Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá Cược

Tiểu thuyết gốc · 1787 chữ

"Cái mẹo gà có sẹo ở chân thế mà Bùi huynh cũng nghĩ ra được, quả nhiên tia sét kia là trời giáng phúc".

Thật ra kiểu người đa tính cách như Hữu Đức chỉ hấp hấp dở dở những lúc trái gió trở trời mà thôi. Trên thực tế ưu điểm cũng có rất nhiều đấy, ví như "ăn tạp" cũng là ưu điểm vậy.

Không giống với kiểu người chỉ chú trọng vào một sở thích, đa tính cách lại có thể hợp với rất nhiều sở thích trái nhau. Ví như với tính cách nghiêm túc thì một chiếc quần rách là không hợp, nhưng phần tính cách năng động lại khá hợp. Vì thế bọn họ có thể hợp bất kỳ một thứ gì, gần như không chê.

Đối với sách báo cũng thế, họ có thể đọc được rất nhiều thể loại, không chú trọng riêng một loại nào. Hay cho dù đã lấy vợ sinh con, vẫn ngồi xem hoạt hình bình thường như cậu nhóc mười tuổi.

Tuy vậy một chốc một lát chán chán tính cách khác nổi lên là họ bỏ dở ngay, đây là điểm hấp hấp của đám này.

Giải thích một chút như vậy là bởi khi trước Hữu Đức từng đọc qua một quyển tâm lý tội phạm. Trong đó có viết điểm chung giữa kẻ có tội và người vô tội chính là tâm lý hồi hộp, sợ sệt khi bị tra hỏi.

Người vô tội luôn nhìn mặt kẻ phán xử, chỉ mong muốn nghe được lời phán vô tội, họ sợ là sợ bị phán oan có tội. Ngược lại kẻ có tội thì khác, họ chỉ chú ý làm sao mà chối tội được thôi, cái họ sợ là không biết trả lời sao cho bớt nghi ngờ.

Và vì chỉ chú ý như vậy họ rất dễ sai lầm, bị "mớm lời" hoặc bị "thử" mà hồn nhiên không biết. Gã trung niên trộm gà kia là một ví dụ.

Gã chỉ chú ý tới việc con gà có sẹo ở chân nào nhằm tránh thoát tội, trong khi bản thân lại chẳng để ý rằng ông lão đã từng nói con gà có sẹo hay không.

Trên thực tế, con gà đó nào có sẹo như Hữu Đức nói. Nhưng khi nghe gã Văn Quảng khen vậy, hắn bực dọc lắm. Người ta không biết, thì một lời khen nói ra tới tai lại thành một quả rắm vào mặt hắn.

Cái gì mà trời giáng phúc chứ, đi mà hỏi thử cái tên cố chủ ấy xem có phải phúc không? Hữu Đức chỉ dám nghiến răng nghĩ trong đầu vậy thôi, mặt ngoài hắn vẫn tươi cười tiếp ly rượu của gã.

"Có lẽ thế thật, có một số chuyện xưa nghĩ không thông, hiện tại đơn giản như ăn một bát mì."

Hữu Đức bộ dáng nhắm mắt tịch mịch nói ra, hắn đang tỉnh trổ một tí tài để tiện cho nhờ vả phát triển bản thân sau này.

Đã tới đây rồi thì làm người cho đàng hoàng, bê tha suốt ngày thế này rất không ổn. Ngoài mặt hắn bốp chát với Nguyệt Thị thế thôi, chứ bản thân cũng gọi là có trách nhiệm đấy.

Tự nhiên bị con ở khinh chó chui gầm chạn ai mà không tức, nhưng mà chờ mãi chả thấy ai khen. Hắn vừa mở mắt ra coi thì thấy cả bốn kẻ đang trố mắt nhìn xuống đường, ngay cả Nông Văn Xoan cũng rất chú tâm.

Theo bản năng hắn tò mò nhìn xuống, dưới đường một chiếc xe ngựa đang được một lão gia nô kéo đi. Chỉ nhìn thôi cũng biết là nhà giàu, bình thường chỉ có quan mới dùng kiệu hoặc ngựa.

Ngựa ở nước ta vào thời này rất quý, thường là nhà quan hay địa chủ lớn mới có. Dân nghèo thường thường là dùng trâu hoặc bò, lừa để kéo và chở đồ nặng.

Một chiếc màn vải mỏng che ở cửa sổ bên hông xe, chỉ nhìn qua bóng dáng thôi Hữu Đức khẳng định luôn bên trong là một thiếu nữ. Gì chứ gái thì liếc qua là biết, cái này là bản năng "nhìn hình đoán vật" của cánh đàn ông bọ hắn, giống như là trực giác của phụ nữ vậy.

"Ây ây Xoan huynh, người ngồi trong là ai vậy?."

Hắn huých tay gã họ Nông.

"Bùi huynh, ta thật không nhận ra huynh luôn đấy."

Văn Xoan nhìn hắn ngạc nhiên, cảm giác tên này thay đổi nhanh quá y không theo kịp.

"Ta có gì không ổn sao?."

Hữu Đức ngơ ngác không hiểu.

"Ha ha… Bùi huynh có khi nào bị sét đánh…."

Văn Quảng chỉ chỉ tay vô đũng quần hắn rồi cả đám cười phá lên.

Hữu Đức hơi tím mặt, thầm nghĩ tiên sư nhà ông, ông thử đưa vợ ra coi tôi hỏng hay không biết liền à. Tuy thế hắn cũng thấy khó hiểu, biểu hiện của đám này giống như là mình đang giả vờ vậy, không lẽ…

"Nhìn mặt Bùi huynh có lẽ là bị sét đánh mất trí rồi, ha ha."

Một gã kế bên hắn cười cười, sau đó nói:

"Bùi huynh, người trong xe kia là Nhạc tiểu thư, con gái Nhạc tri phủ. Trước giờ tới đây, huynh lúc nào chả hóng xe tiểu thư đi qua."

Hữu Đức quả thật không nhớ, không lẽ trong quá trình dung hợp, hắn bị mất một đoạn?

Còn đang thắc mắc, một gã thư sinh bên kia bàn nổi hứng nói tiếp:

"Nhạc tiểu thư năm nay đã mười lăm, đã có thể lấy được chồng rồi. Không biết là vị công tử nào có phúc như vậy…"

"Con nhà quan lại lấy nhà quan thôi, ha ha. Tiểu đệ trộm nghĩ, ở đây cũng chỉ có mình Xoan huynh là môn đăng hộ đối."

Lại một gã nói ra, cứ thế mỗi tên một câu.

Vốn dĩ rượu vào lời ra, ban đầu là chén anh chén em, kẻ nọ nịnh người kia. Cuối cùng thì ai cũng nhận mình xứng đáng hơn, sau rồi thách đố nhau.

"Không phải nói phét, cha ta là phú hộ giàu nhất ngoại thành. Nếu như nói trong đây ai xứng danh với Nhạc tiểu thư, ngoài ta ra còn ai trồng khoai đất này?."

"Hừ, Ngô huynh tuy giàu nhưng đã hai lần đò, Nhạc tiểu thư sao xứng làm thiếp? Xoan huynh dù môn đăng nhưng chẳng khác bao nhiêu. Nói về thân thế, ta không bằng các huynh, nhưng ta vốn chưa vợ, khuôn mặt lại anh tuấn thư sinh. Đi với Nhạc tiểu thư mới gọi là Ngưu Lang cạnh Chức Nữ."

Cứ thế ông một câu tôi một câu, cả đám nhốn nháo hết lên, chỉ có Hữu Đức và Văn Xoan là tỉnh táo ung dung phần nào.

"Vậy thì chúng ta cùng cá, cược xem ai có thể ôm được người đẹp vào lòng, thế nào?."

"Ngô Khoái ta đây mà sợ sao? Cá thì cá, kẻ thua thì thế nào?."

"Chơi thì chơi lớn một chút, mỗi kẻ hai mươi lạng bạc trắng, sao?."

Hạn định là sau một năm, trước khi Nhạc tiểu thư qua mười sáu, kẻ nào thua không những mất tiền còn phải nghe người kia sai bảo.

Hữu Đức ban đầu ngồi nhâm nhi rượu cảm thấy không có hứng thú, sau nghe tới tiền thì liền sáng hết mắt.

Tỉ lệ ở thời này, một lạng bạc bằng một quan và bằng một ngàn đồng, sau này tỉ giá mới thay đổi xuống bảy trăm.

Cũng theo như hắn tra, phải mãi tới thời cuối nhà Trần, năm 1396 khi Hồ Quý Ly nổi lên nắm quyền thì tiền giấy mới được phát hành.

"Hai huynh nãy giờ không nói, đừng nói là không tham gia đấy nhé?."

Ba kẻ gằn nhau một trận tới đâu ra đấy xong xuôi mới quay qua hắn và Văn Xoan.

"Ta không chơi, nhưng thay vào đó ta đặt cược trong chúng ta không ai thắng cả. Sao? Các huynh có dám nhận không?."

Văn Xoan mở lời trước.

"Ta không có hứng, các huynh chơi đi."

Hữu Đức lắc lắc đầu, hắn không có hứng đùa kiểu này thật.

"Đúng rồi, Bùi huynh đây còn có Lương tiểu thư ở nhà, làm gì còn tơ tưởng tới ai. Thôi mau mau mà về với người ta đi."

Cả bọn đang hăng lại có một kẻ bàn lùi, ai mà không khó chịu, thế là người châm một câu, ta khích một tiếng.

Nghe tới Nguyệt Thị, Hữu Đức sôi máu. Biết là nàng ta nói cố chủ nhưng bản thân mình lại là người nghe, hắn dẫu sao cũng chẳng cảm thông nổi. Thêm vào đó có men trong người, phần điên của hắn nổi lên, hắn đồng ý luôn.

"Nhưng mà không thể nói bằng miệng được, các huynh nhỡ thua mà "chạy làng" thì sao?. "

Nhận thấy bản thân mình có cửa thắng lớn nhất, Nông Văn Xoan bắt đầu khích tiền, y để lên bàn hai thỏi bạc lớn.

"Ngô gia ta nổi danh ái tình phân minh tiền long sòng phẳng, chưa quỵt ai bao giờ."

Nói xong gã giật cái túi bên hông vất ra bàn. Kế đó đến Nguyễn Dần và Văn Quảng đồng loạt rút ra, chỉ có Hữu Đức là đang cười cười.

"Bùi huynh đừng nói là không có tiền nhé? Lần trước trộm một cái bình hoa đem bán đã tiêu hết rồi sao?."

Thấy cả đám nhìn mình, Hữu Đức ho một cái sau đó mỉm cười nói :

"Ta không đưa ra tiền chính là tự tin bản thân sẽ thắng, không bỏ vốn mà vẫn lời mới tài chứ. Các huynh không tin vậy cứ chờ mà xem."

Quả thật Hữu Đức không có tiền, thậm chí bữa đang nhậu đây cũng là vác mặt đi ăn chực. Tuy thế sĩ diện của đàn ông đâu thể vứt, ngoài mặt hắn vẫn cố mạnh miệng tỏ ra cao nhân ẩn sĩ, việc nhỏ này chỉ là muỗi mà thôi.

Cũng dựa theo trí nhớ, cái tên cố chủ kia ăn chơi theo được với đám này là do thi thoảng lại "mượn" đồ nhà cha vợ đi bán.

"Nếu các huynh còn nghi kị, vậy thì để ta đứng ra bảo đảm cho Bùi huynh."

Nông Văn Xoan lại móc ra thêm hai thỏi bạc lớn đặt lên bàn, y nhìn Hữu Đức mỉm cười…

….

Bạn đang đọc Hữu Đức Thời Trần sáng tác bởi ThiệnLinhẨm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiệnLinhẨm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.