Châu cảnh quan. ]

Khung Thương: "..."

Có bệnh.

Cô thoát khỏi giao diện chính, kiểm tra tin tức lưu giữ trong điện thoại.

-----

Trên mạng tận mắt nhìn tình cảnh này, nhao nhao gào rú trong khu bình luận. Giống như nhìn một học tra cần cù, thúc ngựa chạy như điên trên con đường lệch lạc, khiến người ta lòng đau không thôi.

"Ngày đầu tiên gia nhập trò chơi căn bản là an toàn, nhưng mà tới khúc sau thì không nhất định rồi. Tiểu tỷ tỷ này căn bản là đang lãng phí thời gian, tôi thấy cô ấy sắp đạt được thành tựu [ Cái chết không rõ ràng ]."

"Cậu như thế là không được rồi. [ tận tình khuyên bảo ]. Trên điện thoại sẽ không lưu giữ quá nhiều chứng cứ trực tiếp, nào lại đơn giản như vậy?"

"Người chơi không tạo mối quan hệ với NPC, sao mà lấy được thông tin được?"

"Thực sự không đi đối thoại phát động tình tiết sao? Tiểu tỷ tỷ rất cương, nhưng vẫn quá mới rồi."

"Cảm giác cô ấy trong thời gian 5 phút, đắc tội hết tất cả NPC. [ bi ai ]"

"Vô số kinh nghiệm giáo huấn đã nói cho chúng ta biết, chướng ngại giao tiếp ở trong trò chơi này là không thể có tiến triển được, căn bản cô ấy không lấy được chứng cứ để thúc đẩy tình tiết."

"Đánh giá 92 điểm? Chỉ như thế? Chỉ như thế??"

"Khu bình luận đại hình giãn nở biểu diễn."

Phương Khởi lướt xem bình luận, thanh tuyến trầm thấp mà cười ra tiếng.

Sự vui vẻ của anh, là đơn giản như vậy.

-----

Bên cạnh siêu thị nhà trường có một đường đi mờ tối, bên trong chỉ lắp đặt vài chiếc đèn chân không niên đại xa xưa. Tuy rằng không khí ẩm ướt, nhưng mà mát lạnh hơn nơi khác. Lúc trời nóng, rất nhiều học sinh thích ngồi đây ăn cơm.

Giờ nghỉ trưa, Khung Thương một tay cầm lấy que cay, một tay giơ sữa chua lên, dưới nách còn kẹp một bịch khoai tây chiên, lưng dựa vào tường chờ đợi bạn chính nghĩa.

Lúc này là lúc lượng người nhiều nhất, học sinh lui tới nối liền không dứt.

Khung Thương đang ăn rất vui, đỉnh đầu chiếu xuống một mảnh bóng râm. Hứa Do và vài anh em của anh dừng ở trước mặt cô, dùng vẻ mặt phức tạp trừng cô, có lẽ là muốn dùng uy hiếp làm cô khiếp sợ.

Trong ánh mắt của vài người không hề che giấu sự phẫn nộ, xem thường, chán ghét, thậm chí là đồng tình.

Cô... cô nói bừa đấy.

Một đám học sinh cao trung năm ba trầm mê học tập trong thời gian dài, không phải là mắt cá chết thì chính là hai mắt vô thần, có thể diễn đạt tình cảm phong phú như vậy, có thể chạy đi làm việc lớn rồi.

Khung Thương nhai nuốt thức ăn trong miệng, như cười không cười mà nhìn đối diện với anh.

Hứa Do muốn nói gì đó, đối diện với phản ứng quỷ dị của cô, câu nói lại mắc kẹt ở cổ họng khó mà nói ra lời. Cuối cùng thì chỉ nói một câu mang tính uy hiếp khó hiểu.

"Vương Đông Nhan, mày đợi đấy!"

Khung Thương bị dáng vẻ kinh sợ của anh chọc cười: "Vậy thì cậu nên nhanh một chút, tôi không thích đợi người đâu."

Mấy người Hứa Do tức giận rời đi, không lâu sau, bạn chính nghĩa thong dong đến trễ.

Hạ Quyết Vân thực ra vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô, từ khi cô xuất hiện thì bắt đầu quan sát, cho đến khi đám người Hứa Do rời đi, mới từ trong chỗ tối đi ra.

Đối lập với dung mạo vốn dĩ của Khung Thương, tướng mạo của "Vương Đông Nhan" trong trò chơi rõ ràng bình thường hơn rất nhiều. Này cũng khiến anh xác định, khí chất khiếp người trên người của Khung Thương, không phải là vì tướng mạo của cô.

"Chào cậu." Hạ Quyết Vân cười thân thiện nói, "Đợi rất lâu rồi sao?"

Khung Thương liếc nhìn anh một cái, tầm mắt nhanh chóng lướt qua, không có bất kỳ ý dừng lại nào, giống như đang nhìn những vật phẩm xung quanh không có sinh mạng kia. Nhanh đến mức Hạ Quyết Vân cho rằng thứ cô nhìn căn bản không phải là bản thân mình.

Loại ánh mắt cực kỳ xa cách, lại cực kỳ bình tĩnh đó, khiến Hạ Quyết Vân có chút khẩn trương mà trước giờ chưa từng có.

Anh đột nhiên hiểu ra nguyên nhân bạn tốt của mình lại nói thế về Khung Thương. Con người đương nhiên sẽ duy trì cảnh giác với người mà mình nhìn không hiểu.

Giọng nói của đối phương không có phập phồng, giống như là tâm điện đồ của người chết.

"Người chơi?"

"Chuẩn xác mà nói là nhân viên công tác của Tam Yểu, kiêm miễn phí chơi cùng. Đương nhiên, thông tin không nên biết tôi cũng không biết, tôi là một người chơi công bằng." Hạ Quyết Vân đưa cô xem thẻ công tác trong trò chơi, nói cho cô biết thân phận hiện tại của mình, "Châu Kỳ, cảnh sát."

Khung Thương nói: "Hôm nay chính là anh đến trễ có đúng không?" Khiến cô ở trong máy mô phỏng bị bỏ mặc nửa tiếng đồng hồ.

"Thật ngại quá, có chút ngoài ý muốn." Hạ Quyết Vân tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều ý tứ xin lỗi. Anh cười một cái, nói: "Không ngờ phó bản mới vừa bắt đầu, thì cô đã chơi đến vui sướng rồi."

Khung Thương dùng lời giống vậy trả lời anh: "Một chút ngoài ý muốn."

Hạ Quyết Vân chỉ một phương hướng, hai người liền đi về nơi ít người.

Đợi xác định ở gần đây không có người có thể nghe thấy đối thoại của hai người, Hạ Quyết Vân mới hỏi: "Cho nên, Vương Đông Nhan tự sát, có liên quan đến những người hồi nãy sao?"

Khung Thương: "Không có."

"Chắc chắn như vậy?" Hạ Quyết Vân hỏi, "Là không có quan hệ hay là không phải là quan hệ trực tiếp?"

"Không có quan hệ." Khung Thương nói, "Bất luận là cậu ta đánh tôi, hay là tôi đánh cậu ta, là giáo viên chất vấn tôi, hay là tôi cãi lại giáo viên, trên giá trị khuynh hướng tự sát của nhân vật cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Điều này chứng minh nguyên nhân Vương Đông Nhan muốn tự sát, không hề liên quan đến những chuyện nhàm chán này. Hơn nữa, trên người tôi, cũng không có vết thương nào rõ ràng, chứng tỏ những người này bình thường nhiều nhất chỉ là đánh nhẹ, tình huống bạo lực cũng không phải thường xuyên xảy ra."

Hạ Quyết Vân gật đầu.

Anh phát hiện giống như lời Phương Khởi nói, người này còn bình tĩnh hơn anh dự đoán, hơn nữa đứng cùng một chỗ với cô, tâm tình cũng sẽ bình thản theo.

Người như thế có thể sẽ đem lại cho bạn cảm giác an toàn, cũng có thể sẽ đem lại hoảng sợ cho bạn.

"Tùy ý thảo luận một chút, xuất hiện nguyên nhân kiểu tính chất tập thể tự sát có thể sẽ có những gì?" Hạ Quyết Vân tự hỏi tự trả lời, "Tín ngưỡng tẩy não."

Khung Thương tiếp một câu: "Bạo lực áp bức."

Hạ Quyết Vân: "Áp lực hoàn cảnh quá lớn dẫn đến phản ứng dây chuyền."

*phản ứng dây chuyền: Trong hóa học và vật lý hạt nhân phản ứng dây chuyền là chuỗi các phản ứng trong đó sản phẩm hoặc sản phẩm phụ của phản ứng này là tác nhân gây ra các phản ứng tiếp theo.

Khung Thương: "Ký sinh trùng hoặc thuốc dẫn đến đại não biến đổi."

Hạ Quyết Vân: "Hoặc dứt khoát đều là mưu sát."

"Suy đoán này không tồi." Khung Thương gật đầu, hiếm khi khen ngợi nói, "Tốt nhất là ôm thái độ ham học hỏi như thế để giải đố."

Hạ Quyết Vân đột nhiên được khen, thụ sủng nhược kinh: "...Cảm ơn."

Anh hỏi: "Vậy thì, xin hỏi cô có manh mối gì muốn nói với tôi không?"

"Tạm thời không có." Khung Thương đi đến bên cạnh vứt rác trên tay, thuận tiện hỏi, "Tôi muốn biết, tình huống của hai học sinh tự sát trước đó."

Hạ Quyết Vân: "Cô muốn bắt đầu nghe từ đâu?"

Khung Thương: "Bàn Cổ khai thiên lập địa."

Hạ Quyết Vân nhất thời không có phản ứng này, bởi vì trong tưởng tượng của anh người này chắc hẳn là một người không biết nói giỡn. Cho nên khi Khung Thương nói xong câu đó, đại não của anh bởi vì hỗn loạn mà trầm mặc.

Khung Thương xoay người: "Địa điểm và thời gian tự sát."

Nhẹ nhàng giống như là tất cả mọi thứ vừa rồi đều chỉ là ảo giác của Hạ Quyết Vân.

Hạ Quyết Vân hoàn hồn, giơ tay chỉ về phía trước: "Phía trước chính là nơi bọn họ nhảy lầu."

Khung Thương nhìn theo.

Vị trí của tòa nhà này không nổi bật, độ cao của tầng lầu không cao không thấp. Đan xen vị trí tiếp giáp giữa khu ký túc xá và khu dạy học, lại bị một mặt sau của một quầy bán đồ vặt che chắn. Đây là một tòa lầu ký túc xá cũ kỹ, nhà trường vẫn luôn do dự có nên tiến hành tu sửa hay là xây lại hay không, khổ nổi không có tiền.

Do hệ thống điện nước của tầng lầu này thường xuyên xảy ra vấn đề, học sinh sống trong đó thực ra cũng không nhiều. Sau đó nhất trung đơn độc phân chia nó ra, học sinh muốn sống ký túc xá một mình hay là hai người, có thể đề nghị sống ở đây.

*nhất trung: trường cấp hai.

Đây là một tòa lầu nam nữ sống chung.

Khung Thương nhìn đỉnh lầu, lại nhìn nhà lầu bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Một người muốn tự sát, sẽ để ý cảm giác nghi thức không?"

Hạ Quyết Vân nghiêng đầu: "Cô chỉ cái gì?"

Khung Thương: "Không có gì. Ý tôi là, tại sao cứ phải là tòa nhà này."

Hạ Quyết Vân trầm mặc.

Khung Thương: "Học sinh trước đó nhảy lầu tự sát đều là ở tòa nhà nào?"

"Dựa theo ghi chú năm đó mà nói, là một tòa ở phía sau, được gọi là lầu Vân Tiêu. Từ khi nó bắt đầu xây xong, đa số học sinh muốn tự sát đều sẽ chọn lựa chỗ đó, ngay cả học sinh ngoài trường lân cận cũng từng hâm mộ mà đến." Hạ Quyết Vân chỉ tầng lầu ở phía xa lộ ra phân nửa nói. "Đó cũng là tòa lầu ký túc xá cao nhất của nhất trung. Có thang máy."

"Nếu như là tôi, tôi sẽ chọn lựa một tòa nhà có tỷ lệ tử vong." Khung Thương so sánh độ cao của toà nhà cũ, "Phía dưới của tòa nhà này còn có một nhà xe, sẽ làm hư hại đến tài sản của người khác không nói, còn có thể bởi vì sự giảm xóc mà ngã đến nửa sống nửa chết. Đó là chuyện kinh khủng nhất. Liên tục năm người đều chọn nơi này tự sát, không quá hợp lý. Trừ phi là duyên phận gì đó đặc biệt."

"Người chết đầu tiên, chết vào tháng hai năm nay, sau đó là kỳ nghỉ đông. Lúc cuối tháng ba, người chết thứ hai nhảy lầu. Sau đó chính là Vương Đông Nhan. Bây giờ cách thời gian Vương Đông Nhan tự sát còn có không đến một tuần." Hạ Quyết Vân nói, "Trước mắt cảnh sát không có tra được ba người --- Thông tin tôi nhận được chỉ có ba người, tình huống nhân vật phía sau phải đợi sau khi cô 'tự sát' mới có thể biết --- Trước mắt không có phát hiện tự sát giữa ba người là có liên hệ gì quan trọng."

Anh nhớ lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi lật xem ghi chép với thông tin được lưu giữ ở cục cảnh sát. Nếu như nhất định phải tìm liên hệ thì, người chết số một và người chết số hai là cùng quê, người chết thứ hai cùng với Vương Đông Nhan là bạn cùng phòng. Người chết số một cùng với Vương Đông Nhan, quan hệ mơ hồ, không có giao tiếp gì cả. Bởi vì lúc đó phía cảnh sát không có nghi ngờ, xem là vụ án tự sát bình thường xử lý, cho nên chỉ lưu lại những thông tin rải rác này."

Khung Thương gật đầu: "Tôi biết rồi."

Hạ Quyết Vân nhếch môi, cười nói: "Nghe nói cô rất lợi hại, vậy lần này có phải tôi có thể đi theo cô làm rõ tình tiết?"

Khung Thương nghe vậy cũng cười một cái: "Anh có thể thử xem."

Đây là lần đầu tiên Hạ Quyết Vân thấy cô cười. Anh còn chưa kịp hồi tưởng lại, thì Khung Thương đã xoay người rời đi, Hạ Quyết Vân lập tức đuổi theo.

Hai người lại đi một đoạn đường. Khung Thương vẫn luôn im lặng không nói chuyện, Hạ Quyết Vân cho rằng cô đang suy nghĩ vụ án.

Đột nhiên, bước chân của Khung Thương dừng lại, mở miệng nói: "Phía trước là tới ký túc xá nữ sinh rồi, chú trung niên kỳ lạ hãy dừng chân lại đi."

Hạ Quyết Vân: "...??" Đcm tuổi này của anh nhiều lắm thì kêu là thanh niên.

Người bạn này sợ là chưa từng trải qua bị tiền bạc quật đánh.

Bạn đang đọc Hung Án Hiện Trường Trực Tiếp - Thối Qua (Edit) của Thối Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mokoko2512
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.